Translator: Sangria.
Một lúc sau Thời Thích lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ giấu đi vẻ hiếu kỳ ban đầu.
Thời Thiện Cẩn gật đầu cũng không ép cậu, ông rút ra một quyển sổ ghi chép từ kệ sách.
Chuyện Bút Tiên lần này e là không đơn giản như vậy.
Ông xem qua ảnh chụp hiện trường, hình dáng lúc chết không giống những gì ông từng thấy qua trước đó, trước đây không phải chưa từng tiếp nhận qua chuyện của Bút Tiên, có điều oán khí của quỷ không lớn như vậy.
Con gái ông ta cơ bản có thể nói không có cách nào cứu được rồi.
Không biết qua bao lâu ông mới nhớ tới trong thư phòng này còn có một người.
Thời Thiện Cẩn ngẩng đầu nhìn Thời Thích, phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm ông không chớp mắt, con ngươi xanh ngọc bích phản chiếu lại dáng người cao lớn của ông lại hàm chứa ý vị ông không thể thấy rõ.
Ánh mắt của đứa trẻ này, ông không thích.
Kết quả kiểm tra đã sớm có, đúng là con của chú ba, nhưng ông có cảm giác bất an trong lòng, ông luôn cảm thấy nhận nuôi nó là việc chẳng tốt đẹp gì, cho nên kéo dài tới bây giờ.
Lúc ông tập trung lại nhìn, đứa trẻ đã gục đầu xuống, mái tóc đen mỏng dài che khuất gương mặt trắng nõn, sau gáy là vết xanh tím mà vừa nãy Thời Thông để lại.
Thời Thiện Cẩn thận trọng, mím môi nói: “Ngày mai để cho người làm cắt tóc cho con, rồi con chuyển đến tòa nhà nhỏ ở.
Bà cụ muốn nuôi, thôi thì tùy bà vậy.
Chú ba lúc trước vì một người phụ nữ mà trở mặt với người nhà, tiền đồ rộng mở đã đặt sẵn cũng không cần, chắc là chú ấy hiểu được địa vị nhà họ Thời ở Yến Kinh vậy nên mới trốn đến nơi nào đó sống mai danh ẩn tích.
Nếu không phải đứa nhỏ này đến đây, có khi ông còn chẳng biết chú ba đã qua đời.
Nếu đã qua đời rồi thì nên chuyển về đây ở, lúc trước chú ba có sai thế nào đi chăng nữa thì dù sao cậu cũng là con cháu nhà họ Thời.
Thời Thích ra khỏi thư phòng, khuôn mặt cứng đờ đi về hướng phòng mình.
Toà nhà nhỏ kia cậu có nghe những người hầu ở đây nhắc đến, là nơi mà bà cụ ở, từ cửa sổ căn phòng hiện tại của cậu cũng có thể thấy được một góc bên đó. Nhưng tầm nhìn phần lớn bị che khuất bởi hoa cỏ cây cối xung quanh.
Trên đường trở về cậu tình cờ thấy được vài ba người hầu, bọn họ đều cúi thấp đầu vờ như không nhìn thấy cậu, nhanh chân mà tháo chạy từ phía bên người cậu.
Thời Thích nắm chặt tay, cúi đầu nhìn cổ tay gầy guộc lộ rõ gân xanh mạch máu.
So với hai chị em kia một chút cũng không giống, trên người bọn chúng trắng nõn trắng nà, sắc mặt hồng hào, chính là dáng vẻ chưa hề trải qua một chút đói khát nào.
Trải qua quá nhiều sự đời đã dạy cho cậu hiểu được cách làm thế nào để trả giá ít nhất nhưng vẫn đạt được lợi ích tốt nhất. Từ xưa đến nay, kẻ yếu hơn vốn sẽ luôn được ủng hộ hơn.
Một ngày nào đó, thằng bé sẽ sống tốt hơn bội lần so với bọn chúng.
