Vận Đào Hoa

Chương 37

Cả tuần nay Nguyễn Lâm mệt quá trời quá đất, chắc do được nằm cạnh Lục Tịch, nên ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại đã hơn hai giờ chiều.

Trong phòng u ám, hơi nóng từ điều hòa làm căn phòng cứ như đang ở mùa xuân, làm cậu toát một lớp mồ hôi mỏng.

Không biết Lục Tịch đang tán gẫu với ai mà ánh sáng từ màn hình di động chiếu vào mặt hắn, lúc Nguyễn Lâm nhập nhèm mở mắt ra, đập vào mắt mình là đôi má lúm đồng tiền của Lục Tịch.

Nguyễn Lâm nhìn chằm chằm vào cái lúm đồng tiền đó mất mấy giây, liếʍ liếʍ miệng mình.

Sau đó lại nghĩ không biết anh ấy đang tán gẫu với ai mà vui vẻ như vậy.

Mới vừa tỉnh ngủ chưa tới hai phút, cái đầu hay dò xét tình địch đã bật công tắc làm việc, Nguyễn Lâm lòng dạ hẹp hòi mà thò lại gần hôn một cái lên lúm đồng tiền trên má Lục Tịch, kéo lấy sự chú ý: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Lục Tịch ứng phó với mẫu hậu xong, mới để ý tới cậu, khóa di động, vươn tay ôm lấy eo cậu, cười nói: “Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”

Nguyễn Lâm làm nũng, cả người dán sát vào người Lục Tịch, nói: “Đói, em nấu cho anh ăn nhé?”

Lục Tịch vỗ vỗ phía sau lưng cậu: “Không cần, rời giường nhanh lên, anh gọi lẩu rồi, người ta đặt ở trước cửa đó.”

Hắn chui ra khỏi lòng ngực của Nguyễn Lâm, thò một chân đi tìm dép lê, lúc vừa cúi người thì bị Nguyễn Lâm ôm lấy, lập tức mất đi cân bằng nằm trở lại giường.

Nửa thân người Nguyễn Lâm đè ở trên người Lục Tịch, giống như một con chó to đang mừng rỡ, giọng nói đầy sung sướиɠ: “Sáng giờ anh vẫn luôn ở bên cạnh em đúng không?”

Cho nên nguyên liệu nấu lẩu mới bị để ở ngoài cửa còn chưa lấy vào nữa.

Lục Tịch tóm lấy gối đầu đánh cậu: “Lại nổi điên cái gì? Ai ngủ ôm chặt eo tôi thế hả?”

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Lâm chưa từng có cơ hội bị ôm và được ôm trong lúc ngủ cả.

Trên vai phải của cậu có một vết sẹo đã mờ dần theo thời gian, vết sẹo này có từ lúc cậu vừa đầy tháng, lúc ấy, cậu ngã xuống đất từ trên giường kéo theo chai lọ bên cạnh mình, cái chai thủy tinh vỡ nát, mảnh vỡ cắt lên da thịt.

Chuyện này cậu đâu có nhớ, ngẫu nhiên nghe từ hàng xóm trà dư tửu hậu nói chuyện phiếm mới biết được.

Cậu ngồi xổm trước mặt người ta, ngưỡng đầu nghe kể chuyện, kết quả hàng xóm kể xong liền búng trán cậu: “Đồ ngốc, đứa nhỏ ngã xuống đất là nhóc đấy!”

Mấy người hàng xóm quạt quạt hương bồ ăn dưa hấu cười vang lên, còn cậu kẹp bao nylon đựng sách vở chạy vụt đi.

Chuyện không có gì lớn nhưng Nguyễn Lâm vẫn nhớ kỹ.

Từ lúc cậu còn nhỏ xíu đã biết không ai muốn ngủ cùng mình rồi.

Nguyễn Lâm nhìn chằm chằm đôi mắt đầy ý cười của Lục Tịch, ngực nóng lên, đầu cũng nóng lên, không đúng mực lại làm bậy: “Không muốn ăn lẩu, hôn môi đi, chúng ta hôn môi được không?”

Đây là ngủ no rồi, tinh lực tràn đầy bắt đầu ăn hϊếp người ta đó mà.

Lục Tịch liếc cậu một cái, sau đó duỗi tay vòng cổ Nguyễn Lâm.

Thật sự rời giường là chuyện của nửa tiếng sau.

Lục Tịch ở trong nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lúc ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt của mình hồng hồng, đuôi mắt thì đỏ, tóc thì rối bời, áo ngủ đã bị mất một cúc áo.

Hắn dời tầm mắt đi tìm khăn lông, thầm mắng trong lòng: Đồ sói con.

Đồ sói con được chiều hư người rồi, không biết nặng nhẹ, Lục Tịch bị cậu ấn ở trên giường, không hề có sức phản kháng, thiếu chút nữa đã phải lau súng cướp cò.

Kết quả là nhờ vào tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại, hắn mới lấy lại tinh thần, giãy giụa né tránh cái hôn từ Nguyễn Lâm, nhìn lướt qua khung tin nhắn.

Nguyễn Lâm lại đuổi theo, cắn một chút lên vành tai, vừa liếʍ hôn vừa hỏi: “Ai vậy?”

