Thôn Phệ Tinh Không

Chương 26: Gia Cát Thao

Khu lầu hai biệt thự rộng mênh mông, chẳng hề thua sút gì phòng luyện võ của Cực Hạn Vũ Quán ở khu Nghi An Dương Châu.

– Chủ quản.

Khi Giang Niên vừa tiến vào lầu hai, lập tức cung kính chào.

Nghe thấy thế, La Phong cảm thấy kinh hãi. Giáo quan Giang Niên bất luận là gặp Tổng giáo quan Dương Châu hội quán ' Ô Thông ', hay gặp những người khác, chưa bao giờ như cung kính vậy cả.

– Giang Niên! Người này chính là La Phong? – Một thanh âm ôn hòa chợt vang lên.

– Dạ, chủ quản. – Giang Niên cung kính đáp.

La Phong đưa mắt nhìn. Bên cạnh Bạch bá có năm người. Trong số đó, có bốn người mặc âu phục màu trắng cung kính đứng sau một trung niên mặc bộ trang phục nhà Đường màu đen. Trung niên mặc đồ Đường có thân hình gầy gò, mũi ưng, đôi mắt ôn hòa.

Giang Niên lập tức đưa mắt ra hiệu, La Phong sực tỉnh, liền nói:

– Ra mắt chủ quản.

– Ừm.

Người trung niên mặc trang phục nhà Đường khẽ gật đầu, nói:

– Lão Bạch, các ngươi bắt đầu đi. Kiểm tra xem thực lực của hắn như thế nào.

– Dạ. – Bạch bá cũng cung kính đáp.

La Phong thấy thế không khỏi thầm nhủ:

– Giáo quan ngay cả khi gặp Tổng giáo quan Ô Thông cũng không cung kính như vậy. Mà vị Bạch bá này cũng có địa vị cực cao ở Cực Hạn Tổng Hội Quán. Nhưng lão đứng trước mặt chủ quản đại nhân thì vô cùng cung kính… Không biết, vị chủ quản đại nhân này rốt cuộc có thân phận như thế nào?

Bất luận làm sao, người này được gọi là chủ quản, thì hiển nhiên là có vị trí cao là điều chắc chắn.

– Tích!

Máy kiểm tra lực quyền, máy kiểm tra tốc độ đã được khởi động.

– U u…

Đám thiết bị máy quay phim ở lầu hai cũng được mở toàn bộ. Hiển nhiên, bọn họ muốn kiểm tra toàn diện La Phong. Bốn nam nữ trẻ mặc âu phục màu trắng cũng lập tức hành động. Người thì dùng tay thử, người tự mình thăm dò các loại dụng cụ có đủ độ chính xác hay không.

– Bạch bá, dụng cụ không có vấn đề gì. – Nữ tử mặc âu phục màu trắng trẻ măng nói.

– Được.

Bạch bá nhìn về phía La Phong.

– La Phong! Bắt đầu kiểm tra. Trước tiên kiểm tra lực quyền.

La Phong hít sâu một hơi rồi đi về phía máy kiểm tra lực quyền. Lúc này, bất luận là Giang Niên, Bạch bá, hay bốn gã thanh niên mặc âu phục trắng, kể cả chủ quản cũng đều tập trung nhìn hắn. Chỉ thấy thân thể La Phong vốn có vẻ rất thoải mái, trong nháy mắt bộc phát, giống như con báo săn phóng ra.

– Bùng!

Một trọng quyền nện thẳng vào bia của máy kiểm tra lực quyền. La Phong lập tức nhìn về phía màn hình hiển thị: '3110 kg'.

– Tiểu tử, không tệ. – Chủ quản đại nhân mỉm cười gật gật đầu.

– Tiếp tục mục tiếp theo.

Kiểm tra tốc độ, kiểm tra phản ứng thần kinh chẳng mấy chốc cũng đã xong.

Thành tích kiểm tra tốc độ: 58/s

Kiểm tra phản ứng thần kinh: vượt qua chiến sĩ sơ cấp, chiến sĩ trung cấp ưu tú!

– Phù.

La Phong vừa từ vòng đỏ của máy kiểm tra phản ứng thần kinh ra ngoài, nhìn thấy thành tích hiện thị, lúc này mới thở phào một hơi. “May quá, lúc quan trọng không bị đứt ngang”. Giáo quan Giang Niên đứng cạnh La Phong cũng cảm thấy thư thái. Dù sao một khi con người gặp phải lúc quan trọng sẽ chịu tâm lý áp lực rất lớn, rất khó phát huy được toàn bộ thực lực của bản thân.

– Trong ba mục tố chất thân thể, phản ứng thần kinh mạnh hơn hai hạng kia một chút.

Trung niên mặc đồ đời Đường mỉm cười gật đầu.

– Tuổi cũng mới 18, vẫn nằm trong phạm vi giới hạn.

