Chương 18: Phảng như cách thế
Chuyện thứ ba theo như lời Sở Hiên, so với hai chuyện trước còn còn khiến người ta cảm thấy chấn kinh hơn nhiều, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn hắn, trong ánh mắt mỗi người đều rực cháy nói không nên lời. Ngẫm lại cũng đúng, bất luận là kẻ nào sau khi đã trải qua sinh tử khủng bố, vô luận hắn đối với thế giới thực có thất vọng cỡ nào, người này cũng tuyệt đối tràn đầy khát vọng được trở về thế giới thực đó, mà không muốn tiếp tục lưu lại chịu khổ ở cái nơi kinh khủng vô cùng vô tận này.Trong mắt Trịnh Há tràn đầy nghi hoặc, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hiên, e dè nói:
- Trong lòng ngươi có quá nhiều toan tính, ta thực sự hoài nghi có phải ngươi lại có âm mưu gì hay không... Nói ra đi, làm thế nào để trở lại thế giới hiện thực.
Sở Hiên thản nhiên cười:
- Ta còn chưa bảo ngươi phải làm cái gì, có trở về thế giới hiện thực hay không hoàn toàn do ngươi tự mình lựa chọn … Trương Kiệt, ngươi nhất định không xem kĩ qua chi tiết hoán đổi số ngày sinh hoạt, ngày hôm qua ta đã cẩn thận xem xét lại một chút, kết quả phát hiện không chỉ có thể hoán đổi số ngày sinh hoạt trong thế giới phim kinh dị mà ta vừa trải qua, mà còn có thể trở về thế giới hiện thực.
Trương Kiệt hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Điều này còn mượn ngươi nói nhảm sao? Chỉ cần có năm vạn điểm thưởng thì ai cũng có thể trở về, ngươi cho rằng chúng ta có đủ số lượng năm vạn điểm thưởng sao? Trêu đùa người khác cũng không cần ngươi phải trêu đùa như vậy chứ?
Sở Hiên liếc nhìn hắn rồi nói:
- Ta nói là hoàn toàn quay về sao? Khi xem xét hoán đổi số ngày sinh hoạt thông thường, ta phát hiện có một chức năng ghi chép lại, bên trong đã ghi lại năm bộ phim kinh dị: A Nightmare on Elm street 1, Scary Movie 2, Final Destination 1, Resident Evil 1, Alien 1, ngoài thế giới kinh dị trong năm bộ phim ra, bản ghi chép này còn có một thế giới khác, đó chính là thế giới hiện thực!
Trương Kiệt sau khi nghe đến mấy cái tên này, sắc mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch, chỉ thấy hắn thì thào:
- Mẹ kiếp, đây toàn là những bộ phim kinh dị mà ta đã trải qua, sao lại có thể có những ghi này? Vậy những ghi chép trước đó đâu?
Sở Hiên lắc đầu nói:
- Không có ghi chép trước đó, phỏng chừng đã bị "Chủ thần" loại trừ rồi. Dù sao trong số chúng ta chỉ có ngươi sống sót qua năm bộ phim kinh dị, phỏng chừng bản ghi kia chính là liên quan đến ngươi. Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là có thể mở ra thế giới của phim kinh dị và thế giới thực tế trong bản ghi, sau khi mở ra, liền có thể tùy ý tiến nhập vào trong bất cứ thế giới của bộ phim kinh dị nào, trong đó cũng đã bao gồm thế giới hiện thực, đây mới là chuyện thứ ba mà ta muốn nói!
- Sử dụng một chi tiết kịch tình cấp D là có thể khai mở một thế giới phim kinh dị đã trải qua trong bản ghi, mà hoán đổi số ngày sinh hoạt trong thế giới phim kinh dị đã được khai mở thì cần phải tiêu hao số lượng điểm thưởng gấp năm lần, cũng tức là cái giá cắt cổ năm mươi điểm thưởng đổi lấy một ngày, nói cách khác, muốn tạm thời quay lại thế giới thực cần phải đạt được hai điểm yêu cầu, một là có một chi tiết kịch tình cấp D, hai là phải chi một lượng điểm thưởng giá cắt cổ, thiếu một trong hai thứ đó cũng không được.
