Không Làm Nữ Phụ Bạch Liên Hoa

Chương 31


Chương 31

Sau khi Hề Thời từ chối kết bạn, cô vào xem lịch trình tiếp theo của mình.

Bởi vì đoạn video biểu diễn của ca nữ rapper trong “Thử thách dũng cảm” nổi tiếng, hai ngày nay các chương trình giải trí đều đưa ra cành ô liu, trong đó có không ít chương trình lớn.

Diệp Sâm để Hề Thời chọn trước những chương trình mà cô thấy hứng thú, sau đó chạy đi đăng ký cho cô một lớp đào tạo diễn xuất.

Mặc dù tham gia chương trình giải trí có tỷ lệ được lên hình cao, nhưng dẫu sao cũng không thể tham gia chương trình giải trí cả đời được, cho nên cuối cùng vẫn làm theo kế hoạch lúc trước, Hề Thời có vẻ ngoài đẹp, gương mặt chuyên đóng vai chính, muốn để cô đi theo con đường diễn viên.

Còn con đường rapper kia của Hề Thời chỉ nên coi là sở thích mà thôi.

Giấc mơ làm rapper của Hề Thời đã tan nát, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng sau khi xem mấy người Icy và Hà Đậu tập luyện chuẩn bị cho trận chung kết, biết bản thân mình rất kém, liền gật đầu.

Khóa đào tạo là do một giáo viên của Học viện Điện ảnh mở, thành tích nổi bật nhất là cứu được diễn xuất của nữ diễn viên Sở Tích, kết thúc khóa đào tạo đạt được bốn mươi điểm có thể nói là thành tựu rất lớn, danh tiếng trong nghề vừa lên một chút, phí huấn luyện cũng nước dâng thuyền lên tăng cao.

Diệp Sâm đăng ký cho Hề Thời lớp đào tạo này đã phải xài một số tiền lớn, ngày đầu tiên còn cố ý tới đón cô tan học, hỏi cô học thế nào.

Hề Thời cho Diệp Sâm xem vở ghi của mình, tất cả đều được ghi chép rất cẩn thận ngay ngắn.

Ngày đầu tiên thầy sẽ dạy một chút lý thuyết, nói chuyện lý luận tương quan về biểu diễn, sau đó liệt kê một số tác phẩm điện ảnh và truyền hình nổi tiếng kinh điển, bảo mọi người rảnh rỗi thì xem, điều đầu tiên cần làm khi diễn đó là xem người khác diễn thế nào.

Diệp Sâm biết Hề Thời là một học sinh nghiêm túc từ khi cô học rap, hài lòng gật đầu, ở trên đường còn liệt kê một số kế hoạch cùng cô.

Diệp Sâm đưa Hề Thời tới cửa tiểu khu rồi rời đi.

Hề Thời chào tạm biệt Diệp Sâm, đi đến cửa hàng gần đó mua trái cây, cô xách theo giỏ trái cây đi về, trong lòng định tối nay sẽ xem mấy bộ phim mà thầy giáo nói, không biết từ khi nào, có một chiếc xe hơi đen đột nhiên chậm rãi dừng lại bên cạnh cô.

Tài xế rời khỏi ghế lái, kéo cửa sau xe, một người phụ nữ xách túi, đi giày cao gót chậm rãi xuống xe.

Hề Thời nhìn thoáng qua chiếc xe, nhìn người phụ nữ kia từ trên xuống dưới liền ngẩn người.

Người phụ nữ kia cũng nhìn cô.

Hai người đối diện nhau vài giây, cuối cùng Hề Thời mở miệng nhàn nhạt kêu một tiếng: “Bác gái”.

Sau khi cô debut được vài ngày, người của nhà họ Trần cuối cùng vẫn tìm tới.



Hề Thời thuê một căn phòng có hai phòng ngủ.

Trên bàn là một bó hoa thủy tiên đang nở rộ, tràn đầy sức sống, mùi thơm nhàn nhạt.

Hề Thời rất thích dùng hoa trang trí phòng.

Giả Mỹ Lan bỏ qua đôi dép lê ở lối đi vào, trực tiếp đi cả giày cao gót vào nhà.

Tài xế nhà họ Trần đi theo sau bà ta.

Hề Thời đứng đó, để mặc Giả Mỹ Lan quan sát nhà mới của cô.

Giả Mỹ Lan nhìn căn nhà một vòng, bà ta sống trong nhung lụa, tràn đầy khí chất quý phái, dáng vẻ giống như một con chim trĩ cao ngạo.

Giả Mỹ Lan xem xong phòng ở, cuối cùng quay lại phòng khách, nhìn về phía Hề Thời vẫn đang im lặng.

