Kể từ ngày đó trôi qua, Thịnh Linh Tuyên dường như khởi động công tắc kỳ lạ nào đó — một loại tinh thần "học hỏi" với mục đích "gây rắc rối" ngày càng trở nên mãnh liệt hơn dưới sự dung túng của ai đó.
Tỉ như bây giờ...
Là một môn phái tôn quý, chưởng môn Thanh Vân Phái có rất nhiều việc cần phải giải quyết bên cạnh việc tu luyện pháp thuật, nhưng việc tu luyện phát thuật lại không thể. Chính vì thế, Thịnh Linh Tuyên không thể nhàn rỗi nên muốn đồ đệ dạy mình "phê tấu chương".
Trong thư viện Đông Thiên, đệ tử nội môn mang theo một đống chiếu thư, sau khi đặt chiếu thư vào xong, liền lén lút liếc nhìn vị đồ đệ của sư tôn đang đứng ở phía trước, người này chính là người đã khiến cho sư huynh của bọn họ lao đao hôm trước, nghĩ đến trong lòng còn sợ hãi, nhớ lại ngày ngày hôm đó vẫn cảm thấy như có thú dữ đang đứng ở sau lưng chi phối họ.
Thịnh Linh Tuyên ngồi trên ghế chính, ngẩng mặt lên nhìn mọi người đang không ngừng làm việc.
Viết chữ có thể dùng linh lực, nhưng tiểu sư tôn không dùng linh lực, vì vậy Ung Hoa Đình đã sử dụng bút, mực, giấy và mài mực truyền thống nhất để dạy tiểu sư phụ.
Sau khi mài mực xong, Ung Hoa Đình gãi cằm tiểu sư tôn nói: "Tốt rồi, ngoan xuống đây."
" Ừm!" Thịnh Linh Tuyên ngoan ngoãn nhảy ra khỏi chỗ ngồi, sau đó Ung Hoa Đình ngồi xuống, tiểu sư tôn tự giác xà vào lòng ngực, được người kia ôm chặt.
Tiểu sư tôn chỉ cao đến vai đồ đệ nhà mình, vừa vặn ngồi trọn trong vòng tay.
Ung Hoa Đình mở một tập thư, thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó đặt bút lên phê duyệt, đầu tựa nhẹ vào vai tiểu sư tôn, cố ý ghé vào tai giải thích, thân mật ái muội, ôn nhu như nước. Không có cách nào tránh né được cái ôm vững chải của người kia, Thịnh Linh Tuyên chỉ có thể đỏ mặt để mặc cho tên đệ tử nhà mình chiếm tiện nghi.
Không khí vô cùng yên tĩnh, Thịnh Linh Tuyên cũng không mất nhiều thời gian vào việc phê tấu chương, nhếch miệng không vui ném bút, quay người lại ôm eo Ung Hoa Đình, cằm tự vào vai than thở: "Tay ta đau quá, ta không muốn viết nữa ~"
Ung Hoa Đình nhướng mày ôm lấy tiêu sư tôn đang làm nũng, thầm nghĩ, tiểu sư tôn chưa nghiêm túc làm việc gì đã quay ra làm nũng rồi, nhưng mà hắn thích như thế.
"Vậy thì đừng viết nữa, việc này cứ để cho đồ đệ làm đi, nhưng phần thưởng của ta đâu?..."
"Cảm ơn đồ đệ!"
Ung Hoa Đình còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Tuyên lập tức bĩu môi, lướt nhẹ ba cái lên môi đối phương, trước khi đối phương được nước lấn tới, tiểu sư tôn đã nhảy ra khỏi lòng ngực bỏ chạy, như thể sợ người kia đổi ý.
Được người khác phê giúp tấu chương là niềm vui không thể nào diễn tả hết được.
Thịnh Linh Tuyên chạy vào phòng ngủ chơi với búp bê một lúc, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.
Với tư cách chưởng môn, chẳng phải ham chơi quá sẽ đánh mất tham vọng của bản thân sao?
Vì vậy tiểu sư tôn lại chạy đến thư viện, lật đống lộn xộn bên trong, cuối cùng tìm thấy cuốn cổ thư ưng ý - "Danh sách các loại thảo mộc". Thịnh Linh Tuyên tùy ý lật xem, sau đó tìm thấy 10 đơn thuốc đứng đầu dưới cái tên " Đại hoàn đan" một cách mơ hồ nào đó, tiểu sư tôn đột nhiên quan tâm đến sự tồn tại của nhân sinh, hào hứng đi đến phòng thuốc.
Thịnh Linh Tuyên nghịch cuốn sách, ném nhiều loại thảo dược vào nấu.
Một giờ sau, tiểu sư tôn ôm thành quả đến chỗ Ung Hoa Đình chờ khen ngợi, người kia nhìn thấy viên thuốc tử thần màu đỏ trước mặt, bình tĩnh nói, "Tiểu bảo bối, nghe nói hôm trước Triệu sư huynh bị thương không nhẹ đâu, huynh ấy cần viên thuốc này hơn ta đó."
"Ngươi nói có lý!" Thịnh Linh Tuyên gật đầu đồng ý, cầm viên thuốc đi ra ngoài.
Ung Hoa Đình nhìn bóng dáng nhỏ bé rời đi, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Quả thật đó là quả trứng quý báu ta nuôi dưỡng hơn 1000 năm, rất có tư chất.
Nửa giờ sau...
Một đệ tử đến báo: "Đại ca, Triệu sư huynh uống viên thuốc do sư phụ đưa cho, miệng bỗng sùi bọt mép!"
Ung Hoa Đình không ngừng xử lý công vụ nói: "Dùng Đại hoàn đan thật cứu mạng, nói hắn biết đừng quên cảm tạ sư tôn cứu mạng. "
Một giờ sau...
