Tỷ Phú Trời Cho

Chương 10

Chương 10: Ra chỗ khác ngồi

Chương 10: Ra chỗ khác ngồi

“Cục trưởng Cục thuế sao?” – Tần Cửu Nhi ngạc nhiên: “Ba, hóa ra ba còn có quan hệ với Cục trưởng Hoàng, ba tuyệt vời thật đó.”

“Sao có thể?” – Tần Phấn nói: “Sao ba lại có quan hệ với Cục trưởng Hoàng được, ở đây chắc chắn có người đang giúp đỡ nhà chúng ta đánh tiếng một cái với ông ấy, còn về chuyện ai đứng sau thì ba có hỏi han vài người, họ đều bảo là không có ai nói chuyện với Cục trưởng Hoàng cả. Ôi, muốn tìm người báo ân cũng không có chút manh mối nào.”

“Vậy ư?” – Tần Cửu Nhi ngẩn ra, sao lại như vậy được.

“Cửu Nhi, không phải lúc trước con có gọi điện cho bạn bè mình sao, có phải ai đó giúp mình không?” – Tần Phấn nói.

Tần Cửu Nhi giật mình.

Phải rồi, nếu không phải người của ba tìm đến Cục trưởng Hoàng thì có lẽ nào là bạn bè của mình nhỉ?

Cúp máy, Tần Cửu Nhân đem chuyện này nói với mọi người.

Mọi người vô cùng hứng thú nghe chuyện.

“Ôi, không phải chứ Cửu Nhi, người ta đã giúp nhà cậu một việc lớn như thế mà nhà cậu cũng không biết là ai sao?”

“Dù sao thì nếu là mình, có dốc hết sức cũng phải tìm ra người đó, báo đáp người ta thật tốt mới được.”

“Có lẽ chuyện này không khó đâu, Cửu Nhi, cậu nghĩ lại xem cậu đã nói chuyện này cho ai biết, loại trừ ra thì chẳng phải tìm được người đó sao?” – Có người nói.

Tần Cửu Nhi suy nghĩ, cũng đúng, dùng phương pháp loại trừ.

“Tóm lại, các cậu đang ngồi ở đây cũng biết chuyện nhà mình, Trần Phong, là cậu giúp à?” – Tần Cửu Nhi hỏi.

Trần Phong vội xua tay, cười nói: “Đúng là ba mẹ tôi có nhận được điện thoại, nhưng khi nghe nói đến Tập đoàn Thánh Đường thì bọn họ đều tỏ vẻ bất lực.”

“Mẫn Mẫn, Na Na, Mạn Mạn, là các cậu ư?” – Tần Cửu Nhi lại hỏi.

Ba người đều lắc đầu.

Tần Cửu Nhi lại hỏi mấy người Lục Nguyên không quen, họ cũng nói không phải.

“Không phải là mấy người chứ?” – Cuối cùng Tần Cửu Nhi nhìn qua Trương Huy và Tống Thuần.

Dù mở miệng nhưng Tần Cửu Nhi cũng chỉ hỏi cho có vậy thôi.

Trương Huy và Tống Thuần cũng xua tay, tuy lúc đó bọn họ cũng gọi điện tìm người giúp đỡ, nhưng đối phương cũng không có cách nào.

Còn về Lục Nguyên, Tần Cửu Nhi bỏ qua không thèm hỏi.

Chỉ có mình Lục Nguyên là không được hỏi, tình huống này khiến người khác cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa, Tần Cửu Nhi chắc chắn rằng Lục Nguyên không có năng lực làm chuyện này.

Đám người Trần Phong tuy rằng nhìn thấy Tần Cửu Nhi cố ý lơ Lục Nguyên, mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng không có nói gì.

“Nếu không phải các cậu, vậy…” – Tần Cửu Nhi nhíu mày suy nghĩ: “Chẳng lẽ là…”

Tần Cửu Nhi đang suy tư, đột nhiên điện thoại cô ta reo lên.

“Vương Lôi?” – Tần Cửu Nhi nói.

