Thôn Phệ Tinh Không

Chương 37: Đàm Phán

La Phong sực nhớ ra.

Trong cơ sở dữ liệu diễn đàn vũ giả “Gia Đình Cực Hạn”, có rất nhiều bài nói về ân oán có liên quan giữa các vũ giả. Tỷ như Hoa Hạ Quốc, nhóm vũ giả ở sáu đại Căn Cứ Thị đều bị chính phủ quản chế, bị pháp luật ước thúc! Nhưng một khi ly khai Căn Cứ Thị, tiến vào khu vực đám quái thú, thì không có luật ước thúc nữa.

Đó là dải đất để nhóm vũ giả cùng đám quái thú chém gϊếŧ. Mảnh đất không có pháp luật! Vũ giả đều luôn ở bên bờ sinh tử, sinh ra mâu thuẫn lẫn nhau, gϊếŧ chết đối phương là chuyện không hiếm thấy.

Còn các đại vũ quán, chính phủ vân vân, thì không muốn thấy loại sự tình này.

Vũ giả, là của cải của nhân loại!

Là lợi khí lớn để nhân loại đối phó với quái thú. Họ không muốn những vũ giả tinh anh bị tổn thất quá nặng. Do đó sinh ra thuyết pháp “nội bộ đàm phán”, “giải quyết riêng”. Mọi người có cừu oán, được rồi, chúng ta ngồi lại đàm phán, kết thúc ân oán của nhau. Nếu thật sự không đàm phán được, thì để lúc khác nói chuyện tiếp.

– La Phong, cháu bây giờ chỉ là một người mới, vừa mới bước vào vũ giả thôi. Gây thù hằn ít một chút thì tốt hơn.

Tổng giáo quan Ô Thông cười nói:

– Cháu vừa mới bắt đầu, cũng là lúc cần tiền.

– Dạ.

La Phong gật gật đầu. Có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng.

– Chú Ô, nhưng cũng không thể tha cho Trương Hạo Bạch được! Nếu thực lực cháu yếu, lần đó quả thật đã bị đánh gãy tay chân rồi.

– Đó là điều tất nhiên.

Ô Thông gật đầu trịnh trọng nói:

– Không để cho chúng chảy máu một lần, còn tưởng rằng Cực Hạn Vũ Quán ta sợ chúng.

– Chú Ô, chú nói phải bao nhiêu tiền thì tốt?

La Phong hỏi.

Hắn không hiểu nhiều quy củ, nên hỏi trước thì tốt hơn.

Ô Thông trầm ngâm rồi nói:

– Chọc giận cháu chỉ là một người dân bình thường, nhiều nhất cũng trên 5000 vạn Hoa Hạ tệ! Còn La Phong cháu tốt xấu gì ngươi cũng tinh anh của vũ quán chúng ta, cũng không thể thấp hơn được. Ít nhất cũng phải 1000 vạn Hoa Hạ tệ! Một ngàn vạn tới năm ngàn vạn, tự cháu tùy tiện đưa ra con số đi.

– Ừm.

La Phong suy nghĩ rồi gật gật đầu.

– Cháu đã đồng ý, vậy đêm nay ta sẽ thông báo cho họ tới gặp mặt.

Ô Thông cười nói.

– Được, làm phiền chú Ô rồi.

La Phong mỉm cười gật đầu.

—– o O o —–

La Phong trở về cất bí tịch Cửu Trọng Lôi Đao xong, vào hệ thống mạng nội bộ “Gia Đình Cực Hạn”, cẩn thận tra tìm những bài có liên quan tới cách đàm phán “giải quyết riêng” giữa các vũ giả.

“À… thì ra là như vậy.”

“Việc bồi thường tiền, lại cũng liên quan tới vấn đề thể diện.”

La Phong đã xem rất nhiều bài viết, nên trong lòng cuối cùng đúng cũng có chủ định trong cuộc đàm phán tối nay.

– Tiểu Phong, ăn cơm.

