Minh Đức lập tức quay xe đuổi theo họ, tôi vẫn thắc mắc tại sao nó lại sốt sắng đến vậy. Chiếc xe phóng nhanh vun vυ't, tôi sợ đến nỗi lấy hai tay che mắt lại không muốn nhìn. Chiếc xe đuổi theo được nửa đường thì mất dấu. Minh Đức không dấu được sự cay cú, nó tức giận đập vô lăng chửi thề.
" Mẹ kiếp! "
" Về thôi ". Tôi kéo tay áo nó, nó quay sang nhìn tôi, ánh mắt dần dịu đi khác hẳn so với lúc nãy. Nó nhẹ nhàng gật đầu từ từ lái xe đưa tôi về. Một mớ hỗn độn! Hết chuyện này đến chuyện khác cứ liên tục xảy đến. Tôi thật sự mệt mỏi, muốn buông bỏ nhưng không thể được. Tôi cũng muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người nhưng ông trời cứ liên tục thử thách tôi. Hình như ông đang nói với tôi rằng đừng cố quá để rồi thành quá cố.
[...]
" Tại sao bà biết Minh Đức đang đuổi theo ?" Thầy Thiện trố mắt nhìn người phụ nữ trung niên kia. Người phụ nữ này không hề đơn giản, không ai biết bà ấy đang nghĩ gì và định làm gì.
" Cậu không cần biết ". Bà không muốn trả lời nên chỉ nói qua loa. Thầy Thiện biết ý nên cũng im lặng. Cả hai đi đến một ngã tư thì bà Lan tự dưng phanh gấp, thầy Thiện đang nằm chợt mắt thì cũng bị làm cho giật mình tỉnh dậy. Phía trước có một chiếc xe oto đang chắn ngang xe của bà. Bà Lan nhăn nhó khó chịu bước xuống xe, thầy Thiện cũng đi theo. Chủ nhân của chiếc xe kia đang bước xuống, là ba của Minh Đức. Ông đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn thầy, ho vài tiếng rồi hắng giọng.
" Tôi biết cậu còn trẻ nên sẽ có những suy nghĩ bồng bột. Vì yêu mà đâm ra hận thù mù quáng dễ sa vào con đường không đúng đắn. Cậu là một thầy giáo nên chắc cậu sẽ hiểu ý tôi đúng không ?"
" Ông đừng có làm như mình thánh thiện ". Bà Lan nổi cáu với ông. Ông vẫn không để tâm tới bà, làm như bà không có ở đây, ông đi tới vỗ vai thầy Thiện nói bằng giọng hiền dịu nhưng hàm ý răn đe.
" Về nhà suy nghĩ những lời tôi nói, tôi hi vọng nhân cách của cậu sẽ giống như cái tên mà ba mẹ đã đặt cho cậu. "
Biết ông Minh đang khéo đuổi, thầy Thiện miễn cưỡng gật đầu ra về. Ông cho tài xế chở thầy về, đợi đến khi chiếc xe khuất xa tầm mắt, ông mới quay sang bà Lan, nói thẳng vào vấn đề chính.
" Tôi muốn nói chuyện riêng với bà. "
" Giữa chúng ta không còn gì để n...."
" Chuyện công việc. "
Lời nói chưa thành câu đã bị ông Minh cắt ngang, bà Lan suy nghĩ một chút rồi đồng ý, vì xe của ông Minh đã giao cho tài xế nên bây giờ ông phải đi chung xe với bà Lan. Bà tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Suốt cả đường đi không ai nói với nhau câu nào. Chỉ có tiếng nhạc êm dịu văng vẳng bên tai, bản tình ca này ông Minh nhớ không lầm hình như là bài mà cả hai đều rất thích, thì ra là bà vẫn không quên. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh tới nhà riêng của bà Lan.
" Ông ngồi đi, tôi pha ấm trà ". Ông ngồi trên chiếc ghế salon, mắt đảo quanh ngôi nhà một lượt. Căn nhà to mà không có lấy một chút ấm áp, nó cứ lạnh lẽo cô độc một cách đáng sợ. Nhà chỉ có vài ba người làm, lặng ngắt không có một tiếng nói. Chứng tỏ thời gian qua vợ cũ của ông sống cũng chả vui vẻ gì. Tính ra ông may mắn hơn bà, ông có Minh Đức bên cạnh, còn bà thì chẳng có ai chỉ cứ lủi thủi một mình. Tiếng bước chân khiến ông hơi giật mình, bà Lan trên tay là một ấm trà thảo mộc đang đi tới.
