Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 11

Editor: Cheese

Beta:

Chin



Cổ Dụ Phàm nghĩ trong đầu, ông đã lăn lộn trong cái giới này nhiều năm như vậy, kiểu người nào cũng đã gặp qua, những cô gái sẵn sàng bán mình vì danh lợi cũng không ít, nhưng mà người thẳng thắn, hay nói trắng ra là không kiêng dè ai như người ngồi trước mặt ông thì đây là lần đầu tiên gặp.

Khi mà máy phát ngày càng phổ biến trên thị trường, thị trường băng đĩa nhạc ở Thượng Hải cũng trở nên cạnh tranh khốc liệt hơn, ai ai cũng muốn khai quật được ngôi sao ca nhạc mới để có thể bán đĩa nhạc giúp công ty mở rộng quy mô. Nhưng hiện tại, công ty đĩa nhạc Thắng Lợi có thể cho ra mắt một ngôi sao mới mà được cả Thượng Hải mong chờ, thì không khác nào một bước lên mây. Món mồi này béo bở biết bao.

Nhưng mà, ngôi sao mà họ đang muốn ký bây giờ tự nhiên lại đòi trở thành cổ đông của công ty, có khác nào muốn vượt cấp làm ông chủ đâu. Cổ Dụ Phàm nhất thời do dự.

Công ty đĩa nhạc Thắng Lợi là một trong ba công ty đĩa nhạc hàng đầu ở Thượng Hải, người này không suy nghĩ gì mà một phát đòi làm cổ đông ngay, nhìn là biết tiền nứt đổ vách rồi. Nhưng dù sao vẫn là một cô gái trẻ, căn bản cũng đâu biết mấy cái chuyện mua cổ phần này thế nào đâu, cứ cho rằng tùy tiện vung ra vài ngàn tệ là có thể thành cổ đông. Còn nữa, ca khúc "Hoa nhài chi dạ" bây giờ tuy đang được đón nhận, nhưng mà đĩa nhạc còn chưa bán ra, phải bán ra rồi mới biết trình độ thế nào chứ.

Cố Chi thấy Cổ Dụ Phàm có vẻ trầm tư, nhướng mày: "Giám đốc Cổ, không được sao?"

Cổ Dụ Phàm ngẩng đầu nhìn Cố Chi.

Ông nhìn vào mắt cô.

Giữa người với người, ánh mắt không hề giống nhau. Những người đã lăn lộn trên thương trường, ánh mắt phần nhiều có chút che dấu và tính toán trong đó, nhưng ánh mắt của Cố Chi rất sạch sẽ, rõ ràng, ánh mắt trong suốt như phát sáng.

Cổ Dụ Phàm trong lòng tự nhiên cảm thấy, người trước mặt ông sẽ đem đến vận may cho ông và cả công ty. Giống như lúc trước trời xui đất khiến thế nào mà gửi nhầm đĩa nhạc, sau một đêm đều hiện lên trang nhất các báo.

Làm người kinh doanh phải chú ý vận thế, cũng vì thế mà tạm chấp nhận cái gọi là duyên trời định.

Cổ Dụ Phàm trong lòng cơ bản đã rõ, cuối cùng xác định với Cố Chi một lần nữa: "Cố tiểu thư, chuyện mua cổ phần này không phải nói giỡn, đĩa nhạc Thắng Lợi tuy không phải công ty lớn nhưng ở Thượng Hải này cũng có chút tiếng tăm, các ca sĩ đang nổi tiếng dưới trướng công ty cũng không ít, không phải có vài ngàn tệ là có thể mua cổ phần ngay."

Cố Chi đương nhiên không ngốc đến mức tin rằng chỉ bỏ ra vài đồng bạc đã trở thành cổ đông của một công ty đĩa nhạc lớn thế này, liền vươn tay với Cổ Dụ Phàm: "Không sao, ông cứ ra giá đi, tôi muốn mua 30% cổ phần."

Cổ Dụ Phàm nhìn bàn tay vươn ra của Cố Chi, hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng bắt tay với cô.

Cố Chi không ngờ hôm nay định tới đây tính sổ, ai dè lại thu thêm được một phần sản nghiệp. Dù sao cô cũng thích thị trường băng đĩa, cho nên tâm tình cũng vui vẻ: "Về sau chúng ta chính là quan hệ hợp tác, Cổ giám đốc."

Lần đầu tiên trong ngày Cổ Dụ Phàm cảm thấy vui vẻ mà cười sảng khoái: "Hợp tác vui vẻ, Cố tiểu thư."