Một đệ tử khác đến bẩm báo:" Đại ca, tất cả hoa vạn tuế ở núi sau đã bị chưởng môn nhổ sạch! "
Ung Hoa Đình không nhìn nói:" Tới ma giới lân cận lấy một ít hoa quý về trồng lại"
Hai giờ sau...
"Đại ca! Chưởng môn đã dùng hoa xà độc hạ độc cá chép Tông Thiên ở Thiên Châu"
"!!!"
Lược chải trên tay Ung Hoa Đình rơi xuống: "Làm tốt lắm!"
Đệ tử báo tin trước bỗng thấy choáng váng đầu óc: "??"
"Ung Hoa Đình!"
Ung Hoa Đình đứng dậy đang muốn đi tìm tiểu sư tôn của mình, một tiếng hét đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, hắn để tay vào ống tay áo, hơi nâng cằm lên, đôi mắt hẹp và dài bị che đi phân nửa, đứng phía trước, vẻ mặt lãnh đạm nhìn người xông tới.
Cừu Thanh Hằng tức giận khi nhìn vẻ mặt chế giễu của hắn, liền tiến tới chửi bới.
Ung Hoa Đình nhướng mi, kết giới đột nhiên mở ra chặn Cừu Thanh Hằng lại: "Đứng tại đó nói đi."
Cừu Thanh Hằng bị sốc vì phát hiện bản thân không thể phản kháng, chỉ có thể đứng tại chỗ nói: " Ngươi cũng biết, ngươi đang nghĩ cái quái gì? Sao có thể để Thịnh Linh Tuyên tác loạn khắp Thanh Vân phái như thế?".
"Bởi vì đó là chưởng môn của Thanh Vân phái," Ung Hoa Đình đáp lời.
Cừu Thanh Hằng quát lớn: "Hắn là người đứng đầu..."
"Là người đứng đầu! Cư nhiên muốn làm gì thì làm thôi", Ung Hoa Đình nhíu mày, cắt ngang câu nói của đối phương.
Cừu Thanh Hằng cứng họng trước những câu trả lời hợp lẽ của Ung Hoa Đình, trước khi kịp mở miệng phản bác, hắn đã bị Ung Hoa Đình nóng nảy đánh vào thần thức trực tiếp ngất xỉu.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Thịnh Linh Tuyên bước vào, đầu bù tóc rối, liền nhìn thấy sư thúc đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Sư thúc tại sao lại nằm ở đây?"
Ung Hoa Đình cầm bút lông lên, cười nham hiểm nhìn Thịnh Linh Tuyên: "Tiểu sư tôn, đồ đệ sẽ dạy người vẽ rùa. "
Thịnh Linh Tuyên: (-︿O︿ -) /
Ngày hôm sau, sư thúc của tiểu sư tôn thức dậy nhìn vào trong gương, hắn nhìn thấy trên mặt bị vẽ hình con rùa đen xì to tướng.
"A a a a a a, Ung Hoa Đình, ta sẽ gϊếŧ ngươi!!!"
Thịnh Linh Tuyên: phập phồng ~ vui vẻ
...
Dưới sự dung túng của một vị thần xấu tính nào đó, Thanh Vân phái đã phải trải qua một đoạn thời gian náo loạn gà bay chó sửa. Tiểu tổ tông gây chuyện, đám đệ tử chẳng những không dám nói lời nào, còn phải đưa tay lau mặt, nước mắt cùng máu đều nuốt vào trong bụng.
Nhưng họ không biết rằng Thịnh Linh Tuyên có thể đánh cho đuổi mèo vào ban ngày, ban đêm vẫn bị "trừng phạt".
Trong phòng ngủ lớn, Ung Hoa Đình đang nghịch cây thước trong tay, dưới ngọn đèn bề mặt nhẵn bóng của thước phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, khiến ai đó phải run sợ.
Thịnh Linh Tuyên vẻ mặt đáng thương: "Ngươi định đánh ta à?"
"Đoán xem?" Ung Hoa Đình nhướng mày hỏi.
Thịnh Linh Tuyên bỗng nhiên nổi giận: "Ngươi dám! Ta là chủ nhân của ngươi!"
"Tiểu sư tôn ", Ung Hoa Đình tiến đến gần tiểu Phượng Hoàng đang nổi giận, cúi người dùng thước nâng cằm, chọn góc độ thích hợp hôn xuống.
Sau đó hắn đắc ý cười: "Gây rối bao nhiêu lần, đồ đệ sẽ hôn bấy nhiêu cái"
Sau này mặc kệ sư phụ gây rối ra sao, đệ tử đều sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả, tiểu sư phụ thấy thế nào?"
Cây thước khiến Thịnh Linh Tuyên cảm thấy sợ hãi đến mức xuýt khóc. Thiếu chút nữa không khí phách mà ôm eo đồ đệ xin tha. Khi nghe Ung Hoa Đình nói, tiểu sư tôn trầm tư trong chốc lát.
Để không bị đánh đòn, đành phải bán sắc cần an nói: "Được, được rồi! Ngươi hôn đi! Thịnh Linh Cương chu chu khóe miệng, nhắm mắt. "Thực ngoan", Ung Hoa Đình nhìn hắn bật cười thành tiếng, véo cằm tiểu sư tôn, hài lòng cuối người hôn xuống.
Tuy nhiên thần tiên xấu tính thường không nói đạo lý, càng không đáng tin cậy, Thịnh Linh Tuyên đáng thương bị hắn hôn trong nửa canh giờ khiến miệng bị sưng vù lên, nhưng Ung Hoa Đình vẫn chưa chịu buông ra