Chương 34: Thành phố mất tích
Gần trưa ngày hôm sau, O"Conneil đưa mọi người đến bến cảng Cairo, Evelyn và anh trai đã đến từ sớm, đang đứng chờ, cho đến khi nhìn thấy O"Conneil mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó phát hiện ra đám Trịnh Xá, hai người đều tỏ vẻ đề phòng. Evelyn là một người khá trực tính, thẳng thắn nên khi O"Conneil đến nơi, nàng lập tức hỏi:- Không phải anh hứa chỉ đưa chúng tôi đi sao? Sao lai đưa cả đám nam nữ đến đây thế này, chúng tôi không có chịu trách nhiệm chi phí cho ngần ấy người đâu đấy…anh…anh là O"Conneil?
Khi ở trong ngục O"Conneil có vẻ rất lôi thôi bẩn thỉu, bây giờ tắm rửa sửa sang, mặc quần áo mới trông rất đẹp trai, đầy nam tính, chưa kịp nói gì đã khiến Evelyn nhìn đến ngẩn ngơ, cô nàng mãi mới rặn ra được một câu " Hi", Carnahall ngay lập tức tiếp lời nói:
- Ha ha ha, hôm nay thời tiết đẹp, thích hợp mạo hiểm, người nhiều chút cũng không sao…nhưng O"Conneil này, họ có tin được không đấy? Không sao, tôi chỉ quan tâm đến kho báu thôi, vàng ở đó không đủ chia đâu nha,
Carnahall vỗ vai O"Conneil nói nhỏ, O"Conneil gật gật đầu trả lời:
- Thời tiết hôm nay đúng là thích hợp mạo hiểm, yên tâm đi, họ không quan tâm đến vàng đâu, ngoài ra họ còn bảo vệ chúng ta…ừm, tôi lo việc khác cơ.
Dứt lời anh chàng moi ví tiền ra nhìn đi nhìn lại mới yên tâm cất đi. Carnahall giỏi nhất là móc đồ của người khác, anh chàng cười e dè nói:
- Yên tâm đi, tôi không rat tay với người nhà đâu, cậu nói là họ không quan tâm đến vàng, nhiều tiền lắm hả?
Trịnh Xá tiến đến gần cười nói:
- Xin chào hai vị! Quý vị nói chúng tôi nghe thấy hết rồi, yên tâm đi. Tôi là Trịnh Xá, còn đây là các bạn của tôi, chúng tôi là một đội thám hiểm được tài trợ bởi một triệu phú Mỹ, mục đích là truy tìm những nơi bí mật trên thế giới, Hamunaptra nằm trong danh sách. Mọi chi phí trên đường chúng tôi sẽ chi, thậm chí còn cung cấp sự bảo vệ cho các bạn. Có điều trên đường thám hiểm xin hãy nghe lời khuyên của chúng tôi, đừng gây ra những việc có hại cho mọi người, nói chung là thế đấy.
Evelyn đang ngẩn ngơ nhìn O"Conneil, lúc này mới sực tỉnh gấp gáp nói:
- Cái..cái gì? Chúng tôi không…không có tham gia đội thám hiểm của mấy người, sao lại phải nghe lời mấy người. Còn chi phí thì…không cần, chúng tôi tự trả được.
Trịnh Xá lắc lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ hai người hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ đi " Thám hiểm" thôi, còn kho báu gì đó chúng tôi không quan tâm.
Lần này phản ứng của Evelyn còn kịch liệt hơn nữa, cô nàng đỏ tía mặt lên lớn giọng:
- Mục đích của các người là Cuốn sách đen của người chết ( Book of Anubis) hay là Cuốn sách vàng của sự sống ( Book of Amun-Ra) chứ gì? Đừng hòng! Không thể nào! Nếu có thật thì đó là báu vật văn hóa, không thể giao cho một tay nhà giàu nào đó được, tôi tuyệt không giao thứ đó cho mấy người.
Trịnh Xá thấy nhứng ánh mắt dị dạng xung quanh, thậm chí còn có cả sự căm ghét, hắn vội nói:
- OK, OK, cái quái gì chúng tôi cũng không lấy, được chưa…ài..đàn bà..đúng là một đám cố chấp.
