Thân Đồ Xuyên hít sâu một hơi, buông gậy gỗ xuống: "Cô không phải đi toilet?"
"Toilet người nhiều quá, tôi tùy tiện tìm chỗ..."
"Quý Thính." Thân Đồ Xuyên ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô.
Quý Thính bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Tôi nhớ lúc trước chuyện họ khi dễ cậu, có chút bực bội cho nên quay trở lại xem."
"Cô quay lại xem thì được gì? Nếu họ bắt lấy cô, biết cô có kết cục gì không?" Nhớ tới lúc trước những người đó ánh mắt tùy tiện nhìn Quý Thính, tuy rằng lúc ấy không có cảm giác gì, nhưng hiện tại cậu cảm thấy thật ghê tởm, mà người con gái này còn dám trở về một mình, thật nghĩ mình là anh hùng?
Quý Thính "hích" một tiếng: "Cậu thì sao? Vì sao quay trở lại? Tôi đánh không lại bọn họ, chẳng lẽ cậu có thể?"
"Chúng ta không giống nhau."
"Có cái gì không giống nhau? Đều là song quyền khó địch bốn tay," Quý Thính nhìn tới gậy gỗ trong tay cậu, nhịn không được trợn mắt lên, "A, thật đúng là không giống nhau, cậu có gậy, vậy muốn làm sao? Đánh cho bọn họ tàn phế sau đó đi ngồi tù? Có nghĩ tới vậy thì tôi phải làm gì?"
"Tôi sẽ không ngồi tù." Thân Đồ Xuyên lạnh mặt trả lời, tay nắm gậy gỗ thả lỏng một chút. Vừa rồi đích xác cậu từng có ý tưởng đồng quy vu tận cùng chết với những người này.
Quý Thính nhìn đến thần sắc cậu rõ ràng đã hòa hoãn xuống, buông tiếng thở dài, đoạt cây gậy lại, ném đi: "Nếu cậu có ý tưởng như vậy, tôi đây thật đúng là mạnh hơn cậu nhiều, ít nhất tôi không nghĩ tới phạm pháp."
Cô vừa dứt lời, phía trước truyền đến tiếng còn cảnh sát, tiếp theo là hình ảnh những người này bị cảnh sát vây quanh. Thân Đồ Xuyên chớp mắt một cái, không khỏi nhìn về phía người con gái đứng bên cạnh mình.
"Thấy không, có những thay đổi không nhất định một hai phải dùng bạo lực mới có thể làm người chịu giáo huấn, tôi nhờ cậu, vui lòng sau này mỗi lần cậu xúc động, nghĩ tới hiện tại cậu không phải là một người. Cậu nếu xảy ra chuyện, tôi phải làm sao?"
Quý Thính đúng lúc lên lớp giáo dục, cô muốn đem quan niệm không thể làm trái pháp luật đưa vào trong đầu của cậu ta.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm những người đó bị bắt đi, không phản ứng gì với lời nói của Quý Thính.
Quý Thính nhìn lướt qua, lại nói tiếp: "Đến nỗi những người này, rõ ràng là đã hút chích cái gì. Bọn họ vốn dĩ không sạch sẽ, không tra còn không nói, điều tra một chút sẽ ra một đống tội danh, ít nhất cũng phải ngồi mấy tháng đến mấy năm tù, cũng coi như trả thù bọn họ khi dễ cậu. Về sau không cần nghĩ tới bọn họ nữa, biết không?"
Thân Đồ Xuyên đôi mắt khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu nhìn về phía cô: "Cho nên cô là do hiểu được khúc mắc cũng tôi mà quay trở lại?"
"Vô nghĩa, không phải cậu, ai nguyện ý phản ứng với đám cặn bã này?" Quý Thính thuận miệng nói.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt Quý Thính thật nhu hòa, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là hình ảnh cậu, trong lòng Thân Đồ Xuyên khẽ động, nhẹ nhàng vươn tay ra. Quý Thính ghét bỏ nhìn thoáng qua, không muốn chấp nhận ý muốn dắt tay của cậu, Thân Đồ Xuyên mím môi, không vui bắt lấy tay cô, Quý Thính không nhịn được cười một tiếng.
Hai người nắm tay về nhà, Quý Thính cảm khái một câu: "Càng giống mẹ con." Cô cảm giác như người mẹ ba mươi tuổi đang nuôi con nhỏ.
"...Câm miệng."
Hai người đi đường đi đi dừng dừng, đi ngang qua công viên còn đứng lại nhìn người khiêu vũ trên quảng trường một hồi, khi về đến nhà đã là 10 giờ. Vì đoạt phòng tắm, Quý Thính vừa mở cửa đã vọt vào phòng, một bước chạy trước đến phòng tắm: "Tôi tắm trước!"
Thân Đồ Xuyên vốn dĩ khinh thường tranh giành với cô, nhưng mà mỗi lần Quý Thính đều phải diễn một lần, bởi vậy cậu chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp: "Mỗi lần đều là cô trước, lần này nên là tôi."
