Quý Thính nhìn gối đầu dính đất trên cỏ, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nhặt gối lên đi giặt.
Chờ đến khi tẩy xong đống quần áo, chăn và khăn trải giường đều đã khô, mùi chanh hương bột giặt hòa vào hương vị ánh mặt trời thật dễ ngửi.
Quý Thính giũ chăn đã phơi đến thơm tho mềm mại, khiêng chăn hướng lên trên lầu. Đi ngang qua phòng khách đυ.ng phải đám đồ vật để loạn trên sàn thiếu chút nữa bị té ngã, cô âm thầm thề nhất định phải thu dọn phòng khách cho thật gọn gàng.
Nhưng không phải làm hôm nay, hiện tại cô đã mệt chết, chỉ có thể để tới ngày mai. Nghĩ như vậy, Quý Thính khiêng chăn tới phòng ngủ Thân Đồ Xuyên, phòng ngủ đã được thoáng gió, mùi mốc ban đầu hoàn toàn không còn, trong phòng không khí đều là thanh thanh sảng sảng.
Quý Thính ném chăn lên trên giường, đi thẳng đến trước mặt Thân Đồ Xuyên đang đọc sách, vẻ mặt cảm kích nói lời cảm tạ: "Cảm ơn thiếu gia giúp tôi nói chuyện, anh thật là người tốt."
Thân Đồ Xuyên lớn như vậy, còn chưa từng nghe qua người khác khen anh là người tốt, cổ quái nhìn về phía Quý Thính, nhìn đến vẻ mặt lấy lòng của cô, phun trào: "Lúc này lại tới nói chuyện với tôi?"
Anh là so đo vừa rồi cô làm lơ mình.
Quý Thính cười hắc hắc, co quắp sờ sờ mũi: "Vừa rồi là tôi cảm thấy chính mình tùy thời sẽ bị đuổi đi, sợ không kịp thời gian không thể làm xong công việc cho nên mới không nói chuyện với anh, anh đừng giận tôi."
Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình không nói lời nào, Quý Thính biết người này lòng dạ hẹp hòi, còn đang giận dỗi, sợ anh đột nhiên muốn trả thù, cô vội nói sang chuyện khác: "A, anh thật là lợi hại, tất cả sách này đều là tiếng Anh, tôi xem chừng chỉ hiểu được một phần nhỏ, vẫn là thiếu gia lợi hại, không chuyện gì có thể làm khó được anh."
"Cô một chữ cũng xem không hiểu." Thân Đồ Xuyên thờ ơ với Quý Thính nịnh nọt.
Quý Thính chớp mắt một chút: "Vì sao, tôi tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp khoa chính quy, một ít câu đơn giản vẫn là có thể hiểu."
Thân Đồ Xuyên đạm mạc nhìn về phía Quý Thính: "Bởi vì đây là tiếng Đức."
Không khí đột nhiên xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Quý Thính khụ một tiếng: "...... Anh chậm rãi xem đi, tôi đi trải giường chiếu." Nói xong liền làm bộ không nghe được tiếng cười nhạo của Thân Đồ Xuyên, vẻ mặt trấn định xoay người đi trải giường chiếu.
Hai người một làm việc một đọc sách, trong phòng an tĩnh lại. Thân Đồ Xuyên không biết vì sao xem không vào, dứt khoát để sách sang một bên, lãnh đạm nhìn cô gái đang bận rộn trải giường.
Cô đưa lưng về phía anh, đang hự hự chiến đấu với chăn và khăn trải giường, lúc cô nửa quỳ trên giường, cúi người sửa sang lại vỏ chăn, áo sơ mi và váy hơi căng phác họa ra đầy đủ thân hình hoàn mỹ của cô. Trước giờ Thân Đồ Xuyên còn chưa gặp được người hầu nào có thể mặc đồng phục lại có thể nhìn thướt tha đến như vậy.
Đương nhiên, cũng có thể lúc trước anh căn bản không để ý qua.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, nhắm mắt lại, dần dần thật là có chút buồn ngủ. Lúc anh sắp ngủ, bên tai có một thanh âm nho nhỏ không ngừng quấy rầy, anh nhăn mặt lại mở to mắt, đáy mắt mang theo chút thô bạo cùng bực bội.
Quý Thính không bị ánh mắt của anh dọa mà lui, thấy Thân Đồ Xuyên tỉnh lại, cẩn thận nói: "Thiếu gia, giường đã trải xong, anh đi qua ngủ đi."
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, cũng không có ý tứ muốn động lên, Quý Thính đành phải tiếp tục khuyên: "Anh ngủ như vậy sẽ lại sinh bệnh, vẫn nên lên giường ngủ đi."
Thân Đồ Xuyên cảm thấy cô thực phiền, nhưng chính mình cũng xác thật mệt nhọc, không màng phản ứng đến Quý Thính, cố lết đến mép giường nằm lăn xuống. Quý Thính thấy thế nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô vừa đi, Thân Đồ Xuyên vốn đang mệt mỏi ngược lại trở nên không còn buồn ngủ, mặt không bình tĩnh nằm trên giường, chóp mũi tràn đầy mùi ánh nắng mặt trời. Không biết đã bao lâu anh không ngủ được dưới chăn thơm như thế này.
Bên này Quý Thính đi xuống lầu, thu quần áo vào trong rồi trở về phòng nghỉ ngơi, nằm một hồi mới tới việc gì cũng đã làm nhưng lại chưa dọn sạch chăn cho mình.
