“ Chiến Chiến, đi về thôi, hết giờ làm rồi”
“ Tuyên Lộ tỷ cứ về trước đi, em về sau, nay em muốn tăng ca”
“ Ừ, nhớ về sớm, đừng mải làm mà quên mất sức khỏe bản thân nha”
“ Dạ”
Tuyên Lộ rời đi rồi, nụ cười trên gương mặt chàng trai cũng tắt. Tiêu Chiến quay trở lại với màn hình máy tính, tiếp tục hoàn thành nốt bản thiết kế. Thật ra cậu chỉ mượn công việc để che giấu cảm xúc hiện tại, cậu bây giờ là không muốn về nhà. Nhưng nhìn đồng hồ chỉ đã 11h tối, Tiêu Chiến đành thu dọn đồ đạc ra về.
Xe ô tô dừng trước của biệt thự Tiêu gia, Tiêu Chiến bước ra cúi đầu cảm ơn bác Vũ tài xế, lại xin lỗi vì hôm nay gọi bác đến đón muộn. Nhà bên trong tối đèn, chắc người bên trong đã ngủ. Tiêu Chiến nhè nhẹ đẩy cửa vào, với tay bật công tắc điện. “ Phụt” Các bóng đèn lần lượt sáng lên, một thân ảnh đang ngồi ở ghế sô pha, tay nâng ly rượu nhấp từng ngụm nhỏ. Tiêu Chiến giật mình, làm rơi cả túi đồ trên tay, cúi người máp máy môi nói
“ A... anh... anh chưa ngủ sao?”
Hắn lắc nhẹ ly rượu, ngắm nhìn làn nước sóng sánh, rồi bất ngờ đặt mạnh ly xuống kêu tiếng “ keng”. Hắn bước lại gần cậu, tiếng giày da kêu “ cộp” từng nhịp. Kẻ bước người lùi, đến lúc lưng cậu áp vào tường, hắn mới cất giọng hỏi:
“ Sao nay về muộn?”
“ Dạ, nay công ty có nhiều việc, em muốn ở lại giải quyết nốt cho nên...”
“ Càng ngày càng không có phép tắc” Hắn lắc đầu nở nụ cười.
“ Việt ca, em...”
“ Lên phòng, ngày mai đừng hòng ra ngoài”
Bành Sở Việt quát lớn, kéo tay Tiêu Chiến lên cầu thang. Bị đau, Tiêu Chiến nhăn mặt lại luống cuống chạy theo, miệng không ngừng kêu dừng lại.
“ Việt ca, thả em ra, công ty còn rất nhiều việc,mai em nhất định phải đến. Việt ca”
Cậu không ngừng đập cửa gọi hắn. Hắn không những nhốt cậu trong phòng mà còn tắt điện nữa bởi hắn biết, cậu mắc chứng Nyctophobia và Claustrophobia. Cậu bắt đầu khóc, ngồi thu mình lại vào góc phòng, miệng không ngừng gọi “mẹ”, “anh hai”, “chị hai”. Nước mắt chảy càng nhiều, ý thức cũng dần mất đi, trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn những hình ảnh hạnh phúc của gia đình năm người.
*15 năm trước
“ Chiến Chiến ngoan, uống thuốc nha con”
Na Anh cầm viên thuốc trong tay, bên cạnh là Tiêu Quốc đang dỗ dành ngon ngọt
“ Chiến Chiến ngoan, uống thuốc nào để nhanh khỏi bệnh, chúng ta còn đi công viên nữa nha”
Tiêu Chiến nghe xong, vội nắm lấy tay Tiêu Quốc, vội hỏi
“ Thật ư anh hai, chỉ cần Chiến Chiến ngoan uống thuốc thì sẽ được đi chơi công viên ư? Anh nói thật nhé, chỉ cân em khỏi bệnh là đi a”
Tiêu Chiến nhận lấy viên thuốc trong tay Na Anh, hít một hơi dài lấy lại can đảm. Trước khi uống, cậu như nhớ ra điều gì, vui vẻ bảo anh
“ Anh hai nhớ nhắc ba đi cùng nha, lâu rồi ba không đi chơi cùng Chiến Chiến”
Nói xong cậu nhắm chặt mắt lại nuốt viên thuốc xuống, không thể thấy được nét khó xử trên gương mặt mẹ và anh hai. Khi cậu mở mắt ra, biểu cảm của hai người đã trở lại như bình thường. Na Anh đưaTiêu Chiến vào phòng, ngắm nhìn người đứa con bé bỏng trên giường ngủ mà cố kìm nén nước mắt. Cuộc hôn nhân của bà và Tiêu Phong chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, vốn không có tình yêu. Hai người họ vẫn như một cặp vợ chồng bình thường, thậm chí là đã cùng nhau có ba người con một gái hai trai. Nhưng bà biết bên ngoài ông ta cũng lăng nha lăng nhăng, bồ bịch, mỗi khi Tiêu Phong say rượu hoặc về muộn, hai vợ chồng lại cãi nhau. Điều này tất cả đều biết trừ Tiêu Chiến. Na Anh chị nhiều uất ức, đau khổ nhưng vẫn quyết không ly hôn, bởi bà muốn ba đứa con của mình có đủ tình yêu thương của cả ba và mẹ.
