Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 16

Bên ngoài là địa ngục nhân gian, bên trong cũng chẳng phải thiên đường, mà là ma quật thị huyết. Hàng người sống sót đứng xung quanh ‘chứng kiến’ Long ca làm “Lễ rửa tội”, giờ phút này thấy lại xuất hiện người bị hại mới, có người không đành lòng dời ánh mắt, có người lại mang thần sắc đạm mạc.

“Không được, các người không thể mang cô ấy đi!” Ngô Giang nóng nảy, xông lên định đoạt người, còn chưa chạm đến, đã bị người đàn ông ở sô pha đứng lên giáng một quyền vào bụng, lực lớn làm bụng cậu bị đè ép đến đau. Ngô Giang che bụng lại, liên tục lui về phía sau vài bước.

“Lão tử TM nói rồi, còn dám tranh luận……” Long ca nói còn chưa dứt lời, huyệt Thái Dương đã bị ăn một quyền. Trước mắt gã tối sầm, bị ai đó ném thật mạnh xuống mặt đất.

Phương Việt bóp chặt cổ gã: “Mau cho người thả ra.”

Mấy tên đàn em thấy lão đại bị áp chế, luống cuống, buông cô gái ra muốn tới hỗ trợ. Phương Việt quay đầu gọi Ngô Giang, bảo cậu mang vũ khí tới. Đồ bị thu đều đặt phía sau sô pha, Ngô Giang nhịn xuống cơn đau bụng, vội vàng chạy tới tìm vũ khí, còn chưa kịp nhặt lên, sau ót đã bị một vạy kim loại chạm vào.

“Giơ lên tay, đừng để tao thấy mày làm gì mờ ám.”

Ngô Giang cứng đờ —— là súng?

Phương Việt bị đám đàn em vây quanh, anh nhìn vòng người chung quanh, lại

nhìn thấy thứ đen ngòm đối diện mình. Phương Việt không dám làm càn, giơ tay đặt lên đầu chậm rãi đứng lên, sợ động tĩnh quá lớn dẫn người lau súng cướp cò.

Long ca vuốt cổ bị bóp tạo nên hồng ấn, thủ hạ muốn đi dìu gã lại bị một tay đẩy ra. Gã đứng dậy, sửa lại cổ áo, lại giơ tay vỗ nhẹ mặt Phương Việt, cười lạnh: “Muốn ăn hành hả, thằng nhóc?” Giây tiếp theo, sắc mặt khẽ biến, một quyền mạnh mẽ tung đến.

Cả người Phương Việt bị ngã trên mặt đất, hàm răng cắn mạnh lên đầu lưỡi, miệng hộc ra máu đỏ tươi. Còn chưa xong, gã vẫn hận không tay đấm chân đá, gã chăm chăm vào đá rất ngoan vào một bộ phận.

Phương Việt không ngờ tới, trong tay đám người này lại có loại vũ khí đó. Ở A quốc, dùng súng là phạm pháp, súng ống lại càng khó tới. Cứ coi như những người này là xã hội đen, cũng có lẽ chỉ là bang phái nhỏ không có danh, nhưng nhân số cũng không thể đông như vậy?

Long ca phát tiết một hồi lâu mới dừng lại, ngực phập phồng kích động len xuống. Bởi vì bị họng súng chĩa vào, Phương Việt không dám đánh trả. Hàm rằn anh đã thả lỏng, chảy ra không ít máu, miệng đầy mùi tanh.

Long ca ngồi xổm xuống kéo lấy tóc của Phương Việt cưỡng bách anh nhìn về phía mình, cười như không cười: “Ông đây không muốn lãng phí đạn, nằm chờ chết đi.” Nói xong hung hăng ấn đầu Phương Việt đập xuống sàn nhà, tiêng động mạnh phát ra khiến người ta sợ hãi, tiếp theo đưa đám đàn em rời đi.

“Long ca, còn cô gái kia.” Có tên đàn em ám chỉ.

“Không có tâm tình, mặc kệ cô ta.”

