Thôn Phệ Tinh Không

Chương 20: Quả Cầu Màu Vàng

Trong căn phòng ngủ u tĩnh, không hề có chút ánh sáng, La Phong một mình ngồi trên chiếc sofa nhỏ, trong lòng không thể bình tĩnh: “Quá mạnh! Bình thường, nếu dùng súng ngắn, e rằng cũng chỉ có thể bắn thủng tấm cự thạch trên hòn giả sơn một lỗ nhỏ mà thôi. Còn ta khống chế mũi dùi, lại dễ dàng xuyên thấu cả hòn giả sơn, uy lực mạnh hơn mấy chục tới cả trăm lần!”.

Chiến đấu giữa con người và quái thú đã diễn ra vài chục năm rồi. Sở dĩ, con người vẫn luôn không thể thủ thắng, chính là vì đám quái thú quá mạnh.

Trong quần thể quái thú cũng có con mạnh con yếu. Nhưng cho dù là quái thú yếu nhất thì súng ngắn của con người cũng không ảnh hưởng tới nó. Đừng nói tới quái thú, ngay cả vũ giả yếu nhất, chỉ dựa vào cơ bắp cũng có thể chống lại súng ngắn với viên đạn nhỏ. Còn quái thú lợi hại, thì ngay cả binh khí nóng cũng không làm gì được nó. Chỉ có một vài loại súng bắn tỉa hạng nặng, súng máy họng lớn, súng cao xạ, thậm chí pháo, mới có thể uy hϊếp với chúng!

Đối với một vài con quái thú đỉnh cao như ” Hắc Quan Kim Điêu “, cho dù bị khẩu Hỏa Thần Pháo điên cuồng oanh kích, cũng không thể gãy một cái lông vũ! Những con quái thú như thế mới chính thức là đáng sợ.

“Ta lại có thể cách không khống chế vật thể. Cái này… cái này chẳng lẽ là…” – La Phong sực nghĩ ra: “Chẳng lẽ là tinh thần niệm lực của tinh thần niệm sư?”

La Phong chỉ biết một vài thông tin cơ bản về tinh thần niệm sư. Một tinh thần niệm sư bình thường cũng là vũ giả lợi hại. Bọn họ cũng tu luyện nguyên năng gien! Nhưng tinh thần niệm sư ngoài tu luyện cơ sở nguyên năng gien, còn tu luyện loại năng lượng thứ hai – Tinh thần niệm năng hay còn gọi là tinh thần niệm lực.

“Nhưng có phải là tinh thần niệm lực không, để ít hôm nữa từ từ tìm hiểu mới có thể biết được.” – La Phong thầm nghĩ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn mới chỉ gặp được một tinh thần niệm sư mà thôi. Đó chính là người tóc trắng, áo đen thần bí được Tổng giáo quan ” Ô Thông “ Của Hội Quán Cực Hạn ở Dương Châu thành gọi là đội trưởng.

“Lực xuyên thấu của mũi dùi rất mạnh. Nhưng với những quái thú như Hắc Quan Kim Điêu thì chỉ có pháo laser, vũ khí hạt nhân mới có thể có uy hϊếp với chúng.” – La Phong cũng hiểu rõ, thực lực mình bây giờ mặc dù mạnh, nhưng thế giới còn có những cá thể mạnh hơn mình thập bội, thậm chí gấp trăm, ngàn lần!

Như cường giả tuyệt thế đề cập trên mạng, từng gϊếŧ chết Hắc Quan Kim Điêu… Thân thể và tốc độ di động hắn có thể vượt qua tốc độ âm thanh! Một đao có thể chém Hắc Quan Kim Điêu thành hai nửa! Một cước có thể hủy diệt một tòa nhà sáu tầng! Đó chính là tuyệt thế cường giả trong đám vũ giả.

“Còn đệ nhất cường giả thế giới Hồng, đệ nhị cường giả thế giới Lôi thần thì có thể đứng ngang hàng với năm đại cường quốc!” – La Phong hít sâu một hơi. Có thể nói chuyện ngang hàng với một quốc gia, cường giả như vậy sẽ có thực lực như thế nào?

“Bây giờ ta khống chế mũi dùi, e rằng không nên chạm vào thân thể người khác. “ La Phong âm thầm tự nhắc nhở mình. Mặc dù bản thân đã trở nên mạnh mẽ, nhưng cường giả vẫn có rất nhiều.

Nhưng dù sao những cường giả tuyệt thế đó cách La Phong quá xa. Thực lực bây giờ của La Phong cũng chỉ có thể để ba mẹ, đệ đệ sống rất thoải mái.

“Cố gắng! “

“Ta bây giờ còn trẻ, tương lai không biết chừng cũng có thể bước vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu trên trên thế giới.” – Trong lòng La Phong có chút hy vọng vào tương lai.



Trong phòng ngủ u tĩnh, La Phong hưng phấn do thức tỉnh được năng lực của mình nên hơi khó ngủ.

