Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 4

Mùi oải hương phản phất... cô gái say nồng trên chiếc giường lớn...

Tiêu Tuyết chợt bừng tỉnh. Cô ngồi dậy, cô nhìn xung quanh, Mạc tổng đã đi từ bao giờ. Cô xem lại quần áo vẫn còn nguyên, Mạc tổng thật sự không đυ.ng tới cô. Tiêu Tuyết nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Đêm qua đối với cô đúng là vừa thật vừa mơ, cô mặc lại bồ quần áo cũ sau đó chạy xuống tầng.

Dưới tầng, Mạc tổng đã ngồi uống trà từ bao giờ, hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy không thay đổi. Cô cúi đầu bước tới, lúc này người con trai đeo kính cũng bước vào. Anh vỗ vai cô cái nhẹ khiến cô ngẩng lên.

"Buổi sáng tốt lành!" - Anh nở nụ cười.

Tiêu Tuyết không phản ứng gì. Anh chỉnh lại cặp kính của mình rồi nói tiếp: "Tôi là Hàm Quang, mấy lần gặp quên chưa giới thiệu nhỉ"

Cô gật đầu. "Tôi là..."

Cô chưa kịp nói thì Hàm Quang đã nói xen vào "Là Tiêu Tuyết "

Tiêu Tuyết đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Hàm Quang. Anh chỉnh lại áo sau đó ngồi xuống "Giới thiệu với Tiêu Tuyết đây là Mạc tổng - Mạc Lăng"

Cả đêm qua ở cạnh anh giờ cô mới biết tên thật của Mạc tổng. Tiêu Tuyết không nói gì cô ngồi xuống ghế.

Mạc tổng đặt tách trà xuống, đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt của mình sau đó đứng dậy. Tiêu Tuyết cũng đứng dậy theo. Anh nói : "Tôi đưa cô về "

Nghe tới đây cô vui mừng, Tiêu Tuyết chấp hai tay cảm tạ trời đất, nụ cười hân hoan chưa kịp phô ra hết thì Mạc Lăng lại nói xen vào : "Nhanh lên"

Cô cúi đầu rồi chậm chạm theo sau Mạc Lăng. Hàm Quang đi theo bên cạnh ghé sát tai cô hỏi

"Đêm qua như nào"

Tiêu Tuyết đỏ mặt, đây không phải là từ ngữ quá nhạy cảm rồi sao vốn dĩ cô và Mạc tổng cũng chả có gì. Tiêu Tuyết bèn khuých Hàm Quang một cái "Đừng nói chuyện với tôi"

Hàm Quang thấy vậy nhưng vẫn cố tình trêu cô, anh tiếp tục nói :

"Nhìn cô chắc chắn nhỏ tuổi, tôi và Mạc tổng đều hai hai còn cô chắc mới mười bảy nhỉ "

Tiêu Tuyết không nói gì. Nhưng hai hai tuổi mà làm sếp tổng có phải vẫn còn trẻ quá rồi không nhỉ - Cô nghĩ.

Hàm Quang bước lên trước mở cửa xe cho Mạc Lăng, Tiêu Tuyết ở ngay sau cô đang định vào thì Hàm Quang đóng cửa lại.

- Đúng là đáng ghét. Muốn trọc mình đây mà. Trẻ con. Cô nghĩ rồi bĩu môi sau đó mở cửa chui vào.

Vừa ngồi xuống cô đã gặp ngay phải ánh mắt Mạc tổng, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy. Mạc tổng nhìn một lúc rồi quay đi.

Tiêu Tuyết bây giờ mới dám thở cho bình thường. Ân nhân cứu mạng này cũng đáng sợ lắm. Cô không chết vì tai nạn, vì bị hại cũng sẽ chết vì đau tim.

Hàm Quang ngồi phía trước lái xe, đường phố trong London nằm trong lòng bàn tay anh. Chả mấy chốc đã đến nhà của dì Hân.

Tiêu Tuyết mở cửa bước xuống. Mạc Lăng cũng bước xuống, cô vui vẻ cúi đầu chào tạm biệt sau đó chạy vào nhà.

Vừa thấy cô dì Hân mừng rỡ chạy ra : "Cháu đã đi đâu đêm qua? Cổ cháu làm sao thế này?"

- "Cháu không sao" - Cô nói.