“Vậy có thể

nhường cho bọn em hay không……”

Long ca hừ: “Ngày thường ham ăn biếng làm, lúc được ‘chơi’ thì nhanh lắm!.”

Tên đó chỉ có thể cười nịnh: “Hắc hắc, Long ca nói đúng, Long ca nói đúng.”

“Cầm đi chơi đi.” Long ca hào phóng, “Đừng chơi hỏng là được.”

Nghe vậy, đám đàn em đều hoan hô. Cô gái kinh hoảng muốn tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng tất cả mọi người đều yên lặng dời mắt. Vừa rồi có chàng trai giúp cô nhưng người đó đã nằm liệt trên đất, không thể bò dậy.

“Đừng, đừng……” Cô gái hoàn toàn tuyệt vọng, không ai có thể giúp cô. Một gã đàn ông xa lạ với bàn tay đầy dầu mỡ sờ lên thân thể cô, cô không khỏi rùng mình, nổi lên một tầng da gà.

“Đừng!” Cô dùng sức đẩy gã ra, chạy tới phía cửa ra vào.

“Các anh em, đừng để cho cô ta chạy thoát.” Gã đàn ông kia liếʍ liếʍ khóe miệng, không chút hoang mang, ngược lại cảm thấy đây là một loại tình thú.

Cô gái cuối cùng vẫn bị bắt lại, mặc kệ cô khóc lóc kêu to tay đấm chân đá, đối với mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch này cũng chỉ như gãi ngứa. Cô bị mấy gã đưa đi, không biết đi đâu, rất nhanh ngay cả tiếng khóc cũng không nghe thấy.

Chờ toàn bộ những người này rời đi, những người ở hàng phụ cận cũng bắt đầu động đậy. Nhưng bọn họ phần lớn là làm lơ người mới, căn bản không quan tâm, chỉ có một đôi nam nữ đi tới bên này.

Người phụ nữ dẫn đầu nâng Phương Việt dậy, lo lắng hỏi: “Cậu có sao không?”

“…… Không có việc gì.” Phương Việt cảm giác mũi chảy ra thứ chất lỏng âm ấm, là máu. Thân thể đúng là rất đau, nhưng so với vết thương da thịt, anh càng thống hận cái gã hỗn đản này, thống hận bản thân vô lực.

Anh không đứng lên, không đi cứu cô gái kia, không phải tất cả đều bởi vì bị thương, mà anh biết mình bất lực, anh không thể đấu lại với súng. Phương Việt không muốn đối diện với đôi mắt của cô gái ấy, không muốn trông thấy sự sợ hãi và oán hận trong cặp mắt kia. Nhìn cô gái ấy cũng không lớn lắm, có lẽ mới cao trung, lại bởi vì dị biến đáng chết này mà bị bắt đi, nhưng không ai có thể bảo hộ cô.

“Đừng miễn cưỡng mình, tôi là y tá.” Người phụ nữ nói, “Vẫn có thể giúp cậu xem vết thương, tôi có mang vài liệu thuốc đơn giản.”

Hơi thở Phương Việt mong manh: “Chị giúp tôi không sợ sao.”

Người phụ nữ ngẩn người, lộ ra tia cười khổ: “Tôi là y tá.”

Bên cạnh người phụ nữ là chồng cô, bọn họ cũng vì tắc đường, zombie tấn công, mới chạy trốn tới nơi này. Chỉ là không ngờ tới lại vô tình gặp phải hắc bang. Những người đó có súng ống, đem siêu thị trở thành địa bàn, không nghe lời thì hoặc là bị gϊếŧ chết hoặc là bị đuổi ra, mà hiện tại mạng sống đối với bọn họ chính là duy nhất.

Siêu thị chia làm 2 tầng, bên trên tất cả đều là quần áo đồ dùng sinh hoạt linh tinh, ngầm còn lại là thực phẩm. Đám người ở phía dưới, hơn nữa không cho ai đi xuống, đồ ăn do bọn họ phụ trách phân phát.

