Quý Thính xin nghỉ hai ngày, chuyên tâm ở nhà giúp Thân Đồ Xuyên luyện tập đi lại. Thân Đồ Xuyên buồn bực mà phối hợp, khó có được trong toàn bộ hành trình không có oán giận, cho đến lúc Quý Thính vô tình nhìn xuống chỗ tiếp xúc gắn chân giả dính máu, mới biết được đầu gối của cậu bị thương.
Ban đêm, Thân Đồ Xuyên trở lại phòng, gỡ chân giả xuống, nhìn chằm chằm đến phát ngốc chỗ bị gãy hiện bị thương, xem đến nơi đó truyền ra đau đớn, cậu chán ghét đắp chăn lên. Cậu thở phào nằm xuống, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Thịch thịch thịch.
Truyền đến tiếng đập cửa, cậu lập tức nhắm mắt lại, mấy ngày nay đều luyện tập đi lại, hiện tại cậu chỉ muốn nghỉ ngơi. Nhưng người ngoài cửa trước sau như một, thật chấp nhất, một lúc sau cậu chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa, lần đầu tiên có loại cảm giác bất đắc dĩ.
Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy được Quý Thính cười đến dào dạt, Thân Đồ Xuyên mặt không biểu tình đỡ khung cửa, không muốn cho cô đi vào: "Có việc gì mau nói, tôi muốn đi ngủ."
"Cậu cứ ngủ đi, tôi tới bôi thuốc cho cậu." Quý Thính ỷ vào mình lùn hơn cậu một cái đầu, dáng người lại tương đối nhỏ xinh, linh hoạt chui qua cánh tay cậu đi vào phòng, giống như tiến vào phòng mình, ngồi lên giường cậu, còn nghiêm túc vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh.
Thân Đồ Xuyên có chút đau đầu, dựa khung cửa hỏi: "Bôi thuốc gì?"
"Chân cậu bị thương, là do tôi không tốt, không nên để cậu đi quá nhiều như vậy." Quý Thính có chút tự trách.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, bối rồi quay mặt đi: "Tôi không có việc gì, cô đi ra ngoài."
"Cái gì không có việc gì, lại đây cho tôi xem." Quý Thính trừng mắt, đứa nhỏ này được cô cẩn thận dưỡng lâu như vậy, hiện tại đột nhiên bị thương, làm thế nào mà không có việc gì?
Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn cô, đối diện với cô một lát, miễn cưỡng thỏa hiệp: "Cô ra ngoài đi, tôi chính mình bôi thuốc."
"Không được, cậu khẳng định sẽ bôi qua loa cho xong, tôi bôi thuốc cho, sau hai ngày cậu phải đi học rồi, hiện tại không dưỡng tốt vết thương đến lúc đó mang chân giả vào lại nhiễm trùng, khẳng định sẽ càng nghiêm trọng."
Quý Thính nói xong kéo cậu lại, Thân Đồ Xuyên nghĩ đến phần còn lại của chân cụt, bộ dáng đáng sợ, cậu xấu hổ buồn bực muốn ném tay cô ra, lại không cẩn thận đánh tới tay cô, phát ra một tiếng "bang" giòn tan, trong lúc nhất thời hai người đều ngây ngẩn cả người. Trầm mặc một hồi, Thân Đồ Xuyên lạnh mặt đi đến mép giường, sau đó đặt mông ngồi xuống.
"Tôi sẽ bôi thuốc cẩn thận, cô đi ra đi." Cậu cố tình không nhìn biểu tình của Quý Thính, lại trong lúc vô tình liếc thấy được cánh tay một mảnh đỏ ửng, tức khắc trong ngực nghẹn lên.
Quý Thính trong lòng thở dài một tiếng, cô hiểu được Thân Đồ Xuyên vì sao phản ứng kịch liệt như vậy, đơn giản là cảm thấy miệng vết thương thật xấu xí cho nên không muốn bị người ngoài nhìn đến. Nhưng miệng vết thương bị che lại lâu sẽ là thối rữa, cô đến buộc cậu đưa vết thương ra, chẳng sợ quá trình sẽ có chút đau, nhưng ít ra làm vết thương sẽ lành lại mau hơn.