Nói đoạn cùng cả đoàn đi lên tàu, Evelyn thì vẫn không chịu thôi, tóm lấy áo O"Conneil mà nói:
- Anh có thề rằng họ nói sự thật không? Tôi không biết, anh đưa họ đến đây thì phải đảm bảo họ không được lấy hai cuốn sách đó! Nếu không… tôi cảnh cáo anh..!
O"Conneil đối diện với loại phụ nữ như thế chỉ đành cười khổ, nhất là khi thấy bọn Trịnh Xá đã lên tàu thì nụ cười biến thành một nét nhăn nhó. Nhưng dù sao thì anh chàng cũng giải quyết được với Evelyn, khi lên tàu đã thấy bọn Trịnh Xá bao cả nửa khoang hạng nhất, còn Carnahall sau khi nhận được một khối vàng thì lập tức thân thiết ông ông tôi tôi với Trịnh Xá. Có điều mọi người đều tránh xa tay trộm siêu hạng này, chỉ cần mất cảnh giác là nhất định mất cái gì đó.
- Đi theo dòng xuống hạ du, đến trưa mai chúng ta xuống tàu ở bến này, sau đó đi về hướng Tây khoảng nửa ngày sẽ đến ốc đảo lớn nhất, cũng là duy nhất trên đường đi Hamunaptra. Ở đấy có thương nhân, chúng ta sẽ mua lạc đà, nước ngọt và lương thực. Tiếp đó chúng ta đi về phía Tây Nam, nếu không có gì bất ngờ thì sau 3 ngày 3 đêm chúng ta sẽ đến Hamunaptra.
O"Conneil chỉ vào bản đồ trên bàn giải thích hành trình cho mọi người, chỉ có Evelyn vọi vàng hỏi:
- Bất ngờ? Bất ngờ gì cơ?
O"Conneil không trả lời mà cầm bao súng vứt lên bàn, mở ra, bên trong toàn súng ngắn, súng trường, shotgun và đạn dược, đủ cho mấy người dung. Evelyn ngẩn ra nhìn rồi lắp bắp:
- Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Chúng ta…đi thám hiểm…hay là…đi gây chiến tranh?
O"Conneil chỉ lẳng lặng cầm một khẩu súng lên nạp đạn, vựa nạp vừa nói:
- Thưa tiểu thư, ở đó rất kỳ lạ, có cái thứ quỷ gì đó bên dưới, lại còn đám áo đen thủ hộ nữa. Hamunaptra thật sự là thành phố của người chết, tin tôi đi, ở đo người chết nhiều hơn người sống định đến đó rất nhiều.
Evevlyn vội vàng quay lại nói với Trịnh Xá:
- Các người bảo là bảo vệ chúng tôi phải không? Tôi chỉ cần hai cuốn sách thôi, còn lại các người cứ lấy, dù anh trai tôi tin có kho tàng nhưng tôi không tin các người có thể đào nó ra được.
Trịnh Xá gật gật đầu nói:
- Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ đi thám hiểm thôi, còn những thứ khác không có hứng thú, nhưng tiểu thư rất quen mất cuốn sách đó à?
Evelyn hưng phấn kêu lên:
- Tất nhiên rồi, Cuốn sách mặt trời của Amun-Ra và cuốn sách bong tối của Anubis ghi chép tất cả phù chú của Ai cập cổ đại, chúng làm tôi từ bé đã mê Ai cập rồi.
Đúng lúc đó, Tiêu Hoành Luật từ đầu luôn yên lặng bỗng hỏi:
- Mấy giờ rồi?
Mọi người đều ngẩn ra, Trịnh Xá nhìn đồng hồ nói:
- Hơn mười giờ!
Hắn thấy Tiêu Hoành Luật nhìn hắn khẽ gật đầu, đêm trước, Chiêm Lam đã kể lại từng chi tiết của bộ phim, không biết có phải vì nàng cường hóa tinh thần lực không mà trí nhớ rất dễ sợ, từng chi tiết dù nhỏ cũng nhớ, mọi người như được xem lại cả bộ phim một lần. Giờ Trịnh Xá sực nhớ ra đêm nay đám áo đen tấn công tàu, và cũng vào khoảng này.