——

Trở thành cổ đông của một công ty băng đĩa không đơn giản như việc mua một cửa hàng châu báu, tuy rằng quy trình không khác nhau, nhưng mà các loại thủ tục vẫn phải mất mười ngày mới xong.

Mười ngày này Cố Chi ký tên đến đau tay, đối với các loại hợp đồng đọc muốn đau não, cũng may Cố Dương được cho nghỉ học mấy ngày đến giúp cô, còn xem hợp đồng rồi sắp xếp lại giúp cô nữa. Cố Chi nghe xong, phát hiện Cổ Dụ Phàm không có lừa cô.

Mười ngày sau, Cố Chi chính thức nắm giữ 30% cổ phần của đĩa nhạc Thắng Lợi.

Trở thành cổ đông không giống như ngôi sao ca nhạc ký hợp đồng với công ty, doanh số địa nhạc cùng với hiệu quả và lợi ích của công ty gắn liền với cô, Cố Chi cũng tính toán luôn việc ra đĩa nhạc của mình. Để tuyên truyền, bên phía công ty cố tình bán bài hát cho hai đài radio đang cạnh tranh nhau, lần trước phát trên radio một lần đã khiến cho mọi người tò mò vô cùng, sáng hôm sau đã chiếm ngay tiêu đề trên trang nhất các báo.

Giọng ca hát được mọi người công nhận, bài hát "Hoa nhài chi dạ" này là bài hát được cải biên lời rồi, giai điệu nhẹ nhàng tươi đẹp, Cố Dương chỉ tùy tay dịch lại lời nhưng câu chữ có vần với nhau, hát cũng không khó, lời ca dễ hiểu, khiến cho độ phổ biến của bài hát được tăng lên, ai ai nghe đến lần thứ hai thì có thể hát nhép theo được rồi. Nhưng, chính thức hát một lần mới thấy, ca sĩ kia hát bài này mới hay làm sao.

Có nhiều ca sĩ nhỏ thấy bài này tự nhiên nổi tiếng nên cũng ăn theo bắt chước hát, nhưng quả nhiều không thể để lại cảm giác giống với ca sĩ bí ẩn kia. Người duy nhất có thể khiến bài này nổi lên, quả thật chỉ có giọng ca kia mà thôi.

Cổ Dụ Phàm quả nhiên đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, phát qua radio thôi đã đem lại hiệu quả đến thế, không cần phải bỏ tiền làm truyền thông, bài hát này phát trên radio bao nhiêu lần vẫn luôn khiến người nghe xuyến xao bấy nhiêu lần, đợi đến khi đĩa nhạc "Hoa nhài chi dạ" được bán ra, đĩa nhạc vừa bỏ lên kệ lập tức đã bị tranh mua không còn một cái, lần nào bổ sung cũng bán sạch không còn gì, so với kỷ lục tiêu thụ đĩa nhạc trên cả nước của Trần Mỹ Điệp thì còn vượt qua cả kỷ lục đó.

Nhất thời, "Hoa nhài chi dạ" trở thành ca khúc được lưu hành nhiều nhất ở Thượng Hải, nhà nào có tiền thì phát qua máy phát, không có tiền thì đứng tụ tập ở các cửa hàng đĩa nhạc đầu đường cuối ngõ mà nghe, đến cả các câu lạc bộ đêm nổi nhất Thượng Hải cũng không ngừng tập luyện "Hoa nhài chi dạ" để có thể lên ca hát.

Đến nỗi, ca sĩ bí ẩn Cố Chi, tuy chưa lộ mặt, nhưng chỉ dựa vào giọng hát, mà đã trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải lúc bây giờ.

Doanh số của "Hoa nhài chi dạ" cộng với xuất thân bí ẩn của Cố Chi khiến cho các công ty băng đĩa khác đỏ mắt nể phục, không biết Thắng Lợi từ đâu mà tìm được một hạt giống tốt đến thế.

Nhu cầu mua "Hoa nhài chi dạ" tăng cao, khiến cho công ty đĩa nhạc Thắng Lợi ngồi không đếm tiền mệt nghỉ, một tháng lợi nhuận bằng tiền thu được từ cả một quý, theo cách nói của các quầy báo vỉa hè chính là, tiền như nước lũ ào ạt đổ về công ty đĩa nhạc Thắng Lợi.

Đương nhiên, có 30% số tiền đó chảy vào túi của Cố Chi.

Cửa hàng châu báu mà Cố Chi mua lúc trước kinh doanh cũng tạm đủ sống, còn giờ đây nhờ đĩa nhạc mà cô kiếm được không ít tiền.