Tiêu Ly vội vàng lên phòng, nói gì đó vào tai Na Anh. Mặt bà biến sắc, nhẹ nhàng đóng cửa phòng Tiêu Chiến rồi chạy xuống tầng. Tiêu Quốc đã đứng hình ở đó, nước mắt chảy dài, trước mặt là cảnh Tiêu Phong khoác tay một người phụ nữ, tay còn lại dắt theo một đứa trẻ trạc tuổi Tiêu Quốc. Tiêu Ly như không tin vào mắt mình, ba dám đưa bà ta về nhà, lại dắt theo cả đứa trẻ lạ. Na Anh chạy đến bên Tiêu Quốc, đưa tay lau nước mắt của con, quay đầu hỏi Tiêu Phong
“ Tiêu Phong, ông như vậy là có ý gì?”
Tiêu Phong nói bình thản như không có chuyện gì:
“ Đây là Lâm Ý, còn đứa trẻ này là con riêng của cô ấy Bành Sở Việt, sau này hai người họ sẽ ở nhà chúng ta”
Na Anh không tin vòa những gì mình vừa nghe, nắm lấy tay ông hỏi lại
“ Tiêu Phong, ông đang đùa đúng không? Bọn trẻ nó còn nhỏ, ông không thể làm thế được. Tiêu Phong, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, Tiêu Ly và Tiêu Quốc, chúng nó lớn rồi hiểu chuyện, nhưng Tiêu Chiến còn nhỏ,nó mới 5 tuổi thôi, làm ơn đừng làm vậy. Tiêu Phong... A...”
“ Mẹ...” Tiêu Ly và Tiêu Quốc chạy đến đỡ lấy Na Anh vừa bị Tiêu Phong hất ra. Lâm Ý giữ lấy tay Tiêu Phong tỏ vẻ có lỗi:
“Tiêu Phong, không cần đâu, em sẽ đưa Sở Việt đi, dù sao thì TIÊU PHU NHÂN cũng không thích em”
Bà ta cố tình nhấn mạnh từ ‘Vương phu nhân’, Tiêu Phong khinh bỉ nhìn về phía Na Anh
“ Tiêu phu nhân ư? Haha, bao nhiêu năm nay chẳng lẽ bà còn chưa biết tôi đối với bà là như thế nào sao? Tôi chỉ muốn có người thừa kế, bà đối với tôi cũng chỉ là công cụ sinh sản không hơn không kém. Bà sinh cho tôi ba đứa con,mà hai đứa con đầu chỉ một lòng hướng về nhà ngoại nó. Tiêu Chiến nó còn nhỏ, càng dễ sai bảo. Bây giờ chúng ta ly hôn đi, Tiêu Ly và Tiêu Quốc bà nuôi, còn Tiêu Chiến nhất định phải là tôi nuôi. Nể tình bà đã sinh cho tôi ba đứa con, tài sản sẽ chia cho bà một nửa”
Na Anh nghẹn ngào, cảm thấy ngực đau vô cùng. Bao nhiêu đắng cay tủi hờn bà đều nhịn, chỉ để nhận lấy kết cục như vậy sao
“ Tài sản gì chứ tôi không cần, tôi chỉ cần con của tôi. Làm ơn, hãy để tôi nuôi ba đứa nhỏ. Ông và bà ta có thể có những đứa con của riêng mình mà. Làm ơn...”
