Không Làm Nữ Phụ Bạch Liên Hoa

Chương 34


Chương 34

Năm nay dường như toàn bộ giới giải trí đều không ngờ rằng em gái người mới đang hot không phải được chọn ra từ chương trình tuyển chọn tài năng mà là dân rapper hip-hop. Sau khi chung kết chương trình “Đây là rapper” kết thúc, không ít thí sinh cũng nhận được nhiều lời mời quảng cáo và lịch trình khác.

Hề Thời vừa tham gia lớp học diễn xuất vừa nhận tham gia một chương trình giải trí tên là “Nhà hàng tình thương”.

Đây là do cô tự chọn, từ khi phong cách hip-hop của cô trở nên phổ biến, một số chương trình giải trí đã tìm đến cô. Ban đầu Diệp Sâm để ý đến một chương trình thực tế về cặp đôi nổi tiếng và một chương trình giải trí về du lịch nhưng Hề Thời đã từ chối, cuối cùng chọn “Nhà hàng tình thương”.

Khác với chương trình giải trí hài hước như “Thử thách dũng cảm” với sự tham gia của các ngôi sao, nghệ sĩ giải trí, “Nhà hàng tình thương” chủ yếu đi theo con đường ấm áp, bốn nghệ sĩ sẽ đóng vai trò làm quản lý và đầu bếp, nhưng các nghệ sĩ trong chương trình này không phải là những người nổi bật nhất mà là những người phục vụ của nhà hàng này.

Bởi vì người phục vụ của nhà hàng này đều là những ông bà già.

Bọn họ đều là những người già neo đơn không có con cái, đã lớn tuổi nên trí nhớ cũng như phản ứng đều đã kém, bắt đầu có dấu hiệu suy giảm nhận thức hoặc Alzheimer.

Khi Diệp Sâm biết Hề Thời chọn chương trình này thì hết sức do dự, chương trình này có ý nghĩa rất tốt, nhưng chủ đề có hạn, sẽ không nổi tiếng.

Đối với người mới như Hề Thời, đương nhiên là càng được lộ diện nhiều thì càng tốt, trong giới giải trí phải cướp tài nguyên đến bể đầu, ai mà lại không muốn tham gia chương trình hot chứ.

Nhưng anh ấy thấy Hề Thời muốn đi, suy nghĩ chương trình cặp đôi và du lịch mà anh ấy muốn cũng chưa chắc đã hot, thà đến lúc đó cái gì cũng không có, còn không bằng chọn chương trình có ý nghĩa tốt.

Hề Thời ký hợp đồng.

Chương trình ghi hình trong hai mươi ngày, ngay tại thành phố B, ngày nào cũng được phát sóng trực tiếp 24 giờ, ngoài ra còn có một tập đặc biệt dài một tiếng rưỡi vào mỗi cuối tuần.

“Nhà hàng tình thương” không có quá nhiều người xem, nội dung cũng không có gì đặc biệt nên khi chiếu chỉ có lác đác vài người xem.

Hề Thời được Diệp Sâm đưa đến nơi ghi hình. Đó là một căn nhà nhỏ trong một căn hẻm yên tĩnh trồng đầy cây ngô đồng. Tầng một được chương trình tân trang lại thành nhà ăn, được lắp ráp rất cẩn thận, ở cửa còn có logo của chương trình.

Chương trình tên “Nhà hàng tình thương”, tên của cửa tiệm cũng là “Nhà hàng tình thương”.

Ngoài ba khách mời ngôi sao phim truyền hình gạo cội Dư Đồng, MC Triệu Mẫn Thông, còn có nữ diễn viên trường phái thực lực Trần Tĩnh. Thời gian bốn người đến khá sát nhau, Hề Thời nhỏ tuổi nhất trong số họ, ba khách mời cũng coi là tiền bối của cô, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng cơ bản vẫn có độ nhận diện nhất định. Ngày đầu tiên có chút không quen, Hề Thời còn hơi lo lắng, vốn muốn tự giới thiệu bản thân một chút, không nghĩ tới ba người họ đều cười nói cô không cần giới thiệu, ai cũng biết cô chính là em gái nhỏ trong chương trình rapper.

Hề Thời cười ngượng ngùng.

Tham gia cùng bọn họ còn có hai đầu bếp, đặc biệt cung cấp các món ăn ngon cho nhà hàng tình thương.