...... Quá mệt mỏi, không nghĩ động. Cô bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, thế nhưng có chút hoài niệm thế giới trước, ít nhất ở bên kia không cần làm việc như con bò già!
Lần sau, lần sau nhất định nhất định phải xuyên vào một cái thân phận vô địch tôn quý! Quý Thính thϊếp ngủ đi, trong đầu còn mơ mơ màng màng nghĩ tới việc này.
Bởi vì buổi sáng lao động chân tay, cô thật mau lăn ra ngủ như chết, tới mộng mị gì cũng không có.
Một giấc ngủ vừa say vừa ngọt, tới lúc tỉnh lại còn không tình nguyện chút nào, đôi mắt cũng lười mở ra.
"Cô tính toán ngủ tới khi nào?"
Đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, Quý Thính trong lòng cả kinh, theo bản năng ngồi bật dậy, nhìn thấy người đứng ở cửa thì thiếu chút nữa thét chói tai lên.
"...... Thiếu gia, anh sao lại tới đây?" Mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm Quý Thính còn mang theo giọng mũi, tuy rằng đầu óc thanh tỉnh nhưng khuôn mặt vẫn còn ngốc ngốc.
Ngu xuẩn.
Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn cô: "Hiện tại đã là buổi chiều."
"A...... Cơm trưa, tôi đi ngay." Quý Thính minh bạch anh có ý gì, vội gật đầu đáp ứng, Thân Đồ Xuyên lúc này mới xụ mặt xoay người rời đi, Quý Thính khóe miệng trừu trừu, "Không làm việc chút nào mà cũng không thể thiếu một bữa cơm."
"Tôi còn chưa đi xa." Ngoài phòng truyền đến thanh âm âm trầm của Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính sợ tới mức chân mềm nhũn, cười mỉa: "Anh đi nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy cơm trưa ngay đây." Nói xong cô không dám nói thầm, đem chén đĩa buổi sáng bỏ vào hộp đựng thức ăn, còn những mâm đồ ăn cô trộm lấy đã sớm bị Quý Thính tiêu hủy đi.
Thu dọn xong, Quý Thính xách hộp đi về hướng phòng bếp.
Hiện tại đã là buổi chiều qua thời gian cơm trưa, nhưng trong phòng bếp còn một ít người hầu ngồi ăn cơm, nhìn thấy Quý Thính, trong nháy mắt tất cả an tĩnh lại, ánh mắt dừng trên người cô đầy đánh giá cùng khinh thường.
Quý Thính cũng lười quản bọn họ xấu xa, trong phòng bếp đi tìm cơm trưa cho Thân Đồ Xuyên.
Hôm nay người phụ nữ đi làm phiền cô không nhịn được, xuy một tiếng: "Người này nha, da mặt thật dày, trộm đồ còn không nhận, còn giống như người không có việc gì đi khắp nơi, thật không biết mất mặt."
"Đúng không, tôi còn chưa từng thấy qua, thật ghê tởm." Địa vị người phụ nữ này ở phòng bếp thoạt nhìn khá cao, bà ta mở miệng ra, tức khắc có rất nhiều người phụ họa.
Quý Thính xem họ như không khí, tìm được hộp cơm trưa cô mở ra nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong có một chén một cơm, một mặn một rau, bên kia có hai cái bánh bao. Bánh bao là của ai không cần phải nói, Quý Thính cầm lên ngửi, đã thiu.
Đây là muốn chơi cô? Quý Thính nhướng mày.
Người phụ nữ nhìn thấy cô đứng bất động trước hộp cơm, lập tức đắc ý nhướng mày: "Thật đúng là ỷ có thiếu gia chống lưng là có thể vô pháp vô thiên hay sao, có bản lĩnh vẫn luôn làm thiếu gia đi theo đi, tôi cũng không tin còn trị không được người nào đó!"
"Nhưng mà thiếu gia không phải từ trước đến nay không thích người hầu chiếu cố sao? Như thế nào lại đột nhiên đối tốt với cô ta như vậy?" Một cô gái trẻ hơn tò mò.
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: "Còn có nguyên nhân gì khác, người ta có được gương mặt hồ ly, khó trách thợ cả không cho cô ta đi phục vụ thiếu gia Cố Trị, nguyên lai là do người nào đó không biết an phận."
Cô vừa dứt lời, một đám người khẽ cười, có người còn trào phúng theo, tựa hồ thật chờ mong bộ dáng thảm hại của Quý Thính.
Quý Thính buông tiếng thở dài, cảm thấy thập phần vô ngữ. Tuy rằng đồ ăn xác thật là cô lấy, nhưng những người này không có chứng cứ lại cứ nhất định phải đổ lên đầu cô, đơn giản là cảm thấy cô nên gánh tội, nếu cô không nhận lại chính là thật xin lỗi bọn họ.
Những người này rõ ràng là lấy tiền lương đi làm, cố tình lại đem mình trở thành như nô bộc trong xã hội cũ, lấy việc khi dễ những nô bộc khác làm vui, dường như nhìn thấy người khác thống khổ là có được cảm giác thật thành tựu.
Người phụ nữ thấy Quý Thính không phản ứng, lời nói càng ngày càng khó nghe, Quý Thính xoay xoay cổ tay, nhìn xung quanh sưu tầm một vòng, sau đó chọn một chai nước tương xoay người đến trước mặt người phụ nữ tưới lên đầu bà ta.
Không khí trong nháy mắt thật an tĩnh, tất cả mọi người không nghĩ tới Quý Thính sẽ cương như vậy, ai nấy đều sững sờ tại chỗ, lọ nước tương tưới xong hết rồi, người phụ nữ mới thảm thiết la lên rồi né tránh.
