Nhà Có Tà Phu

Chương 1

Tịch dương! Ánh chiều tà rơi trên một mảnh núi rừng yên tĩnh, chỉ thấy có một đạo thân ảnh bị tịch dương bao phủ từ trong chỗ thâm sâu của sơn cốc chậm rãi đi tới.

Người nọ một thân vải bố xiêm y, đầu đội đấu lạp, thân bối nhất chích đại trúc lâu, bên hông còn mang theo một cái cuốc khéo léo, thoạt nhìn thì thấy thập phần bình thường.

Nhưng dạng người xuất hiện ở nơi thâm sơn rừng già này thì tuyệt không

bình thường.

Người này họ Tô tên Thanh Vũ, tướng mạo thực bình thường, bình thường đến mức vừa tiến vào một đám người thì sẽ nhanh chóng bị bao phủ, rốt cuộc tìm không được tung tích của nàng.

Bộ dạng đã bình thường, nàng lại càng thích người khác cho rằng như vậy, khiến nàng càng bình thường càng tốt, cho dù có là người hiểu biết, không cẩn thận một cái cũng sẽ xem nhẹ sự tồn tại của nàng.

Đưa tay đẩy cao đấu lạp, nàng hướng lên trời nhìn thoáng qua, nghiêng tai lắng nghe, xác định phương hướng xong liền cất bước đi về phía trước bên trái, khoé miệng khẽ nhếch, vẻ mặt cực kì sung sướиɠ.

Theo từng bước chân của nàng, tiếng nước càng ngày càng lớn, cuối cùng xuất hiện trước mặt nàng là một cái hồ sâu do dòng thác cao đổ xuống mà thành.

Thác nước từ trên cao đổ xuống, thẳng tắp rơi vào trong hồ, đồng phát ra thật lớn bọt nước cùng tiếng vang.

Tô Thanh Vũ nghỉ chân thưởng thức cảnh non nước, một lúc sau mới lấy túi dược sau lưng ra, từ giữa xuất ra một cái ống trúc, mở ra, đi đến bên hồ lấy nước.

Nước này tốt lắm! Nàng lấy tay vốc một ngụm nước uống vào cho nhuận hầu, thuận tiện rửa mặt, sau đó ngồi trên một tảng đá lớn gần hồ ăn nốt phần lương khô còn lại, thế này mới một lần nữa bộ pháp thoải mái hướng sơn ngoại đi tới.

Ngày đó đầu nhập vào phía sau núi, thời điểm sắc trời vẫn là một mảnh ánh sáng, Tô Thanh Vũ đã xuất hiện trước cửa một hiệu thuốc bắc ở trấn nhỏ gần đó.

Ngẩng đầu nhìn biển gỗ treo cao, nàng nhịn khuông được than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào. Thân là người của Thính Phong Lâu chuyên môn thu thập tình báo

trên giang hồ, có chút trách nhiệm trốn tránh cũng không xong. Dù không tình nguyện, nàng vẫn phải cách một đoạn thời gian xuất hiện trước mặt người trong lâu, bảo bọn họ nói cho đại ca rằng nàng vẫn khoẻ mạnh, thỉnh hắn không cần lo lắng.

Nàng bước vào được một bước, tiểu nhị sau quầy liền chạy ra. Đôi mày của nàng không tự giác mà chau lại, thẳng hướng hậu đường đi đến, tên tiểu nhị thức thời cũng trầm mặc tiến vào theo.

“Đại tiểu thư, ngài đã trở lại.”

Tô Thanh Vũ một bên tháo bỏ đấu lạp, một bên không hiểu nhìn hắn, ngữ khí đạm mạc hỏi: “Có chuyện gì?”

“Đại thiếu gia có thư.”

“Ồ!” Nàng thản nhiên lên tiếng, thậm chí có chút lơ đễnh. “Thư hắn gửi nhiều thật.”

Cho dù thái độ của đại tiểu thư lạnh lùng, tiểu nhị vẫn tẫn trách xuất ra một cái tiểu ngân hoàn sáp phong đưa đến tay nàng.

Nàng tiếp nhận, bóp nát một tầng sáp da đặc chế bên ngoài, từ trong ngân hoàn lấy ra một tờ giấy, xem xong liền dùng ánh nên trên bàn thiêu huỷ.

Tiểu nhị nhìn ngọn lửa đem góc giấy cuối cùng nuốt hết gần như không còn, thế này mới mở miệng nói: “Ý tứ của đại thiếu gia là muốn đại tiểu thư ngay lập tức thi hành.”

“Mặc kệ hắn.” – Đây là câu trả lời của Tô Thanh Vũ cho chuyện này.

Tiểu nhị không nói gì, thần sắc phức tạp nhìn đại tiểu thư ngã chén trà rồi chậm rãi uống.

“Đại tiểu thư?”

“Sao?” Nàng không chút để ý liếc mắt một cái.

Tiểu nhị hít vào một hơi, không thể không sử xuất buông tay: “Đại thiếu gia nói, đây là mệnh lệnh của đương gia lâu chủ.”

Tô Thanh Vũ ngay lập tức dùng sức siết chặt chén trà, nhẹ nhàng thở dài, đem cái chén phóng tới trên bàn, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Lại là câu này.” Biết yêu cầu vô lý liền đem cái giá lâu chủ ra để ép người, sau lại giả vờ đáng thương cầu nàng cấp hắn lượng giải. Nàng như thế nào lại có một đại ca vô lại đáng ghét như thế chứ, suốt ngày chỉ biết áp bức nàng.

