Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 15

Editor: Cheese

Beta:

Chin



Cố Chi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chạy ra xem, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đứng ở cửa vừa vặn gặp phải Trần Chiêu.

".................."

Trong lòng Cố Chi thầm mắng một câu, oan gia ngõ hẹp.

Hoắc Đình Sâm không trả lời câu hỏi của Trần Chiêu, Trần Chiêu lại nhìn về phía Cố Chi, bị người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm đến nổi da gà, đồng thời không quên nhìn về phía Cố Chi cười một cái: "Chị Cố."

Cố Chi lại nhìn Hoắc Đình Sâm. Ánh mắt thẳng thắn, kiêu căng ngạo mạn ban nãy đã không còn nữa, thay vào đó là xấu hổ.

Hoắc Đình Sâm trừng mắt với Trần Chiêu, sau đó lại nhìn Cố Chi, suy nghĩ câu hỏi của Trần Chiêu, là một đứa ngốc cũng có thể hiểu rằng quan hệ giữa hai người không đơn giản.

Huống hồ Hoắc Đình Sâm cũng không có ngu.

Giây tiếp theo, Trần Chiêu thấy cửa phòng bị đóng lại một cái, may mà cậu ta nhanh chân lùi lại, nếu không xém chút đã bị trúng gãy mũi rồi.

Trần Chiêu nhìn cánh cửa khép chặt trước mắt.

Trong phòng, Cố Chi nghe thấy tiếng đóng cửa liền hoảng sợ, sau đó lại nhìn Hoắc Đình Sâm toàn thân u ám, nuốt nước miếng một cái.

Giống như bị phát hiện chuyện không thể nói cho ai biết.

Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, giống như chưa phát hiện ra chuyện gì, nói với Hoắc Đình Sâm: "Sao anh còn chưa đi?"

Hoắc Đình Sâm trực tiếp cười một cái, không ngờ Cố Chi chuẩn bị "kinh hỷ" lớn như thế cho anh, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Cố Chi: "Cố Chi, em cũng có năng lực lắm."

Cố Chi bị anh nắm tay đến đau, liền vùng ra: "Anh buông tôi ra."

Sức lực nam nữ khác nhau, Hoắc Đình Sâm vẫn siết chặt cổ tay cô không buôn.

Cố Chi vùng vằng cả nửa ngày, bực bội, tức tối một hồi, liền cắn một phát lên mu bàn tay của Hoắc Đình Sâm.

Hoắc Đình Sâm bị cắn nhưng chỉ hơi nhíu mày một chút, giống như không thấy đau đớn gì, trầm mặt nhìn Cố Chi đang cắn tay anh: "Hắn là ai?"

Cố Chi thấy căn cũng vô dụng, liền thả ra, suy nghĩ bây giờ cô chẳng là gì của Hoắc Đình Sâm nữa hết, cũng không có dùng tiền của anh nữa, không cần phải trước mặt anh vai vế thấp hơn một bậc nữa, hầm hừ mà ngẩng đầu: "Anh đang nói chuyện gì?"

Cô hất cằm nhìn Hoắc Đình Sâm, vô cùng thản nhiên: "Tôi muốn bao nuôi thì bao nuôi thôi, liên quan gì đến anh, cũng có xài tiền của anh đâu. Anh có tiền nuôi tình nhân, tại sao tôi có tiền không thể cũng nuôi tình nhân chứ?"

Cố Chi vừa mới nói mấy chữ "tình nhân" xong, liền cảm thấy lực tay của Hoắc Đình Sâm càng siết chặt hơn, làm xương cổ tay của cô phát đau.

"Em....." Hoắc Đình Sâm tức muốn bế phổi. Anh ép mình bình tĩnh, sau đó mở miệng chất vấn: "Không tiêu tiền của tôi, vậy tiền của em từ đâu ra? Trước giờ em có đi làm sao?"