"Đồ tiện nhân này, dám làm vậy với tôi!" Người phụ nữ một đầu nước tương, mặt đều bị nhuộm thành màu đỏ đen, nhe răng ra, rống giận hướng về phía Quý Thính.
Quý Thính vội lui về sau một bước, cầm lấy chày cán bột chọc chọc: "Nếu bà dám động tôi, tôi liền nói cho thiếu gia biết, không phải nói tôi là hồ ly sao? Vậy làm cho bà nhìn xem cái gì kêu là chân chính hồ ly."
Lời này của Quý Thính nhắc nhở người phụ nữ, thiếu gia bao năm nay chưa bao giờ giữ gìn ai cả, nhưng Quý Thính này vừa đến lại trở nên không giống như vậy. Bà ta chột dạ chớp chớp mắt, những người khác sấn lại ngăn bà ta lại.
"Cô thật không biết xấu hổ, loại sự tình này còn không biết xấu hổ mà nói ra!" Một người tới giúp mắng Quý Thính.
Quý Thính liếc cô ta một cái: "Cũng tạm, trời cho tôi gương mặt này, còn không phải là để tôi dựa vào đó mà kiếm cơm sao?"
Tất cả mọi người đều bị Quý Thính vô sỉ mà sợ ngây người nhưng lại không có lời gì phản bác lại được, bởi vì người con gái này... thật đúng là xinh đẹp.
Nụ cười trên mặt Quý Thính phai nhạt một chút: "Các người trước kia muốn khi dễ người thế nào tôi mặc kệ, nhưng nếu nghĩ rằng có thể khi dễ tôi như những người trước đây, tôi sẽ không khách khí, bình nước tương này coi như lễ gặp mặt với các vị, còn dám bày trò nói hươu nói vượn, tôi sẽ xé miệng các người ra."
Quý Thính nói xong xách hộp cơm ngẩng đầu đi, bộ dáng không thể nói không đáng đánh. Chờ đi thật xa rồi cô mới dám sụp bả vai xuống.
Mục đích của cô là cứu nam phụ ra từ sinh hoạt lầy lội bế tắc, không nghĩ tới còn chưa cứu, chính mình đã bị lâm vào đám lầy lội. Nên đắc tội quân tử không nên đắc tội tiểu nhân, những người này về sau không biết còn dùng biện pháp gì chỉnh cô, muốn cô chịu đựng nhưng cô lại không bằng lòng.
Những chuyện như hôm nay lại phát sinh nữa, cô bảo đảm vẫn sẽ đánh trở về.
Quý Thính lại buông tiếng thở dài, nghĩ tới, làm người hầu đã khổ, không thể lại ủy khuất mình phải chịu đựng khi dễ từ bọn họ, cho nên giải quyết như thế nào liền làm thế ấy, còn chuyện khác phát sinh, về sau lại nói.
Nghĩ như vậy, Quý Thính cầm hộp cơm trở về nhà nhỏ, đi tìm Thân Đồ Xuyên.
Đến trên lầu, Quý Thính vừa bày bàn cơm vừa kêu Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia, ăn cơm."
Thân Đồ Xuyên thong thả đi ra, ánh mắt quét đến đồ ăn trên bàn, nhìn thấy bánh bao trong hộp thì nhướng mày: "Đó là của cô?"
"Bánh bao này không còn mới, thiếu gia không thể ăn." Quý Thính cho rằng anh muốn ăn, vội vàng khuyên giải.
Ánh mắt đen tối không rõ dừng trên người Quý Thính: "Mùi gì vậy, thối hoắc."
"Hẳn là nước tương," Quý Thính cúi đầu nhìn đến điểm điểm đen đen trên áo, cô biết đó là khi tưới lên người người phụ nữ kia bị bắn lên người mình, vẻ mặt thật vô tội trả lời, "Không có mùi gì nhiều nhưng nếu thiếu gia không thích, tôi tránh xa ra một chút."
Nói xong, cô thật đúng là lùi cách xa ra một chút, Thân Đồ Xuyên quét mắt liếc cô một cái, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Lăn lộn lâu như vậy, Quý Thính cũng đã sớm đói bụng nhưng vẫn chờ đến khi Thân Đồ Xuyên ăn xong, lúc này mới thu dọn mọi thứ, đi xuống lầu.
"Cô không muốn nói gì?" Thân Đồ Xuyên đột nhiên mở miệng hỏi.
Quý Thính đã đi tới cửa, nghe vậy sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Cút."
"......" Cô lại đắc tội với anh ta?
Quý Thính vẻ mặt không hiểu được trở lại dưới lầu, nhìn chằm chằm bánh bao thiu mà phát ngốc. Mười phút sau, bụng cô lộc cộc kêu một tiếng, Quý Thính bất đắc dĩ đành phải lấy giấy viết ra ghi xuống một đống nguyên liệu nấu ăn.
Thật cảm tạ xã hội hiện đại này, chẳng sợ bên này quá xa cơm hộp không đưa đến, cô cũng có thể thêm tiền tìm chân chạy đưa nguyên liệu nấu ăn đến, không đến mức bị chết đói ở đây.
Đặt xong hàng trong danh sách, cô quét tước lại phòng bếp nhỏ, lại một lần nữa cảm tạ căn nhà tuy nhỏ nhưng thứ gì cũng đầy đủ. Quét tước xong, Quý Thính đem đồ ăn buổi sáng còn thừa hâm nóng lại một chút, tùy tiện ăn cho no bụng, ăn xong cũng tới giờ tới cửa sau đại viện lấy đồ mình đã đặt.