Trung niên mặc đồ Đường nhìn về phía Giang Niên, cười khẽ nói:

– Khu Nghi An các ngươi xuất hiện một thiên tài. Giang Niên! Ngươi cũng có công đấy.

Giang Niên không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, cười nói:

– Chủ yếu vẫn là do La Phong tự mình rất cố gắng.

– Ừm.

Ánh mắt Trung niên mặc đồ Đường nhìn vào La Phong, trịnh trọng nói:

– La Phong! Ngươi có đồng ý gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán không? Chắc những điều kiện gia nhập đã được Giang Niên nói cho ngươi rồi.

– Ta đồng ý gia nhập. – La Phong nói không hề do dự.

– Tốt lắm.

Trung niên mặc đồ Đường cười vỗ tay.

– Dựa theo quy củ cũ, ngươi có thể sống ở Dương Châu thành hoặc khu trung tâm tổng bộ, cứ lựa chọn một ngôi biệt thự là được. Ngươi chỉ có quyền sinh sống, nhưng không có quyền bán nó. Tiểu khu biệt thự Cực Hạn Vũ Quán chúng ta, nhất định là nơi sống của những vũ giả trong vũ quán.

– Ngoài ra, còn có hai ngàn vạn làm vốn ban đầu! Thêm ba bản bí tịch về đạo dẫn thuật, phương pháp công kích và thân pháp, giá không vượt qua năm ngàn vạn.

Trung niên mặc đồ Đường cười nói:

– Ta nói có đúng không?

– Dạ. – La Phong gật gật đầu.

Trung niên mặc đồ Đường nhìn nữ tử mặc âu phục trắng:

– Hợp đồng vẫn theo quy định cũ… Nhưng sửa thêm một chút cho ta. La Phong có thể chọn bí tịch về thân pháp, đạo dẫn thuật, phương pháp công kích. Giá chỉ cần trong vòng một ức đều miễn phí cả. Tất cả chi phí tính cho ta.

– Dạ, chủ quản đại nhân.

Nữ tử mặc âu phục trắng kinh dị nhìn thoáng qua La Phong, không dám nhiều lời lập tức đi soạn hợp đồng.

– Chủ quản… – La Phong kinh hãi biến sắc.

Mấy ưu tiên lúc trước, nói là ba bản bí tịch giá không vượt qua năm ngàn vạn. Bây giờ thoáng cái lên tới một ức, lại là do vị chủ quản đại nhân này cho tiền.

– La Phong, ngươi rất khá. – Trung niên mặc đồ Đường khẽ cười nói:

– Ta thích ngươi. Chút tiền vặt đó đừng để ý.

– Tiền vặt? – La Phong cảm thấy thất kinh.

Năm ngàn vạn lên tới một ức, nói cách khác, vị chủ quản này đã vì mình mà bỏ ra mấy ngàn vạn, mà nói là tiền vặt? E rằng vũ giả cấp chiến tướng cũng không dám xa xỉ như vậy.

– Cảm ơn chủ quản. – La Phong nhanh chóng cảm tạ.

Trung niên mặc đồ Đường mỉm cười, sau đó thì bản hợp đồng được đưa tới. Chỉ thấy trung niên mặc đồ Đường tiện tay nhận bản hợp đồng và bút, nhanh chóng ký luôn. Nữ tử trẻ măng mặc âu phục trắng đưa hợp đồng và bút cho La Phong:

– Đây này, còn ký vào đây nữa.

La Phong nhìn lướt qua bản hợp đồng. Điều kiện hợp đồng rất rõ ràng, cơ bản không có những thuật ngữ chuyên môn làm cho người ta đau đầu. La Phong đọc xong cũng đặt bút ký luôn.

– Chào mừng La Phong đã gia nhập vào đại gia đình Cực Hạn Vũ Quán!

Trung niên mặc đồ Đường mỉm cười đưa tay ra.

La Phong cũng đưa tay, bắt chặt tay chủ quản.

– Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể vào tiểu khu biệt thự vũ giả rồi.

Trung niên mặc đồ Đường cười khẽ nói:

– Về phần vốn ban đầu của ngươi, cùng với lựa chọn bí tịch, chờ sau khi ngươi chính thức trở thành vũ giả, có quyền vũ giả, mới có tư cách vào mạng nội bộ Cực Hạn Vũ Quán để chọn bí tịch. Vốn ban đầu cũng sẽ ghi thẳng vào tài khoản riêng dành cho vũ giả của ngươi.

La Phong gật gật đầu.

– À, được rồi, ta tên là Gia Cát Thao. Tiểu tử đừng quên.

Trung niên mặc đồ Đường mỉm cười nói, rồi lập tức dẫn bốn thanh niên nam nữ mặc âu phục màu trắng ly khai ngôi biệt thự.

Lầu hai biệt thự, chỉ còn lại có ba người Bạch bá, Giang Niên cùng với La Phong.

– Phù, vừa rồi chủ quản ở đây, ta thấy khó thở quá.

Giang Niên cười ha ha.