“Thuộc hạ đã chuẩn bị tốt xe ngựa cùng hành lý cho tiểu thư ở cửa sau.” Tiểu nhị

đánh xà tuỳ côn(1)

mở miệng.

Tô Thanh Vũ gật đầu, cầm lấy đấu lạp đứng dậy: “Vậy ta đi luôn.” Ngay cả một chén trà nóng cũng không để nàng uống xong, đại ca quả nhiên là không có nhân tính.

“Thuộc hạ đưa đại tiểu thư ra ngoài.”

Nàng không có cự tuyệt.

Đi đến cửa sau, thấy bọn họ đã giúp mình chuẩn bị tốt xe ngựa, nàng mới vừa lòng gật đầu. Thanh mạn xe ngựa, tuy rằng có chút lược hiển keo kiệt nhưng với nàng lại rất tương xứng.

“Đại tiểu thư đi đường cẩn thận.”

“Ừ!” Nàng đạm mạc ứng thanh, sau đó liên xe ngựa, giơ roi khẽ quất, xe ngựa chậm rãi ly khai cửa sau hiệu thuốc bắc.

Xe ngựa lảo đảo ra khỏi trấn nhỏ, Tô Thanh Vũ nhịn không được quay đầu lại nhìn cửa thành liếc mắt một cái, khoé môi khinh mân, trong lòng than nhẹ, quay đầu lại tiếp tục giá xe ngựa chạy đi.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh trăng rơi trên quan đạo trống vắng.

Trong vai nghe vọng tiếng vó ngựa đát đát cùng thanh âm xe ngựa ma sát với mặt đường, Tô Thanh Vũ tựa người vào thành xe ngửa đầu nhìn bầu trời đầy những chấm nhỏ li ti, tuỳ ý xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Miêu Cương – địa phương tràn ngập biến hoá kì lạ cùng sắc thái thần bí trong chốn giang hồ, những năm gần đây bởi vì tân nhậm giáo chủ Tư Đồ Đấu của Bái Nguyệt Giáo mà thanh danh truyền xa vạn dặm, mà đối tượng nhiệm vụ lần này của nàng chính là vị giáo chủ nổi tiếng xa gần đó.

Nghe nói Tư Đồ Đấu cùng với võ lâm minh chủ Liễu Thanh Lam đều là những mỹ nam tử khó gặp, hắc bạch song diễm. Tô Thanh Vũ ánh mắt vi mị, khoé miệng không tự giác giương lên, có ý tứ.

Ánh mắt dừng ở phương xa, nàng thì thầm tự nói: “Làm xong chuyện này ta nhất định phải thoái ẩn.”không thể để đại ca tiếp tục áp bức, khó bảo toàn một ngày nào đó nàng tự tay đâm huynh trưởng, vì giang hồ trừ hại.

Trăng sáng sao thưa, xe ngựa chở Tô Thanh Vũ đi xa dần.

Miêu Cương là một địa phương tốt, rất nhiều dược liệu.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất là Tô Thanh Vũ không kháng cự nhiệm vụ lần này. Người của Bái Nguyệt giáo dụng độc rất lợi hại, y thuật cũng không thể khinh thường.

Có lẽ … cho dù chỉ có một phần hy vọng rất nhỏ, vì sư nương, nàng cũng muốn thử một lần.

Trước khi tiến vào địa phận của Miêu Cương, Tô Thanh Vũ liền bán đi xe ngựa. Giờ phút này, nàng lưng đeo bố bao, đứng ở chân núi chỗ Bái Nguyệt Giáo, ngắm nhìn sơn lâm trùng điệp trước mắt.

Tạm thời còn không biết có nguy hiểm ra sao, nhưng một phiến sơn cảnh này lại làm nàng nhịn không được mà nghỉ chân ngóng nhìn.

Đột nhiên trên không trung truyền đến một tiếng ưng minh, ngay tại lúc Tô Thanh Vũ kinh ngạc hết sức, con chim ưng liền từ không trung hướng nàng đáp xuống.

Theo bản năng, nàng lui về phía sau vài bước để tránh nó tập kích, thân hình mạn diệu, giống như vũ đạo tao nhã mà nhẹ nhàng.

Thật sự là nhất chích dây dưa không ngớt ưng! Sau một hồi ưng truy ta chạy đến nửa ngày, nàng oán hận đưa ra kết luận này.

Mệt nàng còn là trấn lâu chi bảo của Thính Phong lâu, thế mà lại bị một con chim ưng truy đuổi chạy khắp núi. Chờ nàng lấy lại tinh thần thì đã là tối muộn, trước mắt đứng lặng bốn cô gái áo trắng bằng lụa mỏng, vẻ mặt thanh lãnh.

Nàng lại nhìn đến con ưng đang đậu trên cọc gỗ, cả thân mình tối đen, chỉ có một vòng bạch mao ở trên cổ, lúc này đây đôi mắt ưng sáng ngời đang nhìn chằm chằm nàng.

Không hiểu sao nàng lại có cảm giác con ưng này đang cười nhạo mình.

“Người nào dám xâm nhập vào thánh đại Bái Nguyệt Giáo?” Trong đám người đó, cô gái áo trắng phát ra tiếng chất vấn, âm sắc thanh duyệt, rất là mê người.

“Ta là bị nó truy đuổi mới lầm nhập quý giáo, thật sự không phải cố ý.” Tô Thanh Vũ chỉ ngón tay vào con chim ưng giải thích.

“Đã là lầm nhập, còn không mau rời đi?”

Ách …. Tô Thanh Vũ đưa mắt nhìn một mảng núi rừng thâm sâu tối mịt khôn cùng, cuối cùng thở dài nói: “Ta chỉ sợ tìm không thấy đường.” Nàng thế mà lại bị ưng truy đuổi đến mức hốt hoảng mà chạy, thật sự là doạ người.

