Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 23: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (22)

Quý Thính nhịn không được lui lại hai bước.

Thân Đồ Xuyên trên mặt ý cười bất biến: "Sợ hãi sao?"

"...... Có một chút." Thấy anh còn nguyện ý duy trì hữu hảo, Quý Thính nghiêm túc gật gật đầu, ai biết giây tiếp theo, Thân Đồ Xuyên sắc mặt nháy mắt trầm xuống dưới, Quý Thính trong lòng kêu khổ, vội nói thêm vào, "Đây kỳ thật cũng không phải quá sợ hãi, anh sẽ không gây thương tổn cho em, đúng không?"

Lúc nói chuyện, bản năng cầu sinh làm cô nhịn không được nhìn đến hướng cây búa, Thân Đồ Xuyên theo ánh mắt cô nhìn qua, Quý Thính giật mình một cái, vội duỗi tay bắt lấy góc áo ngủ của anh: "A, cả đêm cũng chưa nghỉ ngơi được tốt, không bằng chúng ta trở về ngủ đi."

Đừng động một chút là nhìn búa, thật quá dọa người.

Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, đi cầm búa lên, giống như đối với tình nhân mà thâm tình mơn trớn đầu búa: "Anh cho rằng em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

"...... Thực xin lỗi, em về sau tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ lên lầu." Quý Thính tự mình biểu thị một chút, cái gì kêu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô, giây tiếp theo một tay nắm cán búa, cánh tay dùng sức vung, nện búa vào tượng điêu khắc phía sau.

Tượng hình người chia năm xẻ bảy, cánh tay chân đầu bay loạn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn, một mảnh bắn xướt qua tay Thân Đồ Xuyên, mu bàn tay anh trong nháy mắt hiện lên vết máu. Quý Thính co rúm lại một chút, dường như bị đập thành từng mảnh nhỏ chính là mình.

"Vì, vì, vì sao lại đập?" Âm thanh Quý Thính bắt đầu run rẩy, chẳng sợ biết rằng cho dù mình chết chỗ này cũng có thể sống lại ở thế giới hiện thực, nhưng nhìn ánh mắt Thân Đồ Xuyên tựa như sát nhân cuồng bạo, cô mau run rẩy lên.

Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, chậm rãi nói: "Người thật đã trở lại, không cần giữ đồ giả."

Quý Thính cảm thấy thật chột dạ, muốn nắm cổ áo của tác giả mà rít gào, bắt cô ta đem trả lại cho cô cậu bạn trẻ đơn thuần đáng yêu, cô không muốn cái người biếи ŧɦái này!

"Anh vốn dĩ muốn trước khi em phát hiện, xử lý sạch sẽ đám này," Thân Đồ Xuyên như không biết đau, nhìn biểu tình hoảng sợ của Quý Thính, thở dài một tiếng, "Đáng tiếc mấy năm nay anh làm quá nhiều, trong thời gian ngắn xử lý không xong, lại lo lắng em sẽ sợ hãi cho nên chỉ chậm rãi thu dọn, kết quả vẫn là bị em phát hiện."

Quý Thính bị dọa tới phát khóc: "Em là quá tò mò, lần sau tuyệt đối không dám!"

Cô vừa dứt lời, lại một tượng điêu khắc khác bị đập, cô chỉ biết ngồi dưới đất không dám động, trơ mắt nhìn Thân Đồ Xuyên đem toàn bộ tượng còn lại đập vỡ, thạch cao bay tứ tung rơi vãi, trên mặt đất không còn một chỗ để chân.

Thân Đồ Xuyên đứng giữa đám hỗn độn, lẳng lặng nhìn Quý Thính, làm xong chuyện này anh hẳn là dùng nhiều sức, hô hấp phập phồng rõ ràng, trong ánh mắt cũng không còn mang theo ý cười.

Quý Thính ngơ ngẩn đối diện với anh, không biết như thế nào lại có cảm giác có nhiều điểm quen thuộc.

Như vậy mới là đúng Thân Đồ Xuyên, trong xương cốt chính là cố chấp hung ác nham hiểm, dù mười năm thời gian đi qua, cải tạo cả con người mình từ trong ra ngoài thành một thân sĩ nhưng tính tình không thể nào biến khác được, cô lúc trước thật là không suy nghĩ gì cho nên mới không phát hiện được chỗ không đúng.

