Trong màn đêm bất tận, nam nhân vững trãi bế người yêu của mình rời khỏi dãy hàng lang u tối.
Tử Ngạn ngắm nhìn góc cạnh của gương mặt nghiêm nghị không khỏi thích thú -"Đã từng có mục tiêu khiến anh phải đắn đo chưa ?"-
-"Đã từng"- Chí Phong hơi suy tư một lát rồi cuối cùng cũng nói.
Tử Ngạn nhướn mày chờ đợi những lời tiếp theo, cô rất tò mò ai là kẻ khiến người yêu phải chần chừ, đắn đo như vậy.
Nhưng qua rất lâu, Chí Phong vẫn trầm mặc tựa như không nói nên lời, cũng có vẻ lại có nỗi khổ tâm mà không thể nói.
-"Chí Phong, em tin anh"- Tử Ngạn mỉm cười mà vùi vào ngực hắn, từ đây cô cũng có thể nghe tim của hắn đập nhanh bất thường. Trong lòng lại càng vui vẻ.
-"Cho anh thời gian"- Hiện tại không phải thời điểm tốt để đánh cược, hắn không muốn chỉ vì một phút nông nỗi mà khiến người yêu lâm tình trạng nguy hiểm. Chỉ cần bước vào vòng an toàn, bảo đảm dù bất kỳ thế lực nào cũng không làm tổn thương đến cô thì hắn mới yên tâm.
•
-"Ông chủ, quản gia... quản gia đã bị gϊếŧ rồi"-
Trước biệt thự của Cơ gia, Cơ Tuấn đã phát điên khi nhận được hai thùng carton chứa đầy những bộ phận bị chia năm xẻ bảy.
-"Tử Linh"- Lão nghiến răng đầy căm hận.
Cơ Tuấn hướng về bức ảnh năm đó cùng Tử Viễn chụp chung. Quàng vai bá cổ, nụ cười hào sảng có thể thấy được sự nhiệt huyết, thân thiết bất tận của cả hai.
Cơ Tuấn dùng một phát súng mà bắn vào gương mặt tươi cười trên bức ảnh kia. Đáng chết... Gã đập mạnh khẩu súng xuống đất mà gằn cười.
-"Tử Viễn, mày giấu cũng kỹ lắm, đến khi chết vẫn có thể ngăn chặn đường làm ăn của tao. Bây giờ con gái mày cũng từng bước một tiễn hết lính của tao. Hết cha đến con..."- Cơ Tuấn mạnh tay xé nát cả tấm hình kỷ niệm.
-"Trước tiên, phải đem Mạo Sinh ra khỏi ngục giam, còn Viên San... hiện tại đang có đợt buôn người phải nhờ đến Viên gia, không thể manh động, mặc kệ cô ta"- Lão ra lệnh cho đàn em, rồi ổn định tâm trạng mà bước vào phòng.
Tử Linh ... lão nhất định phải đem cô xuống địa ngục.
•
Mạo Sinh ngồi sau song sắt mà bồn chồn không yên, lo lắng không biết Cơ Tuấn có cứu mình hay không... Không biết Viên San có vì tư thù năm đó mà ám hại mình hay không. Gã thật sự phát điên.
-"Mạo tiên sinh, có người gửi cho anh"- Quản ngục kéo thấp nón xuống, qua khe hở mà đem đồ tiến vào bên trong.
Mạo Sinh nhận lấy hộp lớn mà cắn chặt răng, những tiếng leng keng bên trong hộp khiến cho gã nghi hoặc. Đến khi chầm chậm mở hộp ra, một cái đầu người được đeo dây chuông xuất hiện trong tầm mắt của gã.
Mạo Sinh bất chợt nhớ lại hình ảnh ngày mưa bão hôm ấy, Cơ Minh vì say mà kéo một cô gái bên vệ đường lên xe giải tỏa nɧu͙© ɖu͙©. Mạo Sinh, Mạo Nhân vốn tỉnh táo nhưng đều ngoảnh mặt làm ngơ. Mặc cho cô gái gào thét trong đêm mưa bão.
Đến khi sự việc qua đi, cô gái nhỏ bé chỉ còn một ít hơi thở, cả người vì bị những cái đánh, cái tát của Cơ Minh mà không còn nhìn ra dung nhan độ tuổi thanh xuân của nữ nhân. Cơ Minh chơi chán chê, quay trở về xe mà ngủ.
Mạo Nhân lại nảy lên ý định đáng sợ hơn, gã kéo cô gái đã thân tàn ma dại vào căn nhà của Cơ Minh, lôi sền sệt nữ nhân vào bên trong mà mổ xẻ thân thể. Gã đã nhìn trúng nội tạng với giá trị lớn của cô gái.
Mạo Sinh, Mạo Nhân sau khi đạt thành ý định lại đổ tội cho Cơ Minh - người mà lúc này say đến tí bỉ. Cả hai đem máu của nạn nhân vẩy lên áo của gã, đem vân tay hằn lên hung khí. Nói dối Cơ Minh muốn tự lái xe về mà trốn đi.
Trong đêm tĩnh mịch đó, hai anh em đã nhận định quỷ không biết thần không hay mà tẩu thoát.
Vốn tưởng ngay cả thẩm phán bóng đêm cũng nhầm lẫn, không biết kẻ nào mới là sát nhân thật sự nhưng sau mấy ngày Cơ Minh mất tích, hai anh em đồng thời nhận được bức ảnh cả hai chụp cùng Cơ Minh xuất hiện lạ thường ở mọi nơi.
Mạo Sinh sợ quỷ sợ thần nhưng Mạo Tuấn lại khí phách đem bức ảnh đó đốt đi. Cuối cùng lại bị chính hai từ "Phán Xét" cướp mạng.
Mạo Sinh không kịp ú ớ, cái cảm giác lạnh sống lưng lại ập đến. Cơ Minh cùng Mạo Tuấn mặt tím ngắt, đưa đôi tay khô quắc lại mà bám víu lấy gã.
Trước khi ngất đi, gã có thể nhìn rõ nụ cười của nữ nhân mà gã từng khao khát có được - Viên San.
•
Tử Ngạn chạm đến góc cạnh của gương mặt tuấn tú, tâm trạng lại vui vẻ mà hôn lên một cái nữa.
-"Đừng quấy"- Chí Phong giọng âm trầm đầy ẩn nhẫn để tránh cho việc quá khích khiến cô bị thương.
-"Nếu như em cứ thích quấy thì sao ?"- Tử Ngạn ngồi lên đùi của hắn, sự động chạm với nhiệt nóng khiến tâm hắn rung lên mãnh liệt, báo hiệu cho việc mãnh thú sắp thoát ra.
-"Em đừng hối hận"- Chí Phong đã nhịn đến nổi gân xanh, tìm đến đôi môi của cô mà mở màn dạo đầu.
Đến khi hơi thở có chút không vững, đôi môi đã căng bóng thì mới dứt khỏi nụ hôn nóng bỏng ấy. Tử Ngạn liếʍ môi đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ -"Em chưa từng hối hận"-