Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 43: Chén canh thứ hai (12)

Editor: Lạc Tiếu - 21/1/2019

Kỳ thật cho dù Trần Bình không ngứa, Thanh Hoan cũng sẽ nghĩ biện pháp cho hắn ngứa.

Hai người này tự nhiên mà thông đồng, Khiên Phương rất có hảo cảm với Trần Bình, nhưng cũng không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ. Trần Bình trừ bỏ bề ngoài ra, hắn cùng với Hướng Hòa An càng không thể so sánh, cho nên nàng căn bản là chướng mắt hắn.

Nhưng sự si mê của Trần Bình đối với nàng lại làm Phương di nương thực hưởng thụ. Nàng hưởng thụ trạng thái được nam nhân ngưỡng mộ khát vọng rồi lại cầu mà không được, cho nên, tuy rằng nàng không có ý định cùng Trần Bình làm gì, nhưng mỗi ngày lại cố ý trang điểm xinh đẹp phấp phới mà lắc lư trước mặt hắn, ngẫu nhiên cũng cho đối phương một chút ngon ngọt.

Tỷ như khi đổ nước không cẩn thận sờ cái tay nhỏ, khi quẹo vào phòng lại lơ đãng rồi lại phá lệ quyến rũ ngoái đầu nhìn lại... Nhìn người nam nhân này bị mình câu dẫn như có như không vừa khẩn trương hề hề vừa chân tay luống cuống, Phương di nương thực vui vẻ.

Nàng cảm thấy mình đang trả thù Hướng Hòa An.

Hướng Hòa An không phải một lòng đều ở trên người tiểu tiện nhân Hồng Loan kia hay sao? Vậy nàng liền cho hắn đội nón xanh, hắn vô tình nàng cần gì có tình, hai người bất quá là tám lạng nửa cân.

Nhưng thật ra nàng muốn nhìn xem, tiểu tiện nhân kia có thể kiêu ngạo đến bao lâu! Trước đây lão gia cũng không phải chưa từng cùng nàng thệ hải minh sơn, còn thề nói muốn nàng sinh cho hắn đứa bé đầu tiên, vậy thì tính sao, cuối cùng không phải là thay lòng đổi dạ ư?

Nữ nhân, nếu tâm để trên người nam nhân, cuối cùng người bị hại chắc chắn là chính mình.

Phương di nương chính là suy nghĩ cẩn thận điểm này, nên mới đối với Hướng Hòa An không hề ôm ảo tưởng. Nàng cũng từng nghĩ tới một lần nữa tranh được sủng ái của Hướng Hòa An, nhưng ai biết được ba năm Hướng Hòa An không hề bước qua sân của nàng một lần nào.

Tiểu tiện nhân kia cũng không biết từ nơi nào học được hồ ly tinh chi thuật, vậy mà gắt gao nắm chặt lão gia ở trong tay, mình ăn được thịt, một chút canh thịt cũng không bố thí cho người khác uống!

Phương di nương hận! Nàng hận muốn chết! Đáng giận có ích lợi gì, nàng ra khỏi sân không được, cũng vô pháp trả thù. Nàng có thể làm, chính là ở tiểu viện của mình, không có việc gì làm thì làm cho Hướng Hòa An thêm ngột ngạt. Tuy rằng hắn không biết, nhưng đối với Phương di nương mà nói, chính nàng cảm nhận được khoái ý, vậy là đủ rồi.

Vào buổi chiều hôm đó trời trong nắng ấm, nàng gọi Trần Bình vào phòng, muốn đùa giỡn với hắn. Bàn tay nhỏ dài vừa mới đυ.ng vào vạt áo Trần Bình, đã nghe được bên ngoài truyền đến một trận bước chân. Ba năm nay, Phương di nương đã quen thuộc tiếng bước chân của hạ nhân, trực giác nói rằng người này không phải tỳ nữ, nàng nhanh chóng quyết định cho Trần Bình nằm dưới giường, sau đó ra vẻ trấn định mà ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.

Đẩy cửa mà nhập không phải Hướng Hòa An thì là ai? Biểu tình của hắn như thường, chỉ là ánh mắt lộ ra cái gì đó nói không nên lời.

Lâu rồi không được gặp nam nhân này, hắn vẫn tuấn mỹ đĩnh bạt, làm người ta tâm động. Chua xót trong lòng Phương di nương dâng lên, tuy nàng oán Hướng Hòa An, nàng cũng rất yêu địa vị, nhưng nàng cũng tâm động với chính con người hắn. Chỉ tiếc, tâm của nam tử này quá dễ thay đổi, nàng ta không có cách nào độc chiếm.