Quý Thính nhìn anh quen thuộc như vậy, trong lòng thế mà lại yên ổn một chút, bây giờ ngay cả nhìn thấy anh cầm cây búa đi tới chỗ mình cũng không sợ hãi như vừa rồi. Bởi vì anh vẫn là anh, vẫn là thiếu niên như con thú bị thương trước kia.

Cô thế mà lại không phát hiện được, khi mình biến mất mười mấy năm nay, anh tự phong bế chính mình, tựa như phong bế căn nhà của bọn họ, ngoan cố bảo trì nguyên dạng không thay đổi gì.

"Anh sẽ không gϊếŧ em, phải không?" Quý Thính ngửa đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt, sau một lúc lâu lãnh đạm nói: "Anh làm sao mà gϊếŧ em được."

Quý Thính nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, anh bạn trẻ từ trước đến nay khinh thường nói dối, anh nói sẽ không, chính là sẽ không. Đại não cô bắt đầu quay nhanh, hoạt động lên, thử đề nghị: "Chúng ta đem đồ vật ở đây thu dọn lại, sau đó xem như chưa có chuyện gì phát sinh, được không?"

"Xem như chưa có chuyện gì phát sinh," Thân Đồ Xuyên nắm cằm cô lên, "Xác định không phải em chạy trốn sao? Giống như mười năm trước, biết anh là thật tình thì em biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng."

Quý Thính cuối cùng minh bạch trong khoảng thời gian này anh vì sao muốn giấu giếm tình cảm, căn bản là không tin vào giải thích của cô lúc trước, cho rằng mười năm trước chính là cô bỏ trốn, sợ lần này cô lại lần nữa sẽ đào tẩu, cho nên anh vẫn luôn áp xuống ý tưởng chân thật của mình.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, thời gian cô biến mất thật sự là quá xảo, vừa lúc anh yêu cầu cuộc sống hài hòa với cô, cô đáp ứng xong lại không trở về, ai mà không tưởng tượng chuyện khác?

Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt Quý Thính càng thêm chân thành tha thiết: "Em không có cố ý rời đi, em cũng không biết vì cái gì, nháy mắt đã vượt qua mười năm."

Nói xong cô dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Kỳ thật, lòng em vẫn luôn có anh, lúc đó không có thể cùng anh trải qua sinh nhật mười tám tuổi, em thực xin lỗi."

Thân Đồ Xuyên buông búa, đến trước mặt cô nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, sau một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Hiện tại nói chuyện này còn có ý nghĩa sao?"

"Đã không còn ý nghĩa sao?" Quý Thính cười khổ một tiếng, "Cũng đúng, mặc kệ bởi vì lý do gì, chuyện em rời đi mười năm là sự thật, khoảng thời gian này anh vì em mà đã chịu khổ."

Chỉ nghe Lý Thác kể lại, cô đã cảm thấy hít thở không thông, huống chi Thân Đồ Xuyên tự mình trải qua, không nghĩ tới mình năm đó giải quyết được cừu hận chi khổ giữa anh và Lý Thác, xoay người lại cho anh cừu hận lớn hơn.

Quý Thính buông tiếng thở dài, duỗi tay xoa mặt Thân Đồ Xuyên, nhìn đôi mắt đen như mực, chậm rãi: "Em đã trở về, Tiểu Xuyên, em đã trở về, cho dù anh muốn cái gì em đều cho anh, chỉ cần anh vui vẻ sung sướиɠ, em chuyện gì cũng đáp ứng với anh."

Từ lúc xuyên qua tuyến thời gian đến bây giờ, cô mới cảm giác được chính mình một lần nữa mở ra nhiệm vụ.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, không che dấu đáy mắt cực lực si mê, hỏi ra: "Cái gì cũng đều có thể chứ?"

"Đúng."

......

"Một cái l*иg sắt xa hoa sẽ tiêu diệt ý tưởng hướng tới tự do của chim hoàng yến, mà một đống phòng ở xa hoa cũng sẽ giảm bớt mức độ thừa nhận cực khổ của con người, hai dạng đồ vật này đều có thể cho người ta hưởng thụ cực hạn, làm người dần dần đánh mất đi ý chí muốn thoát đi."