Mọi người nhất thời đều trầm mặc, Trương Kiệt sớm đã đem sự trân quý của chi tiết kịch tình nói với bọn họ, có thể nói, Trịnh Xá nếu không phải có được nội lực và huyết thống biến dị của huyết tộc, vậy thì hắn căn bản không thể sống sót qua bộ phim kinh dị Ailen 1, chi tiết kịch tình thật sự là thứ quan hệ tới tính mạng, ai dám dễ dàng lấy nó ra sử dụng lung tung chứ? Huống hồ chẳng những cần có chi tiết kịch tình cấp D, còn phải chi một số lượng điểm thưởng rất lớn, điều này đối với bọn họ mà nói thật sự là một chuyện vô cùng xa xỉ, vẻn vẹn chỉ là vì có thể trở về thế giới hiện thực trong có vài ngày, cái giá như vậy khó tránh khỏi có chút được không bằng mất.
Sở Hiên thấy mọi người đều trầm mặc, hắn lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không định để các ngươi lãng phí điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình. Trên thực tế tạm thời trở lại thế giới thực, chí ít một người trong chúng ta có thể trở lại. Đây thực ra là một chuyện phi thường cấp bách, ta không biết các ngươi có muốn suy đoán một chút về cái không gian này hay không, ít nhất ta có hai suy đoán trái ngược về cái không gian này. Một là tinh thần chúng ta tiến vào trong thế giới này mà thân thể vẫn ở trước máy tính, hai là cả tinh thần lẫn nhục thể của chúng ta đều tiến vào trong thế giới này. Ta nghĩ các ngươi cũng thông qua nữ nhân của mình biết được một chút tin tức rồi chứ, vô luận chúng ta trải qua thời gian bao lâu trong phim kinh dị, đều sẽ trở về không gian này sau một ngày một đêm … hoặc là chết. Nói cách khác, Chủ Thần có thể khống chế thời gian của những không gian khác nhau, điều này thật sự là …
- Thật sự là Thần chân chính!
Sở Hiên nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra một từ để hình dung như vậy, hắn thì thào nói:
- Có lẽ các ngươi sẽ không hiểu được điều này có quan hệ gì, có thể khống chế thời gian và không gian, sáng tạo thế giới độc lập và toàn bộ sinh vật sống, ta chỉ có thể hình dung đến từ "Thần". Đây chính là sự tình trọng yếu mà ta muốn nói, nếu như chỉ là tinh thần tiến nhập vào thế giới này, nói cách khác, cái gì mà các loại cường hóa đều là hư ảo, mà thế giới như vậy gần như là mạng Internet hư ảo, như vậy cũng có thể giải thích rất hợp lí vì sao gặp phải nhiều tình huống cơ hồ không có khả năng xuất hiện nhiều như vậy. Đồng thời nhục thể chúng ta rất có thể đang rơi vào trạng thái người thực vật, nếu như chúng ta không mau chóng quay lại thế giới hiện thực xác nhận, nhục thể rất có khả năng sẽ bị người không rõ tình hình phá hủy.
- Đương nhiên nếu cả tinh thần và nhục thể của chúng ta đều tiến vào thế giới này… Nơi này chính là thế giới của "Thần", vô luận chuyện hoang đường đến đâu, ta đều có thể tưởng tượng, mà nếu thực sự như vậy, các loại cường hóa thân thể trong những truyền thuyết … chúng đơn giản chính là vô số khả năng tiến hóa của loài người, triển vọng vô hạn, chỉ cần chúng ta có thể sống sót, tương lai chúng ta cũng nhất định có thể trở thành "Thần"chân chính!
Trịnh Xá khẽ miết đầu nói:
- Chuyện thành thần quá xa vời rồi, ta nghĩ ta đã minh bạch ý tứ của ngươi, nếu cả tinh thần và nhục thể của chúng ta đồng thời tiến vào thế giới này, vậy trước khi quay về được thế giới thực, thật sự có thể hoàn toàn không để ý tới mọi chuyện bên kia, chỉ cần an tâm sống sót tại đây là được. Nhưng nếu chỉ vỏn vẹn có tinh thần của chúng ta tiến vào thế giới này thôi, nói cách khác, chưa nói tới hết thảy ở đây đều không mang được về thế giới thực, hơn nữa nhục thể của chúng ta rất có khả năng sẽ bị phá hủy, ý tứ ngươi là thế này chứ gì?
