Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 2

"Đừng sợ, tôi ở đây!"

- Anh ta là người Trung. Tiêu Tuyết ngửa lên nhìn, trước mắt cô bây giờ là một chàng trai cao khoảng mét chín, mái tóc màu đen, đôi mắt màu nâu sắc lạnh, chiếc mũi cao lại càng tôn lên khuôn mặt điển trai của anh. Anh mặc một bộ vest đen, sơ mi phanh hai cúc đầu. Tiêu Tuyết không dám nhìn thẳng người con trai ấy, có điều gì đó từ anh ta khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Bà chủ quán chạy ra "Chuyện gì thế?"

"Á!!!" - Bà hét lớn khi thấy người bất động dưới sàn.

- "Tôi sẽ lo liệu." - Anh ta nói sau đó lạnh lùng bước đi.

Người phụ nữ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có một người con trai đeo kính, nghiêm nghị cúi đầu trước mặt bà, anh ta rút ra một tờ ngân phiếu sau đó đưa cho bà. Phía tên kia thì có hai người mặc đồ đen cao lớn đưa đi.

Tiêu Tuyết sợ hãi vẫn chưa đứng lên nổi. Cô ngồi đó, hoàn toàn mất hồn.

Anh chàng đeo kính ngồi xuống trước mặt cô. Anh ta cũng là người Trung, mái tóc đen cùng sống mũi cao, ánh mắt rất ấm áp "Đừng sợ, cùng là đồng hương nên Mạc tổng đã giúp cô đó!"

- "Mạc tổng?" - Cô lắp bắp.

"Có duyên sẽ gặp, có nợ sẽ trả." - nói xong anh ta cười rồi đứng dậy đi.

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn theo hai người họ. Người đàn ông vừa mới cứu cô cũng thật kì lạ.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Bỗng mọi thứ trước mắt cô mờ dần... và trở nên tăm tối...

Trong tâm trí cô mọi thứ đều tối nhưng tai cô vẫn nghe rất rõ.

"Cô bé bị suy nhược cơ thể"

- "Vâng ạ"

"Cần nghỉ ngơi dài ngày và chủ ý tới ăn uống nhé!"

- "Dạ cảm ơn bác sĩ."

Tiêu Tuyết dần mở mắt ra.

Dì Hân đi tới bên cô nhìn cô lo lắng "Bác sĩ vừa nói với ta cháu bị suy nhược cơ thể đó"

- "Vâng cháu biết..."

"Vậy là cháu cũng rất giỏi tiếng anh đó!"

Tiêu Tuyết không nói gì chỉ gục xuống.

"Thôi về nhà !" - Dì Hân nói rồi đứng dậy.

...

Trước mắt cô bây giờ là một căn phòng kho cũ, chỉ có vài cái kệ đựng đồ và một cái bàn cũ.

"Ngày mai ta sẽ mua cho cháu thêm cái giường, tối nay ngù tạm đi nhé!"

- "Vâng ạ"

Nói xong dì Hân bỏ ra ngoài. Tiêu Tuyết đi vòng vòng sờ mấy cái kệ. Cũng rất lâu rồi không ai quyét dọn nên căn phòng rất là bẩn.

"Tiêu Tuyết! Ta có cái chăn và cái gối này cháu dùng tạm"

- "Thế là tốt lắm rồi, cảm ơn dì"

"Đây nữa nhé chải cái thảm này ra nằm tạm, mai rồi tính tiếp !"

Tiêu Tuyết mỉm cười: "Cháu có chỗ ở như vậy đã là quá tốt rồi"

- "Ừ vậy ta đi tắm đây, cháu tắm rửa gì thì có phòng tắm dưới tầng một nữa nhé!

"Vâng ạ"

Tiêu Tuyết lấy chổi quét dọn lại căn phòng, sau đó chải thảm ra nằm. Cảm giác cũng không tệ, cô ngồi dậy lôi chiếc vali vào cạnh sau đó lấy bộ quần áo để đi tắm.

Trong vali của cô có một bức ảnh gia đình. Trái tim cô như thắt lại...

Suốt hôm qua sao mẹ vẫn không gọi lại cho mình?

Mẹ ơi... rốt cuộc có chuyện gì thế?