Nhưng mà, nếu như không có tiểu tiện nhân kia, nói không chừng nàng còn có một tia khả năng thành công.

Đang vừa chuẩn bị đứng dậy săn đón, Hướng Hòa An lại một tay đem nàng đẩy ra, Phương di nương lúc này mới thấy sau lưng hắn dẫn theo vài tên gia đinh. Khi nghe tiếng Hướng Hòa An: "Lục soát cho ta!", đáy lòng Phương di nương có dự cảm điềm xấu cực độ.

Đây là muốn làm gì?!

Không được bao lâu, Trần Bình bị lôi từ dưới giường Khiên Phương ra. Hướng Hòa An ngồi vào bên cạnh bàn, cười lạnh hỏi: "Ngươi cho ta một lời giải thích, đây là chuyện gì?" Thanh âm của hắn trầm thấp, ẩn ẩn cuồng nộ đang dâng lên.

Nam nhân nào lại cho phép thê thϊếp đội nón xanh cho mình?! Nếu không phải ngày kia hắn không cẩn thận nghe được từ lời hạ nhân, còn không biết viện này lại là nơi tàng ô nạp cấu!

Trần Bình sợ tới mức muốn tè ra quần. Phương di nương nhìn nam nhân trên mặt đất đang run rẩy, lại nhìn về phía Hướng Hòa An khí vũ hiên ngangđang ngồi ở bên cạnh bàn, hai người này một người trên trời một người dưới đất, một trời một vực, rõ ràng khác nhau!

Nàng nhịn không được lại oán hận Thanh Hoan, nếu ả ta không mang thai, nếu hai tiểu nghiệt chủng kia không sinh ra, đến bây giờ người lão gia sủng ái vẫn luôn là nàng!

Trần Bình quỳ trên mặt đất, tự biết hôm nay xảy ra chuyện lớn, nhớ tới mệnh lệnh của Loan phu nhân, hắn mở miệng là nói do Phương di nương câu dẫn hắn, hắn nhiều lần chối từ lại bị quản chế, vạn bất đắc dĩ, mới cùng nàng ta có tư tình, nhưng đáy lòng kỳ thật không muốn, cầu Hướng Hòa An làm chủ.

Phương di nương nghe được trợn mắt há miệng, nàng ta có tư tình với Trần Bình hồi nào? Cơ hồ là đầu tiên, suy nghĩ của nàng là có người hãm hại mình, khó trách lâu như vậy, nàng ta câu dẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trần Bình, Trần Bình tuy rằng động tình, nhưng hắn vẫn luôn khắc chế, thì ra là vì hôm nay!

Là ai?! Là ai đối phó nàng?! Nàng ở trong viện an phận đã ba năm, người kia vì sao còn muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt?! Là Úy thị? Hay là Triệu di nương? Tiền di nương? Chẳng lẽ là tiểu tiện nhân kia?!

Phương di nương càng nghĩ càng thấy có khả năng này, rốt cuộc trước đây mình đã ngáng chân Thanh Hoan không ít, có lẽ đây là ả ta trả thù mình! Nghĩ đến đây, nàng lập tức quỳ xuống, chảy nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể giải thích, kể ra mình vô tội vân vân, đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu Trần Bình.

Trần Bình sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy, nói chuyện cũng lộn xộn lên. Nhưng hắn càng như vậy, đối lập với lời nói chuẩn xác của Phương di nương, ngược lại càng có lực thuyết phục.

Hướng Hòa An khóe miệng ý cười lạnh hơn: "Ngươi cho rằng là hôm nay ta mới phát hiện sao? Bảy ngày trước khi ngươi đem cái yếm bướm trắng diễn hoa nhét vào ngực Trần Bình, ta tận mắt nhìn thấy!"

Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, phía sau lập tức có người trình lên khay, trên khay là một cái yếm, xếp chỉnh chỉnh tề tề, bên dưới góc phải còn thêu một chữ "Phương", không phải của nàng ta thì còn của ai?

Nghe vậy, sắc mặtPhương di nương lập tức trắng bệch! Nàng đúng là đã làm như vậy, nhưng thật sự nàng cùng Trần Bình chưa không từng phát sinh chuyện gì cẩu thả hết!

Nhưng như vậy thì tính sao? Mặc dù hôm nay nàng có chứng cứ thuyết phục Hướng Hòa An, ở dưới đáy lòng Hướng Hòa An cũng sẽ từ đây có một cây đinh, từ nay về sau, cho dù nàng còn có thể ở lại phủ Thượng Thư, cũng là vĩnh viễn không cách nào dừng chân!