Thái Vương bước từ trên tầng xuống. Tiêu Tuyết nhìn anh - ánh mắt đầy sự căm hận. Thái Vương cười trừ anh giơ tay chào cô.

Reengg... reengg...

Tiếng chuông cửa vang lên. Cả ba người đều nhìn về phía cửa. Dì Hân đi tới mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, vóc dáng ấy, mái tóc ấy... người bàng hoàng vẫn lại là cô. Mạc Lăng bước vào anh đưa mắt nhìn xung quanh nhà.

"Cậu là ai?" - Dì Hân hơi khó hiểu nhìn Mạc Lăng chằm chằm.

Thái Vương chạy xuống anh đứng sau Tiêu Tuyết nhìn Mạc Lăng chằm chằm. Anh dường như đã nhận ra người này.

Mạc Lăng vẫn không nói gì, anh bước tới sau đó ngồi xuống ghế.

Trước thái độ kiêu ngạo đó của anh, dì Hân cảm thấy có chút bực bội nên nói lớn: "Này cậu, cậu bị bệnh sao? Tại sao tôi hỏi cậu mà cậu không trả lời? Đột nhiên vào nhà tôi như thế này, mau biến đi!"

Mạc Lăng chỉ thay đổi mỗi ánh mắt, anh nhìn về phía Tiêu Tuyết. Tiêu Tuyết cảm thấy ớn lạnh, giá mà có thể bất tỉnh ngay lúc này thì tốt biết mấy.

Không khí trở nên căng thẳng, Hàm Quang chạy vào anh xua tay sau đó cười cười: "Xin lỗi vì giờ mới gặp mặt mọi người. Tôi là Hàm Quang còn đây là Mạc tổng"

-"Mạc tổng?" - Thái Vương ngờ ngợ.

Dì Hân khoanh hai tay lại, cau mày nhìn Mạc Lăng mà nói "Mạc tổng thì sao? Đừng tưởng lúc nào cũng có thể quậy phá ở đây"

"Ấy ấy Hân phu nhân xin đừng hiểu nhầm. Chúng tôi đến đây vì có chuyện muốn nói" Hàm Quang nói.

- Lẽ nào là nói về mình sao? - Tiêu Tuyết nghĩ

Cô quay đi không dám nhìn sau đó lùi lùi ra sau. Ai ngờ lại chạm đúng phải Thái Vương.

Tiêu Tuyết cau mày nhìn anh ta. Anh ta cũng lườm lại cô. Đang như này mà sao cô vẫn cảm giác ớn lạnh sau lưng thế này... Lẽ nào Mạc tổng vẫn chưa hết nhìn cô.

"Có chuyện gì?" Dì Hân ngỗi xuống.

Mạc tổng không nói gì chỉ quay lại nhìn Hàm Quang. Hàm Quang như hiểu ý, anh rút trong túi ra một tờ ngân phiếu sau đó đưa đến trước chỗ dì Hân.

Dì Hân cầm tờ ngân phiếu trị giá năm mươi triệu bảng Anh mà thắc mắc.

"Tôi mua lại cô ta" - Mạc tổng thản nhiên nói rồi đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết.

"Cái gì?!!" Tiêu Tuyết bất ngờ vô cùng. Mạc tổng ơi là Mạc tổng lẽ nào anh vẫn chưa chịu tha cho tôi. Cô nghĩ rồi chạy tới chỗ Mạc tổng.

"Mạc tổng, đừng đùa nữa, anh mau về đi"

Mạc tổng đưa mắt nhìn cô, hơi cau mày "Dọn đồ đi"

- Dì Hân bèn kéo tay Tiêu Tuyết ra sau mình rồi vứt tờ ngân phiếu xuống "Cậu nghĩ mình là ai? Cậu nghĩ cháu tôi là cái gì hả?"

Hành động này của dì Hân thật sự đã hiến Mạc tổng tức giận.

Hàm Quang vội xen vào: "Hân phu nhân, nghe tôi nói này. Cháu gái của bà bị con trai bà đem vào phòng trà để tiếp khách xén chút thì mất mạng. Mạc tổng đã cứu giúp. Hơn nữa hãy nhìn cô ấy đi, toàn thân thì thương tích, số tiền này coi như để gửi về cho gia đình cô ấy. Không phải họ đang gặp khó khăn sao?"

Nghe tới đây bà quay lại nhìn Thái Vương "Chuyện này là sao?"