Căn phòng trống không càng khiến cô thấy tủi thân hơn... đêm nay chắc chắn sẽ rất dài...

Choang...!

Bỗng trong bếp có tiếng vỡ đĩa, Tiêu Tuyết giật mình sau đó mở cửa chạy lên xem.

"Có chuyện gì thế ạ?" - Cô hốt hoảng hỏi.

Trước mặt cô không phải là dì Hân mà là một chàng trai cao lớn, làn da rám nắng, gương mặt có chút lai Tây, trông anh ta có vẻ mệt mỏi, thấy cô anh ta bèn liếc rồi hỏi:"Người giúp việc mới à?"

Tiêu Tuyết lắc đầu.

- "Ơ, khách à?" - Gương mặt anh ta bắt đầu thay đổi.

Từ trên cầu thang dì Hân nói vọng xuống "Con bé là khách của mẹ đó! Con đừng có mà đυ.ng vào"

"Sao mẹ lại nói con như thế? Đừng để người ta sợ con"- Anh ta vừa nói vừa tiến tới chỗ cô.

Tiêu Tuyết lùi về phía sau.

"Nhìn em hơi trẻ, bao nhiêu tuổi đấy?"

-"Mười tám tuổi " - Tiêu Tuyết nói.

"Anh đây lớn hơn em"

-"..."Cô không nói gì.

"Anh là Thái Vương, có gì nói chuyện sau" - Nói xong anh ta đi lên trên tầng.

Dì Hân bước xuống "Cháu đi ngủ đi để ta dọn, kệ nó đừng để tâm làm gì nhé!"

- "Vâng ạ"

Tiêu Tuyết trở về phòng, cô cảm thấy hơi lo lắng nên tự động khoá trái trong. Cô chùm chăn lên với nhiều suy nghĩ phức tạp trong đầu. Hai mắt vẫn cố nhắm chặt. Chả mấy chốc mà ngủ thiết đi từ lúc nào...

Cạch... cạch...

"Tiêu Tuyết mở cửa ra! Sáng rồi"

Cô vội vã bật dậy, sau đó mở cửa.

"Mau đánh răng rửa mặt để ăn sáng rồi còn đi làm"

- "Vâng ạ"

Cô vừa đánh răng xong ra ngoài là đã thấy Thái Vương ngồi ngoài từ bao giờ, thấy cô anh còn giơ tay chào "Chào buổi sáng"

- "..." -Tiêu Tuyết gật đầu rồi kéo ghế ngồi.

"Ăn nhanh đi rồi còn đi đó!"-Dì Hân bê bát cháo đặt xuống rồi nói.

Tiêu Tuyết nhìn dì Hân nói:"Chúng ta sẽ đi đâu ạ"

"Anh sẽ đưa em đi! Yên tâm" - Thái Vương nói xen vào.

Đúng như Thái Vương nói. Vừa ăn xong anh ta đã ra sẵn xe ngồi đợi cô, Tiêu Tuyết mở cửa xe ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống anh ta đã vòng tay ra khiến cô giật mình cô phản xạ lùi ra sau rồi đẩy tay lên. Thái Vương cười rồi nói: "Thắt dây an toàn"

- "Tôi tự lo được!" - Nói rồi cô tự cài dây.

Thái Vương nhìn cô chằm chằm rồi nói: "Sao em lại phải đi làm mấy việc như thế nhỉ?"

Tiêu Tuyết không hiểu anh ta đang muốn nói gì nên cô vẫn mặc kệ, tỏ ra không quan tâm.

Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Thành phố London thật đẹp và rộng lớn. Những cô gái mái tóc vàng óc cười đùa đi dạo trên phố. Những lon soda giở mở ra để cạnh cặp đôi ngồi trên ghế đá phía công viên. Những đứa trẻ mắt xanh đang ăn những chiếc kẹo nhiều màu. Một cuộc sống sôi động mở ra trước mắt cô.

Kít... chiếc xe dừng lại tại một nhà hàng sản xuất đồ may.

Thái Vương mở cửa xe bước xuống sau đó đi tới mở cửa xe cho cô.

"Từ bây giờ em sẽ làm việc ở xưởng may này mười tiếng một ngày, mỗi tiếng em có một đô."

Tiêu Tuyết gật đầu.

"Bao giờ về tôi đón" - nói xong anh ta trèo lên xe phóng đi.