Đúng là bởi vì nghĩ đến chuyện này, Phương di nương mới cảm thấy cực độ sợ hãi. Vinh hoa phú quý của nàng, vị trí phu nhân của nàng, tất cả ảo tưởng của nàng, hết thảy hết thảy đều biến mất!

Hướng Hòa An lạnh như băng nói: "Người đâu, đem ả ta ra ngoài buộc vào đá ném xuống sông cho ta!"

Vừa nghe Hướng Hòa An muốn đem Phương di nương buộc đá ném sông, Trần Bình sợ tới mức lập tức xin tha. Phương di nương càng là chân mềm nhũn, ngã xuống.

Đi theo bên người Hướng Hòa An lâu như vậy, dĩ nhiên nàng biết hắn nói một không hai. Chỉ thấy trong nháy mắt thân thể nàng xụi lơ, sau đó trong phòng liền truyền đến một cổ mùi hương khác thường.

Lại là bị dọa đến mất khống chế.

Trên mặt Hướng Hòa An lộ vẻ chán ghét, Phương di nương trong lòng sợ hãi, lại thấy trên mặt hắn nhìn mình tràn ngập khinh thường, trong lòng đau khổ ra sao, cũng không kể hết được. Đúng lúc này, lại nghe một thanh âm non mềm uyển chuyển, phảng phất giống như chim hoàng oanh thanh âm: "Lão gia làm sao vậy, có chuyện gì làm người tức giận đến vậy?"

Thanh Hoan một thân váy lụa giáng sắc, giống như một đóa hoa lan kiều nộn đi đến. Trên mặt nàng mang theo mỉm cười, khi nhìn thấy Phương di nương, nháy mắt kinh ngạc mà bưng kín miệng, sau đó làm bộ muốn nôn.

Hướng Hòa An vội vàng đứng dậy, thật cẩn thận ôm lấy nàng, ngữ mang trách cứ, lại tràn ngập sủng ái dung túng: "Sao nàng lại tới đây?"

Phương di nương thấy hắn sờ sờ Thanh Hoan bụng, mới hiểu được, thì ra tiểu tiện nhân này lại có thai!

Ông trời, sao người lại vô tình quá! Bất công quá! Nếu ngươi có thể cho ta một đứa nhỏ, làm sao hôm nay ta lại lưu lạc đến như vậy!

Hiện giờ Hướng Hòa An nghe Thanh Hoan nói gì là nghe nấy, từ khi Thuận Ca Nhi và Diệu Tỷ Nhi một tuổi, hắn đã cùng lão phu nhân thương lượng, nâng nàng lên làm bình thê, Úy thị tuy trong lòng không muốn, lại có thể làm gì được đâu.

Hướng Hòa An cũng không phải không qua đêm trong viện của Úy thị, nhưng nàng lại không thể có được đứa con nào. Thất xuất chi nhất, nếu như nàng không sinh được con hắn thể hưu bỏ nàng, nhưng Hướng Hòa An còn tôn trọng nàng như khách, nàng còn muốn gì nữa bây giờ.

Nếu còn ầm ĩ, sợ là vị trí phu nhân nàng cũng ngồi không xong, lại tiện nghi cho người khác.

Cho nên, hiện giờ nghiễm nhiên Thanh Hoan mới là chủ tử. Dù là lão phu nhân cũng thập phần yêu thích nàng, luôn miệng nói nàng là đại công thần của Hướng gia. Sau khi bà biết được nàng lại một lần nữa có thai, càng vui vô cùng.

Sau khi biết được rõ sự tình ngọn nguồn, Thanh Hoan vẻ mặt ưu sắc cầu tình cho Phương di nương: "Lão gia, hay là người cũng vì đứa nhỏ của chúng ta cầu phúc đi, chớ có làm hại tánh mạng của người khác."

Hướng Hòa An cảm thấy Thanh Hoan nhìn sao cũng thuận mắt, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng, nhưng hắn cũng không muốn Khiên Phương tiếp tục ở trong phủ làm mình ghê tởm, chỉ cần vừa nhớ tới nàng ta, hắn lập tức không thể quên được giây phút nàng ta cười duyên nhét cái yếm vào ngực gia đinh. Mặc dù hắn không hề sủng ái Phương di nương, nàng ta cũng không thể không giữ đạo làm thê thϊếp!

May mà Thanh Hoan không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nếu không, tất nhiên nàng sẽ cười nhạo hắn một hồi.