"Cho dù còn muốn chạy trốn cũng không sao, ít nhất l*иg sắt đủ kiên cố sẽ đủ để cầm tù tự do."

......

Quý Thính lẳng lặng nằm ở trên giường, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến giờ phút này, cô mới lý giải được ý tứ trước đây Thân Đồ Xuyên ——

Nguyên lai cô chính là con chim hoàng yến kia, thật là ngốc tử nghe không hiểu.

Ở cửa truyền đến động tĩnh, Quý Thính giật mình, bình tĩnh nhìn về phía cửa, giây tiếp theo cửa mở, Thân Đồ Xuyên bưng cái ly đến.

Lại là "trà gừng" quen thuộc.

Khóe miệng Quý Thính nhếch lên, theo bản năng muốn xuống giường, nhưng động bên trái, tay chân bên phải liền truyền đến cảm giác bị dắt kéo, động bên phải, bên trái lại bắt đầu kéo, như thế nào cũng không thoải mái, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy.

Cô cẩn thận nhìn Thân Đồ Xuyên, giơ đôi tay lên, lộ ra một cặp vòng tinh tế: "Có thể gỡ thứ này ra không?"

"Khó coi sao?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn về phía cô.

Đẹp! Vừa thấy chính là thiết kế đỉnh cao, giá trị tuyệt đối xa xỉ, nhưng mà dính theo mỗi cái vòng tay vì cái gì nhất định phải có một sợi dây xích?

Một giờ trước, cô đáp ứng cái gì cũng đều nguyện ý làm vì Thân Đồ Xuyên, sau đó anh liền cho cô đeo hai cái vòng tay hai cái vòng chân, mỗi cái đều có khóa chuyên nghiệp, đính vào sợi dây xích, mà đầu kia của dây xích chính là bốn cái khuyên sắt ở bốn góc giường.

Cho đến khi bị giam cầm ở trên giường, cô mới biết được nguyên lai ngay từ đầu Thân Đồ Xuyên không có nói dối, bốn cái khuyên sắt kia chính là vì cô mới thiết kế, cũng chính là cô ngốc thế mà lại thật tin tưởng là dùng để cột mùng.

Cột mụ nội nó cái chân mùng!

Quý Thính nhịn xuống cảm giác trợn trắng mắt, khô cằn cười cười: "Đẹp là đẹp, chỉ là có điểm quá hạn chế tự do."

"Em muốn tự do?" Thân Đồ Xuyên thanh âm hơi trầm xuống.

Quý Thính nội tâm kêu khổ không ngừng, đây là điểm đau đầu thứ hai, tựa hồ sau khi Thân Đồ Xuyên nhận định cô trốn không thoát, sau đó sẽ không tính toán che dấu cảm xúc của mình nữa, vì thế gần một giờ qua, cô đành phải mệt mỏi nhìn anh lăn qua lộn lại biến sắc mặt.

"Không, không cần tự do, em chỉ cần anh." Quý Thính mềm mại lấy lòng. Chính mình dưỡng ra tới tiểu tổ tông, khóc lóc cũng phải dụ dỗ xuống!

Khóe môi Thân Đồ Xuyên lúc này mới cong lên, cúi người nhéo nhéo cổ tay cô thưởng thức, tay cô vừa nhỏ vừa mềm, hơn nữa trời sinh làn da trắng nõn, cho dù là mang vòng tay kim loại này cũng không có vẻ tục tằng mà ngược lại cảm thấy thật đáng yêu.

Anh thích cô như thế này.

Quý Thính nhìn thấy anh dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm cổ tay mình, chỉ muốn một cái tát chụp cái đầu chó của anh, nhưng mà nghĩ lại người nguy hiểm như vậy, thôi đừng. Nhưng mà tính ra, người ta chưa cho cô một búa, cô cũng đã nên cảm kích.

Thân Đồ Xuyên thưởng thức xong vòng tay, đến bên cạnh cô ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp cô thổi trà cho nguội bớt, ôn nhu dường như thay đổi thành một người khác.

Người đàn ông anh tuấn cẩn thận đến độ nước trà nóng ấm đều quan tâm đến, nếu là lúc trước, Quý Thính sẽ cảm động, nhưng lúc này vẻ mặt cô lại như sống không còn gì luyến tiếc: "Nhất định phải uống sao?"