“Sắc trời đã tối muộn, cô nương vẫn là mau mau xuống núi đi.”

Nàng không phải không nghĩ, vấn đề là làm thế nào để xuống? Chẳng lẽ lại để con ác ưng kia truy nàng chạy xuống núi?

Tô Thanh Vũ đang tưởng tượng liền nhịn không được đánh cái rùng mình. “Vậy ta đi trước.” Nơi đây không nên ở lâu, đi trước là tốt nhất.

Phút chốc một tiếng cười khẽ ở trong gió vang lên, bốn cô gái áo trắng đồng thanh cất tiếng: “Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ.”

Tô Thanh Vũ kinh ngạc xoay người, chỉ thấy một chút thân ảnh màu đen chậm rãi từ trong rừng đi ra.

Hắn một thân xiêm y tối đen như mực, quan ngọc tuấn dung, phảng phất có loại nhu tình của Giang Nam ba tháng mưa bụi làm người ta không khỏi say mê lạc bước.

Người này tướng mạo tuấn mỹ có chút âm nhu, cặp mắt xếch xinh đẹp giống như hiện lên vài tia băng hàn biến hoá kỳ lạ.

Tô Thanh Vũ tâm thần chơt động, mi mắt cụp xuống, không dấu vết tránh đi ánh mắt của hắn.

Kỳ quái! Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tư Đồ Đấu, vì cái gì vừa mới nãy nàng lại có cảm giác như đã từng quen biết.

Trong mắt Tư Đồ Đấu hiện lên một tia nghiền ngẫm, khoanh tay thong thả đi tới trước người bốn gã tỳ nữ, phất tay. “Đứng lên đi.”

“Tạ giáo chủ.”

Tô Thanh Vũ bất động thanh sắc lặng lẽ lui về phía sau, tưởng thừa dịp hiện tại chạy lấy người.

“Vị cô nương này ….”

Nàng dừng lại cước bộ, quay đầu lại cẩn thận nhìn hắn: “Ta chỉ là lầm nhập quý giáo, chỉ vậy thôi. Sự việc chỉ có vậy.”

Tư Đồ Đầu mỉm cười tựa như bừng tỉnh bách hoa, trong nháy mắt nở rộ đẹp đến mê người: “Cũng là Tiểu Bạch Điểm đưa tới nơi đây, cũng là một loại duyên phận, làm gì phải nóng lòng rời đi?”

Tô Thanh Vũ đột nhiên cả kinh, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn. Chẳng lẽ …

Tư Đồ Đấu nhìn nàng mỉm cười, giải đáp hoài nghi của nàng: “Tại hạ đi theo phía sau cô nương, thấy cô nương thân pháp chi điệu thuộc loại khó có được, không bằng thỉnh cô nương ở tại chỗ này trụ hạ mấy ngày.”

Quả nhiên!

Nam nhân này vẫn đi theo phía sau nàng, khó trách dù sau khi thoát khỏi truy đuổi của chích ưng, nàng vẫn có cảm giác quái dị xoá đi cũng không được, thì ra là thế.

Tô Thanh Vũ cũng không cố ý giấu diếm chuyện chính mình có võ công. Dù sao ở trên giang hồ này người muốn hại người nhiều lắm, nàng cảm thấy chỉ cần không có dã tâm du͙© vọиɠ, có võ công cũng sẽ bớt đi không ít phiền toái.

Thật không may, khinh công của mình thế nhưng lại chêu trọc vào một cái đại phiền toái.

Tuy rằng nhiệm vụ của nàng lần này là hắn, nhưng là cùng hắn gặp mặt như vậy thật sự nằm ngoài ý liệu của nàng, thậm chí quỷ dị làm cho người ta phải kinh hãi.

“Chẳng lẽ cô nương không muốn?” Hắn nhíu mày.

Tô Thanh Vũ lập tức cảm nhận được đầy trời tức giận truyền đến từ bốn cô gái kia. Lý trí nói cho nàng biết tuyệt đối không thể lưu lại, nhưng sự thật hiện tại lại làm cho nàng không thể thoát thân, chỉ có thể kiên trì nói: “Tuỳ tiện quấy rầy quý giáo như vậy thực không tiện.”

“Không vấn đề gì. Tư Cầm, chuẩn bị khách phòng.”

“Tuân mệnh.”

“Tiểu Bạch Điểm.” Theo Tư Đồ Đấu một tiếng khinh gọi, con chim ưng kia sải cánh bay lên rồi đáp xuống trên đầu vai hắn.

Tô Thanh Vũ âm thầm ảo não, vì cái gì chưa từng nghe qua Tư Đồ Đầu có dưỡng một con ưng ác liệt như vậy? Toàn bộ tổ chức tình báo buôn bán tin tức giang hồ đều vô tích sự như vậy sao? Nhất là Thính Phong Lâu.

Nghĩ vậy, đầu nàng càng lúc càng đau, bởi vì đại ca nàng nhất định sẽ đổ trách nhiệm sang cho nàng: “Chính vì không biết nên mới phải đi thăm dò thôi.” Xong việc lần này, nàng tuyệt đối sẽ thoái ẩn thâm sơn, giang hồ vẫn thực là hiểm ác! Ngay cả thân nhân cũng khi dễ nàng.

“Hảo hảo chiêu đãi vị cô nương này.”

“Dạ!”

Rất nhanh, Tô Thanh Vũ liền biết cái gọi là “hảo hảo chiêu đãi” là cái gì.