Vì thế, Hướng Hòa An sai người đánh Phương di nương và Trần Bình năm mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ Thượng Thư. Trần Bình che lại mông, trong lòng còn thấy may mắn, tuy rằng bị đánh, nhưng lại kiếm lời một trăm lượng bạc, hơn nữa từ nay về sau, nhược điểm không còn bị người khác nắm trong tay!

Những năm gần đây Khiên Phương luôn sống trong nhung lụa, cho dù bị cấm túc, mỗi tháng chi phí cũng không ít, làm sao chịu được năm mươi đại bản. Bị đánh đến da tróc thịt bong, đau đớn muốn chết.

Khi Hướng Hòa An sai người đuổi nàng đi, ngay cả một văn tiền cũng không cho giữ, trực tiếp ném nàng ta ở một cái miếu cũ. Ban đầu Trần Bình muốn mang Khiên Phương đi, mang nàng tới gặp đại phu, hắn nói phí chữa khỏi cho nàng ta đến mấy chục lượng bạc. Vừa nghe phí tổn mắc như vậy, Trần Bình lập tức không vui. Hắn tốn mười lượng là có thể mua một người vợ mới, hà tất vì một cái giày rách mà tiêu tiền uổng phí chứ. Vậy nên hắn cũng không nhiều lời, quay đầu bỏ đi.

Y quán cũng không phải làm từ thiện, đại phu liền kêu người ném Khiên Phương ra ngoài. Cuối cùng nàng ta chỉ có thể trở lại căn miếu cũ. Nhưng ai biết nơi đó đã bị đám khất cái chiếm cứ, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể phụ thuộc vào bọn họ, cầu một chút nước cơm để uống, hòng giữ được tánh mạng.

Sau khi ăn xong, vết thương của nàng ta không được chữa đàng hoàng, đi lại khó khăn, khi trời đầy mây, trời mưa còn đau đến ngủ không được. Khiên Phương là một nữ tử nhu nhược, lại không có bản lĩnh cầu sinh, cho dù có dung mạo mỹ lệ, thì cũng đi hầu hạ người mà thôi. Giữa một đám khất cái, lại không có điều kiện trao đổi, cuối cùng, Phương di nương cũng chỉ có thể lưu lạc, cho bọn họ cưỡi lên người mình đổi cái ăn.

Sau khi bị cưỡi, ít lâu sau, nàng ta lại mang thai, thật trớ trêu!

Đứa nhỏ này dĩ nhiên giữ không được, chỉ có thể xoá sạch. Từ đó thân thể nàng ta cũng hỏng rồi, ngay cả trao đổi thân xác nàng ta cũng làm không được, qua không bao lâu, bị đói chết ở ven đường.

Tại đây, Thám hoa lang khua chiêng gõ trống về nhà báo tin vui, nhìn thấy ven đường có một người nằm bò không biết còn sống hay chết, liền kêu người thả cho một quan tiền. Hiện tại hắn đang nóng lòng về nhà, chỉ nghĩ hồi phủ nhanh nhanh để còn nói cho mẫu thân biết tin tức tốt này, căn bản không có tâm tư đi quan tâm người khác.

Thanh Hoan ngồi ở bên cửa sổ, trong tay nàng là mãng bào, nàng là vì nhi tử muốn cưới vợ mà thêu cho hắn. Khi thấy ánh mặt trời bên ngoài vừa lên, khóe miệng nàng hơi hơi dâng lên ý cười.

Mấy năm gần đây Hướng Hòa An bị bệnh nghiêm trọng, nàng luôn hầu hạ ân cần, nhưng cũng không thể giữ được tính mạng của hắn, từ đây về sau, phủ Thượng Thư suy tàn.

Triệu di nương và Tiền di nương từng người đều tìm cớ ra khỏi phủ, Úy thị bệnh nặng trên giường, lão phu nhân đã sớm một bước mất trước Hướng Hòa An, hiện giờ từ trên xuống dưới Hướng gia đều là do nàng xử lý. Cũng may, đứa con trai nhỏ đầu óc linh hoạt thông minh, mấy cửa hàng hắn mở kinh doanh hô mưa gọi gió, Úy thị đều phải dựa vào nàng mà sống. Con trai trưởng chăm chỉ khắc khổ, lại đọc đủ thứ thi thư, vừa trúng Thám hoa, sau này tiền đồ vô lượng.

Nàng thêu hỉ phục xong, ném vào sọt, duỗi duỗi cái eo mỏi.

Vậy, coi như hoàn thành tâm nguyện của nữ quỷ Hồng Loan rồi?