" Bà vẫn nhớ tôi thích uống trà thảo mộc à ?"
" Ông đừng có suy diễn lung tung, trà này đãi cho khách. Có gì thì nói nhanh đi. "
Câu trả lời khiến ông hơi hụt hẫng, ông lấy trong cặp táp ra một bộ hồ sơ rồi đẩy nó sang chỗ bà.
" Tôi muốn chuyển cho bà dự án ở ngoại thành "
Bà Lan chau mày, ông già này đang suy tính gì đây ?
" Tôi nghĩ không ai cho không ai cái gì, ông làm vậy là phải có gì đó đúng không ? Nghe nói ông đang gặp vấn đề về tiền bạc ?"
" Xin lỗi nếu tôi có gặp chuyện gì thì tôi cũng không cần sự giúp đỡ của bà, bà là mẹ của Minh Đức mà không được gần con nên tôi muốn bù đắp cho bà, nghĩ đơn giản một chút đi. “
" Tôi không cần lòng thương hại của ông " Bà ném tập hồ sơ về phía ông, ông Minh chỉ ngậm ngùi cầm tập hồ sơ lên rồi cất lại vào cặp táp.
" Cái này là tôi giữ giùm bà, hãy suy xét thật kĩ. Khi nào bà muốn tôi sẽ đưa cho bà. "
Nói rồi ông một mạch đi thẳng ra về phía cửa, bà Lan nhìn theo bóng lưng của ông, trầm tư tự hỏi ông ấy muốn làm gì đây ?
[...]
Soạn xong giáo án, tôi mệt mỏi tháo cặp kính xuống, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, nhìn lên đồng hồ đã 11h đêm. Day day hai thái dương, tôi cầm điện thoại lên xem thấy có tin nhắn của Minh Đức.
" Chị đang làm gì đó. "
" Vừa soạn giáo án xong. "
" Có đói không ?"
" Có. "
" Ra đây đi. "
" Để làm gì ?"
Tôi gãi gãi đầu không hiểu, ra đó làm gì ? Nó không nhắn lại tự nhiên cảm thấy hơi lo, tôi nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài sợ hai đứa kia thức giấc. Tôi đi ra ngoài cổng trọ, thấy nó đang xách một bịch đồ ăn vẫy tay với tôi. Tôi đi như chạy về phía nó, hỏi dồn.
" Sao em tới đây, nửa đêm rồi đó. "
" Chị bảo chị đói nên em mua cho chị nè. Một ly trà sen vàng không bỏ củ năng, một phần gà rán chỉ lấy tương ớt không lấy tương cà. Phí ship là một cái thơm má. "
Nó đung đưa thành quả lên trước mặt tôi, miệng cười gian. Tôi liếc nó một cái rồi giật lấy bịch đồ ăn. Biết sở thích của tôi luôn đấy, siêu thế.
" Trả phí ship đi. "
[...]
Ở phía bụi cây đối diện có bốn thanh niên đang rình mò lấp ló như ăn trộm, An bị muỗi đốt nát cái chân, cậu vừa gãi vừa rủa thầm.
" Thằng điên nào rủ ra đây thế, muỗi cắn ngứa chết đi được. "
Thiên và Hữu Anh đều đồng loạt hất cằm về phía tên cầm đầu, " thằng điên " mà An nhắc đến không ai khác chính là Ân. Cậu ho ho vài tiếng rồi nói.
" Thì...thì giờ tụi mày muốn xem hai người đó làm gì không ?"
" Muốn nhưng mà tìm chỗ khác trốn được không ? Tìm đâu ra cái bụi này vậy ? Muỗi đốt còn bị kiến cắn nữa. " Hữu Anh nhăn nhó vừa gãi vừa nói thảm thiết.
" Ê..coi...coi kìa " Câu nói của Thiên khiến cả đám đều chú ý quên luôn việc bị muỗi đốt. Ai cũng nhìn theo hướng chỉ tay của Thiên mà không khỏi nóng mặt, hai người kia chuẩn bị hôn nhau. Cả đám ai cũng hóng hớt xem cẩu lương đêm khuya. Hữu Anh còn cỗ vũ, An vì quá hấp tấp nên vô tình vấp té xô cả bọn té nhào ra ngoài.
