Translator: Sangria.
Nghiêm túc mà nói thì thật ra trường có hai phòng y tế, khu dạy học bên kia có một phòng, bên ký túc xá có thêm một phòng.
Song, phòng y tế bên ký túc xá kia hơi bị khuất, ở tận sâu bên trong khu ký túc xá nữ, cũng khá cũ kỹ nhưng do chỗ đó cách ký túc xá không xa nên các nữ sinh đều khá thích đến bên đó.
Tô Thanh Thanh và Tô Tuyết vô cùng quen thuộc với chỗ đó.
Phòng y tế của ký túc xá bên này rất đơn giản, chỉ có một tầng một phòng, ngày thường cũng chỉ có một y tá và bác sĩ trực ban.
Tô Thanh Thanh đứng trước cửa sổ, chuẩn bị gọi Tô Tuyết.
Ai ngờ cửa sổ không khóa, một trận gió ập đến, thổi bay tấm rèm, hết thảy mọi thứ bên trong tức khắc hiện ra ngay trước mắt cô.
Tô Tuyết nằm trên giường bệnh quay lưng về phía cô, trông cô ấy hệt như đang ngủ.
Tô Thanh Thanh gọi với vào trong: “Tô Tuyết? Sao cậu lại nằm đó ngủ thế?”
Vừa dứt lời, Tô Tuyết trên giường bệnh liền chuyển mình, đối mặt với cô, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, cô ấy há to miệng nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tô Thanh Thanh không phát hiện ra, còn đang thầm thì: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi, phòng y tế này không có ai vậy thì đi cái ở đằng trước……”
Cô còn chưa nói xong, hai mắt đã mở to.
Đôi môi xinh xắn của người đang nằm trên giường đột nhiên bị kéo căng ra, dần dần nứt toạc, máu tuôn ra, hệt như có cây kéo đang cắt miệng cô ấy.
Tô Thanh Thanh chỉ nghe được tiếng rên râm rỉ đau đớn của Tô Tuyết.
Drap giường màu trắng dưới người cô ấy bị máu thấm ướt sũng, trên mặt đầy vết máu, có thể thấy rõ khóe miệng cô ấy bị rách cong lên, hệt như gã hề trong gánh xiếc.
Rất nhanh, cô lại mở to mắt nhìn thấy vết nứt trên miệng cô ấy được vá lại, từng đường từng đường một, nhìn thật đáng sợ lại vô cùng đẫm máu.
Toàn bộ quá trình không có bất kỳ ai khác xuất hiện.
Tô Thanh Thanh lập tức ngất xỉu ở bên ngoài.
Khi cô tỉnh lại cảnh sát cũng đã đến, phong tỏa hiện trường, dĩ nhiên cô kể lại rất rõ ràng chuyện xảy ra ở phòng y tế, chỉ là không ai tin lời cô.
Kể từ lúc đó, cô không bao giờ quay về trường học lần nào nữa.
Nhưng chuyện lại chẳng dừng ở đó.
Buổi tối khi cô ngủ trong phòng, thế nào cũng nghe được tiếng bước chân, từng tiếng từng tiếng một, không nhanh không chậm, lúc cô xuống giường lại ngay lập tức biến mất.
Hai ngày trước, lúc tắm trong phòng vệ sinh, phòng tắm của cô là phòng trong suốt, bình thường có thể thấy rõ kết cấu bên trong, đêm đó cửa kính bị hơi nước che khuất nên có chút mờ mịt.
Nhưng cô lại mơ hồ phát hiện ra bên ngoài có một vết màu đỏ, khiến cô nghĩ đến cái đêm khi trước mà Hoàng Ly dọa cô, lúc cô nhìn thấy cái bóng đỏ mơ hồ.
Cô run rẩy chết dí trong toilet mấy tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi được dì giúp việc trong nhà phát hiện gọi mới tỉnh lại, cô đi ra thì thấy không có gì bên ngoài cả.
“…… Buổi tối lúc tôi ngủ, cảm giác trên người như bị thứ gì đè nặng, đến buổi sáng tỉnh lại soi gương, trên bả vai đều là dấu tay.”
Bây giờ là mùa hè, Tô Thanh Thanh mặc váy trễ vai, dấu đỏ trên xương quai xanh còn chưa phai mất.
Dấu tay không lớn không nhỏ, Ninh Mông áng chừng trong lòng, đại khái xấp xỉ với tay cô khi trước.
Thời Thích cũng nhìn sang.
Cậu không biết nhà họ Thời làm nghề gì, chỉ là chuyện hôm nay cậu nghe được dường như vượt qua tầm hiểu biết của cậu, mà những người này lại cảm thấy rất bình thường.
Chẳng lẽ lần trước để cậu nhìn cũng là nguyên do này?