Tiếng nói của mẫu thân Cung Tâm Lan từ dưới lầu truyền lên.

– Tới ngay, mẹ.

La Phong đóng nguồn điện, lập tức xuống dưới lầu.

Trong đại sảnh dưới lầu, cha và mẹ đều đang bưng chén cơm, còn một người giúp việc đang xào rau.

– La Hoa đâu?

La Phong nghi hoặc nói:

– Còn chưa về à?

Bây giờ trong nhà có hai người giúp việc, đều là phụ nữ trung niên trên bốn mươi tuổi. Một người chuyên môn chiếu cố cho đệ đệ La Hoa. La Hoa dù sao cũng có rất nhiều việc bất tiện, có người chuyên môn chiếu cố thì có thể thường xuyên ra ngoài đi dạo.

– Đệ đệ của con ở bờ công viên Ao Hoa Sen, vừa mới gọi điện thoại, chút nữa về thôi.

Cha La Hồng Quốc cười nói.

– Sao mấy ngày này, đệ đệ thường xuyên đi tới công viên đó vậy?

La Phong nghi hoặc hỏi.

Mẫu thân Cung Tâm Lan bên cạnh thấp giọng cười nói:

– Tiểu Phong, đệ đệ con nói chuyện với bạn gái mà.

– Nói chuyện với bạn gái hả?

La Phong kinh ngạc. Mặc dù nói bây giờ trong xã hội có không ít người tàn tật, tỷ như những quân nhân nhập quân đội, trong lúc chiến đấu với quái thú thường xuyên gặp phải không ít thương tật… Người tàn tật cũng nói chuyện yêu đương, kết hôn, sinh con cái. Nhưng đệ đệ dù sao mới tới đây gần một tháng thôi.

Mới thế mà đã yêu rồi?

– Tiểu Phong, đừng nghe mẹ con nói. Đệ đệ con bây giờ có theo đuổi một cô gái, nhưng còn chưa tới bước kia.

La Hồng Quốc cười nói.

– Quản nó làm gì, đệ đệ có thể yêu, cũng là một chuyện tốt mà.

La Phong vẫn cảm thấy vui vẻ. Việc yêu đương này bất luận thành công hay thất bại, dù sao là một việc cần phải trải qua trong đời. Việc cũng hữu ích cho đệ đệ.

—– o O o —–

Khu Nghi An Dương Châu thành, tiểu khu Thiên Đô Hoa Viên.

– Chú.

Trương Hạo Bạch nhìn chú hắn Trương Trạch Hổ. Hôm nay tới đây, Trương Hạo Bạch luôn cố vượt qua cảm giác lo lắng, tối ngủ cũng sợ có người An Toàn Cục đến, bắt hắn đi.

– A Hổ, chỉ cần có thể bảo vệ tốt cho cho Hạo Bạch, việc tiền bạc chúng ta sẽ lo.

Trương Trạch Long không kìm được nói.

– Đại ca, anh yên tâm!

Trương Trạch Hổ rất cao ồm ồm, cả người cho người ta một cảm giác giống như một con mãnh thú ghê gớm. Trương Trạch Hổ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng ởn.

– Thằng nhóc con La Phong đó chỉ là một vũ giả mới toanh! Cũng chỉ mới đánh nhau với mấy con quái thú yếu nhất được nuôi trong quân khu mà thôi. Sau khi thành vũ giả, hắn sẽ biết quy củ! Không dám dính vào đâu, dính vào thật… Hừ, dính vào Khai Sơn Hổ ta là phải chết!

Thấy chú mình tự tin như vậy, cha con Trương Trạch Long, Trương Hạo Bạch thở phào một hơi.

– Tốt lắm, cứ giao cho ta, ta đi trước đây.

Trương Trạch Hổ phất tay rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài đang có một xe hơi sáu bánh hạng nặng được cải tạo rất dữ tợn, bên trong xe còn có người nhìn ra ngoài, cười nói:

– Anh Hổ, xong chưa?