"Em không muốn uống?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.

Quý Thính trầm mặc một cái, chớp mắt, trái lương tâm cười một chút: "Muốn uống."

Ngoan ngoãn uống trà, bởi vì uống quá gấp, thậm chí ho khan vài tiếng, không đợi cô ho xong, Thân Đồ Xuyên đã một tay đỡ cô lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Quý Thính trong lòng vừa động, cẩn thận thử: "Em đói bụng."

Thân Đồ Xuyên nhăn mi lại, không vui nói: "Hiện tại mà ăn chút nữa ngủ sẽ không thoải mái."

"Nhưng mà em đói đến không ngủ được." Quý Thính thanh âm nho nhỏ.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Anh đi nấu súp cho em, ăn xong thì ngủ."

"...... Thôi không ăn, vẫn là ngủ đi." Quý Thính tâm tình không tồi nằm xuống, xem ra anh hận mình không giống như đối với Lý Thác, đối với Lý Thác là muốn gϊếŧ chết đối phương, đối với cô là... phải, bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng này, tuyệt đối không phải là hận.

Biết được điểm này, Quý Thính hoàn toàn yên lòng, đối mặt với anh cũng thong dong hơn rất nhiều.

"Ừ, ngủ đi." Thân Đồ Xuyên mắt lộ ra ôn nhu.

Quý Thính thực mau liền buồn ngủ, cô từ từ chớp mắt, nhìn Thân Đồ Xuyên không mệt mỏi chút nào, không khỏi hỏi ra: "Vì sao anh uống đồ đó lại không bị buồn ngủ?"

"Em động vào đồ của anh, làm sao anh lại không biết." Thân Đồ Xuyên khẽ vuốt mặt cô.

"Nhưng mà anh uống......"

"Thuốc đã để chỗ khác, anh uống là bột gừng."

"......"

Chơi thật là không lại. Quý Thính mệt mỏi mà nhắm mắt lại, thật mau lâm vào mộng ngọt.

Mặt trời dần dần mọc lên, lăn lộn một đêm, buổi sáng cuối cùng cũng đến. Thân Đồ Xuyên an tĩnh ngồi bên người cô, giống như rạng sáng mỗi ngày đều luôn bên cạnh cô, ở chỗ này.

Tiếng hít thở an ổn đều đều, dường như những chuyện trải qua ban đêm đều không có ảnh hưởng gì đến cô. Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Quý Thính, cuối cùng dùng tay nắm lấy cổ cô.

Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, chiếc cổ mảnh khảnh sẽ bị bẻ gãy, về sau sẽ như những tượng điêu khắc trên lầu, rốt cuộc không thể rời khỏi anh. Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, anh sẽ vĩnh viễn không cần lo lắng người phụ nữ này khi nào đó sẽ đào tẩu, không cần lo lắng mình sẽ lại trải qua một ác mộng mười năm...

"Tiểu Xuyên......" Trong mộng Quý Thính không thoải mái hừ nhẹ một tiếng, mày dần dần nhíu lại.

Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên run lên, ngón tay đang ở trên cổ di chuyển lên giữa lông mày cô, kiên nhẫn giúp cô vuốt thẳng nếp uốn trên mặt.

Khi Quý Thính tỉnh lại đã là ba giờ chiều, chuyện thứ nhất cô nhìn là xem xét trên người, không tìm thấy vết đỏ nào mới, ngược lại cảm thấy kỳ quái. Cô còn tưởng rằng Thân Đồ Xuyên lại lợi dụng lúc cô ngủ làm chuyện gì, nguyên lai là không có?

Mới vừa toát ra ý tưởng này, Quý Thính liền hết chỗ nói, điểm mấu chốt của cô là có bao nhiêu thấp, chẳng những không có một chút ý tức giận còn không nói, thấy trên người không có dấu vết mới thế nhưng còn nghi hoặc vì sao Thân Đồ Xuyên không làm như vậy.

Đang lúc cô phát ngốc, Thân Đồ Xuyên đẩy một bàn đồ ăn tiến vào, trên để đồ ăn anh vừa làm.

"Rời giường ăn cơm đi." Thân Đồ Xuyên ôn nhu nói.

Quý Thính không nói gì nhìn anh một lát, thấy anh không có ý tứ gì, cô giơ tay mình lên: "Em không xuống giường được."