Bởi vì cậu không nhìn ra được nên họ mới đối xử lạnh nhạt với cậu như thế?
Thời Thích mím môi, trên khuôn mặt nhỏ không lộ ra cảm xúc, chỉ là tay cậu đang nắm chặt tay bà nội.
Thấy cậu nắm chặt tay mình như vậy, Ninh Mông cười thầm trong lòng.
Nhất định là đứa trẻ này đang sợ hãi.
Suy nghĩ hai người trái ngược nhau nhưng động tác lại vô cùng đồng nhất, đều nắm chặt tay đối phương, tay lớn bao bọc tay nhỏ.
Thời Thiện Cẩn nhìn thấy hết.
Ông không ngờ bà cụ thích đứa cháu trai này như vậy, tuy rằng có chút thất vọng vì cậu không có đôi mắt âm dương, nhưng để cậu ở chỗ này cùng bà cũng không tệ.
Hai người không tạo ra động tĩnh lớn nên người đối diện không phát hiện ra.
Sắc mặt Tô Kiến Hoa cũng không quá tốt, “Năm ngoái tôi đi lễ Phật, có khối Phật ngọc đã được khai quang nên đưa Thanh Thanh mang, sau khi xảy ra việc bị đè kia, tượng Phật ngọc liền xuất hiện vết nứt.”
Ông cũng chẳng phải không hiểu gì, đương nhiên biết Phật ngọc giúp con gái ngăn cản một mối tai họa, bị nứt rồi sẽ không còn tác dụng ngăn cản tai ương nữa.
Nhưng hiện tại ông đi chùa hỏi, vị đại sư kia đã sớm qua đời, mang các loại Phật ngọc khác về cũng không dùng được, cho nên mới tìm đến nhà họ Thời.
Lần trước tới nơi này, cậu cả kêu ông về lắp gương, quả nhiên rất hữu dụng.
“Cậu cả, lần trước ngài bảo tôi treo gương trước cửa, rất cảm ơn ngài.” Tô Kiến Hoa nói, “Thanh Thanh ngủ ngon hơn nhiều, chỉ là gần đây lại không an giấc nữa.”
Vốn đã treo gương lên nên mỗi đêm đều rất bình thường nhưng về sau càng lúc càng không có tác dụng nữa, tối hôm qua vậy mà lại xuất hiện tiếng cào cửa.
Ninh Mông cảm thấy khó hiểu.
Cô chỉ biết không nên treo gương trước giường, sẽ không tốt, hiện tại treo gương trước cửa sẽ có hiệu quả sao?
Hệ thống kịp thời giải đáp cho cô: “Trong phong thuỷ, gương có tác dụng đuổi quái trừ tà. Cô ngẫm lại đi, cái thứ kính chiếu yêu này, không phải không có nguyên nhân. Nó tựa như động không đáy, để đối diện với giường thì sẽ hút đi sinh khí người trên giường, thời gian dài sẽ tán khí, thân thể sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Nhưng treo trước cửa thì không như vậy, cũng nguyên lý đó, nó có thể hút lấy tà khí ngoài cửa, từ đó đạt được hiệu quả ngăn cản vật âm tà bên ngoài.”
Nhưng xem ra việc này, có lẽ các cô chọc phải thứ không tầm thường rồi, chỉ có mấy ngày, gương đã không dùng được nữa.
Ninh Mông bỗng nhiên ngộ ra rồi thở dài.
Ai bảo các cô rảnh rỗi lại đi thử cái thứ Bút Tiên này, lại không tiễn nó đi cho tốt, hiện tại biến thành như này càng không thể cứu vãn được.
Cô lặng lẽ hỏi: “Vậy thì có cách nào không?”
Hệ thống nói: “Dĩ nhiên phải tìm ra chân thân của Bút Tiên này. Sau đó mới có thể “bệnh nào thuốc nấy”, mỗi con quỷ đều có nhược điểm riêng của nó, ví dụ như quỷ thắt cổ, tuy rằng nó cả ngày duỗi lưỡi, thực tế thì thứ sợ nhất vẫn là dây thừng.”
Thường thấy nhất chính là nguyên nhân bỏ mạng là gì thì nhược điểm là đó.
Ninh Mông nghĩ tới tình tiết trong phim kinh dị, mở miệng hỏi: “Trường học các cô trước kia có người chết không?”
Tô Thanh Thanh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi ở trường đã bốn năm, cũng chưa từng nghe nói có người nào chết, cũng chưa từng nghe nói rằng trước kia có.”
Nếu có, chắc chắn sẽ có người biết đến.
Thời Thiện Cẩn bỗng hiểu ra “Buổi chiều đến trường cô, ngọn nguồn vẫn đang ở đấy thôi.”
