Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 7: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (6)

Biết tửu lượng của mình không có chút số má nào, hiện tại như một bà dì quái dị trước mặt Thân Đồ Xuyên, Quý Thính cười tủm tỉm nhìn cậu, mà thiếu niên bị Quý Thính nhìn chằm chằm, mặt vô biểu tình cảnh cáo: "Buông tay!"

"Cho chị nhìn xem đi, ngoan một chút được không?" Quý Thính đôi mắt cong cong, bên trong như phảng phất cầu xin ảo não.

May là cô xinh đẹp, làm gì cũng không khiến người chán ghét, nếu không chỉ bằng những lời này, Thân Đồ Xuyên đã sớm đánh cô một đốn.

Cậu xụ mặt hất người trên người mình xuống, nhưng Quý Thính giống như cục đường dính, mới vừa bị hất xuống liền dính trở lại, vài lần cũng chưa thể vứt bỏ. Cô xuyên qua mấy ngày rồi, cái bớt kia còn chưa được nhìn qua, thật sự là quá tò mò.

Lý trí Quý Thính bị cồn làm cho mê loạn, giờ phút này chỉ nghĩ đến làm theo ý mình tìm tòi đến tột cùng, thấy Thân Đồ Xuyên không chịu phối hợp, cô đơn giản tự mình động thủ. Thân Đồ Xuyên thấy cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cậu không khỏi hít sâu một hơi, gân xanh trên thái dương dần dần nổi hằn lên.

Cậu đột nhiên bắt lấy tay Quý Thính: "Lộn xộn nữa tôi sẽ không khách khí với cô."

Quý Thính ngoan ngoãn để mặc cậu nắm lấy tay mình, cười hì hì ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cậu: "Vậy cậu đừng khách khí, tôi không tin cậu dám làm gì với tôi... Ưʍ."

Nói chưa dứt lời, cô bị cậu dùng một ngón tay chọc vào đầu ngã xuống, mơ mơ màng màng muốn bò dậy, lại bị Thân Đồ Xuyên trấn áp. Ba phút sau, cục đường dính ở trên người Thân Đồ Xuyên không còn nữa, mà trên giường xuất hiện thêm một cái chăn cuốn thành cái kẹo có nhân.

Quý Thính bị bao thật chặt, giãy giụa vài cái cũng không thể thoát ra ngoài, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên vốn dĩ tâm tình đang buồn bực, vì cái gậy chọc phá này mà mọi sự đều quên đến không còn một mảnh, thấy cô làm chuyện xấu không thành mà còn ra vẻ ủy khuất, cậu không nhịn xuống được khẽ cười một tiếng.

Quý Thính chậm rãi mở to hai mắt, dường như vừa phát hiện ra tân đại lục.

Thân Đồ Xuyên giơ giơ cằm lên, đáy mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt đắc ý, không giấu được vẻ thiếu niên anh khí: "Nhìn cái gì, còn nhìn nữa đem đầu của cô cũng bọc lại luôn."

Quý Thính rụt lại một chút, khóe mắt đáng thương rũ xuống, nửa mặt chôn trong chăn lẩm bẩm một câu. Thân Đồ Xuyên không nghe rõ, cúi người qua, vẻ mặt khinh thường hỏi: "Nói gì đó?"

"Chính là cậu rất đẹp nha," Quý Thính nhỏ giọng lặp lại một lần, thấy Thân Đồ Xuyên ngây người, lại có lòng tốt bổ sung thêm, "Cười rộ lên càng đẹp mắt, về sau không cần mặt ủ mày ê được không?"

Thân Đồ Xuyên sững người nhìn về phía cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Quý Thính, nhìn đến trong đôi mắt đen mun kia chỉ có hình ảnh của chính mình, trái tim cậu không biết vì sao hung hăng đập thật mạnh. Cậu chật vật ngồi ngay ngắn lại, đôi mắt trốn tránh dời đi.

Quý Thính lẳng lặng nhìn chằm chằm vành tai Thân Đồ Xuyên, dời đến dừng lại ở chiếc cằm sắc bén, tưởng tượng đến cậu thiếu niên đẹp như vậy lại trải qua nhiều cực khổ như vậy, cuối cùng trưởng thành trở thành một vai đại ác, còn trẻ lại bị chết yểu, cô không khỏi thương tâm đến muốn khóc.