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát, đi đến mép giường ngồi xuống, nhéo cằm Quý Thính, chậm rãi nói: "Cầu anh."

"......" Cầu anh cái P, đứa nhỏ này quả nhiên trời sinh vai ác, cái tốt không học cái xấu học một đống, còn cố tình vận dụng linh hoạt như vậy.

"Không cầu sao?" Thân Đồ Xuyên có chút tiếc nuối, "Anh trước giúp em đánh răng, sau sẽ đút em ăn."

Đây là ý tứ muốn cô ở trên giường giải quyết một loạt vấn đề, Quý Thính nhanh chóng thỏa hiệp, mềm mại sụp sụp nhìn anh, còn không quên duỗi tay nắm tay áo Thân Đồ Xuyên: "Tiểu Xuyên, anh giúp em cởi ra đi, em muốn đi toilet."

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên xẹt qua tia vừa lòng, cúi đầu mở khuyên sắt ở hai chân cùng tay phải, chỉ còn lại có tay trái. Đang lúc cô vươn tay, chờ anh cởi bỏ, Thân Đồ Xuyên lấy từ trong túi áo ra một cái dây xích còn dài hơn.

"?"

Lúc Thân Đồ Xuyên muốn đổi dây xích tay trái, Quý Thính đè lại tay anh: "Chờ một lát, anh còn muốn khóa em?"

"Không được sao?" Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô, tuy rằng khóe miệng giương lên, nhưng trên mặt lạnh lại không có ý cười gì cả.

Quý Thính nén áp lực, ngoan cường chống cự: "Cũng không phải không được... Nhưng anh để dây xích này, em là không phải không thể đi ra ngoài sao, em muốn đi xuống lầu xem phim với anh."

"Hôm nay anh phải đi công ty, chờ đến khi trở lại đem em đi xem phim, được không?" Thân Đồ Xuyên dò hỏi.

Nếu là anh dò hỏi có trưng cầu ý kiến, Quý Thính sẽ nói ngay không được, nhưng đối mặt Thân Đồ Xuyên đầy lực áp bách, cô quyết đoán gật gật đầu, đáng thương hề hề nhìn anh: "Vậy anh trở về sớm nha."

"Được, anh sẽ về sớm." Thân Đồ Xuyên thấy cô không dị nghị gì, biểu tình hơi nhu hòa một chút, đổi dây xích xong thì ngồi ở trước bàn ăn chờ.

Quý Thính bất đắc dĩ đi rửa mặt, rửa mặt xong cô nhìn nhìn cổ tay, nhìn dây xích tinh tế, đột nhiên tò mò muốn xem độ cứng, vì thấy lấy đồ kim loại cứa cứa một chút.

Thất tốt, không có một chút dấu vết nào, vừa thấy chính là kim loại đặc thù.

Quý Thính hoàn toàn hết hy vọng, ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nhìn đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của Thân Đồ Xuyên, trong lòng cô lộp bộp một chút, đột nhiên toát ra một vấn đề: "Anh có trang bị camera trong phòng tắm của em không?"

"Có thể chứ?" Thân Đồ Xuyên như suy tư gì.

Quý Thính vội vàng ngăn lại ý tưởng nguy hiểm: "Không thể, như vậy em đi WC thật ngượng ngùng."

Thân Đồ Xuyên cũng hoàn toàn không tính toán giả vờ gì, chờ cô đến bàn, gắp cho cô miếng trứng chiên. Từ sau khi cô bị sặc cái trứng luộc, trong nhà liền không nấu lại món đó nữa.

Quý Thính như suy tư gì nhìn chằm chằm món trứng chiên, cuối cùng dưới cái nhìn thúc giục của Thân Đồ Xuyên ăn cơm xong.

Thân Đồ Xuyên thay đồ đi làm, mang lên cặp kính gọng vàng, lúc tới cáo biệt Quý Thính, cô tà tà liếc anh một cái, trong lòng tấm tắc một tiếng. Tiểu tử này thật đúng là xứng với bốn chữ "mặt người dạ thú", đi ra ngoài như thế này, ai có thể nghĩ anh ta là tiểu biếи ŧɦái đem người nhốt ở nhà?