"Cái đó là tôi...." Cố Chi chút nữa đã khai ra chuyện mình trúng ngàn vạn nhân dân tệ rồi, cô kịp thời ngậm miệng lại, đau răng trợn mắt, nhưng cũng chỉ giống như cá nằm trên thớt giãy giụa: "Đau quá nè, anh thả tôi ra, mắc gì anh quản tôi! Tôi với anh đã cắt đứt hết rồi, còn phiền anh quản nữa hả? Hoắc Đình Sâm, anh có bệnh à? Anh tránh ra! Tôi không xài tiền của anh thì thôi, tiền của tôi ở đâu ra liên quan gì đến anh!"

Hoắc Đình Sâm nghe thấy Cố Chi kêu đau , thả tay cô ra, sau đó lại ôm lấy bả vai cô, đem cô ép lên tường, thấp giọng nói: "Cố Chi, rốt cuộc trước kia là tôi đã khinh thường em rồi."

Anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tiểu tình nhân ba năm anh nuôi dưỡng vậy mà chỉ vì tiền của anh mà nịnh hót, thậm chí vừa rời khỏi anh đã có tình nhân khác.

Cô dường như không biết rằng, mỗi một việc như thế, chính là từng bước khiêu chiến đến tôn nghiêm của đàn ông.

Cố Chi nghe tiếng hít thở của Hoắc Đình Sâm, đột nhiên thấy chột dạ. Cô tự biết bây giờ bản thân không có khả năng chơi chiêu đánh lén Hoắc Đình Sâm như trước, cứng cổ: "Tôi, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh dám làm gì tôi, tôi sẽ đi báo cảnh sát, bắt anh lại."

Hoắc Đình Sâm cười lạnh một tiếng: "Em cảm thấy báo cảnh sát sẽ có tác dụng với tôi sao?"

Cố Chi: ".................."

Ừm, quả thật báo cảnh sát không có tác dụng với Hoắc Đình Sâm.

Cô cảm thấy giãy giụa không làm được gì, còn cảm thấy Hoắc Đình Sâm quả thật không chịu nói lý: "Anh rốt cuộc là muốn cái gì? Tôi với anh không phải đã cắt đứt rồi sao? Có thế cũng đâu có tính là cắm sừng anh, anh bực bội cái gì chứ! Tôi thề với anh, lúc chúng ta còn ở bên nhau, tôi tuyệt đối không hề làm chuyện có lỗi với anh bao giờ! Thế đã được chưa?"

Cô còn giơ tay lên trời làm bộ dạng thề thốt.

Hoắc Đình Sâm nhìn bộ dạng nghiêm túc của Cố Chi, hít một hơi.

Anh thật sự rất muốn bẻ thẳng lại suy nghĩ của mầm non này, nhưng lại nghĩ đến trình độ của cô, anh sợ bản thân còn chưa kịp đem cây bẻ thẳng thì bản thân hoặc là đã bị làm cho tức chết, hoặc là bản thân dùng quá sức mà bẻ gãy luôn cả mầm non.

Hoắc Đình Sâm không nhịn được nghĩ về ba năm qua, ba năm trải qua cùng cô: "Đều là để lừa tôi, không phải thật lòng, có đúng không?"

Cố Chi cảm thấy phản ứng của Hoắc Đình Sâm có chút không đúng, cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ anh đối với tôi....là thật sao?" Anh không chỉ thèm muốn cơ thể cô, mà còn muốn cả con người cô?

Hoắc Đình Sâm nghe thấy câu hỏi của cô cũng không trả lời, mà quay đầu đi chỗ khác. Anh nhìn ra cửa, lại nhớ tới tên nhóc bị nhốt ngoài kia, lông mày nhảy dựng, nén xúc động, từ kẽ răng mà thốt ra mấy tiếng, hỏi: "Có hay không?"

Cố Chi nghe không hiểu: "Cái gì cơ?"

Hoắc Đình Sâm nhìn vào mắt cô: "Em nói xem?"

Sau đó, Cố Chi liền hiểu.

Cô đang định nói không có, nhưng lời vừa ra đến miệng đã bị cô nuốt ngược trở lại. Cô với tình nhân có hay không thì liên quan gì đến anh chứ. Không phải đã chia tay rồi sao, anh có tư cách gì mà quản cô. Nhìn bộ dạng của anh lúc này, chẳng lẽ về sau anh kết hôn rồi, cũng muốn quản cô không thể làm bà hai cũng không được đi tìm mùa xuân thứ hai sao? Chẳng lẽ chỉ vì đã ngủ với anh rồi thì không được ăn nằm với người đàn ông khác sao? Muốn cô cả đời vì anh thủ thân mà sống à?