Chỉnh lý xong đám nguyên liệu nấu ăn bỏ xong vào tủ lạnh đã là 4-5 giờ chiều, cô đi lấy chăn của mình ra phơi.
Bên cạnh có một đám cỏ, thoạt nhìn có chút mềm mại, Quý Thính không nhịn được, cởi giày ra nằm xuống, lăn một vòng, cảm thấy thật hưởng thụ, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng đứng ở cửa số lầu hai nhìn người phụ nữ dưới lầu giống như con Husky lăn lộn, không hiểu mình vì sao sẽ chịu đựng lưu lại cô ấy đến bây giờ.
Nhìn một lát, càng nhìn càng cảm thấy cô gái này thật ngốc, anh dứt khoát xoay người trở lại sô pha tiếp tục đọc sách, không quản chết sống của Quý Thính nữa.
Không biết chỉ số thông minh của mình bị ghét bỏ, Quý Thính nằm trong sân, mệt nhọc mà ngủ thϊếp đi một hồi, sau đó mới trở về phòng mình thu dọn một ít.
Bất tri bất giác đã đến buổi tối, Quý Thính đi phòng bếp lấy bữa tối, không có gì bất ngờ nhìn thấy đồ ăn của mình vẫn là một cái bánh bao thiu, đối mặt với những ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở phòng bếp, cô bình tĩnh xách hộp cơm trở về.
Thân Đồ Xuyên thần sắc uể oải, nhìn đến đồ ăn, chán ghét nói: "Không đói bụng, dọn đi."
Giọng anh thật hữu khí vô lực, Quý Thính vừa nghe thấy khác với buổi sáng, cô đi nhanh qua sờ tay lên trán anh, Thân Đồ Xuyên dừng một chút, hờ hững gạt tay cô ra.
Quý Thính cũng không ngại, chỉ ôn nhu nói: "Thiếu gia, anh giống như lại bắt đầu sốt nhẹ, ăn một chút gì rồi uống thuốc, sau đó đi trên giường nghỉ ngơi đi."
"Không ăn." Thân Đồ Xuyên nhìn đến thịt ba chỉ dầu mỡ trên bàn, dạ dày liền ghê tởm muốn trào.
Quý Thính nhìn theo ánh mắt chán ghét của anh, tức khắc trong lòng hiểu rõ. Sinh bệnh vốn dĩ đã không có tinh thần ăn uống, mấy món dầu mỡ này, chỉ cần nhìn qua là biết không muốn ăn vào.
"Anh không ăn cơm mà trực tiếp uống thuốc sẽ làm dạ dày không thoải mái, anh chờ một chút, tôi sẽ mau xong." Quý Thính nói xong liền bưng cơm xuống lầu.
Thân Đồ Xuyên quét mắt tới hướng cô rời đi, sau đó lại hướng về chỗ hộp cơm. Bên trong vẫn là hai cái bánh bao, thoạt nhìn không biết đã được để cách mấy đêm.
Quý Thính bưng cơm chạy tới phòng bếp nhỏ dưới lầu, lấy nồi ra, thêm nước, thêm nguyên liệu nấu ăn hôm nay mua, tôm bóc vỏ, trứng vịt hành lá, hầm một lát, bỏ thêm chút muối và gia vị rồi dùng khăn lót bưng nồi cháo lên lầu.
Cô chưa lên đến phòng trên, Thân Đồ Xuyên đã nghe được mùi hương cháo, bước chân vốn dĩ định quay về giường nghỉ ngơi chợt dừng lại, mặt vô biểu tình quay trở về ngồi xuống bàn ăn.
Quý Thính đem cháo để trước mặt anh, vẻ mặt chờ mong: "Thiếu gia, cái này dễ nuốt hơn, anh ăn một chút đi, sau đó uống thuốc rồi ngủ."
"Mấy thứ này cô lấy từ đâu ra?" Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính chằm chằm, hiển nhiên hoài nghi lai lịch nguyên liệu nấu đồ ăn.
Quý Thính nhanh giải thích: "Đây không phải là tôi trộm, tôi mua trên mạng, người ta đem đến đây giao."
"Vì sao muốn mua mấy thứ này?" Thân Đồ Xuyên nếm thử một ngụm cháo, hương vị so với tưởng tượng còn tốt hơn nhiều, hơi nóng cảm giác từ cổ họng nuốt xuống tới dạ dày, cả người giãn ra rất nhiều.
Quý Thính vốn định nói thẳng mình bị xa lánh, nhưng tưởng tượng người này vốn dĩ đã không quá hài lòng với mọi thứ, nếu mình lại làm anh ta thêm ngột ngạt, không chừng anh ta sẽ càng buồn bực. Lại nói thêm, ngay cả khi anh ta đã biết cũng chưa chắc giúp cô, vậy thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện càng tốt.
Vì thế lời nói đến bên miệng liền biến thành: "Tôi cảm thấy phòng bếp làm cơm không thể ăn, cho nên nghĩ đến mua thức ăn chính mình tự làm."
Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên chựng lại, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, không đợi Quý Thính dò hỏi, anh buông muỗng xuống, lạnh nhạt liếc Quý Thính một cái rồi xoay người về phòng.
... Anh ta đây là thế nào? Quý Thính vẻ mặt không thể hiểu được, chỉ cảm thấy tính tình người này đôi khi thật đột nhiên như vậy, quả thực không hề có quy luật, trưa hôm nay cũng thế.