Thân Đồ Xuyên không biết cô suy nghĩ cái gì, mỉm cười vỗ đầu cô một chút: "Không cần muốn chạy trốn, em trốn không thoát đâu."

"Em biết, thứ này vừa nhìn liền biết rất rắn chắc." Quý Thính quơ quơ tay, dây xích cùng vòng tay va chạm phát ra thanh âm thật nhỏ mà thanh thúy.

Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên một tia ý cười: "Ngay cả không rắn chắc, em cũng đi không được."

Quý Thính chựng lại, nhớ tới lúc ở trước biệt thự thấy được bên ngoài thật khoa trương mà có đầy bảo vệ, trong nháy mắt không còn lời gì để nói. Anh ấy chuẩn bị nhiều như vậy, tính ra đều là để ngăn cô lại.

"...... Được rồi, anh đi làm nhanh đi." Quý Thính cảm thấy mình cần thời gian yên lặng.

Nghe được cô giống như là xua đuổi mình đi, ý cười nơi đáy mắt Thân Đồ Xuyên tan đi, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng rũ mắt rời đi. Lúc anh đi tới cửa, Quý Thính mở miệng gọi lại: "Anh chờ một chút."

Thân Đồ Xuyên lập tức dừng lại, mặt lạnh xoay người, chỉ thấy Quý Thính nhanh chóng chạy tới, sau đó kéo ống tay áo qua. Sức lực cô không lớn, nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn phối hợp tiến lên hai bước.

Đôi tay Quý Thính bắt lấy cánh tay anh, nhón mũi chân hôn lên khóe môi anh một chút. Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên run lên, cả người cương lại.

"Sớm quay trở lại, em ở nhà một người sẽ nhàm chán." Quý Thính nhìn khuôn mặt vô biểu tình của anh, lại thấy được bên tai anh dần dần đỏ lên, đáy mắt cô hiện lên một tia ý cười.

Bộ dáng Thân Đồ Xuyên đã không biết nên làm như thế nào, liếc cô một cái, xoay người nhanh rời đi. Quý Thính nhìn anh vội vội vàng vàng, tâm tình thật tốt cười cười.

Xem ra cô đoán không sai, tuy rằng Thân Đồ Xuyên hận cô, nhưng loại hận này không giống như hận với Lý Thác, anh hận cô, nhưng cũng yêu cô cho nên sẽ không thương tổn cô, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Mặc kệ là khóa hay là chăm sóc cho cô, đều là phương thức biểu đạt của Thân Đồ Xuyên, cho nên cô phải nhanh chóng quen với phương thức kỳ lạ này của anh, sau đó tạo cho anh cảm giác an toàn, để anh biết rằng mình là của anh, sẽ không bỏ trốn giống như anh lo lắng.

Cảm giác an toàn cùng tình yêu là khát vọng lớn nhất hiện giờ của Thân Đồ Xuyên, vậy cô sẽ cho anh.

Trong lòng Quý Thính có chủ ý nên quyết định không đề cập đến chuyện bỏ vòng tay ra, trước làm cho Thân Đồ Xuyên có đủ cảm giác an toàn, chuyện khác từng bước từ từ sẽ thực hiện.

Nhưng cô xem nhẹ việc ở một mình trong phòng, không di động không máy tính thật nhàm chán, đặc biệt mấy ngày nay Thân Đồ Xuyên tựa hồ cảm thấy tự mình không cần phải nhìn chằm chằm cô, vì thế mỗi ngày giống như trước đi làm bình thường, có lần thậm chí tăng ca đến 9 giờ tối mởi trở về.

Quý Thính nhàm chán đến muốn phát điên, nhưng cũng biết nói với Thân Đồ Xuyên muốn di động máy tính là không hiện thực, chỉ như bây giờ đem cô ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, anh mới có thể chân chính yên tâm.

Mấy ngày liên tiếp Quý Thính giả vờ ngoan ngoãn cũng không có hiệu quả gì hơn, cô quyết định đẩy nhanh tiến trình.

Lại một ngày, 6 giờ tối, Thân Đồ Xuyên sau khi đi làm về chuyện thứ nhất chính là đi đến phòng của cô, nhìn thấy cô rồi mới cởϊ áσ khoác, mở nút tay áo sơ mi, nói: "Đói bụng chưa, anh đi nấu cơm."