Cố Chi mỗi ngày đều bận rộn kiếm tiền, hôm nay muốn đến công ty một chuyến, ai dè phát hiện trước cửa công ty có rất nhiều người đứng tụ tập ở đó, trong tay họ còn cầm theo hoa.

Cố Chi còn đang không biết mấy người này đợi ai, ai dè lại thấy có một người trong đó giơ lên một tấm bảng viết tên cô: Cố Chi.

Cố Chi: ".................."

Cô cúi đầu bước đi thật nhanh.

Trong văn phòng, Cổ Dụ Phàm từ cửa sổ nhìn xuống những người bên dưới, xoay người nói với Cố Chi: "Bọn họ đều là những người hâm mộ của cô."

Cố Chi đỡ trán: "Tôi biết." Tuy không biết chữ nhưng ít ra tên mình vẫn đọc ra.

Từ sau khi "Hoa nhài chi dạ" nổi tiếng, đâu đâu cũng bàn xem cô ca sĩ hát bài này trông như thế nào, ai ai cũng tưởng tượng diện mạo của người đó ra sao. Thông thường, nếu một ca sĩ phát hành bài hát mà nổi nổi một chút thì bên phía công ty sẽ cho dán hình ca sĩ lên. Còn đằng này, bài hát phát ra đã nổi đến mức này, nhưng ca sĩ còn chẳng thèm chụp họa báo nữa là.

Mọi người có hơi phát cuồng mà ngày nào cũng chạy đến bên ngoài Thắng Lợi để chờ xem, ai ai cũng muốn thấy Cố Chi trông ra làm sao, nhưng đáng tiếc là công ty giấu cô như giấu vàng, đến tận bây giờ, vẫn chưa ai biết mặt Cố Chi.

Điều này khiến cho mọi người càng thêm nghi ngờ về ca sĩ mới của công ty đĩa nhạc Thắng Lợi. Theo lý mà nói, chỉ cần hơi xinh đẹp một chút, bài hát nổi lên thì nhất định sẽ được đẩy ra ngoài rồi. Nhưng người này, hát tốt đến thế mà lại không chịu lộ mặt, chẳng lẽ lại như số ít người nói, nhan sắc và giọng ca ngược với nhau?

Giọng ca mỹ miều bao nhiêu, nhan sắc đáng sợ bấy nhiêu.

Cổ Dụ Phàm cũng không biết vì sao mà Cố Chi không chịu lộ mặt. Ông là thương nhân, mọi thứ đều vì lợi ích trước mắt, gần đây có vài nhà hát liên hệ ra giá cao, muốn mời Cố Chi đến hát, nhưng tất cả đều bị cô từ chối.

Nếu là ca sĩ ký hợp đồng với công ty, công ty nói đi chụp hình, đi hát, đi diễn gì thì đều không được cãi. Nhưng mà Cố Chi lại không phải thế, cô là cổ đông, là ông chủ lớn nhất của công ty, không ai có thể ép cô được.

Trước kia cũng có ca sĩ từng không muốn lộ mặt, nhưng trường hợp không giống nhau. Người ta lớn lên có khuyết tật, công ty muốn che cũng che không được, cho nên chỉ đành làm ca sĩ sau bức màn sân khấu, đa số cũng không thể quá nổi tiếng. Nhưng Cổ Dụ Phàm nhìn vào gương mặt của Cố Chi, chỉ hận không thể ngày mai đem cô đến chụp bìa cho tạp chí Lương Hữu.

Cổ Dụ Phàm rót trà cho Cố Chi, lại khuyên nhủ: "Cô hay là nhận lời đi diễn đi, hoặc là đi chụp họa báo cũng được, tôi cam đoan doanh số bán đĩa sẽ còn tăng hơn nữa, cô tuyệt đối sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất Thượng Hải!" Cô bây giờ chỉ mới ra một ca khúc, đến cả mặt còn chưa hiện ra nữa.

Cố Chi uống một ngụm trà: "Tôi ngay từ ban đầu đã không muốn làm ca sĩ rồi." Cô muốn làm bà chủ, chuyện phát hành đĩa nhạc là phụ thêm thôi.

Cổ Dụ Phàm một lần nữa vì Cố Chi mà nghẹn họng.

Thôi được, cô đã xác nhận không muốn làm ca sĩ, cô muốn làm bà chủ, đến cả đĩa nhạc đang nổi bây giờ cũng là ông phải dùng 30% cổ phần để đổi với cô.

Cổ Dụ Phàm: "Vậy cô tính cả đời không lộ diện? Rồi đĩa nhạc tiếp theo phải thế nào?"