Bà ta đứng ở trước mặt Hề Thời.

Cho dù Giả Mỹ Lan mang giày cao gót vẫn thấp hơn Hề Thời không ít, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, hai mắt đánh giá dáng vẻ hiện tại của Hề Thời từ trên xuống dưới.

Sau đó không hề nói một câu gì, trực tiếp giơ tay muốn tát cô.

Từ khi Giả Mỹ Lan đứng trước mặt đánh giá cô, Hề Thời đã đoán trước được, phản ứng rất nhanh, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Giả Mỹ Lan, sau đó hất mạnh ra.

Giả Mỹ Lan đánh người không thành, còn bị Hề Thời đẩy tay ra, theo quán tính lảo đảo hai bước, cả người phải nhờ tài xế đỡ mới đứng vững được.

Bà ta dường như không ngờ rằng Hề Thời lúc ấy sẽ chắn tay bà ta, giơ tay tức giận nói: “Cô, cô…”

Hề Thời nắm chặt tay thành nắm đấm, đối diện với Giả Mỹ Lan, “Bà còn muốn đánh tôi?”

Hai mươi năm nay cô đã bị Giả Mỹ Lan cho ăn tát không ít, cho nên khi Giả Mỹ Lan muốn ra tay, cô mới có thể đoán được trước.

Cô đã từng coi bác trai, bác gái là người thân, chỉ là cuối cùng mới biết được bản thân chỉ là công cụ liên hôn cùng nhà họ Giang, đến khi phát hiện cô không còn giá trị lợi dụng nữa thì lập tức đuổi ra khỏi nhà.

Giả Mỹ Lan bị thái độ này của Hề Thời chọc giận: “Hề Thời! Hôm nay tôi muốn đánh cô, tôi tới chính là muốn nói cho cô biết, cô đừng có mà lộ diện ra bên ngoài bôi đen nhà họ Trần, làm mất mặt nhà họ Trần chúng tôi!”

“Cô cho rằng chỉ cần tham gia một chương trình mà có thể nổi tiếng ư? Cô cũng không nhìn xem phẩm hạnh của mình, Giang Hành Triệt không cần cái giày rách cô, tôi khuyên cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày, ảo tưởng hão huyền nữa!”

Hề Thời tối sầm mặt: “Xin bà nói chuyện để tôi tôn trọng một chút.”

Giả Mỹ Lan nhìn cô: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Hề Thời lần nữa ngước mắt nhìn Giả Mỹ Lan: “Tôi ở chung với ai không cần bà lo. Không phải tôi đã sớm không còn là người nhà họ Trần nữa rồi hay sao? Bây giờ tôi có quan hệ gì với nhà họ Trần chứ? Làm mấy người mất mặt ư? Mấy người còn có gì đáng giá để tôi làm mất mặt?”

Cổ Mỹ Lan nghe xong liền kinh ngạc, dường như không nghĩ tới có một ngày Hề Thời dám cãi lại lời chửi mắng chỉ trích của bà ta.

Sau chuyện thiên kim thật giả, nhà họ Trần vẫn luôn tuyên bố chỉ là thiên kim giả đã dọn ra ngoài độc lập, không đoạn tuyệt quan hệ, họ vẫn rất yêu quý đứa cháu chắt giả này, lại không ngờ rằng trong chương trình kia, Hề Thời lại dùng rap kể hết mọi thứ, tin nhà họ Trần bạc tình hám lợi đã được lan truyền khắp giới nhà giàu của thành phố B, có thể nói là mất hết thể diện, trở thành trò cười của mọi người.

Hề Thời càng tham gia vào giới giải trí, tựa như lại càng vả mặt nhà họ Trần.

“Cô!” Giả Mỹ Lan tiến lên, lại muốn tát cô, Hề Thời vẫn né được.

Hề Thời nhìn dáng vẻ của Giả Mỹ Lan, cảm thấy mình cho bà ta vào nhà là một quyết định sai lầm, biết rõ bà ta không có ý tốt, vẫn còn kêu bà ta một tiếng “Bác gái”.

Hề Thời hít sâu một hơi, “Đây là nhà tôi, nếu như hôm nay bà tới đây vì muốn đánh, chất vấn tôi thì mời bà về cho.”

Giả Mỹ Lan không đánh được cô vô cùng tức giận, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Hề Thời, “Trần Hề Thời, bây giờ cô giỏi lắm, dám chống lại tôi? Nhà họ Trần chúng tôi nuôi dưỡng cô hai mươi năm, lại nuôi ra một đứa bạch nhãn lang (*) cắn ngược lại người này!”