- Evelyn, cô đi lấy chìa…lấy bản đồ và khối tròn! Zero, Trương Kiệt, hai người bảo vệ cô ấy! Mọi người sẵn sang, có chuyện thì nghe Chiêm Lam, tề Đằng Nhất và Triệu Anh Không chỉ huy…đi thôi, bắt đầu rồi!
Trịnh Xá đứng dậy, rút dao ra rồi dẫn đầu đi lên boong tàu. Lúc bấy giờ Carnahall đang cùng một hội người Mỹ đánh Poker, rõ rang là vận may không được tốt, trước mặt một người Mỹ đã có khối vàng mà Trịnh Xá cho anh chàng.
- Hi, chào mọi người, cũng định chơi à?
Carnahall nhìn thấy Trịnh Xá và O"Conneil bèn lên tiếng, tuy thấy Trịnh Xá cầm dao nhưng Progknife nhìn bề ngoài không ra sao cả, chẳng ai nghĩ đó là một vũ khí nguy hiểm. O"Conneil thì có vẻ ngạc nhiên hỏi Trịnh Xá:
- Có chuyện gì vậy? Tôi thấy mọi người cứ kỳ kỳ sao đó.
Chưa dứt lời đã vang lên tiếng súng, từ đằng sau thuyền bốc lên một đám khói đen, mọi người cón chưa kịp định thần thì một người phục vụ đã ngã vật ra đất, chết queo. Đám Mẽo đánh bài phản ứng rất nhanh, ai nấy rút súng ra, lập chướng ngại vật xung quanh, bắt chước Cowboy bắn tứ tung. Carnahall nhanh không kém, loáng cái tiền và vàng trên chiếu bạc đã biến mất, sau đó ôm đầu chạy lại chỗ đám Trịnh Xá. O"Conneil cũng rút súng ra, lắp bắp:
- Đám áo đen…hơi bị..quá nhiều!
Trịnh Xá cũng đồng tình:
- Ừm, hơi bị nhiều.
Hắn nhớ trong phim, đám áo đen tấn công tàu chỉ có khoảng trên dưới 10 người, ngoài việc đốt tàu thì không đủ sức tiêu diệt mọi người, bây giờ chỉ tính số đã lên tàu cũng có đến mấy chục, chưa kể đến lien tục có người trèo lên tiếp viện.
Súng tiểu liên mini vào thời đại này có uy lực không thua gì súng máy hạng nặng, Trịnh Xá chĩa súng vào mạn thuyền quét một loạt, lan can tàu gãy tung tóe, gần mười tay áo đen ngã lộn cổ xuống sông, mọi người đều ngẩn ra nhìn hắn. Nói chung thì đạn thường cũng không đắt đỏ gì, Trịnh Xá bắn không tiếc đạn, lien tục quét đám áo đen xuống song. Còn may hắn chưa phải dùng Progknife, nếu không mọi người chắc là hết hồn, hắn vừa bắn vừa nói:
- Còn may là dung súng đạn giải quyết được.
Carnahall và O"Conneil được hắn bảo vệ phía sau kỳ quái hỏi:
- Thế cái gì không dung đạn giải quyết được?
- Ma quỷ, âm hồn…
Vừa lúc đó Trịnh Xá bỗng có linh cảm, hắn dơ dao ra trước mặt Carnahall, chỉ nghe keng keng hai tiếng, hai viên đạn bắn trúng dao.
- ….và vận may!
Carnahall giật bắn mình, vỗ vai Trịnh Xá nói:
- …Người anh em tốt..súng tốt!
Việc móc túi đã thành bản năng của tay này, chỉ nháy mắt đã moi trong người Trịnh Xá ra một cây súng ngắn, khoái trá bắn tung tóe ra bốn phía, Trịnh Xá và O"Conneil chỉ đánh nhìn nhau lắc đầu cười. Không bao lâu ba người đã hội hợp với mọi người bên lan can tàu, Evelyn đã mang theo chìa khóa và bản đồ, có điều trên tàu khói lửa mịt mù, có vẻ như tàu hết cứu nổi. Trên boong tàu xung quanh mọi người còn có mười mấy người áo đen nằm la liệt, trên ngực có một lỗ vừa đúng ngón tay út con gái, còn Triệu Anh Không đang dung khăn giấy lau ngón tay, khuôn mặt lãnh đạm và vẻ đẹp trung tính của nàng khiến khó ai có thể tưởng tượng nổi người con gái này vừa lấy mạng mười mấy người.
