Thiên Niên Túy

Chương 6: Tập kích

Khi thạch động càng lên phía trên càng trở nên rộng rãi hơn, Lam Túy thấy cứ vừa đẩy ba lô vừa bơi như vậy thì quá bất tiện nên lấy ba lô lại ôm trước ngực. Giờ đây Lam Túy dù muốn tránh cũng không tránh được, chân chỉ có thể đạp nước lùi về sau để giảm lực, dùng ba lô trước bụng đỡ lấy luồng sức mạnh đột nhiên xông tới.

Một luồng sức mạnh cực lớn xuyên qua ba lô đập kịch liệt vào bụng Lam Túy, đẩy mạnh cô về phía sau. Lam Túy ở dưới nước hoàn toàn không có điểm tựa cản lại, cô bị đẩy đến khi lưng chạm vào vật gì đó, theo quán tính cổ họng liền trào lên một vị tanh nồng, nội tạng dường như hoàn toàn đảo lộn. Nhưng cũng vì nhờ có vật cản lại, cuối cùng Lam Túy có cơ hội trở mình. Cô cố nhịn cơn đau dữ dội, chân đạp về sau, cánh tay mềm mại uyển chuyển xoay nửa vòng rồi đè lên vách đá sau đầu, cuối cùng gắng gượng rướn gần như cả người bám lên.

"Thập Tam, trong nước có thứ gì đó!" Lam Túy phun ống thở ra, quát to. Nơi họ bơi vào có lẽ là một cái sơn động, giọng Lam Túy vừa cất lên, tiếng vọng không ngừng vang lên. Đèn pin cầm trong tay lúc nãy bị tập kích đã rớt xuống nước, Lam Túy tay không bám vào vách động lại leo thêm hai bước, cố sức thoát ly hoàn toàn khỏi mặt nước, nín thở nhìn nơi phát ra ánh sáng dưới nước.

Một bóng đen vụt qua bên cạnh nguồn ánh sáng, tốc độ cực nhanh, với thị lực của Lam Túy vậy mà không thể nhìn ra được đó là cái gì.

Nhưng bất kể thế nào, con người ở dưới nước không thể hít thở, chỉ riêng điểm này thôi đã là điểm bất lợi, đừng nói đến cái thứ không biết là thứ gì đó có tốc độ nhanh đến như vậy. Lam Túy nghĩ nghĩ liền uốn đầu lưỡi, huýt khẽ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới, hy vọng có thể tạm thời thu hút sự chú ý của vật đó để Dung Thập Tam và Bạch Tố Hà chui ra khỏi thạch động.

Bám trên vách đá không điểm tựa, Lam Túy chỉ nhờ vào các ngón tay và ngón chân chống đỡ toàn bộ trong lượng cơ thể cộng thêm ba lô trên người, cô cũng sắp chịu không nổi nữa. Chân trái Lam Túy trượt xuống dưới, mu bàn chân vừa chạm xuống nước, thứ gì đó giống như sợi dây thừng liền lập tức lao đến quấn chặt lấy bắp chân cô, kéo cô xuống nước.

"ĐM!" hình tượng gì giờ này đều quăng hết ngoài chín tầng mây, Lam Túy không nhịn được mở miệng văng tục. Toàn thân gắng sức bám lấy vách đá. Nhưng sức mạnh của thứ quấn lấy cô cực kỳ kinh người, Lam Túy không có gì để nắm, lưng cô cà mạnh vào vách đá, trong nháy mắt hầu như cả người lại bị kéo xuống nước lần nữa.

Đột nhiên dưới nước một chùm sáng màu bạc lóe lên chiếu đến trước mặt Lam Túy, thứ đang quấn chặt lấy cô liền buông ra, ngay bên cạnh, một đôi tay kéo cô bám lên vách đá. Không biết từ khi nào Dung Thập Tam đã lặn đến bên cạnh, Lam Túy chưa hết hoảng hồn, cả người bám vào vách đá như thằn lằn, nắm lấy Dung Thập Tam bên cạnh khẽ hỏi: "Là thứ gì vậy? Có thấy rõ không?"

Họ tắt hết ánh sáng, chỉ còn cái đèn pin Lam Túy làm rớt vẫn tận tụy tỏa ra ánh sáng trắng nhờn nhợt dưới đáy nước. Tiếng nước phía dưới không ngừng lay động, một bóng đen từ bên cạnh nguồn ánh sáng lại sượt qua.

"Hình như là rắn" Dung Thập Tam hạ thấp giọng nói, lại bồi thêm một câu: "Rắn nước"

Dù cho đánh chết Lam Túy cũng không tin, rắn nước sao có thể khỏe đến như thế.

Nhưng hiện giờ vấn đề lớn nhất không phải nó là con gì, mà là bọn họ phải nhanh chóng tìm chỗ đặt chân.

Lam Túy cảm thấy ngón tay cô dường như sắp gãy, đầu ngón tay thì đau đớn tê dại từng cơn, nếu tiếp tục thế này chắc chắn không ổn, trong lòng như đã quyết điều gì đó, cô nói với Dung Thập Tam: "Mở đèn pin đi!" rồi Lam Túy buông tay nhảy về sau, trong không trung cô xoay người lại, tay nắm lấy dao găm trên eo.

Khi nhảy xuống nước, ánh sáng liền tỏa ra chói lòa.

Kính lặn của Lam Túy vẫn luôn kín khí, dù nhảy xuống nước hai mắt cô vẫn có thể mở to. Ánh sáng chiếu trên đầu, vật thể bơi quanh họ cuối cùng không nơi ẩn nấp mà lộ nguyên hình.