Nàng trụ ở khách phòng thế nhưng lại ngay gần phòng của Tư Đồ Đấu. Nàng thực uyển chuyển hướng phía Tư Cầm phụ trách an bài chỗ ở cho nàng thỉnh cầu đổi phòng, lại bị đối phương cho một câu “Đây là giáo chủ phân phó.” trực tiếp phủ quyết.

Hắn an bài? Có ý tứ gì?

Tô Thanh Vũ nằm dài trên bàn, hai mắt không có tiêu cực nhìn về phía trước. Nàng chỉ vừa đứng ở châm núi Bái Nguyệt Giáo đã bị người ta nhìn ra nàng

tâm hoài bất quỹ(2),

sau đó vị giáo chủ đại nhân vĩ đại anh minh này lại lập tức quyết định tự mình tiếp đãi nàng, vì thế nên có tình huống hiện tại này sao?

Không có khả năng a! Nàng là một người bình thường như vậy, lúc ở dưới chân núi cái gì cũng chưa làm, chỉ là nhìn ra xa một chút thôi, đâu có cái gì quái dị? Cho nên không bình thường chính là Tư Đồ Đấu.

Ai! Lần này trước lúc xuất môn đáng lẽ nàng nên bói một quẻ, thật sự là thất sách a.

Nghe thấy thanh âm vỗ cánh, Tô Thanh Vũ kinh hách nhìn về phía cửa sổ thì thấy con chim ưng tên gọi Tiểu Bạch Điểm kia đang đậu trên bậu cửa.

“Nó rất thích ngươi!” Một tiếng nói khinh duyệt vang lên, tựa như nhất lũ xuân phong tràn nhập lòng người.

Tô Thanh Vũ đồng tử hơi co lại, nhìn về chỗ Tư Đồ Đấu xuất hiện phía sau kế ưng bên cửa sổ.

“Tư Đồ giáo chủ có việc sao?”

Tư Đồ Đấu mỉm cười: “Không có việc gì, chỉ là thuận tiện tới nhìn ngươi một chút xem thế nào thôi.”

Hay cho một cái thuận tiện, thuận tiện làm nàng không rét mà run. Nàng cười nói: “Ta không sao, phiền toái giáo chủ quan tâm rồi. Chúng ta vẫn là đều tự mình đi nghỉ đi.” Tuấn nam mỹ nữ như cây thuốc phiện, nhìn thấy thì phải xa xa tránh đi. Đây là nàng từ nhỏ đã được giáo điều, cũng là giáo huấn mà nàng khắc cốt ghi tâm.

Tư Đồ Đấu cười. “Cũng tốt.”

Tô Thanh Vũ bổ nhào về phía cửa sổ, “phanh” một tiếng đóng chặt cửa sổ. Thân thủ che ở trước ngực chính mình, nói ra một lời vô nghĩa: “Rất khủng bố!” Người này thế nhưng lại đem đến cho nàng một loại cảm giác vô khổng bất nhập, thật sự

kinh tủng(3)

a. Người này so với năm đó Liễu Thanh Lam thường xuyên cùng một phụ nhân xinh đẹp ước hội còn khiến nàng cảm thấy bất khả tư nghị hơn.

Nghĩ đến cái phụ nhân kia, nàng giật mình sửng sốt. Phàm là người không liên quan đến nhiệm vụ, nàng sẽ không tốn công đi thăm dò. Dù sao mỗi người đều có những bí mật không muốn cho người khác biết, chính bản thân nàng cũng vậy.

Nhưng là hiện tại, nàng đột nhiên phát hiện khuôn mặt kia cùng Tư Đồ Đấu có vài phần tương tự … Sự tình tựa hồ càng thêm phức tạp.

Bốn tỳ nữ của Tư Đồ Đấu phân ra là Tư Cầm, Tư Kỳ, Tư Thư, Tư Hoạ, nói tóm lại là cầm kỳ thư hoạ, điểm ấy cùng với bốn thủ hạ Mai Lan Trúc Cúc của Liễu Thanh Lam có thực lực ngang nhau.

Võ lâm minh chủ cùng tà giáo giáo chủ, dương quang cùng âm nhu, phúc hắc cùng âm hiểm, hai người tựa như hắc cùng bạch, quang cùng ảnh, thiên cùng bàn làm nổi bật lẫn nhau, rất có vài phần hương vị ký sinh vào nhau mà sống.

Liễu Thanh Lam quanh năm quần áo trắng, phong thái yểu điệu, ngọc thụ lâm phong.

Tư Đồ Đấu nhiều năm một thân hắc sam, phiên yếu kinh hồng, giống như lạc thần.

Hai người nếu là một nam một nữ, có lẽ có thể thành công dựng nên một đoạn thiên cổ giai thoại hắc bạch lưỡng đạo trên giang hồ, trình diễn một màn võ lâm nữ nhân yêu hận tình cừu.

Đáng tiếc, bọn họ đều là nam.

Chẳng lẽ – Tô Thanh Vũ đưa tay che miệng, con ngươi ánh lên tia nghi hoặc kinh diễm xoay chuyển không ngừng – bọn họ thích nhau? Nhưng đoạn luyến ái cấm kỵ này cho dù là hậu thế cũng không tha, bởi vậy nên Tư Đồ Đấu mới nam phẫn nữ trang tiến đền cùng Liễu Thanh Lam ưu hội?

Không đúng! Không đúng! – Ngay lập tức nàng lại phủ định mình. Cho dù nàng chỉ xa xa quan vọng, nhưng đối với tướng mạo người nọ cũng có bảy phần xác định, Tư Đồ Đấu mặc dù cùng phụ nhân kia tướng mạo có vài phần tương tự, nhưng quả thật không phải cùng một người.