Trịnh Xá thu súng và dao vào Nạp giới, cười hải hải nói:
- Mọi người sẵn sang chưa?
O"Conneil ngẩn ra rồi cũng cười nói:
- Tất nhiên! Tôi nhớ là bờ bên này.
Carnahall thì đần mặt hỏi:
- Sẵn sang cái gì? Ê, O"Conneil, sẵn sàng cái gì cơ?
Trịnh Xá không đáp, tóm lấy Carnahall ném vèo xuống nước, tiện tay lấy lại khẩu súng ngắn, khi hắn vừa giơ tay về phía Evelyn thì cô gái rú lên, tóm chặt lấy O"Conneil, hắn chỉ đành thu tay về, đột nhiên cổ hắn trĩu xuống, Chiêm Lam cười hi hi treo trên cổ hắn, còn Zero và Triệu Anh Không đã liên tục nhảy xuống.
- Vậy thì…bắt đầu thôi!
Bộ phim này không như những lần trước, ít ra là hiện tai chưa thấy quá nguy hiểm, lại phát sinh quan hệ với các nhân vật chính khiến trong long Trịnh Xá cũng nhẹ nhõm hơn, hắn tự nhiên có cảm giác mình đang đi thám hiểm, rất hưng phấn.Hắn cười lớn nhảy xuống, song chảy không xiết, mọi người không bị nước cuốn tan ra mà đều bám sát sau lưng O"Conneil bơi vào bờ. Con tàu đã hoàn toàn cháy sang rực, loáng thoáng thấy mạn đối diện cũng có người nhảy xuống nước. Tuy trong hội có mấy người bơi không giỏi lắm nhưng dìu lẫn nhau, vào bờ cũng không khó khăn. Vào đến bờ, còn ướt lướt thướt nhưng Evelyn đã kêu ầm lên:
- Trời ơi! Hành lý của tôi, dụng cụ của tôi, tài liệu của tôi…mất hết cả rồi trời ạ!
Chiêm Lam là người có vẻ nhẹ nhàng thoải mái nhất, một tay nàng bám vào cổ Trịnh Xá, tay kia còn ôm một con mèo đen rất ngoan ngoãn, vào đến bờ con mèo vẫn yên lặng khoanh tròn trong lòng nàng. Đúng lúc ấy bờ bên kia có một gã trông rất đáng ghét kêu ầm lên:
- O"Conneil! Heey, O"Conneil, mấy người có vẻ thảm rồi, ngựa đều ở bên này.
- Này Beni, hình như cậu lên nhầm bờ rồi!
Cười xong thì vẫn phải đối mặt với hiện thật, mọi người phải đi bộ đến ốc đảo, cũng may là bờ bên này tương đối gần, dọc bờ sông còn có ít cây cối, mọi người vừa đi vừa nói cười nên cũng không thấy xa lắm. Trịnh Xá cố tình tụt lại đi cùng Tiêu Hoành Luật, nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta ngày càng đến gần Hamunaptra rồi, chú em thấy bọn mình có mấy thành khả năng thắng?
Tiêu Hoành Luật vừa giật giật tóc vừa nói:
- Còn tùy xem anh định nghĩa thắng lợi là thế nào? Tránh mặt bọn họ? Gϊếŧ sạch bọn họ? Hay là nhanh chóng hoàn thành bộ phim này, chôn vùi Imhotep?
- Định nghĩa thắng lợi? Sống sót… đại bộ phận mọi người sống sót!
Tiêu Hoành Luật vừa giật giật tóc vừa cúi đầu suy nghĩ, hồi lâu mới trả lời:
- Khoảng 10%, không chỉ 7% thôi, chưa nói đến đội khác, chỉ riêng Imhotep đã khá phức tạp rồi, tôi còn chưa biết làm cách nào chon hắn đây, chỉ đành đi theo cốt truyện, dung Cuốn sách của Amun-Ra tiêu diệt hắn vậy, từng bước, từng bước thôi. Còn đội Ấn châu, nói thật thì không có khả năng không chết ai, đến tôi cũng sẵn sang bị gϊếŧ rồi, ít nhất chúng ta sẽ chết một nửa.