"Không được, tôi đến trước." Quý Thính nói xong mở vòi sen ra.
Nhà cũ cách âm không tốt, tuy rằng cửa phòng tắm đóng lại, nhưng trong phòng khách vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng nước chảy từ vòi sen. Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, nghĩ đến việc người con gái đang làm trong phòng tắm, vô cớ cảm thấy người nóng lên.
Cậu ho nhẹ một tiếng, xoay người đến ngồi xuống sô pha, tay chân cứng đờ mở TV, chỉ nghĩ đến dùng thanh âm TV át đi tiếng nước, nhưng trong TV chiếu cái gì, nửa điểm cậu cũng không biết.
Quý Thính tắm rửa xong đi ra lập tức cả người vẫn còn hơi nước ngồi xuống bên cạnh Thân Đồ Xuyên, tùy tay cầm một quả táo cắn một ngụm: "Xem cái gì đó?"
"... Không có gì." Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng dậy, căng mặt đi về hướng phòng tắm.
Quý Thính vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu đóng cửa phòng tắm lại thật mạnh, duỗi tay cầm điều khiển từ xa lại, thay đổi vài kênh, nhìn đến tin tức giải trí tin Lý Thác, Dung Tinh về nước, cô sửng sốt, chân mày cau lại. Dựa theo nguyên văn miêu tả, bọn họ hẳn là trở về tìm hiểu một chút thông tin của Lý Thác sau đó sẽ rời đi, mà khi trở lại đã là vài năm sau.
Cô phải nắm được cơ hội này, mau chóng làm Lý Thác khôi phục ký ức, sau đó dẫn cậu ta đến chỗ Thân Đồ Xuyên giải thích, cố gắng làm giảm đi cừu hận trong lòng Thân Đồ Xuyên, tránh cho hai người về sau khi gặp lại, Thân Đồ Xuyên sẽ bởi vì hận ý mà tự hủy nhân sinh.
Trong phòng tắm Thân Đồ Xuyên cả người nóng lên, đại não như không thể khống chế, không ngừng nghĩ về Quý Thính. Loại xúc động này trước kia cũng đã từng xuất hiện, chỉ là hiện tại không giống trước, tới thật mãnh liệt không thể kềm chế. Cậu ở trong phòng tắm cọ rửa nửa giờ mới thay đồ ngủ ra ngoài.
Mở cửa phòng tắm, vẻ đỏ hồng trên mặt còn chưa hoàn toàn mất đi, cậu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong TV, ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh xuống, chống nạng đến bên cạnh Quý Thính, lấy điều khiển từ xa tắt TV.
"Về sau không được xem mấy tin tức lung tung này nữa." Thanh âm cậu không thể khống chế được tức giận cùng hỗn loạn.
Quý Thính nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đến, cô tự giác ngồi sang một bên nhường chỗ. Thân Đồ Xuyên mới vừa ở phòng tắm làm chuyện không nên, lúc này tuy rằng tức giận nhưng khi đối mặt Quý Thính lại không thể không mềm lòng, căng người một chút nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh cô, lại lần nữa cường điệu một câu: "Sau này nhìn thấy chuyện gì có liên quan đến Lý Thác đều không được xem."
"Được, nhưng đầu tiên cậu nói cho tôi nghe tại sao," tựa như sự tàn tật của cậu, cứ che lại ngược lại sẽ làm chấn thương tâm lý càng ngày càng nặng, cho nên cô muốn cậu chủ động nói cho mình nghe một ít việc, chẳng sợ những chuyện đó cô còn hiểu biết nhiều hơn cậu, "Lần trước cậu giận dữ lên, hình như cũng vì cậu ta, giữa các người đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thân Đồ Xuyên quay mặt đi không nói lời nào, Quý Thính có chút thương tâm: "Cậu không nói cho tôi nghe, tôi sẽ không có biện pháp hiểu được, sau đó tôi sẽ nhanh chóng quên đi, cậu chẳng lẽ về sau cứ muốn vì chuyện này mà phát giận?"
"...Tôi không giận, chỉ là không muốn cô xem đến những chuyện có quan hệ đến cậu ta." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính cũng không chịu thua: "Nhưng cậu nói cho tôi nghe vì sao đi?"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc, Quý Thính đang lo lắng có nên lại sử dụng bộ dáng một khóc hai nháo hay không, cậu đột nhiên mở miệng, giọng có chút khàn khàn: "Cậu ta phản bội tôi..."
Quý Thính an tĩnh lắng nghe.
Cùng như trong nguyên văn, chẳng qua lần này là miêu tả từ góc độ nam phụ, bạn tốt cùng bị thương lại đột nhiên biến mất, cậu cho rằng đối phương gặp bất trắc, kéo chân bị thương đi tìm ba ngày ba đêm, cuối cùng miệng vết thương chuyển xấu bị cắt mất chân, tỉnh lại thấy mình bị tàn một chân, liền sống không bằng chết khi biết đối phương đính hôn với cháu gái nhà giàu số một.
Chuyện này so với đối phương đã chết càng làm cho cậu phẫn nộ khó chịu.