“ Na Anh, vậy bà đừng quên, Tiêu Chiến là Vương nhị thiếu gia Vương Nhất Bác, cho dù bà có đưa nó đi đâu, nó vẫn phải dây dưa với Tiêu gia này, bà hiểu không?”
Tiêu Phong quát lên, át luôn cả tiếng nấc của Na Anh. Na Anh khóc nghẹn, cố gắng cầu xin Tiêu Phong. Căn nhà bây giờ chỉ toàn đau khổ. Bị tiếng quát làm ồn, Tiêu Chiến thức giấc chạy vội xuống nhà, vừa thấy cảnh mẹ đang nước mắt đầm đìa, ba lại đứng bên người phụ nữ khác, còn đang nắm tay một đứa trẻ. Từ lâu, Tiêu Chiến đã không còn nhận được tình yêu thương từ Tiêu Phong, chứ nói gì đến được ba nắm tay. Tiêu Chiến từ trên tầng đã gọi lớn “mẹ” rồi chạy xuống cầu thang, nhưng bậc cầu thang dài và cao, cậu vấp ngã lăn xuống. Mọi người đều kinh hãi chạy đến đỡ lấy Tiêu Chiến. Cậu lồm cồm bò dậy, rồi lại chạy đến bên mẹ, ôm lấy gương mặt hốc hác đầm đìa nước mắt, khóc theo
“ Mẹ, mẹ sao vậy, mẹ đau ở đâu ạ? Mẹ để Chiến Chiến xem nào”
Na Anh ôm lấy hình hài bé nhỏ vào lòng, nước mắt không ngừng rơi khi nhìn thấy những cử chỉ hiếu thảo vừa rồi. Tiêu Phong giận dữ kéo Tiêu Chiến ra khỏi lòng Na Anh, giữ chặt đứa trẻ không cho nó về bên mẹ, rồi vứt tờ đơn ly hôn xuống trước mặt Na Anh
“ Bà đừng lôi kéo Tiêu Chiến vê bên bà như Tiêu Ly và Tiêu Quốc nữa. Đây là đơn ly hôn,ký đi để kết thúc mọi việc. Na Anh cầm tờ giấy trên tay, nghĩ về những gì Tiêu Phong đã đem lại cho bà. Nước mắt đã ngừng rơi, bà cầm bút ký vào không do dự, làm cho ông ta cũng bất ngờ. Người hầu đã nghe theo lời Tiêu Phong, thu dọn đồ đạc của Na Anh, Tiêu Ly và Tiêu Quốc. Na Anh đến bên Tiêu Chiến, vuốt ve khuôn mặt ngơ ngác còn chưa hiểu gì, nước mắt vừa khô tạo hành hai vệt nước dài trên cái má phúng phính.
“ Mẹ xin lỗi con, là mẹ vô dụng, không níu giữ được hạnh phúc của riêng mình”
“ Tiêu Phong, Tiêu Chiến còn nhỏ,mong ông đừng làm hại nó. Hổ dữ không ăn thịt con, tôi tin ông sẽ bảo vệ nó thật tốt. Đừng vì cái hôn ước với Vương gia mà để thằng bé đi theo vết xe đổ của tôi.”
“ Chiến Chiến ngoan nha, anh chị phải đi rồi. Chiến Chiến nhớ bảo vệ sức khỏe thật tốt a.”
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn ba người mình yêu thương lên xe chuẩn bị rời đi, nước mắt tuôn ra như suối, luôn miệng gọi “mẹ”, “anh hai”, “chị hai”. Na Anh gỡ bàn tay nhỏ bé đang níu giữ lấy túi mẹ, quay đầu bước đi.
“ Tôi sẽ còn quay lại”
Người phụ nữ lên xe, nhẹ nhàng như chuẩn bị đi chơi,hoàn toàn khôn còn bóng dáng người phụ nữ yếu đuối khi nãy. Xe chuyển bánh, để lại Tiêu Chiến đang nức nở, bị Tiêu Phong kéo vào nhà.
Tui viết tuổi thơ của Chiến mà thấy đau giùm luôn í. Thật sự xin lỗi mấy bạn fan của Bành Sở Việt nha, tại mình thấy Việt và Chiến khá là e hèm, dễ cho Bác đổ giấm nha nên đành cho Việt vào vai phản diện à.
Mà sang mấy chap sau thì Bác mới có đất diễn nhe, tại tuổi thơ bé Chiến dữ dội quá chứ bộ.