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Tô Thanh Vũ đi ra phía sau bình phong, tính tẩy đi gió bụi nhiễm trên người trong suốt lộ trình lúc trước.

Tư Hoạ thật sự là tri kỷ, còn cẩn thận giúp nàng chuẩn bị nước nóng để tắm rửa nữa.

Nơi này thực an toàn! Bởi vì theo lời bốn tỳ nữ nói, nơi đây là chỗ ở của giáo chủ, cũng là thánh địa của Bái Nguyệt Giáo, cho dù là giáo đồ, nếu không được triệu hồi thì cũng không thể tự tiện xâm nhập. Nghe nói trong vòng phạm vi một trăm dặm đều có bố trí cơ quan độc vật chết người.

Đối với điểm ấy, Tô Thanh Vũ hoàn toàn tin tưởng. Thời điểm nàng bị Tiểu Bạch Điểm đuổi chạy khắp núi, vài lần suýt nữa trúng chiêu. Hoàn hảo là nàng quanh năm đều cùng dược vật giao tiếp, nếu không kết cục quả thật rất thảm.

Cho nên, nàng ở trong này tắm rửa sẽ không cần lo lắng sẽ có khách không mời mà đến thăm. Cho dù nạng bộ dáng thực bình thường nhưng cũng không thể để lộ cảnh xuân cho người khác xem được.

Trút bỏ hết quần áo, Tô Thanh Vũ tiến vào trong mộc dũng rộng thùng thình, chậm rãi nhập vào ôn nhiệt trong nước, thoải mái khép lại mi mắt.

Lặn lội đường xa xong mà có thể tắm nước nóng là chuyện nhân sinh tối hạnh phúc.

Đang lúc thoải mái chuẩn bị ngủ luôn ở trong dục dũng, Tô Thanh Vũ đột nhiên nghe được một thanh âm, da đầu căng thẳng, khiển trách: “Ai?”

Không có tiếng trả lời, nhưng người tới đã công khai đẩy cửa đi vào. (Quân: uầy! Bái phục, công khai đẩy cửa vào xem người ta tắm chứ ko thèm nhìn trộm. Cao tay! Quả là một đẳng cấp cao vời vợi T_T)

Ở thánh địa của Bái Nguyệt Giáo, dám ở dưới trướng Tư Đồ Đấu làm theo ý mình như vậy, trừ bỏ giáo chủ Tư Đồ Đấu, nàng nghĩ không còn ai vào đây nữa.

Sự thật chứng mình nàng đoán đúng. Lướt qua bình phong đi vào, một thân y bào như màn đêm đen tối, dung nhan tuấn tú mê người như trăng lạnh về đêm, khách đến quả nhiên là Tư Đồ Đấu.

Hắn tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức Tô Thanh Vũ chỉ kịp đoạt lấy quần áo một bên che ở trước ngực, tức giận trừng mắt hắn.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của nàng, Tư Đồ Đấu hồn nhiên không thèm để ý, khoé miệng khẽ nhếch, sung sướиɠ cười nói: “Tại hạ không biết cô nương đang tắm. Thật thất lễ!” (Quân: Mọi người thấy chưa, “sung sướиɠ” nhá, chứ ko phải “phi lễ chớ nhìn” đâu. =.=)

Câu giải thích này không hề có thành ý cũng không thể tin. Tư Hoạ vì nàng chuẩn bị tốt hết thảy, hắn không thể không biết là nàng đang tắm rửa, rõ ràng là cố ý.

Tô Thanh Vũ tự biết bề ngoài của mình dù gọi là tạm được nhưng cũng không đủ để làm cho một kẻ tuấn mỹ tựa tiên nhân như hắn nảy sinh tâm tư gì. Nhưng là người ai chẳng có tự tôn, cho dù nàng diện mạo bình thường, vẫn cảm thấy hành vi của Tư Đồ Đấu như vậy là xâm phạm nghiêm trọng tôn nghiêm của nàng.

Tư Đồ Đấu coi thường lửa giận của nàng, ánh mắt không dấu vết đảo qua phần da thịt loã lồ ở bên ngoài của nàng. Mặt cùng da thịt trên người giống nhau như đúc, chứng tỏ nàng không dịch dung. Quả thật chính là bình thường như vậy, không có gì đặc sắc.

Trong lòng hơi hơi có chút thất vọng. Hắn luôn luôn thích thứ xinh đẹp gì đó, càng thích xem người có bề ngoài xinh đẹp từng chút từng chút một bại lộ ra vẻ xấu xí bên trong của các nàng trước mặt hắn, thờ ơ lạnh nhạt đến khi các nàng xấu hổ vô cùng mới thôi.

“Nếu cô nương đang tắm, tại hạ sẽ không quấy rầy nhã hứng của cô nương nữa, thỉnh tiếp tục.” Hắn có lễ nói xong, sau đó xoay người rời đi.

Hết thảy phảng phất chỉ như ảo giác của nàng, tưởng như chưa từng có một tuấn mỹ nam tử ở lúc nàng đang tắm rửa như gió xông tới, làm cho nàng ngượng ngùng cơ hồ xấu hổ vô cùng.

Tô Thanh Vũ phút chốc sửng sốt, lông mi thiên thiên thật dài nhíu lại. Hắn không phải đăng đồ tử, hắn làm như vậy là có mục đích …

Nghĩ nàng dịch dung sao?

Khoé miệng khẽ nhếch, nàng thân mình tướng mạo này là giả dạng tốt nhất, làm cho người ta xem qua cũng không buồn để ý, cần gì phải làm điêu thừa là dịch dung?