Mấy người già tham gia chương trình vẫn chưa tới, bốn người muốn chia nhân vật trước, Dư Đồng lớn tuổi nhất cũng có địa vị cao nhất, đương nhiên sẽ làm cửa hàng trưởng, Triệu Mẫn Thông là kế toán, Trần Tĩnh làm thu ngân ngoài quầy, còn Hề Thời làm quản lý của “Phục vụ”.

Sau khi bốn người chia nhân vật xong, lập tức thay đồng phục nhà hàng với màu trắng vàng làm chủ đạo, nhìn rất ấm áp.

Chín giờ sáng, bốn nhân viên đã thay đồng phục đứng ở từng vị trí riêng của mình, “Nhà hàng tình thương” chính thức bắt đầu.

Đội hình tham gia đã được chương trình công bố từ trước, nhưng do chủ đề và khách mời tham gia không thể đọ được với những chương trình như “Thử thách dũng cảm”, khi chương trình bắt đầu phát sóng, phần lớn người xem là fans Dòng suối nhỏ của Hề Thời và mấy người qua đường có ấn tượng tốt với ba khách mời còn lại.

Rất nhanh, theo đúng quy trình của chương trình, trong ngày khai trương đầu tiên của “Nhà hàng tình thương”, bảy người cao tuổi đã bắt đầu tới xin việc.

Hề Thời đứng ở cửa, nhìn thấy ông lão xuất hiện đầu tiên.

Đó là một cụ già đội nón đánh cá, dái tai dày, nụ cười hiền hậu trông rất thân thiện, ông đi rất chậm, vừa đi vừa tìm kiếm thứ gì đó trong tờ giấy trên tay.

Sau khi nhìn thấy logo chương trình trên cửa nhà hàng, ông liền bật cười.

Hề Thời biết đây là người của chương trình sắp xếp tới, lập tức mở cửa, “Cháu chào ông ~ ”

Ông cụ: “Xin chào, xin chào.”

Ông đưa cho Hề Thời tờ giấy trong tay, “Cô gái, ông tới đây nộp đơn.”

Mặc dù phần lớn người xem trực tiếp đều biết nội dung và tính chất của chương trình, nhưng khi thấy cảnh này vẫn rất ngạc nhiên.

[Ha ha ha ha ha ha ông cụ thật sự tới xin việc kìa.]

[Cảm thấy chương trình này thật đáng yêu!]

[Tôi nhìn thấy ông cụ này lại nhớ tới ông nội của mình hu hu!]

Người phụ trách nhận đơn là cửa hàng trưởng Dư Đồng và kế toán Triệu Mẫn Thông, Hề Thời thì phụ trách tiếp đón những người già tới đưa đơn, cho tới trưa, bảy cụ già tới xin việc đều thông qua phỏng vấn, tỷ lệ thông qua là một trăm phần trăm, chính thức trở thành nhân viên của nhà hàng tình thương.

Vào giờ ăn trưa, tất cả nhân viên bắt đầu tụ họp lại.

Mấy người lớn tuổi đều bị suy giảm trí nhớ, thường được gọi là Alzheimer, để dễ nhớ tên, mọi người đã đặt biệt danh cho nhau.

Biệt danh cũng được đặt rất đáng yêu, cái gì mà bà Tiểu Hoa, ông Đại Hải, bà Tuệ Tuệ, biệt danh của Hề Thời là do ông Đại Hải đặt – Em Út.

Buổi chiều, sau khi tụ họp, nhà hàng bắt đầu buôn bán.

Bảy ông bà cụ cũng thay quần áo phục vụ, Hề Thời và Tiểu Hoa đứng ở cửa, cùng chờ đợi vị khách đầu tiên.

Bởi vì chương trình này không giống các chương trình khác muốn kinh doanh nhà hàng để kiếm lời, dĩ nhiên không thể nào mở cửa bán, cho nên khách tới nhà hàng căn bản đều do chương trình sắp xếp, nhưng mấy ông bà cụ không biết rằng chương trình đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Tiều Hoa vẫn cứ nhìn quanh mãi.

Hề Thời cười nói: “Bà đừng lo, sẽ có khách mà.”

Bà Tiểu Hoa quay người lại, hai người vốn được một trái một phải, bà Tiểu Hoa nhìn Hề Thời một lúc, trực tiếp đứng sang phía cô, kéo tay cô.

Hề Thời: “Bà?”

Bà Tiểu Hoa cười híp mắt: “Chúng ta đứng chờ cùng nhau.”

Hề Thời cười một tiếng, kéo tay của bà Tiểu Hoa, “Vâng.”