“Hôm nay quá kích động, e rằng rất khó ngủ. Có lẽ đi tu luyện năng nguyên gien là tốt nhất.” – La Phong ngồi trên giường khoanh chân, theo tư thế Ngũ Tâm Hướng Thiên, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.

Do đã cảm ứng được một lần nên hắn rất dễ dàng cảm ứng được sự tồn tại của năng lượng vũ trụ.

Những tia… năng lượng vũ trụ nhanh chóng xuyên qua lòng bàn chân, lòng bàn tay, bách hội, không ngừng chảy vào trong cơ thể.

“Hôm nay tốc độ thu nạp năng lượng vũ trụ tựa hồ nhanh hơn một chút. “ Năng lượng vũ trụ chạy dọc theo năm thông đạo tiến vào trong cơ thể La Phong, mỗi tế bào toàn thân điên cuồng nuốt lấy chúng. Được nhân trong tế bào chuyển hóa, năng lượng vũ trụ nhanh chóng biến thành nguyên năng gien.

“Ủa? Đầu ta…” – La Phong cảm ứng được có không ít năng lượng vũ trụ đang tràn vào trong đầu mình, tập trung trong óc.

Ầm!

La Phong khϊếp sợ phát hiện ra… trong ý thức của hắn có một thứ rất lạ. Ở nơi thần bí chỉ có sương mù tràn ngập khắp mọi nơi. Giữa màn sương mù có một viên cầu vàng sậm đang tự quay. Từ nó tản mát ra từng luồng sương mù, khiến cho sương mù trong khu vực đó càng lúc càng đậm.

“Sương mù… này là… là tinh thần niệm lực?” – La Phong dễ dàng cảm ứng được nguồn sức mạnh ẩn chứa trong làn sương mù. Hắn thầm đoán đó chính là tinh thần niệm lực giúp mình khống chế vật thể.

“Còn có… “

La Phong rõ ràng thấy, chút năng lượng thần bí trong suốt đang từ ngoại giới không ngừng thẩm thấu vào trong không gian thần bí, rồi sau đó nhanh chóng chuyển thành năng lượng của làn sương. Hắn đoán được năng lượng trong suốt đó chính là năng lượng vũ trụ.

“Sương mù là tinh thần niệm lực, còn năng lượng trong suốt là năng lượng vũ trụ. Năng lượng vũ trụ được hấp thu vào, chuyển hóa thành tinh thần niệm lực. Còn tinh thần niệm lực của ta được phát ra từ trong đầu.” – La Phong cảm thấy chấn động.

“Nơi này chắc chính là trong não ta? Hoặc nói đây là Thức Hải của ta cũng đúng.”

Thức Hải, là ngôn ngữ của vũ giả để gọi đầu óc.

“Giữa Thức Hải của ta sao lại có một viên cầu vàng sậm?” – La Phong tò mò quan sát. Viên cầu vàng sậm từ từ quay không ngừng tản ra sương mù (tinh thần niệm lực). Tinh thần niệm lực sản sinh càng nhiều thì La Phong cũng cảm thấy Thức Hải của mình rất thoải mái.

“Từ nhỏ đến lớn, ta hôn mê vài lần, e rằng chính là vì viên cầu vàng sậm này.” – La Phong thầm nghĩ.

“Viên cầu vàng sậm, phóng ra tinh thần niệm lực?”

“Sao lúc trước, ta không có tinh thần niệm lực mà phải tới tận lần hôn mê này mới có?” – La Phong tự hỏi. “Có lẽ do lần này, viên cầu vàng sậm phóng thích ra vô số tinh thần niệm lực chẳng những làm ta có thể sử dụng nó, cũng đồng thời cải tạo cả thân thể ta.”

Tố chất thân thể rất mạnh, nhưng so với tinh thần niệm lực thì còn kém xa.

“Được rồi. “

“Lúc trước đám tù phạm công kích ta, có một người phóng ra phi đao. Lúc phi đao đó muốn bắn thủng bả vai ta, đột nhiên biến hướng chắc là nhờ tinh thần niệm lực.” – La Phong căn cứ vào tình huống thực tế, rất dễ dàng suy ra một vài nguyên nhân.

Đích xác, viên cầu vàng sậm trong lần hôn mê này đã phóng thích ra vô số tinh thần niệm lực.

Nhưng thực tế, ngày đầu tiên khi La Phong vào tù, lần đầu tiên tu luyện nguyên năng gien, thu nạp năng lượng vũ trụ đã khiến cho thay đổi Thức Hải. Cho dù không có phi đao kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm viên cầu vàng sậm phóng thích ra vô số tinh thần niệm lực, thì theo thời gian trôi qua, cũng sẽ có tinh thần niệm lực một cách tự nhiên.

Phi đao tập kích, làm La Phong sớm giác tỉnh mà thôi.