Nói đến trưa, Quý Thính chợt cảm thấy chính mình giống như đã xem nhẹ cái gì, nhưng hiện tại không nghĩ nhiều hơn, cô bưng cháo xuống lầu tự mình ăn.
Ném bánh bao thiu vào thùng rác, dọn dẹp một chút, Quý Thính trở về phòng ngủ.
Những ngày kế tiếp cô tiếp tục lặp lại nếp sinh hoạt như vậy, mỗi ngày đi phòng bếp lấy đồ ăn, trở về tự mình nấu cơm, ném bánh bao đi. Thân Đồ Xuyên ban đầu còn ăn cơm lấy từ phòng bếp, sau khi ăn đồ ăn Quý Thính làm vài lần liền không động tới thức ăn từ phòng bếp nữa.
Liên tiếp bốn năm ngày, có ngày cô còn nhận tới sáu cái bánh bao thiu, cũng không biết những người đó rốt cuộc lấy đâu ra nhiều bánh bao như vậy, còn mỗi cái đều là thiu.
Một lần Quý Thính muốn ném bánh bao đi, đang xem sách, Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói: "Giữ bánh bao lại, đừng ném."
"...... Lưu lại làm gì?" Quý Thính vẻ mặt lo lắng, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn cố ý vô tình hỏi bánh bao, thật sự sợ anh ta sẽ không nín được ăn vụng. Hiện tại với thân thể này của anh ta, ăn vào một hai cái, nói không chừng sẽ chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Thân Đồ Xuyên nghe ra cô lo lắng, mày nhíu nhíu lại, tầm mắt thanh lãnh quét lại: "Kêu cô giữ lại."
"...... Được."
Quý Thính bất đắc dĩ đành phải đem bánh bao trữ lại, lo lắng hãi hùng hai ngày sau thấy bánh bao lưu lại một cái cũng chưa thiếu, tức khắc được yên lòng.
Tuy rằng không biết Thân Đồ Xuyên tích cóp bánh bao làm gì, nhưng cô một ngày tích cóp sáu cái, bốn ngày liền tích cóp tới hai mươi cái, vốn dĩ bánh bao đã thiu lại ở trong phòng thêm mấy ngày, hương vị càng thêm nồng.
"Thiếu gia, nếu không tôi ném bánh bao đi, đây thật hôi." Quý Thính vẻ mặt ưu sầu, gần đây cô đã dọn dẹp phòng khách, đem tạp vật để vào phòng không ai dùng, phòng khách hiện tại thoạt nhìn thật sạch sẽ, nhưng mà hương vị này làm trong nhà thật khó chịu.
Thân Đồ Xuyên mấy ngày nay được Quý Thính chiếu cố đến không tồi, huyết khí trên mặt cũng khôi phục một chút, đôi mắt có vẻ càng có áp lực, nghe Quý Thính nói vậy, đạm nhiên liếc cô một cái, khi Quý Thính cho rằng anh muốn cự tuyệt, Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miếng, "Thu thập bánh bao lại đi."
"Được, tôi làm ngay." Quý Thính nở nụ cười.
"Thu được vào trong một túi, không cần ném."
Quý Thính chựng lại, đành phải làm theo lời anh. Cô đi tìm một cái túi thực phẩm, đang muốn hỏi anh muốn làm gì, Thân Đồ Xuyên đã thay quần áo xuống nhà, đây là lần thứ hai Quý Thính nhìn thấy anh đi xuống lầu.
Đúng, lần đầu tiên là giục cô đi lấy cơm.
Quý Thính sầu lo: "Thiếu gia, cái này thật sự không thể ăn."
Thân Đồ Xuyên không vui: "Tôi không ăn." Người phụ nữ này ngốc tới độ nào mới có thể vẫn luôn cảm thấy anh muốn ăn mấy thứ này?
Quý Thính hoài nghi nhìn Thân Đồ Xuyên, nhưng ngại với lực uy hϊếp của anh, rốt cuộc không dám phản bác. Thân Đồ Xuyên lười nhìn đến cô, xoay người đi ra cửa.
Quý Thính sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được hiện tại anh không mặc quần áo ở nhà mà là áo quần bình thường ra ngoài.
Cô cầm túi chạy nhanh theo sau, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Thiếu gia, anh có thể ra cửa?"
"Chân tôi không tàn phế, như thế nào lại không thể đi ra?" Thân Đồ Xuyên càng cảm thấy chính mình có thể chịu đựng loại người ngu xuẩn này bên người, quả nhiên tính tình mình trở nên quá tốt.
Quý Thính khụ một tiếng: "Tôi không phải có ý kia, ý tôi là, anh sao lại muốn đi ra ngoài."
"Câm miệng, ồn ào quá!" Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, đành phải nhắm mắt đi theo phía sau, đi một hồi liền cảm thấy đường này có chút quen mắt.
...... Không thể nào?
Quý Thính nhìn bánh bao trong túi, trong lúc nhất trí thời cũng có chút không dám xác định.
Nhưng sự thật chứng minh cô đoán không sai, bởi vì Thân Đồ Xuyên xác thật mang cô đi đến phòng bếp.
Đây là vừa sau giờ cơm trưa, hai người hầu đang ở trong phòng bếp ăn cái gì, bọn họ từ xa đã nghe được tiếng nói đùa bên trong.
"Chị Lý, chị nói tôi đưa Quý Thính tiểu tiện nhân kia cơm thiu lâu như vậy, cô ta còn có vẻ như không có việc gì nha?"