"Cậu ta không nghĩ nhận tôi làm anh em có thể nói cho tôi, tôi sẽ không chậm trễ tiền đồ của cậu ta," Thân Đồ Xuyên ra vẻ bình tĩnh, dường như tất cả mọi chuyện đều đã qua, chỉ có chính cậu hiểu rõ, khi nói ra những lời này, cừu hận phảng phất như giòi trong xương, tra tấn cậu đến sắp phát điên, "Chính là cậu ta cố tình chọn không từ mà biệt, nếu không phải vì đi tìm cậu ta, chân tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Ánh mắt Quý Thính khẽ động, một lúc sau cô vươn tay ra, an ủi xoa xoa đầu tóc còn ẩm ướt. Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng như một con thú nhỏ đặt trán lên trên vai cô, đôi tay ôm chặt lấy eo thon nhỏ.
"Bác sĩ nói, chân tôi bị thương vốn dĩ không nghiêm trọng, chỉ cần rửa sạch miệng vết thương, băng bó một chút thì tốt rồi, nhưng bởi vì đi tìm cậu ta, tôi căn bản không nghĩ tới đi bệnh viện..." Giọng Thân Đồ Xuyên khẽ run, đột nhiên không nói được nữa.
Quý Thính ôm lấy cậu, hồi lâu thấp giọng nói: "Đều đã qua, có tôi ở đây." Cô vốn dĩ muốn mượn cơ hội này khuyên bảo vài câu, nhưng mà lúc này lại không nói được nên lời.
Mặc kệ Lý Thác biến mất có phải hay không là hiểu lầm, chân cậu ấy từ đây không thể nào như bình thường chạy nhảy được. Ở trước mặt thương tổn này, tất cả ngôn từ đều có vẻ nhợt nhạt.
Buổi tối hôm nay bọn họ không trở về phòng mà là ôm nhau trên sô pha ngủ. Ngày hôm sau mặt trời lên cao, không ai nhắc lại chuyện này nữa.
Thân Đồ Xuyên có ý tưởng gì, Quý Thính không rõ, nhưng cô nhất định phải đi tìm Lý Thác, chỉ có nhanh chóng tiêu trừ hiểu lầm, Thân Đồ Xuyên mới có thể giải thoát, mà nhiệm vụ của cô mới có thể mau chóng hoàn thành. Ở thế giới tiểu thuyết càng lâu, cô càng muốn trở về đời sống hiện thực.
Mà trước khi đi gặp Lý Thác, cô phải đem toàn bộ những chuyện mà cậu ta và Thân Đồ Xuyên đã trải qua ghi lại thành tư liệu, như vậy mới có thể mau chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Thác khôi phục ký ức. Mà những việc này chỉ có thể làm được lúc cô không đi làm.
Bởi vì cô dưỡng cái sủng vật đặc biệt có thể ăn rất nhiều, mà lại đặc biệt nghèo.
Lại một ngày, 6 giờ sáng, cô giãy giụa rời giường, mới vừa mở cửa nhìn thấy được một cái bóng ở bên ngoài, Quý Thính sợ tới mức cả người đều thanh tỉnh. Đến khi thấy rõ ràng là ai, cô một trận vô ngữ: "Sao cậu lại tỉnh sớm như vậy?"
"Không tỉnh sớm một chút, có phải cô lại một mình rời đi hay không?" Thân Đồ Xuyên ôm cánh tay dựa khung cửa, đáy mắt tràn đầy vẻ không vui, "Cô gần đây làm cái gì, vì sao mỗi ngày đi sớm như vậy, lại là cả nửa đểm mới trở về?"
"...Tôi phải tăng ca." Quý Thính khụ một tiếng.
Thân Đồ Xuyên đôi mắt híp lại: "Ở cái công ty nhỏ xíu kia, khi nào nhiều việc đến nỗi phải yêu cầu tăng ca?"
"Cậu nói vậy tôi thật không thích, cái gì kêu công ty nhỏ xíu, đó là cơm áo cha mẹ của tôi, tôi vì cơm áo cha mẹ nỗ lực làm việc, có sai sao?" Quý Thính trừng mắt.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Quý Thính, ỷ vào thân cao ưu việt, đem cô hoàn toàn bao phủ vào trong người: "Ngày hôm qua tan học tôi đi ngang qua công ty cô, khi đó công ty đã tắt đèn, cô gần đây rốt cuộc đang làm gì?"
"Cái gì cũng không làm, là tăng ca mà, công ty chúng tôi gần đây do bảo vệ môi trường, buổi tối vốn dĩ không bật đèn." Quý Thính cường căng.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đôi mắt rũ xuống, cúi người đặt trán lên trên vai cô, vẻ như một con cún to mà hỏi rầu rĩ: "Có phải cô không muốn thấy tôi nữa không, cho nên mới cố ý đi sớm về trễ?"
"......" Đứa nhỏ này như thế nào đổi kịch bản?
* Tác giả có lời muốn nói: Quý Thính: Cư nhiên sẽ làm nũng, thật là chịu không được nha...