Là khóc thật. Hốc mắt có vài giọt nước mắt chớp chớp liền rơi xuống. Thân Đồ Xuyên không nghe được động tĩnh gì, quay đầu lại, chưa từng đem cô liên hệ đến từ ngữ nhu nhược đáng thương linh tinh, vậy mà lúc này cô đang không tiếng động mà khóc, tựa hồ sợ bị người biết, còn cắn môi dưới, bộ dáng ra vẻ quật cường khiến cho người càng đau lòng.

Thân Đồ Xuyên lúc này thật sự ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: "Bởi vì không đáp ứng nên cô khóc?"

Quý Thính còn đang bị rượu làm mê man, đắm chìm trong bi thương, hoàn toàn không nghe được cậu nói gì, cô nằm trong chăn rơi nước mắt, môi vì dùng sức cắn còn ra hai cái dấu răng. Thân Đồ Xuyên cắn răng, lãnh đạm nói: "Đừng khóc nữa, tôi cho cô xem."

"Thật sự?" Thời điểm mấu chốt, Quý Thính lại không điếc, một đôi mắt mênh mông sương mù mê mang nhìn cậu.

Thân Đồ Xuyên nghẹn lời, chậm rãi đưa tay đến chỗ dây lưng, dưới cái nhìn chăm chú không nhúc nhích của Quý Thính, cậu chậm rãi động động tay. Chỉ là, kéo xuống một centimet, cậu bắt đầu ra mồ hôi, mới phát hiện nguyên lai mềm mại cũng không dễ làm, loại này bị người nhìn chằm chằm, cảm giác thật sự quá mức... mất mặt?

Cậu có thể xoay người rời đi, nghĩ đến cách sinh tồn khác, nhưng cậu lại không muốn làm vậy. Ở bên Quý Thính quá thoải mái, chỉ cần có thể lưu lại, cậu không cần lại lang bạt kỳ hồ, không cần lo lắng ngày hôm sau tỉnh lại sẽ ở đống rác nào, càng không cần một lần đói là mấy ngày.

Mà quan trọng nhất chính là, cậu đột nhiên phát hiện chính mình cũng không bài xích thỏa hiệp vì Quý Thính, tựa như như bây giờ, tuy rằng thực mất mặt, nhưng lại không chán ghét.

Nửa ngày kéo xuống được một đoạn, lộ ra một ấn ký màu đậm, Quý Thính đột nhiên mở miệng: "Tốt, xem xong rồi."

"?"

Bớt thì ra là như vậy, hoàn toàn hắc hóa sẽ là màu đen, hiện tại như vậy chứng tỏ Thân Đồ Xuyên lúc này tuy rằng hận Lý Thác, nhưng còn không để hận ý lan đến những người khác. Cái bớt này chỉ người xuyên việt có thể nhìn đến, ngay cả bản thân Thân Đồ Xuyên cũng không nhìn ra, Quý Thính rốt cuộc được như ước nguyện, cảm thấy mỹ mãn đồng thời lại thương hại nói câu: "Cậu gầy quá."

Ý cô là cậu quá gầy, khẳng định là bị khổ nhiều mới như vậy, cho nên cần phải bồi bổ thân thể. Kết quả ở trong tai Thân Đồ Xuyên lại thành, cô ghét bỏ dáng người xương xẩu của cậu cho nên cự tuyệt xem tiếp xuống dưới.

Bị người ghét bỏ như vậy, trong mắt thiếu niên là vô cùng nhục nhã, cậu kéo quần lên, túm chăn lại kéo người xốc ra ngoài: "Cút!"

Quý Thính mê mang liếc cậu một cái, sau một lúc lâu từ trên giường bò xuống dưới, lắc lư đi về phòng. Quý Thính vốn dĩ đuổi đi đều không đuổi được, xem xong xương sườn của cậu liền quay đầu đi, Thân Đồ Xuyên càng thêm tức giận, giận xong lại cảm thấy bất an.

Cô ấy vì thích mình mới đối tốt với mình, hiện tại ghét bỏ thân thể cậu như vậy, có thể sẽ đuổi cậu đi, có phải không? Tưởng tượng đến khả năng này, Thân Đồ Xuyên càng cảm thấy bất an, ngồi hồi lâu trên giường, cuối cùng mặt âm trầm tìm giấy bút xoát xoát ghi ghi cái gì đó, đi đến toilet cầm son môi của Quý Thính lên, sau đó nhẹ nhàng đi đến phòng Quý Thính.