" Tối thiểu phải chết 5 người sao?" Mang theo mối nghi hoặc hay có thể gọi là dự cảm không lành đó, Trịnh Xá cùng mọi người đến chợ ốc đảo, đó là một chốn tụ cư của dân du mục, khá nhỏ, nhưng trừ không bán người ra, hầu như cái gì cũng có. Mọi người mua lương thực, dự trữ nước và 13 con lạc đà, bắt đầu tiến về phía Hamunaptra, dù có mệt cũng chỉ có thể gà gật trên lạc đà, ba ngày ba đêm nhanh chóng qua đi, mọi người đến rất gần đích.
Trừ ba người bọn O"Conneil thường xuyên sinh hoạt cạnh sa mạc, những người còn lại trải qua đêm lạnh ngày nóng của sa mạc, ai nấy đều chịu hết nổi. Trừ Trương Kiệt và Zero, chưa ai đến sa mạc, khỏe như Trịnh Xá sau mấy ngày còn có cảm giác lử đử, nhất là Tề Đằng Nhất, Trương Hằng, Cao Hồng Lượng, Tần Chuế Ngọc bốn người, ngồi lâu trên lạc đà, đến lúc xuống ai nấy đều lắc lắc lư lư, phờ phạc tiêu điều như nạn dân châu Phi.
Một bình minh nữa đến, khi mọi người đã quen với việc di chuyển trên lạc đà trong sa mạc, bỗng từ sau một gò cát, một toán người đông đến mấy chục người ngựa nhô ra, đi đầu chính là Beni. Beni hướng về phía O"Conneil kêu lớn:
- Ê, chào buổi sang ông bạn già!
O"Conneil không nói không rằng dẫn mọi người đến gần đội kia, hai toán người dừng lại cách nhau vài mét, hướng về hoang mạc mênh mông. Một người Mỹ nghi hoặc hỏi:
- Chúng ta dừng lại làm gì? Anh nói là gần đến Hamunaptra rồi mà, sao lại dừng ở đây?
Beni điềm dạm nói:
- Bình tĩnh, kiên nhẫn chút anh bạn!
Evelyn cũng nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta chờ cái gì?
O"Conneil đáp:
- Chờ mục đích của chúng ta xuất hiện.
Chàng Mẽo lúc nãy lại kêu lên:
- Ê O"Conneil, còn nhớ hôm trước trên chiếu bạc đổ cái gì không? Ai đến Hamunaptra trước thắng 500 đô đó. Đua không?
Vừa lúc đó anh bình minh xuất hiện từ chân trời, trong ánh nắng vàng kim, từ từ một phế tích xuất hiện, chính là Thành phố của người chết Hamunaptra. Sau mấy ngày gian khổ, thấy được mục tiêu, mọi người đều kích động không nói nên lời, chỉ thi nhau thúc tọa kỵ hướng về phía phế tích. Tâm tình của bọn Trịnh Xá khá phức tạp, muốn trở về Chủ thần không gian, họ phải chôn vùi Imhotep, nhưng để mai táng hắn thì trước hết phải phục hoạt bất tử tế tự. Phục hoạt Imhotep thì phải đối mặt với một đội khác, phải gϊếŧ ít nhất là một người để tránh việc đại bộ phận thành viên trong đội bị delete. Nói gì thì nói, bọn Trịnh Xá cũng đã đến Hamunaptra, phế tích đầy những tảng đã khổng lồ, minh chứng cho một thời từng huy hoàng, trên từng di tích còn vương lại chút tôn nghiêm tráng lệ ngàn năm trước.
Sau khi tiến vào Hamunaptra, mọi người tụ vào cắm trại cùng một nơi, sắp xếp xong xuôi thì Evelyn lôi O"Conneil đi tìm của ra vào hầm mộ, đám người Mỹ cũng thế. Chỉ có bọn Trịnh Xá sau khi bàn sơ qua quyết định ở lại trên mặt đất, khảo sát địa hình xung quanh.