"Người ta có thiếu gia che chở, thêm gương mặt hồ ly tinh, còn không phải dựa vào câu dẫn đàn ông mà kiếm cơm?" Người kia trả lời.
Quý Thính vừa nghe có tên của mình lập tức nhướng mày, nghiêng người nhìn mặt người nào đó, Thân Đồ Xuyên quét mắt về phía cô, Quý Thính lập tức vẻ mặt ủy khuất mà bĩu môi, dùng khẩu hình cho anh biết mình bị oan uổng.
"Còn không phải sao, cô ta tự nhận như vậy mà, mình chính là dựa vào gương mặt kia mà kiếm cơm, còn nói chính mình được thiếu gia thích, dáng vẻ đắc ý làm tôi thật muốn xé miệng cô ta ra. Chúng ta phải nghĩ biện pháp mới giáo huấn cô ta một chút, cho cô ta biết về sau nên tuân thủ quy củ như thế nào."
Quý Thính: "......"
Cô còn tưởng giả vờ vô tội, kết quả đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính khụ một tiếng, không có cách nào giảo biện, chỉ có thể cười cười lấy lòng.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống, Quý Thính trong lòng lộp bộp một tiếng, tự hỏi nên dùng tư thế gì để quỳ xuống đất xin tha, anh liền rảo bước tiến tới phòng bếp, tiếp theo chính là nghe tiếng hoảng loạn chào hỏi.
Quý Thính chạy nhanh theo vào, vừa vào cửa liền nghe được Thân Đồ Xuyên đạm thanh hỏi: "Bánh bao là ai cho cô?"
Quý Thính vừa nghe tới đây còn có cái gì không rõ, sếp lớn nhà cô đây là đến giúp cô trút giận! Cô lập tức cáo mượn oai hùm đứng bên người anh, duỗi tay chỉ về người phụ nữ kia: "Thiếu gia, chính là bà ta."
Người kia sắc mặt lập tức thay đổi, run rẩy giải thích: "Thiếu gia, gần đây phòng bếp dự toán chi tiêu quá nhiều cho nên chi phí cho người hầu giảm bớt, mọi người đều là ăn bánh bao, xin hỏi là có chuyện gì sao?"
Bà ta vừa dứt lời, Quý Thính liền cười lạnh một tiếng: "Ăn đều là bánh bao? Vậy các người hiện tại ăn chính là gì?" Thịt kho tàu cùng đùi gà thật to, bọn họ còn muốn mặt sao?!
Người phụ nữ không dám tranh luận trước mặt Thân Đồ Xuyên, chỉ có thể nỗ lực trấn định: "Mấy thứ này đều là đồ ăn dư lại của thiếu gia Cố Trị và tiên sinh ăn còn dư, nếu không ăn hết thì thật lãng phí, chúng tôi mới lấy ăn."
Quý Thính liếc nhìn biểu tình của Thân Đồ Xuyên, phát hiện anh vẫn như vừa rồi không đổi, cô đang tự hỏi không biết vạch trần người phụ nữ này như thế nào, Thân Đồ Xuyên mở miệng: "Đưa bánh bao cho bà ta."
Quý Thính dừng một chút, lập tức đưa túi bánh bao qua, miếng túi vừa mở, bánh bao giữ một hồi trong túi tản ra một mùi hôi tràn ngập phòng bếp.
"Ăn." Thân Đồ Xuyên liền một chữ.
Người phụ nữ sắc mặt trắng bệch: "Thiếu, thiếu gia......"
"Còn muốn tôi chỉ cho bà?" Mí mắt Thân Đồ Xuyên giương lên.
Trong lòng Quý Thính hô to một tiếng uy vũ, cô thật là xem thường vị này, vốn dĩ cho rằng người phụ nữ kia giải thích xong, chính mình còn phải tìm một lý do thích hợp mới có thể làm anh ta phạt bà ta, kết quả Thân Đồ Xuyên căn bản là lười làm đến chuyện đó.
Từ đầu tới đuôi anh chỉ làm là, tìm ra ai đưa bánh bao cho cô —— kêu người nọ ăn vào. Không hơn, chuyện khác anh đều không để bụng.
Người phụ nữ phía sau lưng đổ một tầng mồ hôi, lúc này trong nhà trừ bỏ vị thiếu gia này không có chủ nhân nào khác, ngay cả bà ta gọi người đi mời tiên sinh tới, tiên sinh và thiếu gia Cố Trị cũng sẽ không vì bà ta một người hầu mà đến đây.
Mà nếu bà ta không ăn, chỉ sợ sẽ phải trả giá lớn, ở trong nhà này, Thân Đồ Xuyên ngay cả gϊếŧ bà ta cũng có thể tránh được pháp luật chế tài.
Người phụ nữ lúc này thật tuyệt vọng, run run cầm lấy bánh bao, cắn xuống một miệng. Trong nháy mắt vị chua trong miệng phát ra, bà ta nôn khan một tiếng muốn nhổ ra, kết quả dưới ánh mắt lãnh đạm của Thân Đồ Xuyên đành phải chịu đựng nuốt bánh bao xuống.
Quý Thính khoanh tay mà nhìn người nọ ăn, không cảm thấy lương tâm bất an chút nào. Rốt cuộc người này lúc cùng mọi người cô lập cô, cắt xén cơm của cô, cũng đâu có lương tâm bất an?
Người trong phòng liền như vậy an an tĩnh tĩnh nhìn người phụ nữ ăn bánh bao, người phụ nữ kia lúc trước cũng nói hùa chửi bới Quý Thính, lúc này cũng không dám làm gì, sợ chính mình cũng bị xách ra giáo huấn.