Sở Hiên vỗ vỗ tay nói:
- Không sai, nói đơn giản chính là ý này, cho nên đề nghị của ta là, chúng ta tốt nhất có thể tuyển ra một người quay về thế giới thực, cho dù chỉ quay về được vẻn vẹn có một ngày cũng tốt, mấu chốt là kiểm tra xem tới cùng là chỉ có tinh thần, hay là cả tinh thần lẫn nhục thể đều tiến nhập thế giới này. Đây kì thật mới là chuyện liên quan nhất đến mạng sống của chúng ta, các vị hiểu được chứ?
Trịnh Xá cùng mấy người chung quanh nhìn nhau vài lần, mấy người đều đã thừa nhận cách nói của Sở Hiên. Trịnh Xá thở dài một tiếng nói:
- Mặc dù cũng không có lý do và chứng cớ gì, nhưng ta vẫn cảm giác trong lời nói của ngươi, tựa hồ có âm mưu gì đó đang chờ chúng ta tự nhảy vào … Không, phải nói là bày mưu, ngươi mỗi lần đều trực tiếp nói rõ ra, ngược lại làm cho chúng ta chỉ có thể theo ý của ngươi mà tiến hành, vậy ngươi cho rằng hẳn là ta phải quay về thế giới thực một chuyến?
Sở Hiên thản nhiên gật đầu, Trương Kiệt lại không phục nói:
- Uy, Sở Hiên, dựa vào cái gì mà bắt Trịnh Xá phải lãng phí? Lần này nếu không phải có hắn, chúng ta toàn bộ mọi người đều chết chắc rồi. Đúng rồi, Trịnh Xá, ngươi tu bổ thân thể tiêu hao hết bao nhiêu điểm thưởng? Tất cả không thể để cho ngươi một mình chịu thua thiệt a, tiêu hao bao nhiêu, mấy người chúng ta hợp lực đổi lấy chút trang bị cho ngươi, coi như là bồi thường cho số điểm mà ngươi phải bỏ ra để tu bổ thân thể."
Trịnh Xá nhìn Trương Kiệt cười cười nói:
- Không cần phải như thế, dù sao ta gϊếŧ Queen đã được 3000 điểm thưởng, ngoại trừ số điểm tiêu hao để tu bổ thân thể, vẫn còn lại không ít... Về phần vì sao là ta trở về, bởi vì ta là người duy nhất trong các vị có cường hóa: nội lực cùng huyết thống biến dị huyết tộc, sau khi trở về cũng có thể chứng minh năng lực của nơi này có thể mang về hay không. Đồng thời ta cũng là người không cần chi tiết kịch tình nhất, chí ít so với các ngươi, nhu cầu của ta đối với nó không cấp bách bằng các ngươi, mà các ngươi lại cần phải dùng nó để cường hóa thuộc tính cho bản thân. Cho nên, nếu như thực sự cần có người trở về thế giới thực, người đó ắt hẳn chính là ta rồi.
Mọi chuyện sau đó tương đối đơn giản, sau khi xác định thực sự cần phải quay vê thế giới thực, Trương Kiệt đề nghị mọi người hợp lực góp cho Trịnh Xá một bộ trang bị tiêu chuẩn, đương nhiên mấy bộ phận quá đắt vẫn là hắn tự mua lấy. Nhưng tốt xấu gì cũng mua cho hắn một bộ áo chống đạn tân tiến, một đôi giầy giảm xóc có thể làm giảm áp lực khi rơi xuống đất, một khẩu súng tiểu liên công nghệ cao nhỏ gọn, một thanh chủy thủ chấn động hạt cao tần[1].
Mọi người đều mua cho hắn một kiện trang bị, nhưng thanh chủy thủ kia là quý nhất, giá hơn 600 điểm thưởng, loại vũ khí gần như chỉ có trong khoa học viễn tưởng, trong thế giới thực còn chưa có ai nghiên cứu ra loại vũ khí công nghệ cao như thế này, thanh chủy thủ quý giá này không ngờ lại là do Sở Hiên mua cho hắn. Nhưng điều này lại càng khiến Trịnh Xá thêm nghi ngờ, trong lòng hắn càng tin rằng Sở Hiên đang định sắp đặt một âm mưu gì đó, chỉ là y tạm thời còn chưa có biểu hiện ra mà thôi.