Thời Thích xòe bàn tay ra cậu không nói gì mà cười, mái tóc lòa xòa che khuất đi đôi mắt.
..............
Ninh Mông ở tòa nhà nhỏ ngủ suốt một ngày.
Tỉnh lại trở mình trên giường, sau khi cô tỉnh ngủ thấy bên ngoài mặt trời đã lặn, tòa nhà nhỏ cũng mát mẻ đi không ít.
Cô không gọi người hầu mà tự mình mặc quần áo rời giường, ai ngờ khoác áo ngoài lên cánh tay hồi lâu vẫn chưa mặc xong, cuối cùng cứ nhích tới nhích lui mà cọ lên, chật vật một lúc rất lâu.
Đến lúc cô thành công đưa tay vào xong thì thở hồng hộc.
Ninh Mông lau mồ hôi, bàn tay chạm vào làn da khô khốc lại khiến cô không nén được tiếng thở dài.
Nếu phải nói biến thành bà lão thì thứ cô không thích nhất nhất định là hoạt động rất bất tiện, cũng may bà cụ Thời không như người già khác, sau khi gả chồng liền được nuông chiều, người trong nhà cũng không dám lơ là bà, hiện tại con trai cũng phối hợp với bác sĩ chăm sóc cơ thể của bà cụ.
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cuộc sống của người già, lúc ban đầu cô tưởng rằng rất đơn giản, nhưng bây giờ thực sự trải qua thì cô mới hiểu rõ làm người già không hề giản đơn.
Áo đưa tới thân, cơm dâng tận miệng đại khái chính là miêu tả chân thật về cô hiện tại.
Ninh Mông nghỉ ngơi xong, lại khoác lên mình chiếc áo khoác kiểu xưa.
Chuẩn bị soi gương chải đầu, cô nhận ra không cần đến lược thì mái tóc ngắn vẫn rất mượt mà, dù tóc cũng đã rụng đi không ít. Cô cũng chẳng cần phải trang điểm, nếu là người lười nhập vào bà cụ chắc chắn sẽ rất sung sướиɠ về điều này.
Tuy rằng cô có ký ức nhưng hai ngày này cô đều nằm trên giường, vốn chưa từng bước chân xuống lầu nên có chút tò mò với những thứ bên ngoài phòng ngủ.
Cô nhẹ nhàng mở cửa nhưng không đi ra ngoài.
Tòa nhà nhỏ thiên về phong cách điền viên*, lan can làm từ gỗ đều được chạm trổ hoa văn, bên trên hành lang rũ xuống một vài cái móc, móc lấy mấy chậu hoa lan nhỏ, toàn bộ giống như là tiên cảnh xuất hiện trên tạp chí.
*田园风[phong cách điền viên]: Là một phong cách kiến trúc nhà cửa, theo đuổi sự giản dị của nông thôn, chú trọng màu xanh của thiên nhiên.
…………………..
Hành lang quanh co, trừ mấy căn phòng ra, mấy thứ khác đều không có mái nhà, lắp kính bên trên, trong căn phòng kính kia có một chiếc ghế lắc lư*.
*Ghế lắc lư:
Nơi này chính là nơi tốt nhất để dưỡng bệnh.
Lập Xuân ngân nga điệu nhạc đi lên lầu, cô ấy vừa ngước mắt đã thấy bà cụ đứng ở cửa, bà đứng im lặng chẳng có động tĩnh gì khiến cô bị dọa giật mình bước chân thật nhanh.
Cô đặt cháo trên bệ cửa, hỏi: “Bà ơi sao bà lại tự mình dậy vậy ạ? Có chỗ nào không thoải mái sao ạ?”
Ninh Mông lắc đầu, “Ta đã khỏe rồi nên muốn xuống lầu.”
Lập Xuân nói: “Bà vẫn nên nghỉ ngơi thêm một ngày đi ạ, bác sĩ bảo bà cần phải nghỉ ngơi.”