Cô bước vào trong.

Ở đây toàn người Châu Á, Tiêu Tuyết cúi đầu chào tất cả mọi người. Một người đàn ông cao lớn bước tới "Chào cháu, cháu là cháu gái của Tố Hân Hân phải không?" - người đàn ông hỏi.

Cô vội gật đầu.

"Cháu vào đây, ta sẽ dậy cháu may. Mỗi ngày làm ở đây 10 tiếng có 30 phút để nghỉ trưa và bao ăn"

- "Dạ vâng ạ"

"Đây nhé nhìn theo ta !" - Người đàn ông khéo léo đưa mảnh vải qua chiếc máy may. Đường chỉ đi rất thẳng hàng lại vô cùng hoàn hảo.

Tiêu Tuyết nể phục. Cô ngồi xuống sau đó cũng từ từ may.

"Á!" - Mũi kim bắn vào tay cô.

Máu chảy ra không ngừng. Một cô gái chạy tới lấy băng vội băng lại cho cô.

Trên gương mặt cô ấy muộn phiền. Tiêu Tuyết mới hỏi "Chị cũng là người Trung Quốc à?"

- "Đúng thế, chị là Uyển Uyển hai mươi mốt tuổi"

"Em là Tiêu Tuyết mười tám tuổi"

- "Sao không đi học mà lại đi làm thế này? Bố mẹ đâu?"

"Họ muốn em đi làm kiếm tiền..."

- "Phá sản à? Sao bố mẹ vô tâm thế?"

"Hết cách rồi chị ạ"

- "Làm ở đây thì vất lắm, ngồi mười tiếng mới được chục đô chưa kể may không đủ chỉ tiêu thì ăn đòn, sau đó phải trừ lương"

"Vất thế ạ"

- "Không nhẽ sướиɠ à? Qua đây rồi không làm trâu thì làm chó. Chả có gì là sướиɠ đâu."

Tiêu Tuyết gật đầu.

"NÀY VỀ CHỖ ĐI!" - Người đàn ông quát lớn.

Uyển Uyển đi về chỗ, Tiêu Tuyết nhìn theo chị gái đang mệt mỏi ấy mà lo lắng thay.

Đôi tay cô đã bắt đầu mỏi nhừ sau hai tiếng đồng hồ... còn tận tám tiếng nữa...

Nghĩ tới đây thôi cô đã cảm thấy mệt mỏi, cô gục xuống bàn.

Cộc... cộc... tiếng gõ lên bàn, cô ngẩng lên.

"Làm đi" - Ông chủ nói.

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, ai ai cũng mệt mỏi ngồi làm.

Cô thở dài rồi lại tiếp tục công việc.

Bữa trưa đã đến, Tiêu Tuyết ngẩng lên nhìn trong lòng rất háo hức.

"Gạo ở đây rất đắt, nên ăn mì đi"-Ông chủ nói rồi đặt trước mặt cô một bán mì trộn tương, một miếng trứng luộc và ít rau chân vịt.

Thế thôi cũng đủ để cô sống qua ngày rồi... chỉ cần có tiền cho gia đình là đủ. Giờ cô còn đường nào để đi nữa cả.

Sau một ngày dài toàn thân cô như mệt nhừ, cô bước ra khỏi xưởng. Đầu óc lâng lâng mơ hồ cảm giác như đống vải vừa may vẫn ở trước mặt.

Bít... bít... tiếng còi ô tô của Thái Vương kêu ing ỏng.

Bây giờ cô mới tập trung lại, cô đi tới mở cửa xe rồi vào trong.

Thái Vương cười sau đó đưa chiếc điện thoại ra cho cô "Hôm nay đi làm để quên đồ này!"

Tiêu Tuyết vội dựt lại ngay.

"Có người gọi đó." - Thái Vương nói.

Nghe tới đây cô đoán ngay là mẹ, cô vui mừng lấy máy gọi lại.

"Chị ơi..."

- "Tiêu Phong, em thế nào rồi? Mẹ đâu, sao chị gọi mãi không được?"

"Mẹ bị ốm rồi..."

Câu nói khiến trái tim cô như bị dao đâm, đôi mắt bắt đầu rưng rưng.