Trực giác ông khẳng định là nguyên nhân trong trường, nếu không cũng không thể triệu hồi Bút Tiên đến đó được.
Nghe ông nói vậy, Tô Kiến Hoa lập tức vô cùng biết ơn, đưa Tô Thanh Thanh rời khỏi nhà họ Thời.
Ninh Mông cũng mở miệng: “Mẹ cũng đi.”
Thời Thiện Cẩn nhíu mày: “Mẹ, hiện tại cơ thể mẹ không tốt, đi ra ngoài lại mệt, chuyện trong trường giao cho con là được.”
Ninh Mông cứng rắn nói: “Không được. Cái thân già này của mẹ còn khỏe lắm, dẫn Thập Thất đến nơi đó xem xem, lỡ có chuyện gì về sau gặp chuyện cũng sẽ có cách.”
Thời Thiện Cẩn không thuyết phục được bà đành phải đáp ứng.
“Đúng rồi, con ghi Thập Thất vào gia phả chưa?”
“Vẫn chưa.”
Nhắc tới việc này, Thời Thiện Cẩn liền nhíu mày.
Cái tên Thời Thích thật sự không may mắn, lẽ ra với hiểu biết của chú ba hẳn là sẽ không lấy cái tên này, nhưng chú ta lại cố tình đặt.
Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?
“Vậy còn không mau nhanh lên.” Ninh Mông trừng ông.
Thời Thiện Cẩn bất đắc dĩ: “Vâng vâng vâng.”
Thời Thích đứng bên, đáy mắt lộ ra ý cười.
Bác cả này lợi hại như vậy mà dáng vẻ trước mặt bà nội lại nghe lời như thế, khiến cậu thấy rất thú vị.
Ninh Mông nhân cơ hội này quay đầu nói với Thời Thích: “Cháu đừng có giống với bác cả cháu đấy.”
Thời Thích liếc nhìn Thời Thiện Cẩn đang bất đắc dĩ, ngoan ngoãn gật đầu.
………
Buổi chiều cơm nước xong, Ninh Mông liền cùng Thời Thiện Cẩn đến trường Tô Thanh Thanh.
Đại học này ở Yến Kinh cũng coi như nổi tiếng, học sinh đến từ mọi miền đất nước, lúc trước khu hành chính còn tìm thầy phong thuỷ xem cho.
Thân phận Thời Thiện Cẩn không tầm thường, lãnh đạo trường - chủ nhiệm Vương chủ động tới đón ông.
Lần trước ông vì việc này nên đã đến đây, chỉ là kết quả khiến ông hơi thất vọng, lần này lại tới khẳng định có tiến triển gì mới.
Chuyện này vừa xảy ra, lòng người hoảng sợ, tốt nhất giải quyết được thì nên giải quyết ngay bây giờ đỡ phải ảnh hưởng đến nguyện vọng của sinh viên mới.
Lãnh đạo trường lau mồ hôi: “Tôi đã sớm nghiêm cấm chơi mấy cái trò đó, nhưng bọn chúng không bỏ được lòng hiếu kỳ, năm nào cũng luôn có những sinh viên như này.”
Đôi khi bọn họ kiểm tra phòng ngủ là có thể bắt được tại hiện trường.
Lần nghiêm trọng nhất là đã từng bắt được các cô hơn nửa đêm không bật đèn, đang chơi Đĩa Tiên gì đó, úp ngược bát trên bàn, làm cho người ta kinh sợ, sau đó nhà trường đã phạt cảnh cáo mỗi người.
“Hiện tại mấy đứa trẻ đang tuổi hứng thú với Bút Tiên, Đĩa Tiên gì đó lắm, ngăn cũng không được, cứ thấy rảnh rỗi lại muốn thử xem là thật hay giả. Thế nên lần này liền có chuyện.”
Chủ nhiệm Vương thở dài.
Ông làm lãnh đạo trường, tin tức nội bộ cảnh sát đều biết, cũng đương nhiên hiểu tai nạn lần này không giống như những lần trước, làm gì có ai tử vong ngoài ý muốn mà chết thành bộ dạng kinh khủng như thế.
Đặc biệt là Tô Tuyết, căn bản chính là bị hành hạ đến chết.
Nếu nói là do người làm thì không đủ để thuyết phục ông.
Cho nên ông mới lén mời người nhà họ Thời, may mắn là cậu cả nhà họ Thời không từ chối.
Ninh Mông nắm lấy tay Thời Thích, nhỏ giọng hỏi: “Đĩa Tiên, Bút Tiên không khác biệt lắm nhỉ?”