Chết!! Toang rồi ông giáo ạ!
[...]
" Cô không làm thì em làm đó " Nói rồi Đức cúi xuống sát mặt tôi, tôi run quá nhắm hai mắt lại chuẩn bị tinh thần. Hơi thở càng lúc càng gần, tôi he hé mắt ra xem. Vì nó cao hơn tôi nên không thấy nét mặt của nó, cũng chả dám ngẩn lên nhìn, chỉ thấy yết hầu lên xuống không ngừng, tim tôi đập loạn nhịp, hai tai nóng bừng. Khi môi của cả hai chỉ cách nhau vài mi li thôi thì phía bụi cây đối diện phát ra tiếng động làm tôi và cả Minh Đức giật mình, tôi mất hồn liền hất nó ra. Minh Đức bực bội quay lại xem dung nhang của đứa nào dám phá đám chuyện tốt của nó. Thì ra là bốn đứa nhóc, bọn nó đang té chồng lên nhau. Tôi nhìn thấy vẻ mất hứng kèm tức giận trên khuôn mặt nó. Tay nó nắm thành quyền, thẳng thừng đi tới chỗ bốn đứa kia.
[...]
An nhìn thấy Minh Đức thì sợ hãi đến nỗi khóc không ra nước mắt, cậu run run đưa tay lên cười trừ chào hỏi.
" Hé....hé lô. "
" Đợt này là toang rồi toang thật rồi. Thằng chó An. “
Thiên thầm chửi bạn mình, bọn chúng nhìn cô Linh và Đức thì nhe răng cười hề hề. Giờ biết nói gì đâu, đi rình người ta mà bị người ta bắt quả tang ngược lại mới xui chứ. Đã bị muỗi cắn mà còn không được tích sự gì. Bọn chúng bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, bất giác tụi nó ngẩng đầu lên thấy Minh Đức đang nhìn mình với con mắt khá “ thiện cảm “.
“ Đứa nào ?”. Cậu hỏi bằng giọng lạnh lùng, bốn anh em siêu nhân sợ hãi run cầm cập, ai cũng đều chỉ tay về thằng Ân. Thiên mạnh dạn lắp bắp.
“ Ân..thằng Ân, chính nó “
Ân dù ngầu đến mấy thì trong tình cảnh này thì cũng sợ không kém. Mặt cậu thanh niên tái xanh, mồ hôi đổ như tắm ướt cả tấm lưng. Anh em như này thì vứt, lúc gian nan hoạn noạn nó đổ hết lên đầu mình. Cậu nở một nụ cười thật tươi để lấy lòng Đức rồi hát bài ca tình nghĩa anh em.
“ Nể...nể tình bạn chơi với nhau từ nhỏ, tao...tao tưởng...tưởng mày...định....định làm điều sai trái nên đi theo để khuyên nhủ “
“ Ồ tốt ghê ha. “
Nói rồi cả đám quay ra nhìn cô Linh tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt của tụi nó như muốn nói rằng “ cô mà không cứu bọn em thì nó đập đến nỗi dòng họ không nhận bọn em luôn ấy “
[...]
Lần đầu tiên thấy Ân sợ sệt như vậy, tôi không nhịn được mà bật cười. Cả đám nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu. Tôi thôi không trêu chọc bọn chúng nữa mà giải vây.
“ Thôi đừng có cãi nhau. Nếu mấy đứa đã tới đây rồi thì vô nhà ăn chung với cô. “
Đức nghe tôi nói thì nó cũng không hung hăng với đám nhóc nữa, quay lưng đi vô nhà, bọn chúng cũng lẽo đẽo theo chân. Tôi lắc đầu mỉm cười, đúng là bọn bà tám hóng hớt nhiều chuyện mà.
Vì bọn nó vô nhà ăn nên tôi phải dựng đầu hai đứa kia dậy, lúc đầu tụi nó vùng vằng quăng ném nhưng sau khi nghe được ăn và gặp đám nhóc thì mắt sáng rỡ. Mê trai thì đầu thai mới hết. Vâng, câu nói này rất hợp với hai đứa bạn tôi. Già, trẻ gì cũng mê hết không chừa ai cả. Sợ không đủ nên chúng tôi đã kêu thêm, An thấy đồ ăn thì lập tức sáp vô gắp lấy gắp để. Hữu Anh vẫn không chừa cái tật, nó mỉa mai Đức và cà khịa cả tôi.