Hai người đứng đợi một hồi, rốt cuộc kể từ khi khai trương đến nay, nhà hàng cuối cùng cũng có vị khách đầu tiên.

Mấy người đi từ đầu hẻm tới.

Hề Thời không hiểu sao lại cảm thấy mấy vị khách này thật quen mắt.

Bà Tiểu Hoa quay đầu kêu mấy người trong quán: “Khách tới, khách tới!”

Mọi người trong nhà hàng đều rất vui mừng, mấy ông bà lão rối rít chạy tới cửa.

Trong làn đạn cũng rất tò mò, không biết vị khách đầu tiên của nhà hàng tình thương là ai.

Mấy người kia càng lúc càng tiến lại gần.

Khi Hề Thời nhìn thấy Bát Lục đã chải tóc ra dáng người lớn, áo dài tay, quần dài che hết hình xăm trên người, đội mũ lưỡi trai để che phần light bạch kim, Icy từ đầu đến chân nghiêm chỉnh đến nỗi có thể đưa vào cuộc họp của Liên Hợp Quốc, cùng với Khấu Khấu cực kỳ an phận đi đằng sau, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Bà Tiểu Hoa hào hứng đón khách vào, “Kính chào quý khách!”

Sáu người Lưu Quang đi vào ống kính trực tiếp của “Nhà hàng tình thương”.

Chương trình này có mức độ phổ biến không cao, khán giả xem trực tiếp cũng theo trường phái Phật hệ, chưa từng nghĩ tới sẽ có khách mời nào, cùng lắm không mời được thì chương trình sẽ cho nhân viên vào, nhưng khi nhìn thấy sáu người đi vào ống kính, mọi người đều sửng sốt một chút.

Sao sáu người này lại quen mắt thế nhỉ.

Lại nhìn kỹ…

[Mẹ kiếp!]

[CLGT!]

[ĐM!]

So với bà Tiểu Hoa đang hào phóng tiếp đãi khách, Hề Thời lắp bắp kinh hãi, “Anh, các anh...”

Bát Lục nhướng mày, khoác tay qua bả vai Icy: “Sao thế? Không nhận ra à?”

Nếu Hề Thời chỉ nhìn lướt qua thì quả thật không nhận ra.

Hơn nữa không chỉ cô không nhận được, người xem trước ống kính trong lúc nhất thời cũng không nhận ra.

Nhân vật hot nhất, cực kỳ nổi tiếng, hung dữ, hung dữ nhất mùa hè năm nay, cách ăn mặc luôn bất cần bướng bỉnh, lúc này lại sửa sang đầu tóc ra dáng người lớn, còn che hết hình xăm lại.

Hóa ra khi nghiêm túc trông bọn họ như thế này.

Không thể nghi ngờ, nguyên nhân bọn họ nghiêm túc chính là bởi vì làm nhóm khách đầu tiên của nhà hàng này.

Sau khi kết thúc chương trình “Đây là rapper” mấy người họ đều trở nên nổi tiếng, lịch trình của Icy và Bát Lục đều đã sớm đầy ắp, là lưu lượng xứng đáng, không nghĩ tới vậy mà còn dành thời gian tham gia chương trình giải trí.

Không chỉ Hề Thời không nghĩ tới Lưu Quang sẽ tới, đến fans cũng không nghĩ tới.

Chỉ là trước ống kính Hề Thời cũng coi như vẫn có lý trí, fans xem chương trình đã kích động, vừa chạy đi báo cho mọi người biết Lưu Quang làm khách mời chương trình, vừa điên cuồng chụp màn hình phong cách ăn mặc “khác thường”.

[Lưu Quang làm khách mời của nhà hàng tình thương!]

[CP mà tôi đu lại tái hợp rồi má ơi, fans CP mau tới đây đi!]

[ĐM cái kiểu tóc này, Bát Lục trưởng thành rồi ha ha ha ha ha.]

[Hình tượng của nhóm phản diện đâu?!! Nhóm phản diện chúng ta không cần mặt mũi sao!]

[Nhóm người đang đi tới không phải nhóm phản diện mà tất cả đã trở thành con người nghiêm túc, ngoan ngoãn rồi ha ha ha ha]

[Mau chụp hình lại đi, đừng bỏ lỡ!]

[Icy quá đứng đắn đi, vậy mà người này là rapper đại ma vương ư?]

[Là vì các cụ già nên mới ăn mặc thành kiểu này nhỉ, Lưu Quang sẽ trở thành các chàng trai ấm áp!]