(*) Bạch nhãn lang: chỉ những người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân bội nghĩa.

Giả Mỹ Lan biết, công ơn nuôi dưỡng chính là điểm yếu của Hề Thời, bởi vì trước kia cho dù có chuyện gì, chỉ cần bà ta nhắc tới hai chữ “dưỡng dục”, Hề Thời sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ biết cô vĩnh viễn thiếu nhà họ Trần một ân tình.

Chỉ là hôm nay, Hề Thời nghe được câu này, không hề cúi đầu mà đột nhiên ngẩng đầu lên, quang minh chính đại hỏi ngược lại, “Nếu như tôi không phải là một cô gái, bà và bác trai sẽ nuôi tôi sao?”

Giả Mỹ Lan bị hỏi ngược lại lập tức nghẹn thở.

Hề Thời thấy dáng vẻ cứng họng của Giả Mỹ Lan, cười rất khổ sở.

Hai vợ chồng Giả Mỹ Lan chỉ có một cậu con trai, khi Giả Mỹ Lan sinh con trai thì bị băng huyết nên không thể sinh nữa, khi đó nhà họ Trần muốn nắm lấy mối hôn sự cùng nhà họ Giang, chỉ có thể tìm cháu gái từng bị bảo mẫu bắt cóc.

Từ lúc cô bị người của nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà không có một đồng trong người, cô mới biết bác trai, bác gái cho tới giờ không hề coi cô là người thân.

Cô chỉ là một công cụ để trói buộc nhà họ Giang, trói buộc Giang Hành Triệt, mà khi công cụ này không còn giá trị lợi dụng nữa, sẽ bị vứt đi.

Hề Thời nâng cằm, “Thật đáng tiếc, tôi đã để mấy người thất vọng rồi, Giang Hành Triệt không muốn tôi.” Cô thở phào nhẹ nhõm, “Nhưng cũng may là ôm sai tôi, tôi cũng không phải người nhà họ Trần, Giang Hành Triệt không muốn tôi cũng không sao, các người vẫn còn một cô cháu gái có quan hệ máu mủ thật sự, còn có cơ hội, không phải sao?”

Giả Mỹ Lan đề cập tới công ơn nuôi dưỡng hai mươi năm, lại không nghĩ tới Hề Thời hiểu hết mọi chuyện, không chỉ biết mà còn nói hết ra, bà ta đột nhiên nghẹn họng không nói được gì.

Hề Thời: “Bác gái, lúc trước tôi rất nghe lời, bà nói gì tôi cũng nghe, nhưng hôm nay, nếu như bà nói tôi làm mất mặt nhà họ Trần, bảo tôi phải rời khỏi giới giải trí, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của các người, thật xin lỗi, tôi không thể nghe theo bà được.”

Cô mở cửa, chỉ ra thang máy bên ngoài, buồn bã thở dài, cuối cùng kêu Giả Mỹ Lan một tiếng: “Bác gái, mời về cho.”

Giả Mỹ Lan không đi, yên lặng nhìn Hề Thời, cô cháu gái trước nay luôn yếu đuối bây giờ đã bắt đầu biết làm phản rồi.

Ánh mắt bà ta bắt đầu phức tạp, cuối cùng bà ta đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hề Thời, nói chuyện đàng hoàng với cô, cô không nghe đúng không?”

“Cô thật sự cảm thấy mình có thể vào giới giải trí được ư?”

Hề Thời hờ hững: “Tôi có vào được hay không, không cần bà bận tâm.”

Cô ngước mắt lên, nhìn Giả Mỹ Lan: “Nếu như bà cảm thấy những lời hát mà tôi viết bôi đen nhà họ Trần thì có thể kiện tôi.”

“Tất cả đều là thật, có câu nào là nói dối không?”

Hề Thời nói xong, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, Giả Mỹ Lan không hề tức giận như cô đoán.

Hề Thời không quan tâm Giả Mỹ Lan có tức giận hay không, cô lại chỉ về hướng cửa một lần nữa, ý bảo Giả Mỹ Lan ra ngoài.

Giả Mỹ Lan không đi ra ngoài, bà ta lạnh lùng nhìn Hề Thời, sau đó lui về sau một bước, mở túi xách Hermes trên tay ra.

Bà ta lấy một đống đồ từ túi xách ra, nhìn nó trong tay rồi đập thẳng vào mặt Hề Thời, vẻ mặt cực kỳ hung tợn còn có chút sung sướиɠ: “Cô cảm thấy có những thứ này, cô còn có thể vào giới giải trí nữa không?”

Đồ đập vào mặt Hề Thời tản ra, từng tờ từng tờ rơi xuống đất.

Là ảnh.