Cố Chi nghĩ tới đây, máu nóng liền bùng lên.

Khốn nạn thật sự, Hoắc Đình Sâm quả thật là tên chó khốn nạn nhất trên đời.

Cô bực bội, ngẩng đầu trừng mắt với Hoắc Đình Sâm, có ý khiêu chiến anh: "Đương nhiên là có, không chỉ có, cậu ta so với anh còn có khả năng hơn!"

Cố Chi la hét xong, trong phòng trải qua một màn yên tĩnh.

Sau đó, cô liền ý thức được điều mà Cố Dương đã từng dạy cô, nhưng mà trước giờ cô không thể nào hiểu nỗi.

Cái gì mà "Sơn vũ dục lai phong mãn lâu". Giây tiếp theo, bản thân cô sẽ biến mất không tiếng động khỏi thế giới này.

Cố Chi cảm nhận được người đàn ông trước mặt mình chưa bao giờ trở nên lạnh lùng đến thế này, lúc này mới thấy hối hận vì lời đã nói ra.

Quả thật trước kia Hoắc Đình Sâm đối với cô không tệ lắm, rất nuông chiều cô, không hề giống với cái kiểu chiều chuộng bà hai của bọn đàn ông kia. Hoắc Đình Sâm không hề động đến một đầu ngón tay của cô, cũng chưa bao giờ to tiếng với cô, còn thường xuyên mua quà tặng cô.

Cố Chi nuốt một ngụm nước miếng, đang định mở miệng ra giải thích một chút là hai người chưa làm gì hết, đột nhiên thấy bản thân nhẹ đi, phát hiện ra cô bị Hoắc Đình Sâm khiêng lên vai rồi.

Bụng của Cố Chi vắt ngang qua vai Hoắc Đình Sâm, cô liền thấy hoa mắt chóng mặt, lấy tay đấm vào lưng anh: "Anh làm gì, buông tôi ra, buông tôi ra."

Hoắc Đình Sâm không để ý đến cô, Cố Chi đấm trên lưng anh một lúc lâu, cuối cùng bị ném lên giường.

Cố Chi vừa mới nằm lên giường, liền luống cuống tay chân mà bò dậy, sau đó nhìn thấy Hoắc Đình Sâm ở trên cao nhìn xuống cô, một tay cởi thắt lưng.

Anh giống như một con báo ưu nhã, hơi cúi người.

Cố Chi cắn môi, lại dùng chân định đánh nát con cháu nhà anh. Người đàn ông đã bị thương một lần nhanh chóng né qua một bên.

Hoắc Đình Sâm cười lạnh một tiếng: "Cũng dám làm lại nữa."

Cố Chi đánh lén thất bại, hừ một tiếng, quay đầu đi.

Cô nghe thấy tiếng anh cởi bỏ thắt lưng.

Cố Chi biết hôm nay mình chạy không thoát, quyết định tìm cho mình một tư thế thoải mái.

Hoắc Đình Sâm thấy Cố Chi vậy mà không có chút ý tứ phản kháng, liền cắn chặt răng.

Cho dù về sau không muốn nhìn thấy cô nữa, nhưng hôm nay anh phải cho cô biết, cái gì là không được kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôn nghiêm của đàn ông.

Cố Chi nghĩ cô với Hoắc Đình Sâm cũng chưa phải là chưa từng làm qua, cùng lắm thì cô coi anh như tiểu tình phu mình bao nuôi là được mà.

Cố Chi nghĩ vậy, cũng thả lỏng người, thậm chí còn nóng lòng muốn thử một chút. Cô hiện tại trong lòng không cho rằng cô đang bị người ta ngủ, mà là bản thân cô đang ngủ với tiểu tình phu Hoắc Đình Sâm.

Chẳng qua, cô tính hơi sai rồi.

Cố Chi nghe tiếng giường kêu kẽo kẹt, trong phút chốc liền thấy hối hận, hối hận vì nói anh không thể.