“Cửu Nhi, chuyện của nhà cậu mình có nói một tiếng với ba mình rồi, ông ấy nói có quen biết với Cục trưởng Hoàng, nói rằng để đi tìm người nói chuyện thử, mình không biết có giúp ích được gì hay không, nhưng mình gọi nói với cậu một tiếng trước…”

Không đợi Vương Lôi nói xong, Tần Cửu Nhi kích động nói: “Vương Lôi, mình biết ngay là cậu giúp đỡ mình mà, chuyện nhà mình đã giải quyết xong rồi, việc chú Vương làm giúp ích cho nhà mình rất nhiều. Cảm ơn nhà cậu nhiều lắm.”

Tần Cửu Nhi nói đến đây thì hai mắt phiếm hồng, dù cho nhân phẩm của mình ra sao thì chuyện này cô ta cũng rất cảm kích trong lòng.

Dù sao cách làm của Tập đoàn Thánh Đường lúc đó chính là muốn đưa nhà họ vào chỗ chết, nếu không có người đứng sau giúp đỡ thì cả nhà Tần Cửu Nhi chỉ sợ phải lưu lạc đầu đường rồi.

Có thể nói đây là ơn cứu mạng.

“À, không sao, chuyện nhỏ thôi mà.” – Vương Lôi sửng sốt, cũng nhanh chóng thừa nhận chuyện này.

“Vương Lôi, cậu đến Thịnh Bách Viên ở trường mình đi, hôm nay mình mời khách, cậu mau đến nhé.” – Tần Cửu Nhi nói.

“Ha ha, được.” – Vương Lôi tất nhiên đồng ý.

Vương Lôi cũng không phải sinh viên trường Đại học Kim Lăng, nhưng cậu ta học ở trường Cao đẳng kế bên.

Vương Lôi thích Tần Cửu Nhi lâu rồi, cũng theo đuổi cô ta, nhưng Tần Cửu Nhi không có phản ứng gì với cậu ta cả.

Bây giờ mình có ơn với Tần Cửu Nhi, hơn nữa Tần Cửu Nhi còn chủ động mời mình đến ăn cơm, sao Vương Lôi có thể bỏ qua cơ hội này được?

Vương Lôi nhanh chóng đến đó.

Tên này chiều cao cân đối, cơ thể có hơi mập mạp, cậu ta mặc chiếc áo in logo Nike to đùng, chân mang đôi Adidas Yeezy phiên bản kỷ niệm, nhìn qua có chút kiêu ngạo.

“Vương Lôi, ở đây này.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Cửu Nhi cứ nhìn ra cửa mãi, cho đến khi nhìn thấy Vương Lôi xuất hiện thì cô ta lập tức đứng lên, vẫy tay nồng nhiệt, dáng vẻ như lâu rồi mới gặp vậy.

“Ồ, có không ít người nhỉ.”

Vương Lôi tưởng Tần Cửu Nhi mời một mình mình, nếu vậy thì cậu ta có thể nhân cơ hội gần gũi hơn với Tần Cửu Nhi rồi.

Nào ngờ vừa đến lại thấy một bàn đầy người.

Trong lòng có hơi khó chịu, những lời cậu ta nói cũng lộ ra một chút chua chát.

“Đâu có, đều là bạn bè trong nhóm thôi, bọn họ đến làm khách, hôm nay cậu là nhân vật chính đó.” – Tần Cửu Nhi cũng thông minh, nghe vậy vội lấy lòng nói.

Những người khác nghe xong lời này trong lòng có hơi khó chịu, nhưng cũng không nói gì hết.

Cũng không thể nói Tần Cửu Nhi sai, Vương Lôi giúp Tần Cửu Nhi chuyện lớn như vậy, đúng là có tư cách làm nhân vật chính hôm nay.

Vương Lôi nghe vậy trong lòng thoải mái hơn một chút.

“Nhưng bàn này chật kín người rồi, mình ngồi đâu bây giờ?” – Vương Lôi đứng bên cạnh làm tư thế đưa hai bàn tay ra.

Hôm nay Tần Cửu Nhi mời không ít người, bốn người bạn cùng phòng của cô ta, bốn người Lục Nguyên, ngoài ra còn mấy người bạn khác của cô ta nữa, tổng cộng là mười một người.