"Từ lúc chị đi, mẹ cứ trách bản thân mình tàn nhẫn... giờ thì lâm bệnh..." - giọng Tiêu Phong cũng rưng rưng.

- "Đừng lo lắng... có chị ở đây mà!" - Cô nói với giọng đầy nghẹn ngào.

"Cha đi từ hôm qua vẫn chưa về..."

- "Chị biết rồi, chị sẽ gọi lại sau nhé"

Cô tắt máy. Hai hàng nước mắt không ngừng rơi... Thái Vương nhìn cô hỏi "Có chuyện gì thế?"

Tiêu Tuyết lắc đầu. Cô cố nín khóc, cô đưa tay lau mắt sau đó nói "Có cách nào kiếm được thật nhiều tiền không? Tôi cần gấp ý"

Thái Vương nhìn cô. Ánh mắt anh ta trở nên nham hiểm đến lạ "Có đấy "

Đột nhiên chiếc xe chuyển hướng quay ngược lại.

Cuối cùng nó dừng tại một quá trà.

Tiêu Tuyết mở cửa bước xuống cùng với Thái Vương. Cô ngước nhìn xung quanh sau đó hỏi

"Đây là đâu vậy?"

"Không phải cần tiền sao? Nếu muốn có nhiều tiền thì phải vào đây mới được."

Tiêu Tuyết gật đầu sau đó cô đẩy cửa vào trong.

Bên trong quán trà là một không gian yên tĩnh, những chiếc bàn Trúc tạo không gian Trung Hoa.

Một người con gái mái tóc ngắn, mặc một bộ váy đen bó sát người, ánh mắt đăm chiêu, cô đang hút điếu thuốc thấy Thái Vương bèn liếc mắt nhìn sau đó đặt điếu thuốc xuống: "Thiếu gia, vừa về đã tới rồi à?"

- "Có người muốn kiếm tiền" - Thái Vương nói sau đó đẩy Tiêu Tuyết về phía trước.

"Bao tuổi?"

- "Tôi mười tám tuổi."-Tiêu Tuyết nói.

"Còn trẻ quá đó, suy nghĩ kĩ chưa?" - Cô gái nâng cằm Tiêu Tuyết lên hỏi.

- "Rốt cuộc tôi phải làm gì?" Ánh mắt Tiêu Tuyết vẫn không hề thay đổi.

"Tất nhiên là làm nhân viên ở quán trà này rồi. Nhưng hơi nguy hiểm đó"

- "Tôi không sợ vất vả đâu..." Tiêu Tuyết chưa kịp nói hết lời.

Chát!!!

- "Gọi tôi là Miêu Tỷ, thay đổi cách xưng hô đi"

Cái tát quá đột ngột đối với cô, Tiêu Tuyết hơi run cô lắp bắp nói "Vâng"

- "Miêu Miêu sao cô tàn nhẫn với bông hoa nhỏ thế?" -Thái Vương cười nói.

"Tôi muốn dạy dỗ chút thôi mà" - Nói rồi Miêu Miêu kéo ghế ngồi xuống.

Ở phía bên phải nhìn sang Tiêu Tuyết mới để ý trên người của Miêu Miêu có xăm hình một con mèo đen ở vai bên phải. Bỗng Miêu Miêu liếc mắt nhìn cô:

"Đang nhìn cái gì đấy?"

-"Dạ không có" - Cô cúi đầu xuống đất nói.

"Đi tiếp trà đi còn gì"

- "Nhưng tôi... em không biết mình phải làm gì thưa Miêu Tỷ"

"Cứ vào trong thấy bọn nó làm gì thì làm theo"- Miêu Miêu nói rồi đứng dậy bỏ đi.

Tiêu Tuyết nhìn Thái Vương anh ta chỉ cười nham hiểm rồi ghé sát cô nói: "Cứ từ từ tìm hiểu nhé"

Sau đó, anh đẩy cô tới một căn phòng.

Tiêu Tuyết từ từ mở cửa ra...

Bên trong phòng một người đàn ông đang ngồi. Tiêu Tuyết cúi người đi vào.

"Cút!" - Câu nói lạnh tanh toát ra từ người đàn ông đó khiến cô sởn gai ốc.

- "Xin lỗi... xin lỗi... tôi vào nhầm phòng rồi..." - Tiêu Tuyết nhanh chóng cúi đầu rồi bỏ ra ngoài.