Lúc ăn cơm, mọi người tổ chức một trận liên hoan tại nhà Trương Kiệt, vẫn là các nguyên liệu thức ăn trân quý, hơn nữa tay nghề của cổ điển mĩ nữ kia càng có tiêu chuẩn hơn cả đầu bếp. Bộ dạng của mọi người đều có thể dùng câu phàm ăn tục uống để hình dung. Ngay cả người lãnh đạm như Sở Hiên cũng vậy, thậm chí trong mấy người hắn còn là loại người ăn uống tàn bạo nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện
Sau khi ăn xong bữa cơm, tất cả mọi người đề nghị vào lúc mười giờ trưa thứ hai tập hợp tại quảng trường, sau đó tiễn Trịnh Xá trở về thế giới thực … Mặc dù là quay về trong thời gian ngắn ngủi, điều này đối với sự sinh tồn của mọi người trong thế giới khủng bố này mà nói, đã là gần như là một loại hi vọng xa vời, so với sự khủng bố thì bình đạm cũng là thiên đường.
Lại là một đêm không lời, cả phòng chỉ có tiếng rêи ɾỉ …
Mười giờ sáng ngày thứ hai, tất cả mọi người đều đứng trên quảng trường yên lặng nhìn nhau. Trịnh Xá lại nhắm mắt cùng chủ thần liên lạc gì đó, sau một lát hắn giơ tay trái nhìn về phía Nạp giới, mọi người chung quanh đều cảm thấy một trận phiền muộn, chỉ có Sở Hiên thản nhiên hỏi:
- Lại mua thứ gì trong Nạp giới sao?
- Ân, hoán đổi một khối Rubic bằng bạch kim.
Trịnh Xá bất đắc dĩ cười cười nói:
- Nhà ta cũng không phải giàu có gì, cha mẹ dựa vào tiền lương hưu mới đủ sống, dù sao thử xem cũng tốt, nếu như thứ này có thể mang về thế giới thực, tốt xấu cũng cấp cho cha mẹ chút tiền dưỡng lão không tốt à? Hơn nữa cha mẹ Lệ Nhi năm xưa vì chữa bệnh cho nàng đã tốn rất nhiều tiền, tới bây giờ tình trạng kinh tế cũng không tốt lắm … Dù sao đều phải thử xem, có thể làm cho cha mẹ cùng gia đình an ổn, ta cũng có thể an tâm mà giãy giụa trong thế giới phim kinh dị này.
La Lệ nhu thuận đứng bên cạnh Trịnh Xá, khi nàng nghe được tình huống của cha mẹ mình, ánh mắt cô bé lập tức đỏ hoe. Vẫn là Chiêm Lam tinh tế, nàng móc ra một cái khăn tay nhẹ nhàng đưa cho La Lệ, tiểu nữ hài lập tức nhìn về phía nàng mỉm cười cảm tạ.
Trịnh Xá cười khổ nắm tay La Lệ, hắn vừa cẩn thân kiểm tra lại những thứ cần mang theo: súng tiểu liên cùng đạn dược, thanh Prog Knife, áo chống đạn, còn có một ít thuốc cầm máu và băng vải, những thứ này đều được hắn tống vào Nạp giới, cộng thêm một khối Rubic bạch kim, trong Nạp giới đã chật ních, về phần đôi giầy giảm áp kia thì hắn xỏ luôn vào chân, trên cơ bản có thể mang thì đều mang theo rồi, hắn hiện tại chỉ phải xác định những thứ kia có thể mang về thế giới thực hay không là được.. trong đó cũng bao gồm cả La Lệ.
Đây cũng là một trong những lý do trọng yếu hắn tại sao đáp ứng trở về, đó chính là xác nhận La Lệ có thể trở lại thế giới thực hay không, mà cũng không phải chỉ là ảo ảnh do "Chủ thần" tạo ra, mộng mặc dù là ảo, nhưng cuối cùng tỉnh lại, cùng với cảm tình trước đó sẽ lại thương tâm, ngược lại không bằng thống khoái một lần, hắn cần phải biết hết thảy những điều này tới cùng có phải là ảo giác hay không!
- Vậy … đi thôi!