Đây là bàn mười người, giờ đã ngồi mười một người rồi nên không thể chèn thêm được nữa.

Giờ có đến mười hai người nên lại càng không thể ngồi bàn mười người.

“Ờ…”

Tần Cửu Nhi hơi xấu hổ, đột nhiên chỉ tay vào Lục Nguyên: “Ờ, Lục Nguyên, cậu đứng lên cho Vương Lôi ngồi đi.”

Nói xong, Tần Cửu Nhi chỉ vào cái bàn nhỏ một hai người ngồi bên cạnh: “Cậu ngồi cái bàn kia đi, yên tâm, tôi sẽ kêu phục vụ mang thức ăn lên cho cậu.”

Nghe những lời này, mọi người trên bàn đều im lặng.

Hai người Trương Huy và Tống Thuần tức đến mặt đỏ bừng, hành động này là xúc phạm tự tôn của người khác, đúng là khinh người quá đáng mà.

Trần Phong cũng nhíu mày.

“Không sao, mọi người cứ ăn đi, đúng lúc tôi có việc, xin phép đi trước.”

Lục Nguyên cũng không nói với Tần Cửu Nhi mình là người đứng sau giải quyết chuyện nhà cô ta.

Đơn giản vì Lục Nguyên không định nói với Tần Cửu Nhi.

Cô ta có cho rằng ai giúp đỡ thì cũng không liên quan tới anh, bởi anh không muốn dính dáng gì tới cô ta hết, cũng không cần cô ta cảm ơn.

Anh cũng chỉ giúp cô ta lần này mà thôi.

Lục Nguyên rời khỏi đó.

“Lục Nguyên.” – Ba người bạn chung ký túc xá cũng đuổi theo.

“Lục Nguyên, nếu cậu không ăn thì tôi cũng không thèm.” – Trương Huy tức không chịu được: “Mẹ nó, dám coi rẻ người khác. Tần Cửu Nhi thật khinh người quá đáng.”

“Thôi bỏ qua đi, chúng ta cùng ăn gì đi nhé.” – Tống Thuần cũng nói.

Trần Phong cũng rất khó xử, dù sao thì Hà Mẫn vẫn còn bên trong, nếu anh đi cùng Lục Nguyên thì Hà Mẫn lại khó ăn nói với Tần Cửu Nhi.

“Các cậu quay về đó đi, tôi về trước là được rồi.” – Đương nhiên Lục Nguyên không để bọn họ làm như vậy, khuyên mãi thì ba người bọn họ mới quay lại, còn mình thì đi trước.

Lục Nguyên chưa biết đi đâu, thế là đành đi dạo dọc hàng cây trong trường học.

Đột nhiên anh có hơi cô đơn.

Không khỏi nhớ đến Lý Mộng Dao.

Trước kia sau khi cơm nước xong xuôi, anh và Lý Mộng Dao luôn đi dạo cùng nhau, khi đó Lý Mộng Dao muốn đi đâu thì anh theo đó.

Lý Mộng Dao muốn ăn vặt, Lục Nguyên bèn dẫn cô ta đến quán nhỏ ở phố Đọa Lạc mua.

Lý Mộng Dao đi làm tóc, Lục Nguyên ngồi xem sách đợi ở khu nghỉ ngơi.

Lý Mộng Dạo đi không nổi thì Lục Nguyên sẽ cõng cô ta trên lưng.

Mọi thứ đều xoay quanh Lý Mộng Dao.

Bây giờ Lý Mộng Dao đi rồi, chỉ còn mình anh thôi nên Lục Nguyên cảm thấy hơi mông lung.

Đúng lúc này, ông Hùng đột nhiên gọi điện đến.

“Cậu ba, Sở trưởng Giang Nam Xuân của gia tộc ở Giang Nam nghe nói cậu ở Kim Lăng, vừa nãy họ cầu xin hết lời mong có thể gặp mặt cậu, nói là muốn chiêm ngưỡng phong thái của cậu Cậu Ba, cậu thấy sao?” – Ông Hùng nói.