Khi Quý Thính tỉnh lại trời đã tối đen, cô sờ soạng mở đèn lên, ghé vào giường nghĩ nghĩ, biểu tình càng lúc càng không đúng, chờ đến khi nhớ lại mọi chuyện, cả người cô đều không có cảm giác tốt.

Cô thế mà... buộc bạn trẻ phải... A!!!!!

Quý Thính cọ cọ ngồi dậy, ôm đầu không một tiếng động thét chói tai 30 giây, lại đột nhiên phát hiện ngón trỏ tay phải có điểm hồng nhạt, nhưng màu sắc thật nhạt cô cũng không để ý, đầu óc chỉ lấp đầy mọi chuyện phát sinh ban ngày.

Tửu lượng của cô hoàn toàn không được, mỗi lần uống say sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí chỉ làm việc mình muốn, nói lời mình muốn nói. Tệ nhất là, cảm tính sẽ hoàn toàn phóng đại, giống như lúc trước lúc cô đọc truyện thấy nam phụ Thân Đồ Xuyên này có điểm đáng thương, uống rượu xong cô đồng tình với nhân vật mà phát khóc!

Cô thế mà đã quên cái tật xấu này!

Thân Đồ Xuyên sẽ không phải vì cảm thấy nhục nhã mà bỏ đi chứ? Quý Thính đột nhiên phản ứng lại, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường tìm người, kết quả vừa mở cửa đã nghe được mùi thơm bay đến.

Thân Đồ Xuyên ngồi trước bàn ăn cơm, nhìn mặt cô mặt vô biểu tình nói: "Đã tỉnh?"

"...Ừ." Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, bất an đi đến cạnh bàn ngồi xuống, cẩn thận đánh giá biểu tình của Thân Đồ Xuyên mà nhìn mãi không ra, cô trầm tư một lát, gian nan mở miệng, "Thật xin lỗi..."

Đến nỗi xin lỗi cái gì, tha thứ cô là một người trưởng thành, đối mặt với trẻ vị thành niên thật sự không thể mở miệng.

Thân Đồ Xuyên lại hiểu lầm ý cô chưa nói hết, cho rằng cô muốn đuổi mình đi, sắc mặt lập tức không tốt: "Cô hối hận? Đáng tiếc hối hận cũng đã muộn."

"Cái gì?"

Thân Đồ Xuyên đem tờ giấy A4 mình đã chuẩn bị đưa ra, Quý Thính ngạc nhiên nhìn, không khỏi mở to đôi mắt. Không có gì, chính là một hợp đồng nuôi nấng, ghi rõ mặc kệ ý nguyên bên Giáp thế nào cũng phải nuôi bên Ất cho đến khi bên Ất nguyện ý rời đi mới thôi, nếu không phải đem phòng sang tên cho bên Ất.

Mà bên Giáp là cô, còn bên Ất là Thân Đồ Xuyên, phía dưới có dấu tay của hai người. Quý Thính giờ mới nhớ tới ngón trỏ của mình có ấn ký hồng, cô không khỏi trầm mặc.

"Đây là hôm qua cô chính miệng đáp ứng đồng ý hiệp nghị này, mặc kệ cô có thay lòng đổi dạ hay không cô cũng phải dưỡng tôi, mãi cho đến khi tôi nguyện ý rời đi." Thân Đồ Xuyên lạnh mặt cường điệu chuyện là do cô tự nguyện.

Quý Thính dở khóc dở cười nhìn cậu, tuy rằng khi cô say rượu hành vi kỳ quái, tửu lượng cũng tệ nhưng có một ưu điểm là sau khi tỉnh rượu cũng không hồ đồ. Sốt cao đến đầu óc hồ đồ cô đều có thể nhớ rõ, huống chi chỉ là một chai bia. Cô nhớ rõ mình không có ký qua loại hợp đồng này.

Nhưng mà bạn trẻ này đến nỗi phải làm văn kiện giả tạo này, nguyên nhân chắc là khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô nghĩ lại không nên thương tổn tự tôn của cậu. Quý Thính trầm ngâm một lát, cười tủm tỉm: "Yên tâm đi, chỉ cần không nghĩ rời đi, tôi sẽ luôn nuôi dưỡng cậu, hợp đồng cậu cất kỹ đi, nếu tôi làm không được, cậu cứ đuổi tôi đi."

Thân Đồ Xuyên nghe vậy, bả vai hơi hơi thả lỏng, đem hợp đồng cẩn thận cất lại vào trong túi, rũ mắt tiếp tục ăn cơm, cũng không có ý tứ muốn nói chuyện tiếp với Quý Thính. Tuy rằng có bảo đảm cậu có thể yên tâm ở lại, nhưng không có nghĩa là cậu không ngại chuyện mình bị cô ghét bỏ.