– Ừm, đi. Đi đón lão Lý, sau đó đi tới Hội Quán Cực Hạn.

Trương Trạch Hổ lên xe, vung tay lên nói.

– Được!

Ầm ầm…

Chiếc xe sáu bánh dữ tợn phát ra thanh âm ầm ầm mạnh mẽ, nhanh chóng ly khai tiểu khu Thiên Đô Hoa Viên.

Hoàng hôn, trong tiểu khu Minh Nguyệt Dương Châu thành, ở phòng khách lầu hai Hội Quán Cực Hạn, đám người La Phong đang ở nơi này.

– Tiểu Phong, hôm nay tình cờ thật. Hôm nay chú Lỗ cùng Trần đại ca đều ở đây cả.

Ô Thông cười ha ha nói. La Phong vội nhìn hai người bên cạnh chào hỏi. Hai người cạnh Ô Thông, một người thân thể có vẻ cơ bắp, trên mặt có một vết chém cơ hồ chia gương mặt thành hai nửa. Ai bị hắn nhìn vào đều làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Còn người kia, thân thể cường tráng, mày rậm mắt hổ, vừa thấy đã biết ngay là một nhân vật rất nhiệt tình.

– Trần đại ca, chú Lỗ.

La Phong vội chào.

Hai người này đều không phải là người bình thường, bây giờ ở Hội Quán Cực Hạn Dương Châu thành, tổng cộng có ba vũ giả cấp chiến tướng, phân biệt là Tổng giáo quan Ô Thông, “Hổ Pháo” Trần Cốc và “Ưng Đao” Lỗ Tuyền. Ô Thông đã thoái lui không còn chém gϊếŧ quái thú nữa. Còn “Hỏa Pháo” Trần Cốc cùng “Ưng Đao” Lỗ Tuyền vẫn thường xuyên rời khỏi Căn Cứ Thị, ra ngoài săn gϊếŧ quái thú.

Hai người này, chính là nhân vật vũ giả đầu lĩnh trong tiểu khu Minh Nguyệt.

– Tiểu Phong, việc của em chúng ta cũng đều biết. Yên tâm, việc này chúng ta sẽ xuất đầu vì ngươi!

Hỏa Pháo Trần Cốc cười ha ha nói:

– Mẹ nó, người của Lôi Điện Vũ Quán có kiêu ngạo tới mấy, cũng không dám bắt nạt tới bọn này đâu.

– Phải.

Ưng Đao Lỗ Tuyền cũng khẽ gật đầu.

Một lát sau…

Trong phòng khách, người của Hội Quán Cực Hạn và Hội Quán Lôi Điện, chia làm hai bên ngồi xuống. Phía Hội Quán Cực Hạn có trên hai mươi người, Hội Quán Lôi Điện chỉ có tám người.

– Ô Thông, việc này đúng là do cháu trai của Hổ tử không đúng.

Một tráng hán râu quai nón cười hà hà nói:

– Nhưng cháu trai hắn cũng chỉ là một tiểu oa nhi, mới bao tuổi chứ? Nó biết gì đâu. Hơn nữa cũng là người thường, không phải vũ giả, không cần phải tính toán chi li với hắn chứ.

– Lão Lý, ông đừng nói những lời vô dụng ấy.

Ô Thông lắc đầu cười.

– Việc này rất rõ ràng rồi, các ngươi tới đây, hiển nhiên là muốn giải quyết riêng, đúng không? Khai Sơn Hổ, ngươi nói đi.

Trương Trạch Hổ, được đám vũ giả gọi là “Khai Sơn Hổ” là vì binh khí sử dụng là một thanh Khai Sơn đao khổng lồ hai tay cầm, dũng mãnh tàn nhẫn trứ danh.

– Ô quán trưởng.

Trương Trạch Hổ mỉm cười, ánh mắt nhìn vào La Phong.

– Chuyện này, nên do tiểu La tự mình nói đi. Tiểu La, ngươi cho rằng giải quyết ra sao ngươi mới hài lòng đây?