– Ta cũng không ngờ rằng chủ quản lại đến. – Bạch bá cảm khái nói.

La Phong nghi hoặc nói:

– Giáo quan, Bạch bá. Chủ quản rốt cuộc là người như thế nào?

– Ha ha, tiểu tử, ngươi quá may mắn. Chủ quản thấy ngươi có tiềm lực, tiện tay tăng thêm năm ngàn vạn cho quyền chọn bí tịch. Đó là hạn mức cao nhất đó, một ức chứ ít gì.

Bạch bá nhìn La Phong, cảm khái nói:

– Hơn nữa cái làm ta kinh ngạc nhất chính là, chủ quản lại nói cho ngươi biết tên! Xem ra chủ quản thực sự rất coi trọng ngươi.

– Tên à?

La Phong căn bản không ý thức được, một chủ quản chủ động nói cho đối phương tên mình có nghĩ là gì.

Nghe cái tên Gia Cát Thao, La Phong lúc đó không có cảm giác gì lắm. Chỉ thầm nghĩ trong đầu rằng họ Gia Cát rất ít mà thôi.

– La Phong, theo quy định của chúng ta thì chủ quản là một trong bốn ông trùm của Cực Hạn Vũ Quán Giang Nam chúng ta.

Giang Niên mỉm cười nói.

– Bốn ông trùm? – La Phong giật mình.

Bạch bá trừng mắt nhìn Giang Niên, thấp giọng nói:

– Mấy lời này nói sau lưng thôi. Cực Hạn Tổng Hội Quán ở Giang Nam, người có địa vị cao nhất chính là hội trưởng, tiếp theo là tam đại chủ quản! Hội trưởng và tam đại chủ quản, chính là bốn ông trùm theo cách nói lóng của vũ giả! Mỗi một người đều có quyền lực cực cao. Muốn làm chủ quản, đầu tiên phải có thực lực đạt tới Chiến tướng cao cấp, đồng thời có điểm cống hiến với vũ quán rất nhiều nữa. Ngoài ra, còn phải có đủ số lượng cường giả cấp chiến thần ủng hộ!

– Hả?

La Phong thất kinh.

Trở thành chủ quản có một điều kiện? Thực lực, điểm cống hiến cùng với sự ủng hộ của cường giả cấp chiến thần?

– La Phong, đối với chủ quản mà nói, năm ngàn vạn đích xác không nhiều.

Giang Niên thấp giọng nói:

– Theo ta thấy, chủ quản sở dĩ coi trọng ngươi… Là do ngươi còn trẻ. Mới chỉ 18 tuổi! Hắn nhận định tương lai ngươi có hy vọng đạt tới cấp độ chiến thần, nên hôm nay đầu tư năm ngàn vạn giúp ngươi một tay.

La Phong gật gật đầu. Bạch bá cười nói:

– Nhưng, ngươi không thể sơ ý được. Mặc dù thiên phú của ngươi không tệ, nhưng muốn trở thành cấp chiến thần lại là một điều rất khó! Chủ quản cũng chỉ cho rằng ngươi có một chút hy vọng mà thôi.

“Cũng vì một chút có thể đó mà đầu tư năm ngàn vạn giúp ta sao? “ La Phong thầm than.

– Quy tắc của Cực Hạn Vũ Quán rất nghiêm khắc. Quy định nội bộ về những điều kiện cho La Phong, thì ba bản bí tịch hạn mức cao nhất cũng chỉ là năm ngàn vạn. Cho dù là chủ quản cũng không thể thay đổi quy định. Hắn chỉ có thể móc hầu bao của mình ra giúp ngươi trên cơ sở năm ngàn vạn đó. Còn vũ giả mới vừa phát triển, bí tịch tốt đích xác có tác dụng rất lớn.

– Đừng nghĩ nữa. La Phong. Chủ quản cũng coi trọng ngươi, như vậy rất có lợi với ngươi. Người của chủ quản rất rộng, rất nhiều, trong quân đội, trong cường giả cấp chiến thần, trong chính phủ, trong các đại gia tộc… chủ quản đều có nhân mạch của mình. Đó mới là những đại nhân vật ở Giang Nam Thị. – Giang Niên không kìm được phải cảm khái.

La Phong gật gật đầu. Chủ quản có hảo cảm với mình là một chuyện tốt, nghĩ nhiều làm chi. Người ta đã giúp thì tương lai có cơ hội mình cũng nên hồi báo một chút cho đối phương là được.

– La Phong, chuẩn bị khi nào thì dọn nhà thế? Chuyển tới tiểu khu vũ giả Dương Châu thành hay là tới khu trung tâm bên này?

Giang Niên dò hỏi.

La Phong khẽ chần chờ…

Bằng hữu của ba mẹ cơ hồ đều ở thành Dương Châu. Bằng hữu mà mình quen cũng đều ở đó.

– Dời về tiểu khu Minh Nguyệt đi.

La Phong trả lời.

—– o O o —–