Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 36: Em Có Thể Dựa Vào Anh.

Nguyệt Hùng lúc này cũng đã tin tưởng Long Nhật Thiên yêu con gái mình thật lòng, bây giờ có thêm mỏ vàng để khai thác, ông ấy cũng đã không còn nhớ đến Nguyệt Tố Song nữa rồi. Nhưng như vậy mới đúng, tất cả đều là chủ ý của Vương Nhất Trì.

"Nhã Hoa, con làm tốt lắm!" Ông ta bắt đầu xu nịnh cô ta.

"Giờ thì ba không còn mắng con ngu ngốc được nữa rồi!" Nguyệt Nhã Hoa kiêu ngạo đáp.

Về phần Long Nhật Thiên, hắn không những giúp đỡ Nguyệt gia, mà còn gây áp lực ngược lại cho Húc Tinh, khiến công ty của hắn lại một lần nữa gặp rắc rối lớn. Nhưng vì đối phương là người Long gia, Húc thị dù tức giận cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong.

...

Biệt thự Vương gia.

Biết không thể đưa cháu trai về, hai ông bà nội đành phải quay về nhà lớn một mình. Nguyệt Tố Song lúc này mới cảm thấy thoải mái, có ông bà ở đây làm cô thấy rất ngột ngạt, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Buổi tối Vương Kiên không để Nguyệt Tố Song nấu cơm, anh muốn đưa cô và Tiểu Nghiêm ra ngoài dùng bữa. "Em chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn tối!" Anh nhìn cô nói.

"Ra ngoài ăn sao? Như vậy hình như cũng rất tốn kém đi!" Nguyệt Tố Song biết độ hào sảng của anh như thế nào, cô có chút tiếc tiền.

"Không sao đâu, chỉ cần em và Tiểu Nghiêm thấy ngon miệng là được!" Vương Kiên mỉm cười nhìn cô nói, chủ tịch như anh không lẽ lại thiếu chút tiền cho cô ăn tối sao?

Nguyệt Tố Song ngượng ngùng, cô vội lùi lại chạy về phòng ngủ. Ở trong phòng cô lại không ngừng nghĩ về nụ cười của anh, cảm giác này thật là làm cho tim cô đập nhanh.

"Nguyệt Tố Song, mày bị điên rồi sao?" Cô đưa tay che mặt lại nói khẽ.

Biểu cảm thẹn thùng của cô Vương Kiên đều nhìn thấy hết rồi, anh cảm nhận được cô cũng đang dần thích anh. Mưa dầm thấm lâu, câu nói này chẳng sai chút nào.

Bây giờ mỗi lần ra ngoài ăn tối cùng Vương Kiên đều là đến nhà hàng sang trọng, cho nên Nguyệt Tố Song cũng chú ý đến vẻ ngoài của mình nhiều hơn. Thật ra cô chỉ là sợ nếu để người khác thấy anh đi cùng một người bình thường như cô, bọn họ sẽ lại dị nghị, cô lại làm anh mất mặt.

Bảy giờ tối xe đã dừng trước cửa nhà hàng lớn, ba người như một gia đình cùng nhau bước xuống xe, chỉ là theo sau còn có một cái bóng đèn tên Vương Nhất Trì. Vốn anh chẳng muốn để hắn đi theo, nhưng tên này cứ bám lấy anh nài nỉ, cuối cùng anh không chịu nổi phải cho hắn đi theo.

Giám đốc nhà hàng thấy hai anh em Vương Kiên đến, ông ta đon đả chạy ra tiếp khách, còn cẩn thận đưa bọn họ đến phòng V.I.P.

Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, không hẹn nhưng vẫn gặp nhau mọi lúc mọi nơi. Còn chưa kịp đi vào phòng, bọn họ đã gặp Húc Tinh cũng vừa đi tới. Hắn ta thấy Nguyệt Tố Song lại nhớ đến vị hôn thê cũ, vậy là hắn đem hết sự tức giận sỉ vả cô.

"Nguyệt Tố Song, cô dạo này đúng là trèo lên được cành cao rồi nhỉ? Số cô may mắn thật, đã ti tiện như vậy, còn có thể bám lấy nhị vị thiếu gia họ Vương đây! Tôi khâm phục cô nhiều lắm, có thể rũ bỏ quá khứ bẩn thỉu mà sống tốt như vậy!" Húc Tinh cũng giống Nguyệt Nhã Hoa, hắn lại mang chuyện cũ của cô ra mà chế giễu.