Trịnh Xá thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, chỗ này chính là nơi hắn đang làm quản lý lúc trước, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, một đàn bồ câu bay qua, không khí rất yên bình, thoáng có tiếng người vọng lại. Đây chính là thế giới hiện thực hắn sinh ra, lớn lên, ở đây không có quái vật, không có T-virus, càng không có cảm giác kinh khủng mỗi giây phút đều phải chờ đợi lo lắng, thế giới hiện thực bình hòa phảng phất giống như thiên đường.
Trong lúc hoảng hốt, Trịnh Xá đột nhiên cảm thấy thế giới hiện thực sao mà xa lạ đến thế, thật giống như chuyện từ kiếp trước, trải qua giãy giụa luân hồi khủng bố, hắn cuối cùng chuyển chế trọng sinh trở về.
La Lệ vỗ vỗ ngực nói:
- Vừa rồi em rất sợ, sợ rằng mình chỉ là một ảo ảnh do quang cầu kia chế tạo ra, hì hì, nguyên lai thật sự có thể trở về thế giới hiện thực... Đại sắc lang, anh đang nghĩ cái gì đấy?
Trịnh Xá lắc lắc đầu, một ít tin tức xuất hiện trong đầu hắn, đó là tin tức Chủ Thần lưu lại. Trong ba mươi ngày tại thế giới hiện thực, không thể dùng bất cứ phương thức nào nói ra chuyện về Chủ Thần không gian, nếu không hắn cùng tất cả vật phẩm đem theo đều sẽ bị xóa bỏ.
Sau ba mươi ngày hắn phải trở về phòng làm việc này, Chủ Thần sẽ đưa hắn về Chủ Thần không gian, hắn phải chạm vào tất cả vật phẩm, nếu không vật phẩm sẽ bị bỏ lại tại thế giới hiện thực, nếu như vật phẩm này là vật phẩm chỉ có tại Chủ Thần không gian thì sự tồn tại của nó sẽ bị xóa bỏ. Nếu như sau ba mươi ngày hắn không trở về phòng làm việc vậy hắn và tất cả vật phẩm đem theo đồng thời bị xóa bỏ.
- Ý tứ là không thể nói ra bất cứ chuyện gì về nơi đó, sau ba mươi ngày phải trở lại đây, còn phải nắm tay La Lệ nữa?
Trịnh Xá âm thầm gật đầu, ghi nhớ kỹ những việc cần chú ý trong lòng, tiếp đó hắn nói:
- Đi thôi, Lệ nhi, anh đưa em đi gặp cha mẹ anh.
La Lệ tinh nghịch kéo tay Trịnh Xá, cô bé cười hì hì đi cạnh hắn, sau đó hai người đẩy cửa phòng ra ngoài.
Bên ngoài phòng làm việc nhân viên đang hết sức bận rộn, hơn mười người đang ngồi tại bàn làm việc đánh máy hoặc xử lý tài liệu, cũng có vài người đang cười đùa nói chuyện, khi Trịnh Xá và La Lệ từ trong phòng đi ra, nhiều người vô ý liếc mắt nhìn, tiếp đó, những người này đều ngẩn ngơ, nhất thời cả căn phòng rộng trở nên yên tĩnh.
- Trịnh, Trịnh chủ quản...
- Trịnh Xá...
Mấy người này yên lặng vài giây rồi lao tới mồm năm miệng mười, mỗi người một câu hỏi han, nói tóm lại, cơ bản đều hỏi xem Trịnh Xá mấy ngày hôm nay đi đâu.
Trịnh Xá tùy tiện cười đùa mấy câu, kéo một gã thanh niên quen biết đi về phía cầu thang, rời khỏi nhóm người vây quanh hắn mới nhìn gã thanh niên nói:
- Vương Tam, ta rời công ty bao lâu rồi? Tình hình bây giờ ra sao?
Gã thanh niên tên Vương Tam kia móc ra một bao thuốc lá, đưa cho Trịnh Xá một điếu rồi nói:
- Trịnh ca, ở nhà có chuyện à? Sao không nói câu nào đã đi vậy? Tốt xấu gì cũng nhắn lại cho các anh em một câu a, lần này chẳng ai biết Trịnh ca ở đâu, kết quả là con tiện nhân Triệu Lôi kia dám lấy cớ bỏ bê công việc sa thải anh, quản lý hiện tại biến thành Lý Lương Đống tình nhân của cô ta, các huynh đệ đều bị tên Lý tạp chủng này làm cho phát hỏa, nếu Trịnh ca không trở lại, chúng ta có thể sẽ phải từ chức tập thể mất.