Nghĩ như vậy, cô không làm như cậu mong muốn xoay người rời đi, mà là đi đến bên người cậu ngồi xuống, cúi đầu yên lặng sửa sang lại túi thuốc. Thân Đồ Xuyên vốn dĩ muốn đuổi cô đi, nhưng nhìn đến cánh tay cô hiện lên dấu tay rõ ràng đỏ ửng, cậu muốn nói cái gì cũng không nói được.
"Cái này là thuốc hạ sốt, uống vào." Quý Thính đưa thuốc cho cậu.
"...... Được." Thân Đồ Xuyên không tiếng động tiếp nhận, trực tiếp đưa vào miệng nuốt, Quý Thính vội đưa cậu ly nước, Thân Đồ Xuyên do dự một chút rồi tiếp nhận, uống vào hai ngụm.
Quý Thính đưa ly nước, sau đó đưa thuốc bôi cho cậu, Thân Đồ Xuyên không tiếng động tiếp lấy, sau đó chờ cô rời đi.
Một giây hai giây...... Đợi một phút, Thân Đồ Xuyên thấp giọng thúc giục: "Cô về phòng đi, tôi sẽ..."
Một câu chưa nói xong đã nhìn thấy một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, cậu lặng đi, đột nhiên không dám ngẩng đầu lên nhìn Quý Thính.
"Tôi chỉ muốn nhìn miệng vết thương của cậu một chút, tức giận đến như vậy sao?" Quý Thính một bên nỗ lực nháy ra nước mắt, một bên nhìn lén mặt Thân Đồ Xuyên, "Tôi cũng chỉ là quan tâm cậu, lại không có ác ý, vì sao lại muốn đánh tôi, ô..."
Thân Đồ Xuyên cúi đầu: "Tôi không phải cố ý, cô đừng khóc."
A, ngoan cố cứng đầu cũng có thời điểm chịu thua nha, quả nhiên nước mắt dùng thật tốt, Quý Thính nghĩ như vậy, khóc càng lớn thêm. Đây cũng là do ngày đó say rượu gợi ý cho cô, vị này có thể vì nước mắt mà chịu được cô hồ nháo, nói vậy cũng sẽ vì cô khóc mà cho cô xem miệng vết thương.
Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới cô sẽ ủy khuất như vậy, không biết làm sao, đưa khăn giấy cho cô: "Cô đánh lại tôi đi, đừng khóc có được không?"
"Tôi không đánh, cậu rõ ràng biết tôi luyến tiếc đánh cậu." Quý Thính khụt khịt che lại đôi mắt, nghĩ thầm, không được, thật sự khóc không được.
Không biết Quý Thính đang nỗ lực rặn ra nước mắt, Thân Đồ Xuyên nghe được cô đang tức giận mà còn nói chuyện ôn nhu như vậy, trong lòng thật áy náy: "Vậy cô muốn phạt tôi thế nào cũng được."
"Tôi, tôi phải giúp cậu bôi thuốc." Quý Thính trộm ngắm Thân Đồ Xuyên, ra vẻ như một bạn nhỏ nháo chuyện, "Cậu càng không cho tôi bôi, tôi càng muốn làm."
Thân Đồ Xuyên nam kham quay mặt đi, Quý Thính đúng lúc ra vẻ khóc càng thương tâm. Một hồi sau, Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói: "Rất khó xem..."
Quý Thính dừng một chút, bắt được tay cậu. Thân Đồ Xuyên hơi hơi ngây người, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt hồng hồng.
"Cho tôi nhìn đi." Quý Thính không khóc, ngược lại dùng đôi mắt thành khẩn nhìn, "Cho tôi nhìn xem vết thương của cậu, được không?"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn kéo quần ngủ lên. Từ đầu gối xuống toàn bộ không có gì, chỗ vốn là cẳng chân trống không, chỗ mặt cắt có tầng da kéo lại, trên mặt còn tứa ra chút vết máu.
Xác thật thực xấu, mà càng xấu chính là trái tim Thân Đồ Xuyên bị thương, bị Thân Đồ Xuyên che dấu đi, chẳng sợ chân mủ hay đổ máu cũng không chịu đem cho người xem, mà hiện tại cậu lại bày ra tất cả trước mặt Quý Thính.
Cô ấy sẽ cảm thấy ghê tởm sao? Chắc chắn là như vậy, trước đây bởi vì cậu quá gầy yếu mà liền cự tuyệt không muốn để cậu cởϊ qυầи, hiện tại nhìn đến miệng vết thương như vậy, hẳn là càng giảm hứng thú. Nhưng mà cô ấy đã ký hợp đồng với mình, cho dù có đổi ý cũng sẽ không thể đuổi mình đi, cho nên cậu không sợ.