"Chủ tịch Vương, anh biết quá khứ cô ta chứ? Tôi nghĩ anh mà biết được rồi, thì đến nhìn cô ta anh cũng thấy buồn nôn!" Hắn còn tưởng Vương Kiên chưa biết chuyện, xoay qua nói khích châm chọc anh.

Giám đốc nhà hàng cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người Vương Kiên, ông ta vội vàng chuồn đi, không muốn rước thêm phiền phức vào người. "Chủ tịch Vương, nếu là người quen thì mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây!"

Ở đây Vương Nhất Trì cũng không thể nhìn nổi cái bản mặt đê tiện của tên tra nam này, hắn khinh bỉ nhìn Húc Tinh phản bác.

"Kinh tởm? Tôi mới thấy anh là người kinh tởm đấy! Sừng trên đầu dài hai mét rồi kia kìa, bị vợ sắp cưới phản bội mà còn ở đó lớn lối sao? Nếu tôi là anh, tôi sớm đã trốn trong nhà giấu mặt đi rồi, bởi ra ngoài cảm thấy nhục nhã lắm! Vết thương trên mặt là do tình nhân của cô ta đánh đúng không? Lực có vẻ chưa đủ mạnh, nếu là tôi thì ngày hôm nay anh không đến đây ăn cơm được đâu!"

"Đó là còn chưa nói đến công ty của gia đình anh đấy, có thời gian ở đây rước nhục, thì tranh thủ đi tìm vài ông lớn cầu xin đi, biết đâu bọn họ thương tình mà giúp cho công ty anh không bị phá sản!" Vương Nhất Trì hất hàm nói tiếp, chuyện của Húc Tinh bây giờ hắn nắm trong lòng bàn tay.

"Cậu..." Húc Tinh tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng vì là Vương Nhất Trì cho nên hắn không dám làm cái gì cả. Nhưng bảo hắn nhịn nhục cũng sẽ không, lúc này hắn quay sang nhìn Vương Kiên mỉa mai.

"Chủ tịch Vương, tôi có một vài lời muốn nói với anh, người như anh thiếu gì các thiên kim danh giá muốn bên cạnh, sao lại chọn một chiếc giày rách như cô ta chứ? Cả người cô ta đều dơ bẩn, nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm rồi!"

Nguyệt Tố Song nghe hắn nói cảm thấy đau nhói, chẳng phải hắn cũng và cô cũng đã từng có những ngày tháng vui vẻ bên nhau sao? Tại sao có thể dùng những lời lẽ như dao kéo làm tổn thương cô?

Tiểu Nghiêm thấy đôi mắt cô phiếm hồng, cậu nhóc tức giận lớn tiếng phản bác lại Húc Tinh. "Ông chú kia, ông đừng có mà quá đáng! Mẹ xinh đẹp của tôi là người tuyệt vời nhất, không giống loại giẻ lau nhà rách nát như ông đâu!" Cậu nhóc lại mắng hắn giống giẻ lau.

"Bảo bối, nói hay lắm! Mà đã là giẻ lau rồi, thì giày rách cũng phải lau, nhưng mà còn phải xem thử, là chiếc giày đó có đồng ý cho lau hay không?" Vương Nhất Trì giơ ngón tay với Tiểu Nghiêm, hắn lại hoạ thêm vào vài câu cho đặc sắc.

Húc Tinh tức giận, hắn bị hai anh em Vương Kiên khi dễ thì còn nhịn được, nhưng thằng nhóc còn chưa cai sữa này thì không. "Nguyệt Tố Song, đây là nghiệt chủng mà cô sinh ra có đúng không? Đúng là mẹ nào con nấy, đều dơ bẩn giống nhau!" Hắn khinh bỉ nhìn Tiểu Nghiêm nói.

Bởi vì cậu bé và Nguyệt Tố Song giống nhau, cho nên hắn nghĩ cậu bé là con của cô.

"Bốp!" Vừa nói xong Nguyệt Tố Song đã tiến lên một bước đánh vào mặt hắn, cô giận dữ gằn giọng nói. "Anh và mẹ con Nguyệt Nhã Hoa đúng thật là loại người giống nhau, tôi khuyên hai người đừng nên chia tay, mà hãy bám lấy nhau suốt đời đi, để đừng ai ra ngoài làm hại người vô tội khác!"