Bởi vì cô tuyệt đối không thể tin rằng, có một ngày, cô bị tiểu tình phu, làm đến khóc.

-------

Ngày hôm sau, đến giữa trưa, Cố Chi cả người đau nhức mà tỉnh lại.

Hoắc Đình Sâm đã đi rồi.

Cố Chi ở trên giường nhe răng trợn mắt mà ngồi dậy.

Cô xốc chăn lên, thấy trên người đầy dấu vết, tức giận mắng chửi Hoắc Đình Sâm vài câu.

Lại hận bản thân tối qua không có nghị lực, khóc cái gì chứ, có cái gì tốt đẹp đâu mà khóc.

Bụng đói réo cả lên, Cố Chi bò dậy, một lúc lâu mới tìm lại cảm giác dưới chân, thu dọn xong, đi ra ngoài ăn cơm.

Cố Chi vừa mở cửa phòng, đã bị người bên ngoài làm cho hoảng sợ.

Trần Gia Minh cùng với vài tên bảo vệ mặc áo đen, cung kính đứng trước cửa như đang chờ cô.

Cố Chi: "Mấy người ở đây làm gì?"

Nụ cười của Trần Gia Minh trong mắt Cố Chi trông vô cùng dâʍ đãиɠ và đáng khinh: "Cố tiểu thư, Hoắc tiên sinh biết chuyện giữa cô và người phục vụ kia chỉ là hiểu lầm, kêu chúng tôi đến đây đón cô về."

Cố Chi liền nghĩ đến Hoắc Đình Sâm chắc là đã bắt Trần Chiêu khai ra hết: "Đón tôi?"

Trần Gia Minh dùng giọng điệu như đang nói tin tốt: "Hoắc tiên sinh nói, chuyện trước kia coi như bỏ qua."

Cố Chi: ".................."

Cô lúc này chỉ nghĩ đến một chữ "cút", nhưng tiếc là Hoắc Đình Sâm không có ở đây, cô cũng không thể kêu anh cút đi, nghĩ một hồi, cuối cùng mở túi xách ra, từ trong túi rút ra tờ 10 nhân dân tệ, đưa cho Trần Gia Minh: "Cầm đi."

Trần Gia Minh cầm tiền: "Đây là....?"

Cố Chi: "Giúp tôi đưa cho Hoắc Đình Sâm, nói với anh ta, đây là phí phục vụ tối hôm qua của anh ta."

Trần Gia Minh nghe thấy ba chữ "phí phục vụ" liền há mồm trợn mắt mà nhìn đồng tiền trong tay mình.

Cố Chi cũng nhìn 10 tệ trong tay anh ta, đột nhiên thấy mệt. Hoắc Đình Sâm cũng đâu có đáng 10 tệ chứ, vì thế liền rút lại 10 tệ này, rút ra 1 tệ, đưa cho Trần Gia Minh.

Cô đem 1 tệ nhét vào tay Trần Gia Minh, gật đầu: "Đi đi, nhớ nói rõ là tôi đưa."

——

Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm nhớ lại những gì Trần Chiêu khai, tâm tình không tệ.

Trần Chiêu không dám nói dối, người nói dối chính là Cố Chi.

Chuyện này, anh xem như Cố Chi lỡ lời, cũng không quản tới chuyện trước đây nữa.

Tối hôm qua anh đã định từ nay về sau sẽ không quan tâm sống chết của cô nữa, nhưng khi biết được tối hôm qua cô nói dối, anh liền đổi ý. Anh bây giờ suy nghĩ, không biết Cố Chi là người như thế nào. Anh có rất nhiều thời gian cùng tin tưởng rằng bản thân có thể chỉnh cô một trận.

Chốc lát sau, Trần Gia Minh quay về.

Hoắc Đình Sâm lười biếng hỏi: "Đưa về chưa?"

Trần Gia Minh siết chặt đồ vật trong tay: "Đã mang, mang về rồi."

"Người đâu?" Hoắc Đình Sâm tay đặt sau đâu, nhìn sau lưng Trần Gia Minh, anh ta nói đưa Cố Chi về đâu?

"Ở đây." Trần Gia Minh vươn tay, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một đồng nhân dân tệ mà anh ta mang về.

~ Hoàn chương 15 ~