“Lượng phân phát đồ ăn mỗi lần đều không lớn.” Y tá vừa giúp vừa giúp Phương Việt xem vết thương, thở dài, “Hiện tại, mọi người không bị đói khát choáng váng đầu óc, còn có thể phân phối bình quân. Nếu quá mấy ngày…… Có lẽ nên đoạt.”

Chuyện này trong lòng đoàn người đều sáng như gương, cho nên vì phòng xung đột với nhau, bọn họ đều có ít giao lưu, nhận thức một vài người.

Kỳ thật đồ ăn thì không thiếu, mấu chốt chính là thiếu nước. Hai người y tá ngày qua cũng chỉ lấy được một lọ nước khoáng 500ml. Nước

dư lại cũng không còn nhiều, chờ đến phiên Phương Việt, cơ hồ đã hết. Tuy như thế, tuy bốn người không thể uống thật đã, nhưng chỉ cần một ngụm thôi là được rồi.

“Phương ca, đã không còn……” Ngô Giang xấu hổ lắc lắc bình plastic, nhìn thấy môi Phương Việt khô khốc, đứng dậy nói, “Em đi hỏi bọn hắn xem sao, nếu nói chuyện bình thường hẳn là sẽ cho chúng ta.”

Người y tá lại lắc đầu: “Không phải không ai đi đến xin, căn bản vô dụng.” Nếu là cô gái đẹp thì sẽ bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, đàn ông con trai hoặc là bị đánh, hoặc là bị làm lơ.

“Thôi, đừng đi.” Phương Việt cũng giữ chặt Ngô Giang, “Vừa rồi chọc bọn họ, chỉ sợ lại bị đánh một lần nữa.”

Ánh đèn từ toà nhà, từ bên ngoài nhìn thật ấm áp, lúc vào bên trong, lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Bên ngoài phủ thêm quái vật da người, bên trong cũng có, chẳng qua người nọ da hoàn chỉnh hơn thôi.

Ba gã đàn ông làm nhục cô hái ở tầng 1, vào một gian dự trữ, ném cô gái đã dơ bẩn toàn thân lên trên ghế.

“Mẹ nó, khóc sướt mướt, thật lao lực.” Một gã trọc hoạt động bả vai một chút. Cô gái dọc theo đường đi còn cắn gã, trên mặt gã đã chảy máu rồi.

Một gã đầu gà trống khác nóng lòng muốn thử: “Nhìn dáng vẻ vẫn còn non.”

“Hừ, không nhất định. Bây giờ mấy đứa nhóc, sơ trung cũng có thể lên giường.” Gã đầu bóng lưỡng khịt mũi coi thường, bắt đầu tháo lưng quần, “Uy, hai bọn mày giữ nó, đừng để nó lộn xộn.”

“Mày đầu tiên?” Mập mạp khó chịu, “Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bằng nắm tay của ông mày so với mày mạnh hơn.” Đầu bóng lưỡng triển lãm bắp tay mình. Hai người kia tuy căm giận bất bình, lại không thể không thừa nhận sự thật này, chỉ có thể làm theo lời gã.

Đầu bóng lưỡng vừa lòng cười, bắt đầu cở quần cô gái, cô gái thét chói tai lại khóc lại đá, lúc đó chân trùng hợp đá vào hạ bộ của gã.

Đầu bóng lưỡng thống khổ vặn vẹo, hai người kia lại chỉ cảm thấy khôi hài, không lưu tình chút nào cười nhạo gã. Đầu bóng lưỡng mang bộ dạng vốn là hung thần ác sát, lúc này gân xanh bạo khởi, một tay che trứng một tay kia hung hăng giáng xuống mặt cô gái một cái tát. Đầu cô gái nghiêng sang một bên, khuôn mặt sưng đỏ.

Đầu bóng lưỡng còn chưa hả hận, bàn tay lại bắt đầu quất đánh, cho đến khi đồng bọn kêu dừng. Mập mạp oán giận: “Mày tỉnh lại đi, khuôn mặt đẹp bị mày đánh thành đầu heo, tao làm sao ngạnh lên nữa.”