Quý Thính nằm trên giường không phản ứng, tay Thân Đồ Xuyên chựng lại, nhíu mày đi qua: "Làm sao vậy?"

"Em không thoải mái." Quý Thính suy yếu nhìn anh.

Thân Đồ Xuyên sắc mặt trầm xuống, lập tức sờ trán cô, phát hiện nhiệt độ cơ thể bình thường, mày nhăn đến càng khẩn: "Không phát sốt, cụ thể là chỗ nào không thoải mái?"

Quý Thính bắt lấy tay anh, đặt ở chỗ gần vị trí trái tim mình, bàn tay sờ đến chỗ co dãn mềm ấm, Thân Đồ Xuyên sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt ám ám lên.

"Tim đập giống như không đúng lắm." Quý Thính nghiêm trang.

Thân Đồ Xuyên lại mở miệng, giọng nói đã ách: "Không đúng chỗ nào?" "Em cũng không biết, có thể là nhớ anh, anh trở về em liền cảm giác khá hơn nhiều." Quý Thính hai bàn tay nho nhỏ bắt lấy bàn tay to, hôn hôn lên đầu ngón tay anh.

Thân Đồ Xuyên nhấp môi: "Em biết em đang làm gì sao?"

"Cái gì?" Quý Thính vẻ mặt vô tội.

Thân Đồ Xuyên rút tay trở về, quay mặt đi nhìn về một bên: "Anh đi nấu cơm." Nói như vậy nhưng anh lại không động đậy.

Quý Thính vô tội nhìn anh: "Chính là em khó chịu."

"Không phải em nói đã khá hơn nhiều?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn về phía cô, tuy rằng cảm thấy cô đại khái là giả vờ, nhưng vẫn còn lo lắng.

Quý Thính hơi buồn rầu đối diện với anh: "Em cũng không biết, trong chốc lát lại không tốt, không phải lúc trước anh có học rất nhiều với bác sĩ sao, giúp em nhìn xem đi."

"Anh chỉ là đơn giản học xử lý miệng vết thương..."

Thân Đồ Xuyên đột nhiên im bặt, bởi vì lúc anh đang nói chuyện, Quý Thính đã mở ba nút áo ngủ. Quý Thính nhìn đến bộ dáng cứng đờ của anh, rất muốn cười tà mị, hỏi anh xem anh có vừa lòng không.

Nhưng vì tránh cho tình huống trở nên kỳ quái, cô nhịn xuống loại xúc động này, ôn nhu bám vào cánh tay anh, cắn cắn lỗ tai, thở vào lỗ tai anh, cả người Thân Đồ Xuyên căng thẳng lên.

"Tiểu Xuyên, không ăn cơm, ăn em được không?"

Thanh âm mềm mại vang lên bên tai, Thân Đồ Xuyên hầu kết giật giật, đem cô từ trên người kéo xuống, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.

Quý Thính nói xong câu này thì cảm thấy quá thẹn, cả người giống như bỏ vào nồi chưng, nóng đến muốn bốc khói. Nhưng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu thẹn thùng, trên mặt còn phải giả vờ đơn thuần lại quyến rũ, theo thế hôm nay nhất định phải đem Thân Đồ Xuyên mà làm.

Cho tới giờ cô cũng đã nhìn ra, lúc trước là bộ dáng kia đối với bạn trẻ Thân Đồ Xuyên, còn hiện tại đối với Thân Đồ Xuyên trưởng thành bộ dáng đó là vô dụng, cô không thể đi theo lộ tuyến ấm áp thánh mẫu.

Mọi người đều là người trưởng thành, nói chuyện cần thiết phải có tình thú, có thể biểu đạt bằng thân thể liền không thể vẫn luôn dùng ngôn ngữ, nếu không sẽ làm người cảm thấy không đủ thành ý.

Thân Đồ Xuyên ngơ ngẩn nhìn cô, lúc Quý Thính cho rằng việc sẽ được, anh đột nhiên âm trầm xuống, giúp cô cài lại từng hạt nút.

"?"

"Em nghĩ cũng đừng nghĩ." Thân Đồ Xuyên cài xong, ném xuống câu này rồi mặt lạnh bỏ đi.

"......"

* Tác giả có lời muốn nói: Thính: Đừng nói chuyện, thật mất mặt...