“Còn nghỉ nữa thì ta thoái hóa luôn đấy.”
Vốn dĩ cử động chậm chạp, ngủ một hai ngày cô liền cảm thấy đi bộ một chút thì mới tốt cho cơ thể chứ, cứ nằm mãi thì sau này có khi cũng chỉ nằm được thôi.
Lập Xuân không ngăn được, thở dài một tiếng, “Vậy bà ăn hết bát cháo đi, rồi con đỡ bà xuống đó.”
Ninh Mông trong lòng ỉu xìu.
Bản thân cô thật ra có thể tự đi được nhưng không nói lại nổi hai cô gái cứng đầu này nên đành phải thuận theo ý cô ấy, ngoan ngoãn ăn cháo.
Cháo là dựa theo lời bác sĩ dặn, đựng trong bát sứ sáng lung linh, bên trên còn đặt vài lát khoai nhìn vô cùng đáng yêu, càng làm thêm ngon miệng.
Tuy rằng hai ngày này đều ăn cháo, nhưng bát cháo mới nấu đưa đến thật khiến cô thấy thèm.
Lập Xuân đột nhiên nói: “Đúng rồi, bà ơi lúc bà ngủ cậu cả có đến đây nhưng sau đó cậu lại rời đi.”
Ninh Mông ừ một tiếng, đứa con cả Thời Thiện Cẩn này ở trong ký ức rất tôn kính bà cụ, hơn nữa lần này do chính ông làm mẹ của mình tức giận đến nỗi trên đường trở về va phải quỷ, nếu ông không tới thăm thì có hơi bất hiếu.
Nghĩ đến thời gian hai ngày nằm trên giường, cô đột nhiên mở miệng hỏi: “Lập Xuân, chuẩn bị hai cái máy tính đi.”
Lập Xuân kinh ngạc nhìn cô, “Bà không phải nói rằng mấy thứ kia đều là…… những thứ dễ làm cho người ta nghiện ngập, sa sút tinh thần sao?”
Nhớ rõ trước đây cậu cả chuẩn bị hết tất cả cho bà còn bị mắng một trận, về sau các cô đến đây cũng không mang theo di động, nhưng trong phòng các cô thì, các cô có thể lên mạng đọc tin tức, điều duy nhất không thể làm chính là tiết lộ tin tức ra ngoài.
Chính cô cũng thuộc hội chị em đu idol, chẳng qua chưa bao giờ dám nói ra, lại càng không dám nhắc đến trước mặt bà cụ, sợ bà đuổi cô ra ngoài.
Cô hai là minh tinh quốc tế, bà cụ trước kia cũng không thích gì cô ta mấy, nếu không phải sau này cô ta sinh ra cậu Thông, e rằng trong mắt bà cụ không có cô.
Nghe được lời cô nói Ninh Mông khóc không ra nước mắt.
Bà cụ suốt ngày chuyên tâm trồng cây nấu ăn, trong tòanhà nhỏ ngay cả một chiếc di động, TV cũng chẳng có, cô muốn gϊếŧ thời gian cũng không có cách nào, chẳng lẽ sau này cứ thế ăn không ngồi rồi sống hết cuộc đời này sao?
Cô là con nghiện internet cực độ, không thể chịu nổi cuộc sống không có di động.
Dùng câu nói đó mà nói “Thứ gì không có cũng được, nhưng nhất định không thể không có di động”. Cả ngày mà không lướt Weibo vài lần, không xem tin tức mấy lượt thì cuộc sống kia lạc hậu tận chốn nào chứ.
“Bà ơi, báo mà bà đặt trước đã mấy ngày bà không đọc rồi." Lập Xuân lại nói
Báo? Ninh Mông hoài nghi nhìn qua hướng cô ấy chỉ. Trên kệ đặt sẵn từng tập báo, cô không nhìn rõ chữ ở trên đó.