Đầu bóng lưỡng phỉ nước miếng: “Phắc, mày cứ thử bị đá coi.”

Cô gái không còn nghe thấy gì nữa, trên mặt nóng rát, lỗ tai bắt đầu ù ù. Cô vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy đây hết thảy so với tận thế còn kinh khủng hơn. Cô tràn ngập oán hận, oán hận ba người trước mắt, oán hận tên Long ca đáng chết, còn oán hận những người thấy chết mà không cứu. Vì sao lại là cô? Ba cô gái, vì sao cứ phải là cô?

Thân thể bị xé rách, bị xỏ xuyên, cô muốn thoát, hoàn toàn từ bỏ quyền khống chế thân thể.

Nguyền rủa, cô muốn nguyền rủa thế giới này! Ha ha ha, tất cả mọi người, phải theo cô xuống địa ngục.

Thời gian trôi qua nhanh, mọi chuyện càng ngày càng không ra gì. Đương nhiên, chuyện bên ngoài tạm thời không liên quan đến bọn họ, bên trong siêu thị rất an toàn, còn không có quái vật xông vào. Chỉ có hơn mười người tới vẫn luôn bị phong bế ở bên trong cái không gian, lại thiếu đồ ăn, nước uống không đủ, vô luận là thân thể hay là tinh thần đều tới cực hạn.

Rốt cuộc, sự kiện cướp lương thực rốt cuộc đã xảy ra. Hai người đàn ông vì một chai nước mà vung tay đánh nhau, tên côn đồ phân phát đồ ăn nhưng thật ra rất hưng phấn, đứng ở bên cạnh phất cờ hò reo, đổ thêm dầu lửa cháy càng to.

Kế quả là lưỡng bại câu thương, hai bên hạ thủ quá mạnh, kết quả đều chết. Khi y tá xem vết thương cho hai người, lại phát hiện hai người không hề hô hấp, tim ngừng đập, chỉ phải tiếc nuối mà tuyên bố kết quả.

Trong nháy mắt, không gian yên lặng, tất cả mọi người đều hoài nghi tai mình nghe nhầm hay không. Việc đánh nhau chỉ là cái giá mà thôi, như thế nào lại xuất hiện kết quả này. Tên côn đồ sửng sốt một lúc, rất nhanh lại hứng khởi, cởi bỏ lưng quần tiểu lên hai thi thể còn chưa lạnh, cười to không ngừng: “Ha ha, chết rồ hả? Vì một chai nước mà liều mạng như vậy? Cho chúng mày cho chúng mày, uống đủ chưa, ha ha ha!”

Điên rồi, điên hết rồi.

Không gì hơn bi thống và phẫn nộ, chính là người nhà của hai nười này. Họ khóc thiên thưởng địa, mắng to đối phương tàn nhẫn độc ác đánh chết chồng mình, lại không ai dám la lối khóc lóc nói năng lỗ mãng.

Lúc này, trong lòng mọi người sớm đã khắc sâu nỗi sợ hãi đối với Long ca, bọn họ mất đi cái tôi bản thân, thậm chí khi tức cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể oán trách lẫn nhau, oán trời trách đất. Có lẽ đây đúng là mục đích của Long ca, hạn chế nhu cầu sinh lý cơ bản nhất của nhân loại, khiến bọn họ lột ra vẻ đạo mạo bên ngoài, chỉ còn dã tính và ích kỷ.

Những ngày này trôi qua giống như địa ngục, vì sinh mệnh gắn bó hoàn toàn với đồ ăn, rất nhiều cô gái tự nguyện nhào vào trong tìиɧ ɖu͙©. Mà vì muốn quên đi áp lực phiền muộn và sợ hãi, được đạt đến kɧoáı ©ảʍ tạm thời, bản năng của nhân loại lúc này chính là áp dụng hành vi —— làʍ t̠ìиɦ.

Hoàn chương 16