Người phụ nữ ăn tới cái bánh bao thứ bảy rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng phun ra, trong phòng lập tức tràn ngập một mùi hôi.
Quý Thính theo bản năng nhón chân giơ tay che lại mũi miệng Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia, nơi này quá bẩn, chúng ta đi ra ngoài đi." Thân thể nam phụ này mỏng manh như vậy, cô sợ anh ta bị ngộp đến hôn mê.
Thân Đồ Xuyên còn chưa ngửi được mùi gì, trên mặt đã được bao phủ một bàn tay mềm mại, còn mang theo mùi hương chanh nhàn nhạt, cùng mùi vị với chăn mền làm anh thật thả lỏng.
Mặt vô biểu tình, Thân Đồ Xuyên ném tay cô xuống, xoay người đi ra ngoài, người phụ nữ vừa mới phun định ngừng lại, liền nghe được Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nói: "Tiếp tục ăn."
"......"
Vì thế người phụ nữ kia chỉ có thể cầm bánh bao ra ăn tiếp, vừa ăn vừa phun, ăn thêm mấy cái nữa thì gục xuống mê man đi.
Quý Thính đã sớm xem ghét, bên người Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói thầm: "Chúng ta trở về đi, đứng quá mệt."
Thân Đồ Xuyên nhàn nhàn nghiêng người liếc cô một cái: "Cô có phải hay không cảm thấy chính mình không sai?"
Quý Thính định nói tôi bị khi dễ còn có gì sai đâu, nhưng lời nói vừa đến bên miệng đột nhiên nhanh trí, tức khắc đã hiểu: "Thật xin lỗi thiếu gia, tôi không nên gạt anh chuyện này." Trách không được mấy ngày nay cảm xúc thay đổi thất thường, thì ra là đang đợi cô giải thích.
Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình: "Xin lỗi là được?"
Quý Thính sắc mặt biến đổi: "Anh sẽ không bắt tôi cũng ăn đi?" Còn có mười cái bánh bao chưa ăn nha.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút như suy tư gì.
Quý Thính kinh ngạc: "Tôi, tôi vẫn là nhanh đi về đi, tối nay tôi sẽ hầm canh cho anh, phải chuẩn bị trước." Nói nữa, cô sợ Thân Đồ Xuyên thật là nhét bánh bao vào miệng, cô vội vàng đẩy anh đi về phía trước.
Thân Đồ Xuyên mặt lạnh đi: "Làm càn."
Quý Thính lập tức chựng lại, lại không dám làm càn, Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, lạnh mặt xoay người đi trở về phía nhà nhỏ. Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, ngọt ngào kêu một tiếng thiếu gia, chân chạy vội theo sau.
Việc Quý Thính bị đám người hầu xa lánh cuối cùng vì chuyện người phụ nữ bị ăn mười mấy cái bánh bao mà kết thúc, sau đó tuy rằng bọn họ vẫn nhìn Quý Thính không vừa mắt nhưng không dám chọc chọc gây chuyện, không dám tái phạm trắng trợn táo bạo như lúc trước, thức ăn của Quý Thính cũng được giống như những người hầu khác, không còn cái gì bánh rán bánh bao thiu linh tinh.
Quý Thính ăn rất vừa lòng, vì thế không tiếp tục nấu cơm.
Liên tiếp ăn đồ ăn phòng bếp mấy lần, Thân Đồ Xuyên nhìn thấy cô cầm hộp đồ ăn lên lầu, mặt vô biểu tình hỏi: "Số thẻ của cô là bao nhiêu."
"Cái gì số thẻ?" Quý Thính nghi hoặc.
"Thẻ ngân hàng."
"Anh muốn cái kia làm gì...... Được rồi, đã biết." Quý Thính bị ánh mắt lạnh lùng nhìn đến nào còn dám hỏi lại, chỉ có thể xuống lầu tìm thẻ ngân hàng, lấy giấy viết xuống.
Thân Đồ Xuyên tùy tiện uống một chút canh lại không ăn tiếp, Quý Thính lên lầu liền nhìn thấy anh ngồi ở sô pha đọc sách, đồ ăn trên bàn không nhúc nhích miếng nào.
"Anh không ăn được sao?" Quý Thính nghi hoặc.
Thân Đồ Xuyên lãnh đạm liếc cô một cái, ánh mắt dừng ở tờ giấy cô cầm trong tay, Quý Thính đành phải đưa tờ giấy cho anh, sau đó thấy Thân Đồ Xuyên cầm tờ giấy, thao tác trên máy, một phút sau điện thoại mình leng keng một tiếng.
Quý Thính xem tin nhắn, tài khoản vào một trăm ngàn.
Cô hít hà một hơi: "Ngay cả anh cảm thấy tôi làm việc tận tình trách nhiệm cũng không cần cho tôi nhiều tiền như vậy đi?"
"Cô tưởng tượng cũng nhiều," Thân Đồ Xuyên trào phúng, "Cầm đi mua đồ ăn, bắt đầu từ ngày mai mà cho tôi ăn mấy thứ đồ ở phòng bếp kia thì cút ngay cho tôi."
Loại phụ nữ xuẩn ngốc này, cũng là gần đây anh nghỉ ngơi tốt nên lười so đo, nếu không đã sớm đã đuổi cô ta đi.
Quý Thính sửng sốt một chút, lúc này mới minh bạch vị đại thiếu gia này là muốn ăn cơm mình làm, lập tức nén cười, gật gật đầu: "Được, từ đây về sau tôi không đi phòng bếp mà sẽ tự làm."