Cô đặt muỗng xuống, nghiêm mặt nói “Thập Thất sắp đến đây rồi, tất nhiên là cần phải chuẩn bị tốt, bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển nhanh như vậy, nhất định phải có máy tính, ừm…...TV cũng đưa đến…...cả điện thoại di động cũng phải chuẩn bị sẵn, phải có hai cái đấy!”
Lập Xuân há hốc mồm, bà cụ khi nào lại hiểu biết mấy thứ này vậy, lại còn muốn hai cái điện thoại.
“Điện thoại thông minh mới nhất.” Ninh Mông lại bổ sung, “Cái mà có thể lên mạng ấy.”
Lập Xuân nhịn cười, trêu đùa nói:“Bà nha, bà cũng biết lên mạng nữa sao?”
Ninh Mông nheo mắt nhìn cô ấy, cô kéo dài giọng mà nói “Ta cũng là một bà lão theo kịp xu hướng thời đại nha."
Lập Xuân không nhịn được mà phì cười “Vâng ạ, một lát nữa con sẽ đi chuẩn bị."
Cô đang nghĩ, bà cụ có phải là muốn nhờ những thứ này làm thân với cậu Thích không.
Thấy cô ấy không nghi ngờ gì, Ninh Mông mới yên tâm ăn hết bát cháo một cách ngon lành. Đột nhiên cô nhớ đến việc chính, “Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, Thập Thất vẫn chưa đến sao?”
Chẳng phải ông ta đã nói là sẽ nhanh nhất có thể sao?
Đứa con cả của bà cụ hiệu suất làm việc thấp như vậy? Chẳng trách sau này bị Thời Thích đoạt mất nhà họ Thời.
Lập Xuân lập tức cười nói: “Đến rồi, đến rồi ạ, cậu ấy đang ở ngay dưới lầu."
Ninh Mông lập tức ngẩng đầu lên, chân run run, thúc giục nói: “Vậy đi thôi, đi thôi nào.”
Trong tiểu thuyết miêu tả đứa bé rất đẹp, nhưng không thực sự được gặp mặt cũng không biết được đứa bé trông như thế nào, tính cách lúc nhỏ bây giờ ra sao, có hoà đồng hay không.
Gen nhà họ Thời không tệ, con trai thứ ba của bà cụ lúc trước cũng là một chàng trai phong lưu phóng khoáng, trong tiểu thuyết có nhắc đến ông kế thừa vẻ đẹp của mẹ, vậy nên có lẽ cậu bé cũng không thể nào thua kém được.
Lúc đứng dậy chân của cô đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã lại trên ghế, doạ Lập Xuân sợ hãi ngay lập tức bước đến đỡ cô, việc như vậy bây giờ cô cũng cảm thấy bình thường, thích ứng rồi là ổn cả.
Toà nhà nhỏ tuy nói là nhỏ, nhưng diện tích thật sự chẳng nhỏ chút nào, từ trên lầu không thể thấy được toàn bộ tầng dưới phải đi xuống hẳn mới có thể nhìn rõ.
Ninh Mông đảo mắt nhìn một vòng, nhìn được hết cảnh tượng bên ngoài, cũng biết được sơ bộ với toà nhà nhỏ này, chẳng khác gì so với trong ký ức của cô.
Chỉ có điều cô nhìn mọi thứ đều mơ hồ không rõ, trước kia cô không bị cận thị, nghe nói người già đều sẽ bị viễn thị, bây giờ chính chắc có lẽ mắt cô cũng như vậy.
Vừa nghĩ đến về sau chính mình phải nuôi dưỡng đứa bé, trong lòng Ninh Mông dâng trào lên một cảm giác kì lạ, cô khẽ thở dài hỏi Lập Xuân: “Nó ở đâu?”
Tại sao vẫn không thấy vậy bóng dáng nó đâu chứ, đã đi lâu như vậy rồi.