Trịnh Xá châm thuốc rít một hơi nói:
- Quả thật ta có chút chuyện... Vương Tam, dạy các ngươi một cách, con tiện nhân kia không phải thích chơi đùa trong phòng làm việc sao? Các ngươi đi đi mua một bộ camera quay trộm, tìm cơ hội ghi lại tình huống bên trong, cũng không cần quá tuyệt tình, cứ đem đi dọa Lý tạp chủng một trận, sau này hắn tuyệt đối sẽ thành con chó biết nghe lời của các ngươi... Huynh đệ ta phải đi rồi, sau này trong nhà có nhiều chuyện cần ngươi chiếu cố, lão thái thái, lão gia tử thân thể không được tốt, ngươi thường xuyên đến thăm nom giúp huynh đệ.
Vương Tam ngẩn người, hắn còn định nói nữa, Trịnh Xá đã bước vào trong thang máy, để mặc Vương Tam đứng ngơ ngẩn một mình ở đó.
Trịnh Xá và La Lệ từ công ty đi ra, hai người lập tức có chút bồi hồi, Trịnh Xá là vì trải qua sinh tử quan đầu, mặc dù chưa đến mức đại triệt đại ngộ, nhưng tâm lý không khỏi có chút biến hóa, trong lòng hẳn là có thêm chút tang thương.
Về phần La Lệ thì là vì kinh thán, trí nhớ của nàng vẫn là mười năm trước, khi đó nơi này còn chưa phát triển, nhà cửa khắp nơi đều lùn tịt, đường đi cũng là nhỏ bé gập ghềnh, nhưng hiện tại đưa mắt nhìn là thấy cao ốc khắp nơi, đường đi rộng rãi, còn có người người đi lại đông nghìn nghịt xung quanh, hai người vừa bước ra ngoài đã bị bao trùm trong biển người.
La Lệ bị đám đông xô đẩy vài cái, Trịnh Xá vội đưa tay bế nàng lên, sắc mặt cô bé lập tức đỏ bừng, trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào nói:
- Thay đổi lớn quá a, nếu anh bỏ em xuống đây, cam đoan chỉ sau mấy phút là lạc, hì hì, nói không chừng còn bị bọn buôn người lừa bán ấy chứ...
Trịnh Xá ôm chặt lấy nàng nói:
- Anh sẽ không bỏ em lại.. Tuyệt đối không!
Nụ cười của La Lệ càng ngọt ngào, nàng cơ hồ dán cả người vào người Trịnh Xá, cười hi hi, hỏi:
- Chúng ta đi tiếp thế nào đây? Thời gian chỉ có ba mươi ngày thôi, ách, trước tiên đi gặp a di và thúc thúc sau đó tới gặp cha mẹ em, thế nào?
Trịnh Xá cười gật đầu, nhưng hắn chợt ngẩn người, cả nửa ngày sau mới khổ sở nói:
- Xong rồi... chúng ta không có tiền, bộ quần áo anh cất tiền trong Alien 1 đã... Ách, xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ về thôi.
Càng xấu hổ hơn là trong Nạp giới rõ ràng có một khối rubic bạch kim, thế mà không có tiền đi xe, Trịnh Xá thật sự có cảm giác cầm chén cơm vàng chết đói, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nắm tay La Lệ đi về nhà cha mẹ.
Đến giữa trưa, hai người mới về đến nhà cha mẹ Trịnh Xá, chỗ này là một căn hộ chung cư, thoạt nhìn hẳn là chỗ dành cho người tầng lớp trung bình sinh sống. Sau khi hai người gõ cửa, ra mở một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi.
Người phụ nữ này trên mặt có nét hao hao giống Trịnh Xá, bà vừa liếc mắt đã nhìn thấy hắn, lập tức cười a a nói:
- Con trai, sao hôm nay lại đến đây? Sáu tuần trước con không về nhà, gọi điện vào di động còn nói là đến khu phục vụ, đi công tác gì mà? Đi đi, mau vào nhà.
Trịnh Xá kéo La Lệ đang trốn sau cửa ra, hắn nhìn người phụ nữ cười nói:
- Mẹ, mẹ xem đây là ai?