Tiêu Tuyết vội nói: "Dì Hân, nghe cháu. Mạc tổng thật sự là ân nhân cứu mạng của cháu. Với lại anh ấy thật sự chỉ muốn giúp cháu thôi"

- "Giá đấy chưa đủ phải không cô Hân" Mạc Lăng vừa nói vừa chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay.

Tiêu Tuyết quay lại "Mạc tổng anh nói gì thế?"

Mạc tổng đứng thẳng dậy, anh tiến tới kéo cô ra sau bước đến trước mặt dì Hân nói: "Quán Bar của cô tôi sẽ mua. Lúc đó, cô có thể an tâm cùng con trai về Thượng Hải để mở nhà hàng rồi"

- Sao lại có chuyện này? Mình chưa từng nghe qua. Tiêu Tuyết đang định hỏi thì bị Hàm Quang giữ lại, anh lắc đầu.

Dì Hân không nói gì.

Mạc Lăng tiếp tục nói: "Hợp đồng đã xong, tôi có thứ tôi muốn và bà cũng vậy. Đi thôi" Nói rồi, anh quay người bước ra phía cửa.

Tiêu Tuyết chạy tới chỗ dì Hân "Dì ơi..."

Mạc tổng vội nói xen vào "Tiêu Tuyết, tôi cho cô năm phút"

Cô bật khóc "Tôi không đi! Rốt cuộc mấy người coi tôi là gì?"

Dì Hân cũng không nói một lời nào. Thái Vương định đi tới thì Mạc Lăng đã nhanh hơn một bước, anh kéo tay cô lôi lại "Hàm Quang thu xếp đồ đi. Còn cô ra xe" câu nói đầy sức đe doạ.

Cứ như thế Mạc Lăng kéo tay cô lôi đi dù cho cô có cố dằng ra như nào. Mạc tổng kéo cô sau đó đẩy vào xe. Tiêu Tuyết đập cửa "Thả tôi ra!!!"

Mạc Lăng khoanh tay lại sau đó tựa người vào cửa xe mặc kệ cho cô muốn gào hét như nào thì gào.

Thấy Tiêu Tuyết như vậy trong lòng Thái Vương bỗng có chút gì đó nhức nhói. Lẽ nào anh đang không nỡ? Nhưng bản thân thì luôn muốn tổng cổ đứa con gái nhà quê đó đi cơ mà. Vậy trong lòng anh lúc này lại rất bức rức.

Đồ đạc của Tiêu Tuyết cũng không có gì nhiều nên Hàm Quang đã dọn xong, anh kéo trước vali đi. Trước khi rời khỏi anh còn quay lại nhìn dì Hân

"Tiền sẽ được chuyển khoản nốt vào tối nay."

Dì Hân vẫn lặng người không nói gì.

Chiếc xe của Mạc tổng lăn bánh rời đi.

Lúc này, dì Hân mới bước đến chỗ bàn, bà cúi người xuống sau đó nhặt tờ ngân phiếu lên.

"Xin lỗi Hàn Tống, tôi cũng không còn cách nào khác, coi như con gái ông có giá trị đi"

...

Tiêu Tuyết vẫn không ngừng khóc... Sao ông trời cứ để cô thảm hại như này chứ? Cô như một vật để người ta chơi đùa và sỉ nhục vậy.

Mạc Lăng cau mày nói: "Khóc xong chưa?"

Nghe giọng nói đầy sự ra lệnh này đột nhiên cô càng muốn khóc to hơn.

Hàm Quang đang lái xe cũng nói : "Tuyết công chúa, cô thôi khóc lóc được không? Có gì đáng khóc vậy?"

Thấy cô không có ý định sẽ nín khóc. Hàm Quang thở dài rồi nói tiếp:

"Quán Bar của cô Hân đó năm ngoái đã xảy ra một vụ lùm xùm chồng cô ta bị bắt, giờ phải lo tiền để cứu ông ta, họ đang có ý định để về nước. Cha cô nhờ giúp cô qua đây, họ cũng muốn lợi dụng cô để kiếm tiền. Kí hợp đồng lao động với công ty may tại tập đoàn thời trang lớn cô nói xem tiền hoa hồng là bao nhiêu?"

Nghe tới đây Tiêu Tuyết bất ngờ, cô nhìn Hàm Quang: "Sao anh biết tôi làm ở xưởng may?"