Trong lòng nghĩ đến mình không cần sợ cái gì cả, phía sau lưng Thân Đồ Xuyên vẫn ra một tầng mồ hôi dày, cậu nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay bởi vì dùng sức nổi cộm lên. Quý Thính nhìn chằm chằm chỗ vết thương hồi lâu, cuối cùng duỗi tay trùm lên chỗ trên mặt.
Thân Đồ Xuyên ngẩn ra, hoảng loạn muốn thối lui nhưng bởi vì ánh mắt của Quý Thính mà ngừng lại. Quý Thính sờ chân cậu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "May mắn vết thương không nặng, dưỡng hai ngày thì sẽ tốt thôi, cậu mấy ngày nay dùng tạm lại nạng, đừng đeo chân giả nữa, có biết không?"
"... Biết rồi."
Quý Thính cười cười, cúi đầu giúp cậu bôi thuốc, Thân Đồ Xuyên vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu mới nhịn không được, hỏi: "Cô không thấy ghê tởm sao?"
Hỏi xong, dưới đáy mắt hiện lên một tia trào phúng, không hiểu sao chính mình rõ ràng rất sợ nghe được đáp án, lại cố tình như muốn tự ngược mà hỏi ra.
"Ghê tởm cái gì?" Quý Thính mờ mịt ngẩng đầu, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Thân Đồ Xuyên không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại, cậu cong cong khóe môi, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Quý Thính đau lòng sờ sờ chỗ mặt chân bị gãy, cẩn thận giúp cậu băng bó lại rồi mới đứng dậy rời đi, đi tới cửa còn không quên nhắc nhở: "Kỳ thật chân giả đối với một ngày hoạt động bình thường là cũng đủ ứng phó, sở dĩ bị thương như vậy là do luyện tập quá mức so với bình thường, cho nên không cần quá lo lắng, về sau loại tình huống như thế này sẽ không xuất hiện nữa."
"Đã biết."
Quý Thính thấy biểu tình Thân Đồ Xuyên hòa hoãn xuống, lúc này mới về phòng, Thân Đồ Xuyên một mình ngồi hồi lâu suy nghĩ, trên mặt đột nhiên lộ ra ý cười.
Từ hôm đó giống như có gì thay đổi, Thân Đồ Xuyên đột nhiên không còn ngoan cố, trong một đêm trở nên rất nghe lời. Sau khi cậu chuyển trường được một tháng, cậu thi học kỳ được trong 20 hạng đầu, Quý Thính lập tức sướиɠ điên lên, cầm phần tiền lương nho nhỏ mới lãnh mang cậu đi tiệm ăn Tây chúc mừng.
Ăn xong nhìn đến hóa đơn, Thân Đồ Xuyên bật cười: "Tháng kế theo, chúng ta bắt đầu phải ăn mì gói?"
"Mì gói quá quý, mua mì sợi đi, hai đồng mua mì sợi chúng ta có thể ăn ba ngày." Quý Thính tủm tỉm cười.
Lúc này Thân Đồ Xuyên mang chân giả, tuy rằng đi đường có chút thọt nhưng cũng không rõ ràng, Quý Thính kéo tay cậu, hai người cùng nhau đi bộ về nhà.
Gió lạnh phơ phất, Quý Thính tâm tình không tồi, nhìn đến tay mình giữ tay Thân Đồ Xuyên, cô buồn cười hỏi: "Cậu có cảm thấy hai ta giống như mẹ đang dẫn theo con trai nghịch ngợm đi dạo phố không?"
"So sánh kiểu gì, tôi chỉ kém cô sáu tuổi." Thân Đồ Xuyên nhíu mày, gần đây cậu thật càng ngày càng không thích loại kém tuổi vui đùa này. Cô rõ ràng biết quan hệ bọn họ không thích hợp với vui đùa như vậy.
Thấy mình chọc cười không được thưởng thức, Quý Thính vô tội sờ sờ mũi, nói thầm một câu: "Đứa trẻ này thật đáng ghét, càng này càng không đáng yêu."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt liếc cô một cái, nhưng cũng không nói cho cô mình có thể nghe được câu đó.