Quý Thính nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên, sau một lúc lâu đột nhiên mở miệng: "Chờ chân giả lắp vào rồi, cậu trở về trường học đi học lại đi."

Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên co lại, chân mày chau: "Không đi."

"Không đi trường học trước kia, đi cái gần nhà." Quý Thính thấy cậu vẻ mặt kháng cự, kiên nhẫn khuyên, "Đi đi, cậu ở nhà không làm gì cũng là nhàm chán, không bằng đi học giao tiếp chút bạn bè, tôi tìm công việc ở gần trường học, chúng ta giữa trưa có thể cùng nhau ăn cơm, buổi tối cùng nhau về nhà, cậu thấy sao?"

Vẫn nên đọc sách báo nhiều hơn, ít nhất về sau cậu ta có thể hiểu được loại giấy cam đoan như con nít chơi đồ hàng này là không có hiệu dụng pháp luật gì.

Thân Đồ Xuyên banh mặt: "Tôi không muốn đi." Nói xong cậu dừng lại một chút, còn cường điệu một câu, "Ngay cả khi tôi không nghe lời, cô cũng không thể đuổi tôi đi, nếu không phòng này chính là của tôi."

"Đương nhiên, làm sao tôi đuổi cậu đi được? Tạm thời không muốn đi thì không đi, bất quá tôi cảm thấy cậu đi học thật tốt, về sau muốn tìm công việc gì đó cũng có nhiều lựa chọn hơn." Quý Thính ôn nhu khuyên bảo.

Thân Đồ Xuyên nghe cô nói thật phiền, đáy mắt hiện lên tia không kiên nhẫn: "Yên tâm đi, ngay cả không có lựa chọn cho cuộc sống sau này, tôi cũng sẽ trả tiền cho cô, không làm cô bị thiệt đâu."

"Cậu biết tôi không phải ý này." Quý Thính buông tiếng thở dài, thấy cậu kiên trì không chịu đi cũng không nói thêm, đứng dậy bắt đầu thu thập chén đũa.

Thân Đồ Xuyên ý thức được chính mình nói chuyện có chút đả thương người, sắc mặt không được tốt. Đứng một lúc, khi Quý Thính bưng chén đi đến phòng bếp, cậu mới mở miệng: "Lời vừa rồi xem như tôi chưa nói."

Quý Thính dừng một chút, buồn cười muốn sờ sờ đầu của cậu, nhưng bởi vì tay đang cầm chén đũa, chỉ có thể dùng khuỷu tay cọ cọ cậu một chút: "Không sao, tôi hiểu mà." Nói xong liền bưng chén đũa đi.

Biểu tình Thân Đồ Xuyên khẽ động, ánh mắt dừng ở bóng dáng thướt tha của cô, tâm tình trong lúc nhất thời có chút phức tạp. Chưa từng có người như cô vậy, bao dung chính mình, tuy rằng mới chỉ có mấy ngày, cậu cũng đã bắt đầu hưởng thụ loại bao dung này, cũng dần dần trở nên lo được lo mất.

Nếu có một ngày, người con gái này đột nhiên yêu người khác, có phải sẽ đi bao dung người đàn ông đó hay không? Thân Đồ Xuyên đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ, cậu trầm mặc một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Trước khi tôi bị mất chân, dáng người thật tốt."

"?"

Quý Thính không rõ nguyên do quay đầu lại, trên tay còn dính một đống xà bông.

Thân Đồ Xuyên lỗ tai có chút nóng lên, trên mặt lại nghiêm trang: "Hiện tại sở dĩ gầy như vậy chỉ là bởi vì sinh bệnh cùng không ăn cơm đầy đủ, chờ tôi tĩnh dưỡng một thời gian là có thể dưỡng cơ bụng trở lại."

Cậu nói xong liền chống nạng đi về phòng, Quý Thính ngây thơ ba giây, đột nhiên hiểu được, đây là còn rối rắm chuyện cô nói cậu gầy, cậu thiếu niên này thật là...

Còn rất đáng yêu.

* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến Xuyến (thực xin lỗi đây là từ bình luận chọn ra tên này, thật đáng cười a a a): Tôi sẽ không đi học.

Quý Thính: Vẫn nên đi thôi, hiện tại cậu không chỉ có thất học hơn nữa mù luật.