"Còn có tôi cảnh cáo anh, động đến tôi thì được, nhưng anh dám động đến Tiểu Nghiêm tôi sẽ không tha cho anh!" Cô lớn giọng đe dọa hắn.

"Nguyệt Tố Song, con đàn bà đê tiện cô dám đánh tôi sao?" Húc Tinh gương mặt đã trở nên khó coi, hắn sấn sổ tới muốn đánh lại cô.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt như Satan của Vương Kiên phía sau, hắn lại sợ hãi không dám làm gì, cơ thể như đông cứng lại.

"Xem ra lần trước tôi dạy dỗ cậu vẫn chưa đủ? Có muốn lại vào bệnh viện thêm lần nữa không? Hay là vào trại giam luôn đi cho tiện?" Vương Kiên lạnh lùng nhìn hắn hỏi, ngữ khí tràn ngập dọa dẫm.

"Không...không cần đâu!" Húc Tinh sợ hãi lắc đầu đáp. Hắn không ngờ anh đã biết quá khứ của Nguyệt Tố Song, mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy. "Anh không ngại thân phận của cô ta sao? Nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh!"

"Mắt người và mắt chó khác nhau, cho nên tôi và cậu không giống nhau đâu, mắt người của tôi tốt hơn cậu nhiều! Tôi là người rộng rãi, cũng không giống người hẹp hòi đến vô sỉ như cậu! Và tôi cũng không phải dạng người khi thấy người mình yêu gặp khó khăn, liền trở mặt với cô ấy, càng không đê tiện đến mức chuyển qua theo đuổi em gái cô ấy!" Vương Kiên trầm giọng đáp lời hắn.

"Bây giờ thì hay rồi, không những bị cô ta đá một phát thê thảm, ngay cả công ty cũng không chống chọi được, tiền tài thì không còn như trước, còn đến đây muốn nhảy nhót trước mặt ai? Cậu có muốn phá sản luôn hay không? Tôi giúp cho một tay!" Lời nói của Vương Kiên nghe thì nhẹ nhàng, nhưng thật ra ẩn chứa toàn dao găm.

Húc Tinh trong lòng lửa giận cuồn cuộn, nhưng hắn ta không dám chống cự lại, vì nếu không Húc thị sẽ gặp phiền phức lớn. Người nhà họ Vương không dễ động vào, nhất là hai bậc trưởng bối kia. Hắn không còn gì để nói, chỉ có thể muối mặt bỏ đi.

Bữa cơm đáng ra sẽ vui vẻ, nhưng vì sự xuất hiện của Húc Tinh lại trở nên ảm đạm vô cùng, không khí căng hơn cả dây đàn. Nguyệt Tố Song tâm trạng hiện tại không tốt, cô trầm mặc không nói cái gì.

Vương Kiên hiểu ý, anh bảo Vương Nhất Trì đưa Tiểu Nghiêm ra ngoài. "Nhất Trì, đưa thằng bé ra ngoài mua chút đồ ngọt đi!"

"Vâng!" Vương Nhất Trì gật đầu, hắn nhanh trí đứng lên bế Tiểu Nghiêm đi ra ngoài.

Sau khi hắn đi rồi, Vương Kiên mới ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Tố Song, anh nhìn cô mà lòng khó chịu. "Nếu em muốn trả thù thì có thể dựa vào anh! Những kẻ đã khiến em tổn thương, anh sẽ đem chúng xử lý triệt để!" Anh không biết dỗ dành phụ nữ, chỉ có thể bá đạo nói với cô như thế.

"Không cần đâu, em muốn tự đi bằng đôi chân của mình! Anh giúp em nhiều như vậy, em cảm thấy rất ngại!" Cô nhẹ lắc đầu thấp giọng trả lời, hai tay đã vò nát vạt váy của mình.

Vương Kiên híp mắt lại nhìn cô, anh muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh biết cô còn vướng mắc chuyện cũ, anh sẽ chờ đến khi cô mở lòng với mình.

Nguyệt Tố Song mặc dù cũng đã có cảm tình với anh, nhưng rào cản thân phận quá lớn, nó khiến cô không dám mở lòng với ai cả. Quá khứ dơ bẩn kia luôn nhắc nhở cô, rằng nó sẽ theo cô đến suốt đời.

"Mẹ xinh đẹp, con có mua bánh trứng mẹ thích nè!" Đột nhiên Tiểu Nghiêm lo ton chạy vào, cậu nhóc mang một hộp bánh to đến trước mặt cô kêu lên.