“ Ủa Đức, nghe đâu lấy tiền ship hả, cần không tao trả cho nè “ Vừa nói nó vừa chu mỏ lên tiến về phía Đức. Đức thấy vậy thì giận tím người, cậu thẳng thừng lấy tay vả cho Hữu Anh một cái rõ đau tặng kèm theo câu nói hù dọa người khác.
“ Thì ra mày chọn cái chết “
Hữu Anh yên phận không chọc nữa. Chúng tôi phá lên cười, bà chủ trọ nghe thấy tiếng ồn thì nói từ nhà kế bên vọng ra.
“ Gì ồn vậy mấy đứa, đêm khuya không ngủ mà làm gì vậy ?”
Tôi hốt hoảng đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, miệng thì thầm.
“ Nói nhỏ thôi “
Bọn nó gật gật đầu tay ra dấu ok, tôi hài lòng cười tươi. Ăn chơi phá phách đến tận 1h sáng mới về, cả đêm không ngủ mà còn phải dọn bãi chiến trường do bọn nhóc gây ra. Sáng đứa nào đứa nấy mặt bơ phờ, mắt thì như gấu trúc, cứ ngáo ngáo ngơ ngơ. Tôi lết tấm thân mệt mỏi đi ra cổng trọ đợi như thường ngày, lát sau Minh Đức đến đón tôi à không, phải gọi là nguyên một đội quân hùng hậu mới đúng. Năm chiếc xe oto đậu chật kín cả con đường, tôi ngỡ ngàng nhìn bọn chúng, có cần phải làm quá lên như thế không ? Để giải tán được cái đám này, tôi nhanh chân trèo lên xe của Minh Đức, đóng cửa một cái khiến ai cũng giật mình.
“ Đi nhanh lên. “ Tôi hối Minh Đức, nó biết nên cũng nhanh chóng lái xe rời đi. Bốn đứa nhóc kia cũng nối đuôi theo sau.
“ Có cần phải vậy không ?” Tôi thắc mắc hỏi nó, nó chỉ nhún vai trả lời hờ hững.
“ Nó đứng đợi em từ sáng để bám đuôi theo giờ cũng đâu đuổi được nên em cho đi theo luôn. “
Tôi thở dài một hơi, cái bọn này nhớ đòn à ? Đức ném cho tôi một khẩu phần ăn giống mọi ngày. Tôi cầm nó mà cảm thấy nao lòng. Đã lâu rồi tôi chưa ăn sáng đúng không nhỉ ? Từ hôm ba nằm viện thì tôi chẳng còn thời gian mà ăn nữa. Đức thấy tôi cứ nhìn ổ bánh mì ngọt với hộp sữa Vinamilk, nó lấy làm lạ lay lay tôi.
“ Chị nghĩ gì vậy ? Ăn đi chứ tới trường rồi kìa. “
“ Tí vô lớp chị ăn, cho chị xuống đây được rồi. “ Tôi mở cửa xe bước xuống, còn một đoạn nữa mới đến trường. Năm chiếc xe chầm chậm theo chân tôi rồi phóng vào nhà xe. Tôi vui vẻ vừa đi vừa hát, tự nhiên hôm nay thấy vui, cô Khuê từ đâu đi đến vỗ vai làm tôi giật mình.
“ Làm gì mà hôm nay yêu đời thế ?”
Tôi không nói chỉ cười cười, hai chúng tôi vào phòng giáo viên, đột nhiên thầy Thiện cũng bước vào. Thầy gật đầu chào tôi, thấy thầy trong lòng tôi bỗng dưng khó chịu. Tôi gượng gạo gật đầu chào lại. Cô Khuê đi bên cạnh tôi mà hai con ngươi cứ dán vào thầy, tôi biết cô có ý với thầy nên ghẹo.
“ Nè, hai con mắt sắp rớt ra luôn rồi kìa. Thích thầy à ?”
Bị tôi chọc nên mặt cô Khuê đỏ như trái quả chua chín, cô thẹn thùng gật đầu.
“ Nghe trong trường bảo cậu chơi thân với thầy Thiện ?”
Tôi chợt khựng lại một chút sau khi nghe câu hỏi của cô Khuê, tôi nhìn vẻ mặt của cô ấy rồi trả lời cho có lệ.
“ Cũng không hẳn, có gì không ?”
“ Tôi muốn cậu giúp tôi làm quen với thầy ấy. “