Trước khi ra cô chỉ nhìn lén anh ta một cái, người đàn ông này có chút quen thuộc, hình như cô từng thấy ánh mắt đó ở đâu rồi nhưng cô sợ lắm nên chỉ nhanh chóng ra ngoài.

Thái Vương dựa người vào tường nhìn cô rồi lắc đầu: "Mới có 30 giây"

- "Anh làm gì thế? Có biết bên trong có người không?" - Cô cau mày nói.

"Việc của cô là phục vụ họ đó, nếu làm tốt họ sẽ trả tiền cho cô đó" - Miêu Miêu từ đâu xuất hiện nhìn cô nói.

- "Phục vụ họ ư?" Tiêu Tuyết nói.

Bỗng phòng bên có tiếng hét lớn. Cả ba người đều giật mình.

Một cô gái người Anh, da trắng mái tóc vàng ôm mặt bỏ chạy ra ngoài khóc lóc.

Cô ta túm lấy tay Miêu Miêu nói:

"Làm ơn cứu tôi..." - gương mặt cô gái tím tái đi.

Miêu Miêu nhẹ nhàng vén mái tóc cô gái kia: "Có chuyện gì?"

-"Ông ta nói muốn uống rượu, sau đó tôi rót cho ông ta, một lúc ông ta muốn... muốn... tôi sợ hãi nên đã đứng dậy và ông ta cau mày sau đó bóp cổ tôi... tôi sợ lắm..."

Miêu Miêu lạnh lùng moi từ trong túi áo cô gái kia ra

"Ba nghìn đô cơ mà, ông ta muốn làm gì cô chả được"

Tiêu Tuyết sững người. Không lẽ... đây là...

"Đứng đó làm gì! Mau vào trong!" - Miêu Miêu quát lớn.

Tiêu Tuyết lắc đầu... cô sợ lắm.

Miêu Miêu cau mày túm cằm cô rồi nói "Không phải muốn có tiền sao ? Mau vào đó nịnh ông ta để ông ta cho ít tiền đi!"

Chưa đợi cô phản ứng, Miêu Miêu nắm tay Tiêu Tuyết kéo đi.

Thái Vương cũng không phản ứng gì. Anh đứng lặng nhìn cô bị lôi đi.

Người đàn ông cao lớn, ánh mắt mờ hồ, hai bên má đỏ ửng vì rượu, toàn thân ông ta cũng toát lên mùi rượu nồng...

Tiêu Tuyết run sợ cô bò dưới đất hai tay đan vào nhau. Ông ta từ từ bước tới...

"Làm ơn... tha cho tôi đi..."- Cô lắp bắp nói.

Ông ta rút ra một xấp tiền ném vào mặt cô.

Tiêu Tuyết run lên từng đợt.

Ông ta nhẹ nhàng chạm lên mặt cô. Tiêu Tuyết sợ hãi cô đẩy ông ta ra rồi chạy tới đập cửa.

Rầm...! "Cứu tôi với, làm ơn!!!"

Cô gào khóc.

Người đàn ông túm lấy cô. Ông ta đè cô xuống đất sau đó bóp cổ cô. Tiêu Tuyết cố đẩy ra nhưng cô như một con chim nhỏ đang cố thoát khỏi một con sói. Cô thấy khó thở, cổ cô như sắp gãy... mọi thứ mờ dần... Có lẽ điều cô mong muốn cũng đã tới.

Rầm...!

Cánh cửa bị đạp văng ra... Người đàn ông quay qua nhìn thì bị đá một cái.

Tiêu Tuyết như cá gặp nước, cô thở gấp, ngồi dậy thở, l*иg ngực cô đau nhói, hai mắt đỏ rưng rưng

"Hụ... hụ..." cô ho.

Thì ra cô vẫn chưa thể chết được rồi... cô mơ màng tìm đường, bò bò về phía trước. Cô túm lấy chân của người đã cứu mình...

Tiêu Tuyết ngước lên nhìn, gương mặt của người này hiện ra rõ ràng hơn. Anh ta cũng đã cứu cô tại quán Bar đó.

Ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ...

Nhưng trong đầu cô chả thể nghĩ được gì ngoài thốt lên câu nói yếu ớt "Cứu... tôi..."