Sau khi khϊếp sợ qua đi, Hề Thời nhìn thoáng qua vẻ mặt tươi cười của biên kịch cách đó không xa, không biết biên kịch làm thế nào có thể mời được Lưu Quang đế, cười lắc lắc đầu, sau đó cùng bà Tiểu Hoa tiếp đón bọn họ.

Phụ trách ghi món cho khách chính là ông Đại Hải, rót nước là bà Tuệ Tuệ, sáu người họ đang ngồi ngay ngắn, tự dưng Khấu Khấu muốn ngồi vắt chéo chân thì bị Icy trừng mắt liền dừng lại, hai tay nhận trà từ bà Tuệ Tuệ, lễ phép nói cảm ơn.

Làn đàn ngập tràn “Ha ha ha ha”, “Cool guy không cần mặt mũi à” cùng với “Mấy người cuối cùng cũng có ngày hôm nay”.

Hề Thời ra sau bếp rửa tay, ông Đại Hải đeo kính lão, đọc từng chữ, từng chữ những món mà nhóm Lưu Quang gọi cho đầu bếp.

Cô trở lại phòng ăn, trong lúc đợi thức ăn được mang lên, Bát Lục không biết lấy đâu ra một cây đàn guitar, vừa đàn vừa hát.

Mặc dù nói nghề chính là rapper, nhưng dù sao vẫn là ca sĩ, cảm nhạc vẫn rất tốt, Bát Lục hát cũng rất hay, đặc biệt là giọng hát rất có sức hút.

Anh ấy đang hát một bài hát ngọt ngào hiện nay đang nổi.

Dù sao Hề Thời cũng là một thiếu nữ hai mươi, thấy người khác phái ôm đàn hát vẫn bị hấp dẫn một chút.

Triệu Mẫn Thông trong nhà hàng cũng đang giơ điện thoại ra quay lại, thu nhân Trần Tĩnh cũng dựa vào quầy thu tiền, chống cằm nghe hát, dáng vẻ rất say mê.

Mà lúc này phát sóng trực tiếp cũng đang bùng nổ.

Hề Thời vốn định đến gần nghi nhưng chợt thấy những người già trong tiệm có vẻ không hứng thú lắm, bà Tiểu Hoa còn ngáp.

Sau khi Bát Lục hát xong một bài, mọi người đều rất nể tình vỗ tay.

“Cậu nhóc này hát rất hay!” Ông Thạch Đầu giơ ngón tay cái lên.

Mặc dù mấy cụ già đều khen nhưng Icy vẫn nhíu mày, nhạy cảm nhận ra mấy người này không quá hứng thú.

Bọn họ tới tham gia chương trình này chủ yếu là để tương tác với những người già.

Hề Thời ở đối diện vỗ tay xong rồi nói biết rằng ông bà mới gặp họ lần đầu nên còn ngượng ngùng, hay là cứ nói yêu cầu cho khách mời Lưu Quang.

Triệu Mẫn Thông và Trần Tĩnh cũng không quen Lưu Quang.

Hơn nữa cho dù giờ đây nhóm Lưu Quang có mặc đồ bình thường nghiêm túc, nhưng bây giờ ở chung một chỗ, mọi người vẫn cảm nhận được khí thế của họ.

Dường như chỉ có một mình cô nói.

Hề Thời im lặng thở dài.

Quả nhiên, sớm muộn gì cũng phải ra tay.

Sau đó, cô kéo tay bà Tiểu Hoa, lớn tiếng nói yêu cầu với nhóm Lưu Quang: “Mấy anh có thể cùng nhau hát không?”

“Cùng hát bài gì?” Đại Dược hỏi. Hôm nay anh ta mặc rất nghiêm túc, hình xăm ở cánh tay đã được che lại, giống như bọn họ chưa từng hát rap vậy.

Bát Lục sau khi hát bài ca ngọt ngào đang nổi cũng cảm thấy đã là cực hạn, không biết làm thế nào mới khiến ông bà hào hứng, hỏi theo: “Còn có thể hát gì nữa?”

Hề Thời cho nhóm rapper ở đối diện một ánh mắt kiên định.

“Cùng hát bài “Tôi và tổ quốc tôi”,” Cô dừng một chút, nhớ tới những gì ông Đại Hải đã ngâm nga vào buổi trưa, “Hoặc là “Yêu Trung Quốc của tôi”!”

“Được!” Cô vừa dứt lời, ông bà lập tức vỗ tay ào ào, mặt mũi ai ai cũng hồng hào, hứng thú ngẩng cao đầu.