Hàm Quang cười lớn: "Trên đời này có gì Mạc tổng muốn biết mà không được"

"Các anh theo dõi tôi à?"- Cô nói.

Tiêu Tuyết đưa đôi mắt rưng rưng đã ướt lệ quay qua nhìn Mạc Lăng. Mạc tổng vẫn không phản ứng gì cả... Đột nhiên anh lên tiếng: "Không phải là theo dõi, mà là tôi muốn"

Con người này rõ ràng đang ngủ cơ mà - Cô nghĩ.

Chợt Mạc Lăng mở mắt ra, anh quay qua nhìn thẳng cô. Tiêu Tuyết cảm thấy sợ hãi.

"Cô nghĩ gì khi nói tôi theo dõi cô" - Mạc Lăng chống tay về phía cửa xe ghé sát cô nói. Tiêu Tuyết không dám thở. Toàn thân dính chặt về góc cửa.

Cô lắp bắp nói: "Anh... anh tránh ra đi..."

Mạc tổng liền bỏ tay rồi ngồi lại với tư thế cũ: "Ngoan ngoãn đi thì cha mẹ cô sẽ được nhờ"

Nghe tới đây tim cô có chút nhói đau. Không lẽ vì món nợ mà phải bán thân đi sao...

Chiếc xe đã dừng lại tại dinh thự của Mạc tổng. Anh mở cửa xe bước xuống...

Tiêu Tuyết vẫn không dịch chuyển chút nào... cô lặng người.

Mạc tổng cau mày, anh đi tới mở cửa xe sau đó kéo Tiêu Tuyết xuống.

Đột nhiên cô nói:

"Tại sao phải là tôi vậy?"

Mạc Lăng lờ đi những gì cô nói chỉ thở dài sau đó nói tiếp: "Vào nhà"

Tiêu Tuyết nắm lấy tay anh cô ngồi xuống nghẹn ngào nói: "Ngoài kia có rất nhiều người khác. Tại sao cứ phải là tôi thế?"

"Đứng lên" - Mạc Lăng cau mày nói.

-"Trong mắt ai tôi cũng vô dụng, tôi cũng như một món hàng vậy sao...?"

Câu nói này khiến Mạc tổng trở nên tức giận, anh hất tay:

"Vào nhà và cha mẹ cô sẽ trả hết nợ. Đi theo tôi thì cô chắc chắn hơn con riêng của ông ta. Không nhẽ cô định thua mãi một người con riêng à?"

Nghe tới đây cô nắm chặt tay, nước mắt không ngừng rơi: "Mạc Lăng... anh ác lắm..."

Mạc Lăng kéo tay Tiêu Tuyết dậy

"Nếu cô là phế vật, là vô dụng thì để tôi tái sử dụng"

Mạc tổng buông tay Tiêu Tuyết, anh bước vào nhà trước: "Còn nếu cô thật sự không muốn sống nữa thì cô chính là đồ bỏ đi"

Có lẽ, Mạc tổng nói đúng. Bản thân cô mà cô còn không biết trân trọng thì cô đúng là đồ bỏ đi rồi. Hàm Quang kéo chiếc vali để kế bên cô.

"Không phải tôi từng nói có duyên sẽ gặp, có nợ sẽ trả sao? Cô cũng là một đứa trẻ thông minh mà"

Tiêu Tuyết lau nước mắt.

Đôi khi mọi khổ đau và nước mắt lại là động lực để ta bước tiếp. Tuyệt đối đừng bao giờ từ bỏ bản thân mình. - Cô nghĩ sau đó bước vào.

Mạc tổng đã ngồi xuống ghế thấy cô vào anh nhìn sau đó nói

"Lại đây"

Tiêu Tuyết từ từ bước tới, cô vừa tới nơi còn chưa kịp thở đã bị anh kéo sau đó đè xuống ghế

"Từ bây giờ, lời tôi nói là lệnh còn cô phải tuân theo mệnh lệnh" đôi mắt như có một tia lửa mạnh mẽ đến kì lạ. Cô cũng không thể phản ứng gì chỉ biết gật đầu.

Mạc Lăng đứng dậy anh chỉnh lại quần áo sau đó nói: "Khi tôi về thì tôi muốn thấy nhà cửa thay đổi"

Nói xong anh bước đi, Hàm Quang xua tay chào cô rồi đi theo.