Lục Nguyên biết các gia tộc trên toàn bộ Trung Quốc đều có trụ sở và khu vực cai quản riêng của mình, ví như đồn Giang Nam sẽ quản lý vùng Giang Tô và Chiết Giang, đồn Tây Nam sẽ quản lý vùng Vân Nam và Quý Châu, đồn Hán Trung sẽ quản lý Tứ Xuyên, Trùng Khánh và Thiểm Tây, đồn Trung Nguyên sẽ quản lý Hà Nam, An Huy và Thiểm Tây,…

“Vậy cũng được.”

Nếu người ta đã nói vậy thì mình từ chối cũng không tốt lắm.

Hơn nữa những người này đều làm việc cho gia tộc, nhìn thấy bọn họ thì anh cũng nên thông cảm một chút.

“Được, vậy tôi sẽ báo cho Giang Nam Xuân, chắc là ông ta sẽ đến Đại học Kim Lăng gặp cậu đấy.”

“Đừng, ông Hùng, kêu ông ta đừng đến trường học, hẹn một nơi tôi sẽ đi gặp ông ta.” – Lục Nguyên vội nói.

Sở trưởng Giang Nam chắc chắn là một người có quyền thế và tiền bạc, nếu để ông ta đến gặp mình thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nói không chừng ông ta sẽ điều động một đoàn xe sang trọng đậu trước trường mình cũng nên.

Lục Nguyên không muốn bại lộ thân phận của mình một cách khoa trương như vậy.

Cho nên cứ để anh đến gặp ông ta vậy.

“Vậy được rồi, cậu Ba, cho phép tôi nói thẳng, nếu cậu đi gặp ông ta chỉ sợ Giang Nam Xuân không chịu nổi đâu, có thể khiến ông ta đứng ngồi không yên đó.” – Ông Hùng nói.

Dù sao Lục Nguyên cũng là con cháu dòng chính của gia tộc, thân phận tôn quý như thế mà lại đích thân chạy đến gặp một người đứng đầu cơ quan, người này nếu hơi đa cảm một chút thì quả thật không chịu nổi.

“Không sao, đừng để ý nhiều như vậy.” – Lục Nguyên kiên nhẫn nói.

Ông Hùng cũng không nói gì, vừa ngắt điện thoại một lúc đã gọi lại: “Cậu Ba, tôi đã nói với Giang Nam Xuân, ông ta nói đã đặt bàn ở tầng cao nhất của khách sạn Billy.”

“Được, để tôi qua đó.”

Cúp điện thoại, trong lòng Lục Nguyên đột nhiên cảm thấy thoải mái, vừa rồi bị Tần Cửu Nhi đuổi đi, đang lo không biết nên ăn cơm ở đâu, bây giờ có người mời khách, sao anh có thể không đi được?

Khách sạn Billy là một trong những khách sạn tốt nhất thành phố Kim Lăng.

Nhà ăn ở tầng cao nhất của khách sạn Billy là nhà ăn tốt nhất ở đây, nghe nói nguyên liệu chế biến đều được nhập trực tiếp từ nước ngoài về, tiện tay nấu một món thì bằng với khẩu phần ăn trong vòng một tháng của người bình thường.

Lục Nguyên xuống taxi ở trước cửa khách sạn.

“Nhóc con, không tệ nhỉ, vậy mà lại làm trong khách sạn này, cố gắng làm cho tốt nhé.” – Tài xế bỏ lại một câu với Lục Nguyên rồi rời đi.

Lục Nguyên cười, cũng không giải thích nhiều.

Vừa vào khách sạn Billy, Lục Nguyên cũng phải cảm thán một tiếng, thật xa hoa làm sao.

Chỉ riêng cái đại sảnh này thôi cũng rất lớn, ở giữa có một cầu thang xoắn ốc khiến người khác cảm thấy không gian thật hoa lệ.

Phục vụ bên trong cũng rất đẹp, bọn họ mặc đồng phục, mang tất lộ ra đôi chân thon dài.

“Tránh ra.”

Đột nhiên có người đẩy mạnh vào Lục Nguyên một cái.

Sau đó một mùi thơm lan tỏa ra.

Một cô gái thân hình bốc lửa từ phía sau Lục Nguyên đi đến, vội vàng chạy vào thang máy.