La Lệ ngượng ngùng từ sau lưng Trịnh Xá đi ra, nàng cười ngọt ngào nói:
- A di khỏe không, Lệ nhi đến chơi.
Người phụ nữ một trận mê mang, tiếp đó kinh hãi kéo La Lệ lại, nhìn kỹ từ đầu đến chân mấy lần, sau đó bà lớn tiếng gọi:
- Ông ơi, mau ra đây, ông ơi!
Trịnh Xá lẳng lặng đóng cửa, sau đó nhìn hai ông bà mừng rỡ như điên nhìn ngắm La Lệ, tiểu cô nương này vừa ngượng ngùng vừa cao hứng, mặc dù nàng đã được Trịnh Xá dặn dò không hề nói chuyện lai lịch của mình nhưng vẫn làm hai ông bà cao hứng không thôi. Sau đó hai ông bà vội gọi điện cho cha mẹ La Lệ, vừa không ngừng hỏi chuyện nàng, mấy câu đều bị La Lệ lảng tránh, hai người cũng chỉ có thể nói chuyện gia đình bình thường.
Khoảng một giờ sau, Trịnh Xá và La Lệ còn đang ăn cơm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, mẹ Trịnh Xá vừa mở cửa ra đã có hai bóng người vội vàng bước vào. Đó là hai vợ chồng khoảng năm mươi tuổi, bọn họ vừa nhìn thấy La Lệ đang ăn cơm liền nhào tới, người phụ nữ ôm lấy La Lệ lập tức khóc lớn, miệng không ngừng gọi Lệ nhi Lệ nhi, còn người đàn ông vẫn bình tĩnh, dù hai mắt đã đỏ hồng vẫn bước tới bắt chuyện với Trịnh Xá.
- Được rồi, được rồi, trước tiên kể lại mọi chuyện cho rõ ràng.
Người đàn ông trung niên kéo người phụ nữ kia lại, mắt ông ta đỏ ngầu nhìn La Lệ hỏi:
- Con thật sự là Lệ nhi sao? Không có khả năng a, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy nó qua đời...
Nói đến đây, ông ta nhìn Trịnh Xá nói:
- Trịnh tiểu tử, không phải là ngươi dùng tiền thuê người đến đấy chứ? Nói đi, rút cuộc là có chuyện gì?
Nói đến câu cuối cùng ông ta đã gần như rống lên.
Trịnh Xá thấy La Lệ bắt đầu khóc, hơn nữa tựa hồ còn chuẩn bị mở miệng nói gì đó, hắn lập tức vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:
- La thúc thúc, cháu dù có đùa giỡn thế nào cũng tuyệt không đem Lệ nhi ra đùa cợt... Cháu ở chỗ này thề, cô ấy thật sự là Lệ nhi, con gái La Lệ của các bác, về những chuyện khác, xin thứ lỗi cho cháu không thể nói nhiều.
Người đàn ông trung niên còn chưa nói gì, cha Trịnh Xá đã lớn tiếng nói:
- Có cái gì mà không thể nói nhiều? Đây là chuyện gì? Con cho rằng đây là chuyện cơ mật của công ty sao? Còn có số điện thoại mấy nữ nhân của con nữa? Đây là chuyện liên quan đến tính mạng! Ta là cha con, ta muốn con nói, con phải nói!
Trịnh Xá lắc đầu cười khổ nói:
- Cha, lời cha nói sao con lại không hiểu chứ? Nhưng con thật sự không thể nói a, nếu nói ra con và La Lệ sẽ phải chết, tóm lại con xin thề nàng chính là La Lệ của mọi người...
Cha Trịnh Xá còn muốn nói nữa, nhưng mẹ hắn đã ngăn lại, bà đã đến tuổi trung niên nhưng trông vẫn rất có phong vận, có thể thấy lúc trẻ bà nhất định là một đại mỹ nữ, bà vui vẻ cười a a, nói:
- Mặc kệ nói thế nào, hài tử có thể trở về là tốt rồi, nếu như thật sự là từ địa... từ nơi đó trở về, vậy thì thật sự không thể nói ra cũng là đương nhiên.