- Đường hầm chỉ sâu khoảng 100m, O"Conneil đi xuống đó cũng không cách xa chúng ta quá 5000 m, lợi dụng thời gian này chúng ta kiểm tra địa hình xung quanh. Zero, anh khảo sát vị trí tấn công tầm xa, tìm địa điểm bắn tỉa. Trương Kiệt, Tề Đằng Nhất, Tiêu Hoành Luật tìm vị trí đánh cận chiến, những người còn lại cảnh giới xung quanh, có động tĩnh thì nổ súng báo hiệu. Hãy cùng chiến đấu để sống còn…ít nhất là để đại bộ phận mọi người sống sót trở về.
Trịnh Xá đứng trên một cây cột nhìn ra sa mạc xa xôi, cây cột đá cao cả mười mấy mét, xưa kia có lẽ là cột trụ chính của cung điện hay lăng mộ, ngàn năm vẫn không gục ngã, Trịnh Xá đứng đó có thể nhìn thấy cả chục nghìn mét đằng xa.Hắn đứng trên cột đá đã 2 tiếng, tầm nhìn chỉ thấy toàn cát vàng, nhưng bằng thể lực mà nói, đứng đó them 24h hắn cũng vẫn OK.
- Ê, định đứng trên đó đến bao giờ? Không phải định tránh mặt em đấy chứ?
Giọng con gái nghe mềm mại mà chua chát Trịnh Xá và Chiêm Lam cùng một tổ, họ phụ trách cảnh giới hai hướng Tây và Nam, một vùng sa mạc rộng lớn, để thuận tiện, hắn nhảy lên cây cột lớn này, Chiêm Lam không lên được chỉ đành tấm tức khó chịu bên dưới.
?? Chiêm Lam ấm ức vì Trịnh Xá không thèm nhìn nàng, vừa vuốt ve con mèo tội nghiệp vừa nói:
-Ê! Đừng có mà bỏ lơ người ta, lúc bơi trên sông rõ rang có thể ôm em từ phía sau mà bơi, anh lại như khúc gỗ ấy, người ta còn ôm mèo mà!
Trịnh Xá chỉ đành ngồi xổm nhìn nàng nói
- Không phải thế, chỉ là bọn mình đang đối mặt với tình huống rất khó khăn, phải chiến đấu với đội khác, lại còn âm 2000 điểm, em nghĩ là anh còn tâm tình hẹn hò sao?
Chiêm Lam nhìn chằm chằm vào Trịnh Xá, vì ngược nắng nên nàng không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ đành buồn bã nói
- Xin anh đừng đói xử với em như thế… đừng…em không có ý định gì hết… em tự có giới hạn, không làm tổn thương ai cả, đừng tránh em như tránh tà thế… nếu vì Trương Kiệt khiến anh băn khoăn không biết tin ai, thì anh hãy quên đi những điều em từng nói, đối xử với em như ngày xưa, một người bạn, một chiến hữu cũng đủ rồi.
Trịnh Xá trầm lặng thở dài: "
- Bọn mình giờ không tốt sao, là chiến hữu, quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau như những người khác, nhẹ nhàng thanh thản.
Hai người đều im bặt, lặng lẽ nhìn hoàng hôn từ từ tan biến trên sa mạc.
- Lúc đó bọn tôi vừa mở quan tài đá, một con Mummy ướt sũng bật ra, Mummy cả nghìn năm mà còn ướt đó, cứ nghĩ coi.
Carnahall lớn tiếng kể cho mọi người nghe những chuyện xảy ra dưới hầm mộ, bọn Trịnh Xá liếc nhìn nhau, mummy ướt đó rõ rang là Imhotep chứ còn gì nữa. Chiều buông, mọi người rì rầm nói những chuyện ban ngày, bọn O"Cooneil kể chuyện thám hiểm lăng mộ còn Zero và Tề Đằng Nhất nhỏ giọng trình bày địa hình xung quanh.O"Cooneil có vẻ chú ý lắng nghe bọn Zero, bong nhiên chen ngang:
- Mấy người định chiến đấu ở đây sao? Trinh sát địa hình kỹ càng còn hơn cả quân đội, người anh em, có vấn đề gì nói nghe coi.
Trịnh Xá cười cười vỗ vai anh chàng nói:
- Không có gì, để bọn tôi lo, mà các cậu nên tránh xa tụi Mẽo ra, OK!