Lục Tịch xoa xoa vùng thịt sau cổ cậu, nói: “Mẹ anh.”

Nguyễn Lâm choáng váng một giây, thấy Lục Tịch click mở WeChat, nhấn vào biểu tượng nói chuyện, nói: “Mẫu hậu ơi, ngài đi dạo phố một mình đi, cái vị nhà con vừa mới tỉnh, bọn con đi ăn cơm đây.”

“Sưu” một tiếng, giọng nói thuận lợi gửi đi.

Nguyễn Lâm:………………

Cả người Nguyễn Lâm cứng đờ, ngốc không thể tả.

Lục Tịch thuận thế thoát khỏi cái chân đang kiềm chặt mình, đi rửa mặt rồi mở cửa lấy phần nguyên liệu nấu lẩu vào, xong xuôi mới gọi tên sói con kia: “Nguyễn Nguyễn, còn ngốc à? Mau ra đây nhìn xem, tuyết rơi rồi kìa.”

Nguyên liệu nấu lẩu đã được cắt nhỏ, rửa sạch, gọn gàng đặt ở trong hộp nhựa, Lục Tịch cầm nồi ra, đổ nước dùng và nước cốt gia vị vào nấu chung, nghĩ thầm: Cũng may là mẫu hậu cứu giúp kịp thời, hôm nay mà phát hỏa thật thì hai đứa khỏi ăn lẩu luôn.

Nhưng mà nồi nước đã được bắc lên bếp, nguyên liệu nấu ăn đã được sắp xếp lên dĩa rồi mà người trong phòng ngủ còn chưa có động tĩnh gì.

Lục Tịch điều chỉnh lửa nhỏ lại, lau tay rồi đi tìm người: “Nguyễn Nguyễn ơi?”

Vừa vặn Nguyễn Lâm cả người ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, cả người nhìn qua còn có chút ngốc: “Em vừa mới lấy nhầm kem đánh răng thành dầu gội đầu…… Mới gội lại.”

Lục Tịch: “……”

Kem đánh răng và dầu gội đầu khác biệt lớn lắm à nha?

Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, tuyết lớn như vậy rất hiếm thấy, lúc Lục Tịch dọn chén đũa có nhìn thoáng ra bên ngoài, trong sân đã biến thành một mảnh tuyết trắng xóa.

Nhưng là trong phòng lại ấm áp đến mức cháy cả nồi lẩu.

Nguyễn Lâm ở trong phòng bếp vội tới vội lui pha nước chấm, cậu nhớ rõ khẩu vị của Lục Tịch, dành chút thời gian là cậu đã pha chế được chén nước chấm vừa miệng.

Chờ đến khi cậu pha nước chấm xong trở về, nước trong nồi đã ùng ục ùng ục sủi bọt, lát thịt nhúng đã chín, Lục Tịch gắp đũa chấm vào chén nước chấm trong tay Nguyễn Lâm ăn một ngụm, cười cong đôi mắt: “Ngon quá đi.”

Nguyễn Lâm há mồm “A” một tiếng, đôi mắt đầy mong chờ Lục Tịch đút cho mình.

Lục Tịch gắp một miếng rau xanh cho cậu, Nguyễn Lâm ăn, tủi thân cầu xin: “Em muốn ăn thịt cơ.”

Lục Tịch lại gắp một miếng thịt cho cậu: “Đúng là sói con không ăn chay được.”

Nói xong thì đứng hình, trong đầu không thể hiểu được mà hiện ra một hình ảnh “Không ăn chay” kì quái, theo bản năng vớt khối đậu hủ đưa vào trong miệng, thiếu chút nữa bị phỏng lưỡi.

Nguyễn Lâm tri kỷ đưa qua ly nước, sau đó nhân lúc Lục Tịch uống nước, cuốn đi mấy lát thịt ở trong nồi.

Đồ trẻ con.

Lục Tịch nhìn cậu, vừa uống nước vừa đùa: “Con trai à.”

Nguyễn Lâm kiêu ngạo làm mặt quỉ, sau đó bỏ một đống thịt vào miệng.

Không thể nhân nhượng được nữa, Lục Tịch vung đũa đoạt đi một viên bò viên trong chén của cậu.

Nguyễn Lâm nào để yên, vội đuổi theo cướp về.

Mấy lát thịt trên bàn hoàn toàn bị hai người bỏ lơ, một hai phải đoạt viên bò viên đó.

Cuối cùng Lục ba tuổi đoạt được miếng bò viên, còn cả người thì bị người ta ôm ở trong lòng.

Nguyễn Lâm xoa eo Lục Tịch, lên án: “Anh khi dễ em.”

Lục Tịch lấy khăn giấy giúp cậu lau miếng tương dính trên miệng, cười cong đôi mắt: “Bạn trai là dùng để khi dễ.”

Hai chữ bạn trai rất có sức mạnh, Lục Tịch khi dễ người trẻ tuổi, biết dùng cách nào để ép người ta.

Nguyễn Lâm thập phần hưởng thụ mà buông tay Lục Tịch ra: “Vậy anh khi dễ đi.”

Lục Tịch cười to.

Hắn ném khăn giấy vào thùng rác, lại xoa bóp mặt Nguyễn Lâm: “Đồ ngốc, quên mất rồi à, anh cũng là bạn trai của em đấy.”