Một trăm ngàn nha, ngay cả nam phụ này ăn uống ít ỏi được bao nhiêu, tiền còn dư lại cô muốn xài xài, dù sao sau khi nhiệm vụ thành công cô cũng không mang đi theo được.
Thân Đồ Xuyên nhìn đến dáng vẻ đắc ý của Quý Thính liền cảm thấy tâm tình thật không tốt, trầm mặc một cái, chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Ghi sổ lại, qua một tháng tôi sẽ đối chiếu giấy tờ một lần."
"..." Vậy đi, người ta thật tinh tướng.
Nhìn Quý Thính buồn bực, Thân Đồ Xuyên lại cảm thấy tốt lên, anh đứng dậy đi xuống lầu, Quý Thính lập tức đi theo. Từ sau khi cô dọn dẹp cỏ dại trong viện đi, lại dọn một ít hoa từ bên ngoài vào trong vườn, Thân Đồ Xuyên cũng không hề luôn luôn ở trên lầu mà ngẫu nhiên cũng sẽ đi xuống lầu phơi nắng.
Cô để trong sân một cái ghế nằm, là lúc cô thu dọn tạp vật tìm thấy, trong những thứ đồ loạn xị Quý Thính phát hiện được không ít thứ tốt.
Thân Đồ Xuyên xuống lầu đến ghế nằm, nhắm mắt lại chợp mắt một lát, Quý Thính lấy một cái ghế gấp nhỏ ngồi bên cạnh, cầm cây quạt giúp anh đuổi muỗi, hai người đều chỉ hơn hai mươi tuổi, lại nhìn giống như người về hưu sinh hoạt với nhau.
Mới vừa vào thu, thời tiết tuy rằng buổi tối có chút lạnh nhưng ban ngày độ ấm thật vừa vặn, mặt trời ấm mà không nóng gắt, ôn ôn chiếu lên trên người, tuy rằng người không buồn ngủ cũng vì thế mà sinh ra một phân lười biếng.
Khi Thân Đồ Xuyên sắp đi vào giấc ngủ chợt cảm thấy cây quạt đuổi muỗi bên cạnh hoạt động biên độ ngày càng giảm, anh không vui mở mắt ra, đang muốn quát lớn người này làm việc không đàng hoàng, đầu người đó liền ngã tới trên đùi anh, gối lên chân anh, ngủ đến vẻ mặt thật thơm ngọt.
Thân Đồ Xuyên không vui nhíu mày, vươn tay đẩy mặt cô ra, Quý Thính hừ hừ một tiếng, trực tiếp bắt lấy tay anh, cầm lót xuống dưới mặt mình.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, vừa muốn đem rút tay ra, kết quả vừa động vào mặt Quý Thính mềm mại tựa như thạch trái cây ấm áp, tâm anh như búng búng. Thân Đồ Xuyên nhấp nhấp môi, mặt vô biểu tình nắm tay lại, quả nhiên nắm được một khối thịt mềm.
Thân Đồ Xuyên: "......" Thật béo!
Anh xuy một tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng lại không mạnh mẽ rút tay ra.
Quý Thính ngủ đến sắc trời thật muộn, mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở to mắt ra nhìn thấy Thân Đồ Xuyên còn ngủ, cô không đánh thức anh mà đi vào trong phòng tìm một cái chăn mỏng đắp lên người, còn mình xoay người đi vào trong nhà làm cơm.
Trong sân chỉ còn lại một mình Thân Đồ Xuyên, tuy rằng trời bắt đầu hơi hơi lạnh, nhưng nhờ tấm chăn anh lại không thấy lạnh, an an ổn ổn ngủ một giấc thật say, đến khi ý thức dần dần thanh tỉnh, đôi mắt còn chưa mở ra đã ngửi thấy được mùi đồ ăn thanh thanh tràn ngập trong không khí.
Anh giật mình, chậm rãi mở to mắt, tầm mắt còn chút mơ hồ nhìn về phía phòng khách, bên trong một thân ảnh thướt tha vội vàng đi tới đi lui từ bàn ăn tới phòng bếp. Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn, cho đến khi cô gái nhìn qua mới hờ hững đứng dậy.
"Thiếu gia, mau tới ăn cơm!" Quý Thính cười tủm tỉm.
Thân Đồ Xuyên nhìn cô cười đến cong cong mắt, trong lòng đột nhiên bốc lên ra cảm giác kỳ quái, cảm giác này tới thật mãnh liệt làm cho anh phải chớp mắt kinh ngạc.
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Quý Thính thấy anh không nói lời nào, vội vàng đi tới, xoa xoa tay phủ lên trán anh, nhíu mày, "Có điểm sốt nhẹ, không nên để anh ngủ trong sân."
Thân Đồ Xuyên lần này không nói lại, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô. Quý Thính dừng một chút, chần chờ: "Thiếu gia anh nhìn cái gì?"
"Đôi mắt của cô." Vì cái gì không sợ hãi, cô ấy hẳn là phải sợ mình mới đúng, giống như những người khác.
Quý Thính chớp chớp mắt, đột nhiên cười: "Đẹp sao?"
"Cũng không tệ lắm."
"Chỉ là cũng không tệ lắm?" Anh ta yêu cầu cũng thật đủ cao.
"Phải," Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đứng dậy, đứng thẳng lên cao hơn cô cả một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, "Bán sao?"
"?"
"Làm tiêu bản để trong phòng, hẳn là thật xinh đẹp."
"......" Thiếu gia, cầu anh làm người đi.