Hắn là từ nhỏ đa nghi, hay là dò xét được tin tức gì đó, nếu không tại sao lại đối với vẻ ngoài bình thường của nàng sinh nghi?

Là ai để lộ tin tức?

Tô Thanh Vũ cả người ngập trong nước, thẳng đến khi không có cách nào tiếp tục nín thở nữa mới từ trong nước trồi lên, ghé vào bên cạnh mộc dũng tiếp tục trầm tư.

Ngoài phòng, hạ nhân đứng ở hành lưng cơ hồ cùng bóng đêm nhập thành một thể, lẳng lặng khoanh tay mà đứng. Cách đó không xa, đôi mắt ưng lợi hại của Tiểu Bạch Điểm đi tuần tra đánh giá hết thảy moi nơi chung quanh.

Đã muốn chứng thật nàng không có vấn đề gì, nhưng là Tư Đồ Đấu vẫn có một tia không xác định. Điều này khiến cho hắn dừng lại cước bộ vốn đang định trở về phòng.

Nước trong dục dũng đã chậm rãi biến lạnh, nhưng là Tô Thanh Vũ cũng không có tính đứng dậy.

“Định ngủ trong dục dũng luôn sao

? ” Thanh âm Tư Đồ Đấu từ bên ngoài truyền đến.

Nàng gợi lên khoé môi, thản nhiên nói

: “Giáo chủ tính làm thủ vệ canh đêm cho ta sao

? ”

Thanh âm nam nhân mang theo một chút ý cười

: “Có cái gì không được

? ”

“Giáo chủ ngài là thiên kim chi khu, làm thủ vệ cho ta thực sự là khiến tiểu nữ thụ sủng nhược kinh. ” Tuyệt đối kinh hồn táng đảm

! Bởi vì nàng đoán không ra đến tột cùng là hắn có chủ ý gì.

Không biết lại càng khiến người ta sợ hãi

!

“Mặc dù ngươi không phải giai nhân, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân. ”

“Thiên hạ này, nữ nhân có thể xinh đẹp hơn giáo chủ quả thật không nhiều lắm. ” Tô Thanh Vũ nhịn không được cãi lại. Tượng đất cũng có ba phần tức giận, chế nhạo nàng rõ ràng như vậy, nàng có khả năng không hiểu sao.

“Cám ơn lời khen. ”

Nàng ngây ngẩn cả người, nghĩ thế nào cũng không dự đoán được hắn sẽ nói một câu như vậy.

“Đầu lưỡi bị chim ăn mất rồi à

? ”

“Còn không phải do con chim kia ở bên ngoài làm bạn với giáo chủ sao

? ”

“Ha ha ha ….” Tư Đồ Đấu cười ha hả.

Tô Thanh Vũ nắm chặt thành dục dũng, trong lòng thập phần căm tức. Người này so với nàng còn giấu bài kỹ hơn, như vậy lại càng không dễ đối phó.

“Đã khuya, cô nương sớm nghỉ ngơi đi. ”

“Cám ơn giáo chủ quan tâm. ” Ngươi cũng nên đi ngủ đi. – Nàng ở trong lòng than thở.

Tô Thanh Vũ lắng nghe, ngoài phòng không còn tiếng hô hấp, ánh mắt đảo qua trên bình phong một lượt, bàn tay vừa động đã đem toàn bộ bình phong đánh nát mọi nơi phân lạc, tựa như một hồi mưa bụi vậy.

Ngay khi những mảnh vụn của tấm bình phong phân tán lả tả trong phòng, nàng đẩu y khoả thân chạy nhay về phía giường.

Trải qua rất nhiều chuyện, Tô Thanh Vũ hiểu được rằng nhưng gì mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật, điều gì tai mình nghe được cũng không hẳn là đúng.

Người giang hồ nếu muốn sống lâu dài thì phải tốn rất nhiều tâm tư, nhất là loại người giống nàng lại càng càng phải cân nhắc kĩ rồi mới hành động.

Ngoài phòng, Tư Đồ Đấu không tiếng động nở nụ cười. Nữ tử này thật không đồng nhất, tuy diện mạo thực bình thường nhưng cá tính thì lại rất đáng để tốn tâm tư nghiên cứu một phen. Vì nàng mà cuộc sống nhàm chán của hắn tăng thêm vài điểm tình thú. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đùa một phen với nàng cũng chẳng sao.

Tiểu Bạch Điểm thực sự rất thích nàng, điều này lại càng làm cho Tô Thanh Vũ thêm buồn bực.

Một đôi mắt ưng tuỳ thời tuỳ chỗ nhìn chằm chằm vào mình, cái loại cảm giác này rất khó chịu. Khó chịu nhất là nàng không có cách nào làm gì được con chim ấy. Cho dù không có chủ nhân làm chỗ dựa, nó thoạt nhìn cũng không dễ đối phó.

Ngồi ở trong viện bên cạnh bàn đá, nàng một tay nâng má, ánh mắt không ngừng ngắm nhìn con chim ưng đang chải vuốt vài sợi lông ở phía xa xa, vẻ mặt pha ý vị sâu xa.

Tư Cầm Tư Hoạ sau một hồi nhìn thoáng qua, lập tức nhìn nhau cười.

Chưa bao giờ cảm thấy Tiểu Bạch Điểm đáng yêu cả, nhưng từ khi vị Tô cô nương này xuất hiện, các nàng đột nhiên phát hiện Tiểu Bạch Điểm trông thế mà cũng có thể đáng yêu như vậy.