Lam Túy trợn tròn mắt nhìn, nếu không phải đang ở dưới nước, chỉ e là cô đã lập tức hoảng sợ mà hét lên thành tiếng. Lúc này Lam Túy chỉ ước thà thứ đó là rắn nước như lời Dung Thập Tam nói còn hơn.

Đầu nó tròn cỡ hai nắm tay, mõm ngắn, màu đen như mực, lốm đốm phân bổ khắp toàn thân là các mảng lớn màu vàng, từ cổ trở đi thì càng thêm xù xì, nửa thân trước uốn khúc, nửa thân sau chìm trong bóng tối nên cô không nhìn ra được rốt cuộc nó dài bao nhiêu.

Xem như Dung Thập Tam không nói sai, là rắn nước.

Trăn nước!

Trên cái đầu không lớn lắm là hai con mắt đen lay láy lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào Lam Túy đang chìm dưới nước, cổ nó ngửa về sau, Lam Túy không hề nghi ngờ chút nào cái miệng đó một khi há lớn là có thể nuốt chửng cả người cô vào bụng.

"Anh Thập Tam, cứu em!" mực nước không sâu như Lam Túy tưởng tượng, nhưng đất dưới chân lại quá mềm xốp không thể trợ lực, Lam Túy sợ hãi ngoi đầu khỏi mặt nước hét lên với Dung Thập Tam.

Dung Thập Tam nghe tiếng kêu sợ đến ngây dại, may mà anh phản ứng nhanh, sau phút bần thần liền ném đèn pin cho Lam Túy, một luồng ánh sáng bạc lại hiện lên, xen lẫn cùng tiếng gió chìm xuống nước.

Con trăn thấy tình hình bất lợi liền hơi chần chừ, Bạch Tố Hà thấy thế bật vào vách đá nhảy xuống nước, kéo Lam Túy lại đứng bám vào vách đá.

Cách thức tấn công của các loài trăn thường là quấn lấy con mồi, do đó khi gặp phải trăn, cách tốt nhất để tránh bị siết chết chính là nằm dán chặt xuống mặt đất, nhưng hiện tại không có mặt đất chỉ đành trông chờ vào vách đá. Bản thân Lam Túy cũng hiểu nguyên tắc này, toàn thân cô hư giác hút dính lấy vách đá không dám lộ ra kẽ hở nào. Mùi vị xương cốt gãy nát, ngạt thở mà chết cô thật không muốn nếm thử.

Đèn pin của họ phát ra tia sáng cực mạnh, dù chiếu xa cũng không bị phân tán, khi Lam Túy đang hết sức cẩn thận phòng bị trăn nước, cảm giác bị nhìn chòng chọc bất giác lại từ sâu trong hang động truyền tới.

Lam Túy cảnh giác dời tầm mắt khỏi con trăn nước chuyển đến khu vực tối om om đó, cảm giác hoàn toàn giống hệt với cảm giác bị nhìn chòng chọc khi cô lần đầu tiên nhảy xuống nước.

"Ha" - Lại là một tiếng cười khẽ.

Lần này Lam Túy tuyệt đối chắc chắn không phải là ảo giác, tiếng cười đó tràn đầy ác ý vui mừng khi người gặp họa. Nhưng ở nơi này sao có thể có người - trừ con oán linh cướp hồn đoạt xác kia.

Lam Túy quét mắt qua Bạch Tố Hà đang ở sát bên cạnh, cô đang chăm chú nhìn con trăn nước không ngừng chuyển động, cũng không biết rốt cuộc là cô có nghe thấy không, Lam Túy cũng chỉ có thể dời lực chú ý trở về con trăn nước.

Có gì hẵng nói sau, trước hết phải giải quyết cái thứ đang sờ sờ ngay trước mắt này đã.

Lúc này đột nhiên con trăn lùi về sau một khoảng, không còn ẩn mình trong nước, đầu nó hơi nhô lên khỏi mặt nước, hung hăng nhìn chằm chằm vào ba kẻ đột nhập xâm lược lãnh địa của nó.

Dung Thập Tam cũng không trụ nổi, trượt chân xuống nước nhưng vẫn bám lên vách đá, không dám nhúc nhích.

"Hai người có thể nghĩ cách gì không, ba người chúng ta không thể cứ làm thằn lằn mãi thế này được!" Lam Túy cười khổ nhìn con trăn nước, cả ba người đều bám chặt vào vách đá không cho nó có cơ hội tấn công, nhưng bọn họ cũng không chắc chắn có thể một nhát gϊếŧ được nó, hai bên cùng lắm chỉ có thể giằng co dưới nước. Nhưng đây không phải là kế lâu dài, toàn thân họ cứ thế kéo căng, gắng sức dán chặt vào vách đá không bao lâu nữa thì cơ thể cũng rã rời, một khi để nó thừa cơ quấn lấy thì chỉ còn con đường chết.

"Em tưởng anh muốn sao" Dung Thập Tam rêи ɾỉ "Em gái, thực ra anh biết cách gϊếŧ nó đó. Nghe nói cứ để trăn nước nuốt trước một chân, khi nuốt đến nửa chừng thì quỳ gối nắm lấy đầu nó bẻ ngược về sau là có thể bẻ gãy cổ nó, em có muốn thử không?"

.....

Dung Thập Tam, anh có tin em xé cái miệng của anh ra không!

Lam Túy liếc mắt trừng trừng hung dữ nhìn Dung Thập Tam, trong lòng tuôn trào một vạn câu ĐMM. Gương mặt thanh tú của cô tức giận đến méo mó, nếu không phải con trăn đang ở trước mặt, cô chắc chắn sẽ lôi Dung Thập Tam ra đập cho một trận.

Cho nên cô ghét đàn ông, có lẽ chính ngôn ngữ hành vi từ nhỏ của Dung Thập Tam đã tạo nên đủ loại ám ảnh tâm lý trong lòng cô.