Lập Xuân cười hì hì nói: “Ở phòng khách nhỏ ạ. Bà này, cậu Thích có bà nội như bà nhất định sẽ rất vui.”
Phòng khách nhỏ là nơi tiếp khách của toà nhà nhỏ, bọn cô từ trên lầu đi xuống còn phải vòng ra phía sau mới đến được nơi đó.
Lập Hạ ngồi xổm bên cạnh bàn trà, đang bày ra bánh trái, sau đó đưa trái cây đã được cắt sẵn cho đứa bé có mái tóc đen, thân hình gầy gò của cậu ngồi trên chiếc sofa rộng lớn kia, lọt thỏm trong đó, trông lại càng nhỏ bé.
Ninh Mông từ phía sau nhìn đến cũng cảm thấy đau lòng.
Tiểu thuyết chỉ nói rằng cậu năm đó rất gầy yếu, nhưng cô lại không ngờ rằng lại nghiêm trọng đến vậy, không phải cậu bằng tuổi với Thời Thông sao, Thời Thông mập mạp đến nỗi sắp biến thành con heo nhỏ mà Thời Thích trông lại bé hơn hẳn, ăn uống không đủ chất nên nhìn từ phía sau trông cậu còm nhỏm còm nhom.
Mái tóc cậu thưa mỏng dài đến ngang tai, lộ ra làn da trắng tái nhợt, sau gáy còn có vết bầm tím, vừa nhìn liền biết là do ai gây ra, dinh thự cũng chỉ có hai đứa nhỏ, không cần đoán cũng biết đó là do Thời Thông phá phách kia làm.
Nghĩ đến đây, Ninh Mông có chút tức giận.
Đứa nhỏ nghịch ngợm kia thật là…....vợ chồng đứa con trai thứ hai này của bà cụ chẳng dạy dỗ đàng hoàng, bây giờ mới chỉ là đứa trẻ, sau này không biết nó còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Cô bây giờ là bà nội của nó, nếu có cơ hội giúp nó thay đổi cũng tốt, dù sao không có ai bẩm sinh đã ác độc, huống hồ là một đứa nhỏ.
Lập Xuân thấy bà cụ dừng lại, nói nhỏ bên tai bà cụ: “Nơi cậu Thích sống lúc trước….là….là một khu ổ chuột nổi tiếng ở Yến Kinh...”
Ninh Mông giờ mới sáng tỏ, thảo nào.
Nhưng mà đã đến nhà họ Thời, nhất định phải được nuôi dưỡng tốt hơn, có câu nói “Từ nghèo nàn thành giàu có thì dễ"*, không biết có nuôi anh thành tính xấu không nữa đến lúc đó thì lại thành lỗi của cô, vậy nên cô nhất định phải tìm ra những kinh nghiệm dạy dỗ trẻ nhỏ thành công.
*Nguyên văn tiếng Trung - 由俭入奢易,由奢入俭难: “Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thì khó".
Hơn nữa…trong tiểu thuyết, sau này Thời Thích sẽ khai mở được đôi mắt âm dương, vậy nên cậu mới có thể nhìn thấu phong thuỷ, chỉ huy hàng vạn con quỷ.
Hệ thống đúng lúc đó cất tiếng: “Cô có thể giúp cậu ấy mở ra con mắt âm dương sớm hơn đó."
Ninh Mông nghĩ ngợi, trong sách có nhắc đến cách làm cho con mắt âm dương đang ẩn trốn kia lộ ra, Thời Thích có thể khai mở nó là do bà cụ ngã chết, khi đó bà cụ chảy rất nhiều máu, cậu nhìn thấy máu thì con mắt đó liền mở ra.
Chẳng lẽ trước hết cô phải chết một lần sao?
Có lẽ là vì nghe thấy có động tĩnh từ phía này, đứa bé ngồi trên sofa đột ngột quay đầu lại.