– Câm miệng.

“Ưng Đao” Lỗ Tuyền bên cạnh trừng mắt, hét lớn nói:

– La Phong là hảo huynh đệ của Hội Quán Cực Hạn chúng ta. Tiểu La? Ngươi có tư cách gọi vậy sao?

Trương Trạch Hổ giật mình. Ưng Đao Lỗ Tuyền là một người rất ghê gớm trong giới vũ giả, Trương Trạch Hổ cũng không dám trêu vào.

– Trương Trạch Hổ, Trương tiên sinh.

La Phong đứng dậy, mỉm cười.

– Chuyện này có rất nhiều lão ca của tôi ra mặt, tôi cũng thấy hơi bối rối. Kỳ thật dựa theo ta suy nghĩ… Hừ, Trương Hạo Bạch muốn đánh gãy chân tay ta là việc nhỏ, nhưng hắn dám đánh cha tôi, đó là hắn muốn chết!

La Phong trừng mắt quát to.

Trương Trạch Hổ bị dọa đến nhảy lên. Dám vũ giả bên phe Hội Quán Cực Hạn đều nở nụ cười. Tên “Khai Sơn Hổ” Trương Trạch Hổ này là vũ giả có thâm niên. Bây giờ cũng đã là vũ giả “chiến sĩ cao cấp cấp” rồi, cách cấp chiến tướng chỉ một bước nhỏ. La Phong dám trước mặt hắn phồng mồm trợn mép, điều này làm phe vũ giả Hội Quán Cực Hạn cảm giác tiểu tử La Phong này quả là có đảm lượng!

– Hừ, La Phong, ngươi muốn phải làm sao bây giờ. Nói đi!

Trương Trạch Hổ hơi khó chịu, sắc mặt rất khó coi.

La Phong cười.

Trương Trạch Hổ tức giận? Hắn không quan tâm. Không nói chuyện tương lai, bây giờ tố chất thân thể La Phong đã ở mức chiến sĩ trung cấp thượng đẳng, tiếp cận với “chiến sĩ cao cấp cấp” rồi. Về phần tinh thần niệm lực của hắn, dựa theo cách tính toán tố chất thân thể và tinh thần niệm lực chênh lệch nhau hai cấp bậc, tối thiểu cũng phải là “cấp chiến tướng sơ cấp”.

– Một câu, 5000 vạn Hoa Hạ tệ, La Phong ta nể mặt ngươi, việc này bỏ qua.

La Phong mỉm cười nói.

– Ngươi quả thật là tham như sư tử, 5000 vạn hử!

Trương Trạch Hổ trừng mắt.

– Giá này cao quá.

Lý quán trưởng Hội Quán Lôi Điện nhíu mày nói.

La Phong mỉm cười không nói gì.

– Giá không cao.

Quán trưởng Hội Quán Cực Hạn Ô Thông mỉm cười nói.

– La Phong, ta cũng cho ngươi một con số… 500 vạn! Ta cho ngươi 500 vạn, việc này bỏ qua, cũng nể mặt ta. Nếu không, chính là không nể mặt Trương Trạch Hổ ta!

Trương Trạch Hổ nhìn như đóng đinh vào La Phong.

Năm triệu?

Phe Hội Quán Cực Hạn ai cũng nhíu mày. Hôm nay chỉ cần “Hỏa Pháo” Trần Cốc và “Ưng Đao” Lỗ Tuyền ra mặt, cho dù nể mặt hai vị này, cũng không nên đưa ra giá thấp như thế. Tiền quá thấp, đó là không nể tình!

– Nếu không là không nể mặt ngươi hả?

La Phong cũng trừng mắt.

– Trương Trạch Hổ, ta cũng nói một câu… 5000 vạn… không thể thiếu một xu. Thiếu một xu ngươi cứ chuẩn bị đi gặp cháu ngươi ở An Toàn Cục đi!

—– o O o —–