Cố Chi buông chén trà, nhấp một ngụm: "Để nói sau đi." Cô còn tưởng phát hành đĩa nhạc xong thì có thể yên tâm làm bà chủ, nhưng bây giờ lại thấy lâu lâu thu đĩa nhạc một chút cũng không tồi.

Sở dĩ không phải là không thể lộ mặt, cô cũng không phải có thành kiến gì với việc ca sĩ lộ diện khi bài hát trở nên nổi tiếng, nhưng mà do cô cơ bản cảm thấy ca hát thì chỉ nên ca hát thôi, cô cũng không muốn làm ngôi sao, cho nên thấy không cần thiết.

Cổ Dụ Phàm biết ông không thể lay động người trước mặt, lắc đầu thở dài, từ trong ngăn kéo rút ra một sấp báo chí đặt trước mặt Cố Chi: "Cô có biết người hâm mộ của cô sau khi nghe cô hát xong thì có bao nhiêu người muốn được gặp cô không?"

Cố Chi thấy mình có người hâm mộ cũng không hiếm lạ: "Không biết chữ nên không biết."

Cổ Dụ Phàm: ".................."

Ông giở một tờ báo, toàn bộ đều là báo văn nghệ Thượng hải, là tờ báo có số lượng phát hành lớn nhất nơi này.

Khác với những thời báo nghiêm túc khác, nội dung của thời báo này thường là trong giới nghệ sĩ ai quan hệ với ai, nói trắng ra là, thời báo chuyên đăng các tin tức yêu đương của các ca sĩ diễn viên trong giới, còn có các tin đồn trong giới hào môn Thượng Hải, dân chúng vì thích mà mua thôi. Mặt sau của tờ báo có phần nhận góp ý từ người đọc, chủ biên sẽ tổng hợp và đăng nội dung theo như yêu cầu được đa số người đọc gửi đến.

Cổ Dụ Phàm bắt đầu đọc cho Cố Chi nghe những thỉnh cầu của người đọc gửi đến, đa số toàn là các tâm tình bọn họ gởi gắm cho ca sĩ diễn viên mình thích.

"Hằng đêm, nghe "Hoa nhài chi dạ" mà đi vào giấc ngủ, tại đây xin dành để bày tỏ lòng ái mộ với tiểu thư Cố Chi, mặc dù tôi không biết em trông như thế nào, nhưng trái tim tôi đã thuộc về em rồi."

"Thân gửi Cố Chi, nếu em có thể nhìn thấy, xin hỏi vì sao không chịu xuất hiện trước người hâm mộ? Là vì em không tự tin với dung mạo của mình sao? Chúng tôi yêu tiếng hát của em, không quan tâm em đẹp hay xấu, chân thành mong em có thể xuất hiện ở rạp hát biểu diễn, khiến cho người hâm mộ được tận tai nghe được giọng hát của em."

" "Hoa nhài chi dạ" giống như tiếng của thiên thần, tiểu thư Cố Chi là món quà mà thượng đế ban tặng cho chúng ta. Sống một đời, có thể thấy tiên nữ giáng trần, thiên thần hạ giới, đời này coi như sống không uổng phí."

......

"Đủ rồi đủ rồi!"

Cổ Dụ Phàm cố ý nói giọng buồn nôn nhất có thể, lúc đọc cũng ráng đọc cho thật phong phú vào, khiến cho Cố Chi nghe không nổi nữa, ngắt lời Cổ Dụ Phàm, che lại tai, cả người nổi đầy da gà da vịt.

Đời này cô chưa bao giờ nghe mấy lời sến đến như vậy!

Cổ Dụ Phàm phủi phủi xấp báo chí trong tay: "Mỗi kỳ đều có người đọc gửi thư về, một nửa đều là viết cho cô, để tôi đọc cho cô nghe nhé."

"Người hâm mộ một ngày chưa được gặp cô thì lại thêm một ngày viết thư gửi báo, lại đứng dưới công ty đợi cô thêm một ngày."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Cố Chi cả người chỗ nào cũng nổi da gà, cả đời chưa bao giờ cảm thấy thật may mắn vì không biết chữ như hôm nay. Cô vươn tay cản Cổ Dụ Phàm lại, sợ ông lại đọc tiếp: "Tôi chụp, tôi chụp là được chứ gì!"

Cố Chi ban đầu đối với loại sinh vật mang tên người hâm mộ này có chút không biết nói sao: "Chỉ chụp hai bức ảnh cho ông đăng thôi! Tôi cũng chỉ có hai mắt, một mũi một miệng như người bình thường, có gì mà đẹp chứ! Làm gì đến mức khiến bọn họ viết đầy báo mấy câu sến súa thế này!"