O"Conneil nhún vai nói:
- Trong ngày hôm nay đám Mẽo cũng không may mắn gì, có ba người bản xứ bị hòa tan.
- Hòa tan?
Evevlyn và Carnahall nhất tề hỏi với giọng hoài nghi.Trịnh Xá cười nói:
- Có vẻ như có lời nguyền đó, chỉ không biết ở đây có hôn ma hay cái quỷ gì nữa không thôi.
Bọn O"Conneil lặng đi hồi lâu, chỉ có Evelyn kêu ầm lên:
- Làm ơn đi, thế giới này làm gì có quỷ quái, tôi chỉ tin vào những gì mình thấy thôi.
Trương Kiệt bỗng thò đầu qua nói:
- Bọn tôi từng thấy hồn ma thất đó nhé, cực kỳ đáng sợ, trong đám bọn tôi rất nhiều người từng bị ma gϊếŧ, nếu không may thì tụi tôi cũng toi hết rồi. Ha ha ha …
Chiêm Lam lườm một cái nói:
- Evelyn, đừng tin anh ấy, toàn đùa thôi mà.
Trương Kiệt cười cười nhún vai, Trịnh Xá định đánh lạc hướng, bỗng hắn nghe tiếng cả trăm con ngựa nện vó đằng xa, mọi người đều biến sắc mặt. Trịnh Xá chồm dậy keeuy lớn:
-Chuẩn bị vũ khí, sẵn sang chiến đấu!
Vừa dứt lời, mười mấy kỵ sĩ áo đen từ bong tối tràn ra, phần thì nổ sung vào trại, phần thì dung đuốc đốt lều và các vật tư xung quanh, chỉ mấy phút sau số người tấn công đã tăng lên gấp mấy lần. Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn rút súng tiểu liên ra quét một loạt, mấy kỵ sĩ áo đen đi đầu nhao nhao ngã ngựa, liền đó là Trương Kiệt, Zero thi nhau rút tiểu lien và sung ngắn ra bắn, chỉ thoáng chốc hai mươi mấy kẻ tấn công bị bắn gục, đám áo đen không tài nào tiến gần, lát sau chỉ đành rút lui, lưu lại mười mấy xác chết và mấy con ngựa vô chủ hi hí ầm ĩ. Đám người địa phương do người Mỹ thuê từ từ yên tĩnh lại, rồi kêu hò ầm ĩ cảm ơn bọn Trịnh Xá, cả đám O"Conneil cũng ngẩn người ra nhìn. Đám người Mỹ vừa lúc chui trong mộ ra, không hay biết gì mà khoe khoang chiến lợi phẩm: mấy cái bình gốm rất có giá trị. Ba người Mỹ cầm mấy cái bình tản về các lều cá nhân, tay giáo sự Ai cập ôm cuốn sách đen trước lêu, loay hoay tìm cách mở ra.
Một tay người Mỹ vừa múa múa bình gốm vừa cười ầm ĩ:
- Ha ha ha, thấy cái này không O"Conneil, nghe nói bọn cậu kiếm được một Mummy ướt mèm? Phơi đi cũng dùng làm củi được đấy, hớ hớ hớ!
Bọn Trịnh Xá biết cốt truyện chỉ cười, còn Evelyn không nhịn nổi cầm mấy xác bọ hung kêu ầm lên:
- Biết gì đây không? Đây là xác bọ thánh, một loài bọ ăn thịt, cái xác ướt sũng của bọn tôi bị ăn sống đó nha!
Đám người Mỹ im bặt, nuốt nước bọt, vì họ gây chuyện trước nên giờ chỉ đành ngồi đó mà nổi da gà. O"Conneil hiểu ý Evelyn, cố ý nói to:
- Có người đổ đám bọ này vào để chúng ăn dần xác phải không?
Đám người Mỹ nuốt nước bọt lạnh ngắt, Evelyn cố tình cao giọng:
- Để bọ chui vào bò dần dưới da, người bị hành hình cảm thấy trong cả tháng, từ xưa đến này chưa từng nghe nói trong lịch sử Ai cập có ai bị phán hình phạt này, dễ sợ.