Tiêu Tuyết ngồi thẫn người trên chiếc ghế sô pha... Có lẽ cô bị điên khi đi vào đây rồi. Hoặc là lại bán mình cho quỷ dữ. Cô thật sự mất hồn.

Mạc Lăng và Hàm Quang vừa đi được một lúc thì quản gia bước tới. Ông đặt một cốc sữa lên bàn sau đó nói với cô:

"Uống đi tiểu thư sau đó tôi giúp cô dọn dẹp "

- "Thật ra cháu cũng không phải tiểu thư đâu... cháu là người hầu đó thưa bác. Sau này mong bác dạy dỗ"

Vị quản gia cau mày rồi hỏi lại

"Người hầu? Mạc thiếu gia chưa bao giờ cần người hầu nữ mà"

Tiêu Tuyết lại một lần nữa mất hồn.

Vậy mình là gì?- Cô nghĩ.

Muốn đi khỏi đây... Nhưng cô có thể đi đâu được chứ? Ở đây nơi nào cô có thể thuộc về?

Ánh trăng đã lên cao. Quản gia đi tới chỗ Tiêu Tuyết đang nằm ngủ trên ghế gọi cô:

"Tiểu thư mau dậy ăn tối"

Tiêu Tuyết chợt tỉnh giấc, cô nhíu mày sau đó nhìn xung quanh Mạc tổng vẫn chưa về. Hình như anh ta nói rằng khi anh ta về nhà cửa phải thay đôi cơ mà cô thậm chí còn chưa tắm. Cô suy nghĩ sao mình có thể ngủ quên như thế nhỉ. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh.

"Ơ hành lí của tôi đâu ?"- Cô hỏi

- "À tôi đã dọn dẹp rồi"

"Ơ ngài để ở đâu thế?"

- "Tất nhiên là phòng của thiếu gia"

Nghe như thế cô bật thẳng người "Sao lại ở đó thế?"

Chưa kịp nghe giải thích cô đã chạy vội lên tầng.

- Căn nhà to như vậy không nhẽ chỉ có một phòng? - Cô nghĩ.

Tiêu Tuyết thấy có rất nhiều căn phòng, cô mỉm cười thì ra suy nghĩ của cô đã đúng, Tiêu Tuyết đi tới... Nhưng tất cả mấy cánh cửa đều không mở được.

Quản gia vội nói: "Tiểu thư mấy căn phòng đó không có chìa khoá đâu"

- "Tại sao vậy?"

"Vì thiếu gia giữ rồi"

- "Vậy ngài ngủ ở đâu? Tôi không ở đây, khi nào thiếu gia về tôi sẽ về nhà tôi"

"Sao lại bất công thế?"

- "Không giấu gì cô tôi đã gia đình. Tôi đã có hai đứa con rồi"

Tiêu Tuyết gật đầu, cô đã hiểu. Cô phụng phịu sau đó nói: "Thôi cháu đi tắm tạm ở phòng của Mạc tổng vậy khi nào anh ta về cháu sẽ dọn phòng sau"

- "Cô không ăn gì à?"

"Cháu không đói"

Tiêu Tuyết chạy vào phòng.

Hương thơm của hoa oải hương thật là dễ chịu. Cô mở hành lí lấy bộ đồ sau đó đi vào phòng tắm. Phải nhanh lên vì cô biết Mạc tổng rất ghét ẩm ướt, nếu anh ta về mà thấy ướt sàn chắc chắn gϊếŧ cô.

Tiêu Tuyết tắm xong sau đó đi xuống phòng khách đợi. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Đã muộn lắm rồi sao anh ta chưa về nhỉ?

Cô đi đi lại lại hai tay để sau lưng.

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra...

Tiêu Tuyết quay ra nhìn, Mạc tổng đã về, đôi mắt anh mệt mỏi, gương mặt đẫm mồ hôi...

Tiêu Tuyết thấy anh liền đi tới hỏi.

"Mạc tổng, tôi không mở được cửa phòng để dọn đồ..."

Cô chưa nói hết anh đã ngã xuống, theo phản xạ cô đỡ lấy. Mạc tổng gục trên người cô. Tiêu Tuyết lo lắng : "Mạc tổng?"

Đột nhiên cảm giác tay cô hơi ướt, Tiêu Tuyết mới nhìn xuống...

"Máu...! Mạc tổng?..."

"Máu...!"