Cổ Dụ Phàm không ngờ mình tận tình khuyên bảo thì ai đó không nghe, phân tích lợi hại càng không được, ai dè, mới nói mấy câu buồn nôn thôi đã được rồi. Thôi, dù sao cũng đạt được mục đích, vừa lòng cười cười: "Khi nào chụp?"

Cố Chi sửa sang lại tướng ngồi: "Lúc nào cũng được."

Cổ Dụ Phàm dứt khoát đáp: "Được thôi."

——

Ca khúc "Hoa nhài chi dạ" vẫn còn nổi tiếng, nổi tiếng đến tận Hoắc thị luôn.

Hoắc Đình Sâm nhẹ nhàng gỡ cây kim trên đĩa nhạc trong máy phát ra, giọng ca đột nhiên im bặt.

Hoắc Đình Sâm cầm đĩa nhạc lên, trên đó ghi "Trình bày: Cố Chi".

Anh lạnh lùng cười một tiếng.

Anh còn tưởng Cố Chi đã dứt khoát kiên cường đến mức nào, rời khỏi anh rồi thì sẽ làm ra trò trống gì, ai dè, không chịu ký cái hợp đồng mà anh đặc biệt soạn cho cô, vậy mà lại đi làm ca sĩ bán đĩa nhạc.

Làm ca sĩ cũng chỉ là làm công ăn lương, đĩa bán chạy thì tốt, nhưng mà vẫn là bên công ty kiếm lời, còn với ca sĩ thì chẳng có quan hệ gì.

Cố Chi không thèm là vợ hai của Hoắc Đình Sâm nữa, giờ lại chạy đi làm người của công chúng, một tháng nhận 2 ngàn đồng tiền lương.

Một tháng hai ngàn, với người thường chính là rất nhiều tiền, nhưng mà cái "nhiều tiền" này, so với đống trang sức và tiền sinh hoạt mà anh đưa cho cô trước kia thì chẳng đáng bao nhiêu.

Trần Gia Minh nói cửa hàng châu báu mà Cố Chi mua lần trước làm ăn cũng không khá lắm, kiếm chẳng được bao nhiêu, hơn nữa bây giờ, còn chưa có nhà ở, vẫn phải ở khách sạn.

Không biết là Cố Chi, vốn vẫn còn mặc vàng đeo bạc, lại phát hiện ra bản thân mình dùng giọng hát kiếm tiền, tổng tiền một tháng kiếm được còn không bằng tiền anh đưa cô mua trang sức hồi trước, trong lòng sẽ nghĩ gì nhỉ?

Sẽ quay về cầu anh tha thứ ư? Hay là giống như ba năm trước, chạy đến ôm tay anh, nói anh thu nhận cô?

Hoắc Đình Sâm ưu nhã ngồi uống cà phê.

Anh nghĩ bản thân chắc sẽ không giống như ba năm trước, dứt khoát mà hào phóng. Dù sao cũng là một nữ nhân tùy hứng, phải biết trả giá cho sự tùy hứng của mình. Nhưng mà, nếu thái độ của cô thành khẩn nhận sai, anh cũng sẽ chiếu cố, cho cô thêm một cơ hội.

Hoắc Đình Sâm trong lòng sung sướиɠ.

Anh tùy tay cầm một tờ báo trên bàn, đặt trên đầu gối, mở ra xem.

Nhìn thấy dòng đầu tiên: "Bài hát "Hoa nhài chi dạ" khiến cho tôi phải lòng người con gái tên Cố Chi...."

Dòng thứ hai: "Cố Chi thân ái, từ sau khi nghe được tiếng ca của em, trái tim này đã thuộc về người con gái ấy..."

Dòng thứ ba: "Hằng đêm đều mơ thấy thiên thần trong mơ, Cố Chi..."

Liên tiếp mấy dòng liền, toàn là những lời buồn nôn hết chỗ nói, nhưng đối tượng duy nhất chỉ có một mình Cố Chi.

Hoắc Đình Sâm: ".................."

Người đàn ông xanh mặt, phẫn nộ ném tờ báo lên sô pha, nghĩ trong lòng đợi thêm vài ngày nữa Cố Chi quay về nhận sai, đến lúc đó phải tính sổ cả vốn lẫn lời với cô.

~ Hoàn chương 11 ~

Cố Chi: Bà đây sớm muộn gì cũng sẽ dùng tiền đè chết tên chó nhà anh.