Đã là 9 giờ tối, trên đường không còn nhiều người, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình. Thân Đồ Xuyên nhìn bóng của mình và Quý Thính đan xen trên được, đột nhiên toát ra ý tưởng cả đời này như vậy cũng không tồi. Ý tưởng này vừa toát ra, chính cậu cũng cảm thấy sửng sốt, nhưng không chờ cậu tiếp tục suy nghĩ đã nghe được phía trước có tiếng say rượu ồn ào, âm thanh quen thuộc lập tức làm mặt cậu trầm xuống.
Quý Thính cũng thấy được đám người kia, vội vàng kéo tay Thân Đồ Xuyên, thấp giọng nói: "Bọn họ quá nhiều người, chúng ta đi thôi." Nói xong trong lòng thầm mắng một tiếng, sao lại gặp đúng phải đám người qua đường Giáp này.
Không sai, đám người say rượu đó chính là đám lưu manh khi dễ Thân Đồ Xuyên khi Quý Thính gặp cậu lần đầu tiên.
Nhục nhã ngày xưa dường như còn ở trước mắt, ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề nhìn về phía trước, cuối cùng bởi vì Quý Thính ở đó, cậu lựa chọn xoay người rời đi. Quý Thính sợ cậu sẽ tiến lên tìm người đánh lộn, thấy cậu quay đi rồi cô lập tức nhẹ nhàng thở ra, không tiếng động rời theo sau.
Chỉ là, tức giận vừa rồi hoàn toàn không phát tiết ra được, đôi mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm, hiển nhiên là nghẹn hư. Quý Thính nhớ tới đám du thủ du thực kia theo kết cục trong sách hình như là bị Thân Đồ Xuyên đánh gãy tay chân mất đi nửa cái mạng, trái tim cô chợt bùng lên.
Nếu như trong nguyên văn, làm như vậy là phạm pháp, cô không thể để cậu làm.
"Tôi khát nước, cậu ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi mua bình nước." Quý Thính nói xong chờ Thân Đồ Xuyên gật đầu mới chạy tới siêu thị ven đường, sau đó chờ lúc cậu không chú ý quay người lại chỗ con đường kia, đọc số xe cũng những người này, cô báo cảnh sát.
Nhớ rõ trong sách có nhắc tới, những tên côn đồ này đều là có tiền án, xem bộ dáng hưng phấn của bọn chúng, hiển nhiên không chỉ là uống rượu, chờ đến khi cảnh sát tới đem về điều tra một chút, bọn chúng chỉ còn chờ vào tù thôi.
Thân Đồ Xuyên vẫn chờ ở ven đường, chờ mãi quá lâu, cậu nhắn tin cho Quý Thính. Thật mau cô trả lời lại, nói là đau bụng đang đi toilet, trong chốc lát mới có thể ra tới. Cậu chỉ có thể tiếp tục chờ, chờ chờ, suy nghĩ lại quay trở về đám người kia.
Sau khi chân cậu bị cụt đi, người cậu hận nhất là Lý Thác, thứ hai là những tên lưu manh này, Lý Thác làm cậu mất đi thời cơ trị liệu, còn đám người này dẫm đạp cậu vào địa ngục. Gởi thêm tin nhắn, xác định Quý Thính tạm thời vẫn chưa trở về, cậu lạnh mặt đi về đường cũ, trên đường nhìn thấy có đám vật liệu vứt đi, cậu cầm lên một cây gậy gỗ.
Trước mặt xuất hiện thân ảnh những người đó, đáy mắt Thân Đồ Xuyên không một tia cảm xúc, cầm gậy gỗ như săn dã thú đi đến gần. Mà cùng lúc đó, Quý Thính cảm thấy thời gian đã đủ, cô từ chỗ núp trong bóng tối quay trở lại, Thân Đồ Xuyên đang căng thẳng, nhìn thấy người đột nhiên từ trong tối lao ra, theo bản năng cậu giơ gậy lên, Quý Thính ngẩng đầu lên liền nhìn thấy như cậu đang muốn đánh mình.
"Tôi chỉ là nói dối một chút mà thôi, cũng không tới mức bị đánh chứ!" Quý Thính gian nan mở miệng, đồng thời lui lại một bước. Cậu thiếu niên thoạt nhìn thật hung dữ.
"......"
* Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thính: Tôi nghĩ, về sau làm chuyện xấu gì, không cần bị Xuyến Nhi phát hiện.
Xuyến: Em nghĩ cũng không được nghĩ.