“Lúc trước ta đau đầu rồi hôn mê, mười phần là do viên cầu vàng sậm này tác quái. Nhưng từ giờ, chắc là nó không làm cho ta hôn mê nữa.” – La Phong cảm giác được lúc trước viên cầu vàng sậm không thể phóng ra tinh thần niệm lực, nên làm cho bản thân đau đầu mà hôn mê. Bây giờ do có thể không ngừng phóng thích ra tinh thần niệm lực, nên hẳn là không có việc gì nữa.

—– o O o —–

Sáng sớm hôm sau, khi La Phong xuống lầu, chợt phát hiện ra trong phòng khách có một người đang ngồi.

– La Phong tiên sinh, chào buổi sáng.

Một nam tử mặc quân phục đứng lên, mỉm cười.

– Chào.

La Phong nghi hoặc nói:

– Nơi này là ở đâu, sao ta ở đây? Mà ta chưa gặp ngươi bao giờ.

Sĩ quan này mỉm cười nói:

– Xin tự giới thiệu một chút. Ta là Đổng An của trại tạm giam ở khu Nghi An. Nơi đây là tiểu khu an dưỡng quân nhân của khu Nghi An. La Phong tiên sinh… Không ngờ ngài đã vượt qua kiểm tra sát hạch Chuẩn Vũ Giả. Trại tạm giam chúng ta không có quyền giam giữ La Phong tiên sinh. Bây giờ La Phong tiên sinh có quyền về nhà.

– Bây giờ về nhà à?

La Phong gật gật đầu. Ngày hôm qua mình đánh nhiều tù phạm như vậy, đặc biệt là quyền cước đánh vào ghế bàn kim loại, rất dễ dàng khiến cho người ta phán định thực lực mình. Vì vậy mà La Phong cũng không lấy làm lạ.

– Ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc ai đã làm hại ta?

La Phong nhíu mày muốn. Sĩ quan ngập ngừng một chút.

– Nếu trại tạm giam các ngươi không thể trả lời, ta sẽ thông qua Cực Hạn Vũ Quán, đệ trình yêu cầu tới An Toàn Cục Giang Nam để điều tra tất cả mọi việc ở đây.

La Phong mở miệng nói. Một khi việc này được đưa ra, khiến cho người ta biết có một Chuẩn Vũ Giả ở trại tạm giam bị người ta vây công, còn trại tạm giam lại bao che thì lãnh đạo trại tạm giam chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái.

Tên sĩ quan vội cười nói:

– La Phong tiên sinh, đừng nóng. Việc là như thế này: theo chúng ta điều tra, có một người tên là Chu Hoa Dương đã sắp xếp cho đám tù phạm tiến hành công kích La Phong tiên sinh. Căn cứ theo sự điều tra của chúng ta thì họ định đánh gãy một chân và một cánh tay của La Phong tiên sinh.

– Hả?

La Phong nhíu mày nói:

– Đánh gãy một cánh tay một chân của ta à? Ta không biết người nào tên là Chu Hoa Dương. Ai sai hắn làm như thế?

Tên sĩ quan vội trả lời:

– Chúng ta đã thẩm vấn Chu Hoa Dương được biết đó là một thanh niên tên là Trương Hạo Bạch mời hắn giúp đỡ.

– Trương Hạo Bạch?

Ánh mắt La Phong lạnh đi.

– Rõ là liều lĩnh!

– Hắn đúng là liều lĩnh.

Tên sĩ quan cười khẽ nói:

– La Phong ngươi hoàn toàn có thể nhờ An Toàn Cục Giang Nam bắt Trương Hạo Bạch. Hắn ở phía sau xúi dục người khác gây thương tổn cho Chuẩn Vũ Giả, đây là trọng tội! Chịu tù hai mươi năm cũng là việc rất bình thường. Nhưng thúc thúc của Trương Hạo Bạch cũng là một vũ giả!

Tên sĩ quan nói:

– La Phong có thể không nể mặt thúc thúc hắn, nhờ An Toàn Cục bắt Trương Hạo Bạch… An Toàn Cục chính là cơ quan quản lý vũ giả có quyền lực rất lớn. Thúc thúc Trương Hạo Bạch cơ bản không thể ảnh hưởng tới việc làm của An Toàn Cục.

– Ngươi có thể không sợ đắc tội với thúc hắn, vẫn ra tay đối phó Trương Hạo Bạch. Hoặc là buộc Trương gia bồi thường tiền. Tất cả đều do La Phong ngươi tự mình quyết định.

Tên sĩ quan cười khẽ nói:

– Ta đã nói xong! Đây là những thứ của La Phong tiên sinh.

La Phong gật gật đầu. Để đối phương bồi thường một khoản tiền? Hay thật sự phải đối phó với Trương Hạo Bạch?

– Alô, ba.

La Phong cầm lấy điện thoại di động, rồi gọi điện thoại.

– Con đã ra khỏi trại tạm giam, chút nữa là về đến nhà. Con sẽ về nhà ăn điểm tâm! Ba cứ yên tâm. Nhi tử của ba bây giờ thực lực lợi hại lắm, làm sao mà xảy ra việc gì được chứ?

—– o O o —–