Mấy người trung niên chợt bừng tỉnh đại ngộ, địa cái gì? Đương nhiên là địa phủ, mấy lão nhân gia đã sống đến ngần này tuổi như bọn họ kỳ thật tin nhất là mấy loại chuyện thế này. Mắt thấy con gái đã chết mười năm đột nhiên xuất hiện, bộ dạng, thần thái, ngôn ngữ, tất cả đều giống y như đúc, hơn nữa Trịnh Xá người mang nàng về lúc nói chuyện lại ấp a ấp úng, nói không rõ ràng, bọn họ lập tức nghĩ tới phương diện này, mẹ La Lệ lại ôm nàng khóc òa lên.
Trịnh Xá trong lòng thở phào một hơi, lo lắng lớn nhất của hắn chính là không thể nói rõ lai lịch của La Lệ, phỏng đoán của mọi người mặc dù là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này lại vừa khéo giải thích tất cả, mà hắn cũng vui vẻ giả ngây.
- Cha, mẹ, bá phụ, bá mẫu, con với La Lệ chỉ về tạm một tháng, sau một tháng bọn con lại phải đi.
Trịnh Xá thấy bốn lão nhân đều đã bình tĩnh lại, lúc này hắn mới vừa cười vừa nói.
Mẹ Trịnh Xá lập tức run bắn cả người, bà nước mắt rưng rưng nói:
- Con, con không nên đi, con không nên đi...
Trịnh Xá vội vàng đỡ lấy bà, hắn cười nói:
- Mẹ, không phải, con còn chưa chết a, con còn sống khỏe đây mà, mẹ sờ tay con xem có ấm hay không? A a, con nói là con và La Lệ phải đi... đi một hai năm, vì bọn con còn một chút chuyện chưa làm xong, sau một hai năm con sẽ đưa La Lệ cùng về, khi đó bọn con sẽ không đi nữa.
Mẹ Trịnh Xá vừa nắm tay hắn vừa khóc, tiếng khóc của mẹ La Lệ cũng càng thê lương, hai hán tử trung niên nhìn nhau, bọn họ bắt đầu phân biệt an ủi vợ mình, cha La Lệ nói:
- Đúng vậy a, có thể trở về đã là tốt rồi, còn khóc cái gì mà khóc? Không phải chỉ một hai năm sao? Mười năm trời còn sống qua được thì một hai năm này chỉ nháy mắt là hết, đừng khóc nữa...
Mắt thấy tình hình có vẻ càng lúc càng thê thảm, La Lệ nhìn cha mẹ mình đã già đi nhiều, nàng cũng khóc không thành tiếng, ôm lấy cha mẹ mà khóc càng lúc càng thương tâm, bộ dạng như sắp ngất xỉu đến nơi.
Trịnh Xá thở dài, hắn bước tới chỗ cửa sổ kéo rèm xuống, tiếp đó vận nội lực mở Nạp giới ra, lấy tất cả đồ đạc trong đó ra, lập tức tiếng kim loại vang lên thanh thúy, khối bạch kim rơi xuống phòng khách, ánh bạc lấp loáng làm người ta lóa cả mắt, ngoài bạch kim còn có súng tiểu liên, chủy thủ, mấy vị lão nhân lập tức ngây người nhìn về phía hắn.
Trịnh Xá cầm lấy một khối bạch kim, hắn vừa cười vừa nói:
- Mọi người cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ đem Lệ nhi trở về, về chuyện bạch kim này ở đâu ra... Chính là đặc sản ở chỗ con là Lệ nhi phải tới, thứ này ở đó có rất nhiều, bá phụ, bá mẫu, mấy năm nay hai bác cũng phải chịu thiếu thốn, chỗ này cũng có công lao của Lệ nhi, hai bác cũng lấy một nửa đi, bất quá phải giấu kỹ, mấy thứ này rất giá trị, khi đem bán cũng phải ngàn vạn lần cẩn thận, mỗi lần chỉ đem một khối là đủ rồi.
So với lời hắn nói thì bạch kim đầy đất càng làm mọi người cảm thấy chấn động, nhất thời cả đại sảnh yên lặng, chỉ tiếng nức nở nhẹ nhàng của La Lệ, lúc này cũng không ai chú tới, trên chuôi thanh prob knife có một hạt nhỏ màu đen chợt lóe lên quang quang màu lục nhạt, bất quá chỉ trong chốc lát, tiếp đó chuôi dao lại trở thành màu đen, phảng phất như nó chưa từng chớp động, tất cả chuyện này, không ai chú ý tới....