Còn người bị giám thị là Tô Thanh Vũ đây thì một điểm cũng không thấy Tiểu Bạch Điểm đáng yêu. Nàng cảm thấy con chim ưng này cùng chủ nhân của nó biếи ŧɦái giống nhau. Nàng là tới đây làm khách, nó lại dùng cái nhìn chằm chằm như đề phòng cướp đó để nhìn nàng là sao

?

Huống hồ, nàng bị bức bách lưu lại nơi này cũng là do bị nó làm liên luỵ.

Không thể không nói rằng, ‘được’ làm khách như nàng trong tình trạng này cũng quá thất bại. Càng đáng chán hơn là nàng lại không nghĩ ra biện pháp nào để rời đi.

Vì cái gì mà Tư Đồ Đấu lại là đối tượng của nhiệm vụ lần này

?

Vì cái gì Tiểu Bạch Điểm lại là sủng vật mà Tư Đồ Đấu nuôi

?

Mấy ngày nay nàng đã tự hỏi mình mấy câu này cả ngàn lần, đáng tiếc là – không có lời giải. Mà nàng thì vẫn như cũ chỉ có thể bị nhốt ở đây.

“Tô cô nương. ” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến luôn. Nàng vừa mới nghĩ tới người nào đó thì người kia liền xuất hiện.

“Giáo chủ

. ” Đang ngồi ở bên cạnh bàn đá, nàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.

Tư Đồ Đấu sau một hồi nói cười thăm hỏi, tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh bàn đá

: “Sao không đến những nơi khác đi đi lại lại, ngồi một mình trong này không thấy buồn sao

? ”

Tô Thanh Vũ một lần nữa ngồi xuống, nhịn không được liếc mắt trừng Tiểu Bạch Điểm một cái, mím môi nói

: “Có Tiểu Bạch Điểm làm bạn thì cũng không buồn lắm. Hơn nữa nơi này chỉ sợ không có phương tiện để người ta đi đi lại lại. ” Vạn nhất nàng mắc phải cạm bẫy hay trúng độc, nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ không xuất thủ cứu nàng.

“Không sao

! Chỉ cần ngươi không sợ, cứ tuỳ ý mọi nơi đi dạo. ” Tư Đồ Đấu phi thường vui vẻ nói.

Nghe vậy, Tô Thanh Vũ khoé miệng đang cười cũng cứng lại một chút. Hắn thật sự là hào phóng, hào phóng đến độ làm cho nàng muốn gϊếŧ người.

“Nghe giáo chủ nói như vậy, Thanh Vũ quả thật đối với an toàn chung quanh đây không an tâm. Cho nên vẫn là ở trong sân này thì tốt hơn. ”

“Mấy ngày nay quên mất không hỏi ngươi. ” Hắn như bừng tình, không chút để ý lời nàng nói mà mở miệng.

“Cái gì

? ” – Nàng giật mình

“Ngươi tới nơi này làm cái gì

? ”

“Không làm cái gì cả, chỉ là đi nơi nơi nhìn ngắm một chút thôi. ” Lời này có một nửa là nói thật.

Thấy Tư Đồ Đấu giương lên nụ cười tươi sáng, trong lòng Tô Thanh Vũ đột nhiên nổi lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên, kế tiếp chợt nghe hắn nói

: “Nếu đã không có mục đích, vậy không ngại ở lại chỗ này lâu lâu một chút chứ

? ”

Sau đó, hắn lại nói tiếp

: “Muốn trụ lại đây lâu dài cũng không phải là không thể, chỉ cần gia nhập Bái Nguyệt Giáo của ta là được. ”

Tô Thanh Vũ trong đầu như có một tiếng nổ lớn, kinh sợ, uyển chuyển cự tuyệt

: “Giáo chủ không cần khách khí, ta đối với chuyện gia nhập giáo phái gì đó không có hứng thú. ” Người này cùng với Liễu Thanh Lam thật có chút giống nhau, cả hai đều liều mình kéo nàng nhập bọn với họ. Năm đó nếu nàng gia nhập giáo phái của Liễu Thanh Lam, nay lại tái nhập tà giáo, từ xưa chính tà lưỡng lập, nàng chẳng phải là muốn tâm thần phân liệt luôn sao

?

Vẻ mặt Tư Đồ Đấu hơi lộ ra một chút nuối tiếc, thở dài

: “Nếu vậy thì thật sự rất đáng tiếc. ”

Nhìn biểu tình của hắn, Tô Thanh Vũ lập tức biết rằng quyết định lần này là tuyệt đối chính xác.

“Nhân các hữu chí(4), không thể cưỡng cầu. Hơn nữa giáo chủ trì giáo có cách, uy danh lan xa, chắc chắn sẽ có người khác muốn đến nhập giáo. ”

“Ngươi đánh giá tệ giáo quá cao rồi. ” Hắn ý vị thâm trường cười tà nghễ nhìn nàng liếc mắt một cái.

Tuy nói ngàn mặc vạn mặc vạn thí không mặc, nhưng là, Tô Thanh Vũ rất rõ ràng Bái Nguyệt Giáo ở trong chốn giang hồ thanh danh chi vượng, khí diễm kiêu ngạo, có thể nói là không coi ai ra gì.

Nhưng mà, dù đằng sau nói cái gì thì nàng cũng không thể không thừa nhận chuyện này là thật, chỉ có thể tiếp tục uổng cố sự thật, bẻ cong nó đi thôi. “Phải phải

! Mỗi người trên đầu đều có một mảnh trời, đối với sự vật cũng là có những cái nhìn không giống nhau, ít nhất ta cảm thấy quý giáo quả thật rất lợi hại.