Hệ thống lần này đĩnh đạc nói: “Bút Tiên và Đĩa Tiên có chênh lệch rất lớn. Thường thì Đĩa Tiên chỉ cần tâm không xấu là có thể mời được chân linh, rất ít khi mời quỷ đến, khác với Bút Tiên. Cho nên một cái là trò chơi chiêu hồn, một cái là thủ đoạn bói toán.”
Cái trước là quỷ dị, cái sau lại bình thường hơn một chút.
Ninh Mông vẻ mặt lờ mờ: “Ta còn tưởng hai cái giống nhau.”
Đại khái là do cô đọc nhiều chuyện ma quỷ thời xưa, nên thứ Đĩa Tiên này càng thêm thần bí, với cô mà nói lại càng đáng sợ hơn Bút Tiên.
Thời Thiện Cẩn gật đầu, “Vào thôi.”
Chủ nhiệm Vương liếc nhìn đằng sau ông, có chút chần chờ: “Đứa nhỏ này và bà cụ……”
Nhà ai đến đây còn mang người già và đứa trẻ theo chứ, đã bảy tám chục tuổi, nếp nhăn trên mặt nhiều như vậy, đi còn không được linh hoạt lắm.
Ai biết được, lỡ nếu nhìn thấy hiện trường không chừng có thể bị dọa đến ngất xỉu luôn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao giờ.
Vẻ mặt Ninh Mông không cảm xúc.
Cô chẳng thể ngờ đến có một ngày, chính mình thế mà do quá già nên bị chặn ở ngoài trường, nghe thật đau lòng, người thấy rơi lệ.
“Mẹ.” Thời Thiện Cẩn gọi.
Ông còn chưa nói tiếp, chủ nhiệm vội vàng đổi giọng: “Mời đi bên này ạ.”
Ông ta biết bà cụ nhà họ Thời, tuy rằng chưa gặp qua, nhưng có hai đứa con trai như vậy, không kính nể không được.
Chủ nhiệm Vương nói: “Bà cũng đến đây ạ, vất vả cho bà rồi.”
Ninh Mông lạnh lùng gật đầu.
Thời Thích cũng y hệt cô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không đoái hoài gì đến ông ta.
Chủ nhiệm Vương cũng không nhiều lời, đầu tiên là trực tiếp dẫn người đến ký túc xá của Tô Thanh Thanh, hiện tại đã bị niêm phong, chỉ có bọn họ có thể vào được.
Đồ đạc trong ký túc xá đã được chuyển đi nên trống rỗng, rõ ràng đang mùa hè oi bức, lại thấy lạnh thấu xương.
Ninh Mông vừa vào cửa đã thấy trước mắt sương đen dày đặc tràn ngập phòng ký túc này, không phải kiểu từng luồng từng luồng một, mà là toàn bộ gian phòng.
Chỉ là có chỗ dày, có chỗ lại khá mỏng.
Thảo nào lạnh như vậy.
Ánh mặt trời vẫn còn in dấu trên rèm cửa.
Điều khác thường đã vô cùng rõ ràng.
Thời Thiện Cẩn dừng ở trước giường Hoàng Ly, bất ngờ nói: “Âm khí ở đây nặng nhất.”
Ninh Mông vừa nghĩ đến một vài tình tiết miêu tả trong tiểu thuyết, nhịn không được khinh bỉ nói: “Ngươi cho ta cái mắt âm dương rác rưởi gì vậy, vừa vào chung quanh đều là đen kìn kịt.”
Thứ con trai cả thấy không giống với cô.
Hệ thống nói: “Mắt âm dương của cô với nhà họ Thời không giống nhau đâu.”
Ninh Mông trợn trắng mắt: “Đúng thế, đương nhiên không giống nhau, ta không thấy rõ quỷ ở đâu, chỉ có thể thấy một luồng khí đen thui.”
“Cô nên biết đủ đi.” Hệ thống không nhịn được nói: “Mắt âm dương nhà họ Thời chỉ có thể nhận thấy được âm khí và ma quỷ ở đâu, tốt xấu gì cô còn nhìn thấy được.”
Ồ.
Ninh Mông được hệ thống nói thế mới biết được, hóa ra mắt âm dương nhà họ Thời là loại này, hèn gì con trai cả bà cụ Thời Thiện Cẩn đến giờ cũng chưa phá được chuyện này.
Cho nên, thứ nhà họ Thời có được cũng chẳng qua là năng lực cảm ứng mà thôi, vậy mà được giới bên ngoài đồn thành có mắt âm dương?
Nói thế thì mắt âm dương của Thời Thích là biến dị?
Trong tiểu thuyết cậu chính là thấy được quỷ vô cùng rõ ràng, biết được quỷ ở đâu, cũng biết nó trông như thế nào, hơn nữa đáng sợ nhất là, cậu còn có thể chạm vào chúng.
Đây mới chính là mắt âm dương hàng thật giá thật.