Đám người Mỹ mãi mới thoát khỏi sự kinh hoàng, run giọng hỏi:
- Sao lại không có ai khác bị phán xử như vậy, hình phạt này dễ sợ lắm sao?
Evelyn lườm đám Mẽo, giọng tưng tửng:
- Người Ai cập cổ sợ hậu quả của hình phạt này, họ tin rằng kẻ nào bị trùng phệ, khi sống lại sẽ có pháp lực vô cùng, đem lại 10 tai nạn hủy diệt cho Ai cập. Đám Mẽo im re, nói vài câu rồi tản về lều ngủ, chỉ có tay giáo sư Ai cập ngồi trước lều nghiên cứu cuốn sách đen, không chú ý đến ánh mắt sang quắc của Evelyn. Chỉ có bọn Trịnh Xá nhìn thấy hết, nhưng cũng không ai nói gì, bọn họ đang có cảm giác hết sức mâu thuẫn, vừa muốn ngăn cản sự điên rồ của cô gái, vừa mong chờ những chuyện sẽ xảy ra.Quả nhiên, đến nửa đêm, Evelyn rón rén đến lều của giáo sư, khẽ khàng rút cuốn sách ra, rồi rón rén trở về lều.
- Cô biết không? Hành động đó gọi là ăn trộm đấy!.
O"Conneil khe khẽ nói bên tai nàng.
- Theo cách nói của anh và anh trai tôi thì gọi là mượn.
Evelyn ăn miếng trả miếng, cười hì hì. O"Conneil bò dậy, ngạc nhiên nói:
- Tôi cứ nghĩ cuốn sách này màu vàng kim cơ, không ngờ lại màu đen.
Evelyn lắc đầu nói:
- Đây không phải là Book of Amun-Ra, màu đen có lẽ là Book of Anubis.
O"Conneil nói với vẻ nghiêm túc:
- Sách của người chết cô cũng dùng để chơi sao?
Evelyn cười cười nói:
- Chỉ là sách thôi, đọc sách cũng chết người sao?
Trịnh Xá bỗng lên tiếng:
- Cô cũng biết tiếng Ai cập cổ à? Tề Đằng Nhất, cậu cũng biết tiếng Ai cập cổ đúng không?
Evelyn và O"Conneil đều giật mình, vội vàng suỵt một tiếng, khẽ giọng nói:
- Chỉ đọc không thôi thì OK, miễn là đừng lắm chữ lạ là được!
Evelyn rất là điếc không sợ sung, lẩm bẩm đọc:
- Ánh sang và bong tối, địa ngục và trời cao, sống lại, sống lại đi
Trịnh Xá, Zero và Triệu Anh Không bật dậy, ba người đều cảm thấy mối nguy hiểm từ dưới long đất trào lên, lạnh buốt sống lưng… Trịnh Xá phản ứng cực nhanh, hắn nhảy đến bên một cột đá gần đó, nhảy ba bước lêи đỉиɦ cột, nhìn ra xa tít hướng Tây, phảng phất như thấy một nhóm người xuất hiện, bóng tối và khoảng cách khiến hắn không tài nào nhìn rõ nhóm người đó có bao nhiêu người hay hình dáng ra sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện
Trịnh Xá bản năng giơ dao lên trước ngực, phách một tiếng, một hòn đá từ xa bay đến đập vào dao, vỡ tung ra, Trịnh Xá không kìm được lực đẩy, ngã lộn xuống đất. trong khu trại, mọi người nhao nhao chồm đậy, ai nấy đều nghe tiếng vỗ cánh xào xạc, cảm giác nguy hiểm dậy lên trong long mọi người đội Trung Châu, tiếng kêu, tiêng gào ầm ĩ, một cơn lũ màu đen từ long đất trào lên, hung hãn nuốt chửng mọi thứ.
Evelyn không còn nghĩ gì được đến Cuốn sách của Anubis, nàng bị O"Conneil ôm ngang eo chay vụt vào hầm mộ, trong khi đó Trịnh Xá vẫn ngẩn người nhìn về hướng Tây, nơi sát khi từng đợt từng đợt truyền tới. may mà Zero và Trương Kiệt kịp chạy tới, tóm lấy hắn chạy vào hầm mộ.Cách Hamunaptra không xa, trên một gò cát, có một nhóm người đột nhiên xuất hiện.