» Có thể quang minh chính đại làm chuyện xấu, không giống như danh môn chính phái lén lút làm chút trộm đạo lại phải tìm đủ mọi cách che lấp. Về điểm ấy thì nàng cũng rất khâm phục người của tà giáo. (Quân

: Sặc

! Khâm phục cái điểm quái gì vậy Vũ tỷ =.=)

Tư Đồ Đấu nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng trong chốc lát, cả người phảng phất đột nhiên nhu hoà hơn, thậm chí nàng còn có cảm giác hắn cười có nhân khí, không hề lộ ra vẻ tà nịnh cùng khí chất quỷ dị không có hảo ý.

“Ngươi như vậy mà lại không gia nhập Bái Nguyệt giáo, thật sự là tổn thất của tệ giáo. ” Tư Đồ Đấu ngữ khí mang theo vài tia ý vị sâu xa.

“Giáo chủ quá khen. ” Nàng trong lòng thầm nghĩ

: Nếu thực sự gia nhập giáo phái của họ thì chỉ sợ tổn thất của họ còn nhiều hơn.

Chính phái bí tân tuy nhiều, nhưng tà giáo vị tất lại rất ít. Chỉ sợ đến lúc đó đại ca lại bắt nàng đào ra càng nhiều bí mật của họ, quyết không để cho nàng quy ẩn thâm sơn cũng nên.

Tư Đồ Đấu không hề khó xử nàng, hướng tầm mắt nhìn về phía xa xa, nói

: “Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta vào rừng đi dạo một chút đi. ”

Tô Thanh Vũ nhíu mi nhìn hắn, rất muốn hỏi hắn nàng vì cái gì lại phải bồi hắn đi dạo

?Nhưng là, nàng thựa nhận mình là cái ‘tục tử’, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng mà chỉ uyển chuyển cự tuyệt.

“Giáo chủ sao không tự mình đi

? Thứ cho Thanh Vũ không tiện bồi ngài đi cùng. ”

“Vậy ngươi bồi Tiểu Bạch Điểm đi cũng được, nó rất thích ngươi. ”

Tô Thanh Vũ nhịn không được nhìn con ưng liếc mắt một cái. Nó thích nàng

? Rõ ràng là thích bắt nạt nàng, lấy điểu áp nhân thì có. Nàng nếu không phải vì đang ở dưới mái hiên nhà người khác, nhiệm vụ lại chưa hoàn thành thì nhất định sẽ tóm lấy nó vặt trụi lông cánh của nó luôn.

Có lẽ là ánh mắt của nàng quá mức âm độc, Tiểu Bạch Điểm phảng phất cảm nhận được nàng có ý không tốt, lập tức vỗ cánh bay đi.

Tư Đồ Đấu không dấu vết rời đi ánh mắt, khoé miệng lơ đãng nhếch lên, đứng dậy, “Đi thôi. ”

Tô Thanh Vũ nhìn theo thân ảnh thản nhiên của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy ghen tỵ. Người này sống được thật là thích ý

!

Từ trên giang hồ thu thập được cho đến các lộ tin tức, tóm lại mà nói, người này tuỳ hứng làm bậy đến làm người ta giận sôi gan. Nàng nếu đang ở Thính Phong Lâu cũng có thể nói như vậy, hôm nay cũng sẽ không phải uỷ khuất vạn phần đến điều tra hắn, đã sớm đi chân trời góc biển tiêu dao khoái hoạt rồi.

Tư Đồ Đấu bước đi thong thả nhàn nhã, tâm tình cực kì tốt, nói

: “Ngươi cảm thấy cảnh sắc nơi này như thế nào

? ”

Tô Thanh Vũ phóng tầm mắt ra xa, mãn sơn thương thuý làm cho tâm tình người ta không khỏi lâm vào thư sướиɠ, theo bản năng liền gật đâu

: “Rất đẹp.

»Nàng tương lai thoái ẩn nhất định cũng phải tìm một địa phương sơn minh thủy tú làm thư thái cả tinh thần lẫn thể xác như vậy.

“Thích không

? ”

“Thích

! ”

“Vậy ở lại đây luôn đi. ” Hắn không dấu vết thiết lập cạm bẫy để chờ nàng nhảy xuống.

“Không cần. ” Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, theo bản năng cự tuyệt.

“Nga

? ” – Hắn hơi nghiêng người nhìn lại – “Vì sao

? ”

“Quê hương của người khác chung quy vẫn không phải cố hương của mình. ” Lòng của nàng lại muốn nói là

: Nơi này nếu không có ngươi tuyệt đối là một địa phương tốt. Có một yêu nghiệt như ngươi ở đây làm nơi này cũng hiểm ác vạn phần thêm.

“Cố hương

? ” Tư Đồ Đấu quay đầu nhìn nàng, khoé miệng cười lộ ra vài phần quỷ dị. “Từ xưa nữ tử gả tới phương xa nơi nào cũng có, cô nương hẳn là cũng như thế đi

? ”

Tô Thanh Vũ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu

: “Ít nhất sẽ không gả đến nơi này. ”

Tư Đồ Đấu sửng sốt một chút, rồi sau đó quay đầu lại nhìn về phía phương xa, trong mắt hiện lên một chút ý tứ hàm xúc không rõ quang mang.

Chú thích

:

(1) đánh xà tuỳ côn

: tuỳ theo đối tượng người nghe mà lựa chọn cách nói cũng như từ ngữ cho phù hợp

(2) tâm hoài bất quỹ

: đại loại là có ý đồ không tốt

(3) kinh tủng

: nổi da gà hay sởn tóc gáy

(4) nhân các hữu chí

: mỗi người có một chí hướng khác nhau