Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 72

Sau khi thu phục được Lục Tiểu Na, Long Quân Dao vui vẻ ôm người đẹp quay về. Nhưng khi về đến nơi thì cô liền nhớ đến còn một người khác vẫn đang ngồi trong phòng chờ cô quay lại.

Đang định quay trở về căn phòng khi nãy để nói rõ mọi chuyện với người ở bên trong đấy thì Long Quân Dao lúc đó bỗng hơi do dự.

Nếu cô đi một mình vào lại đấy thì lỡ Tiểu Na ở bên ngoài suy nghĩ vẩn vơ thì lại không hay. Và có thể mọi chuyện sẽ lại rối tung rối mù lên, khi lỡ như Kitty không kiểm soát được cảm xúc mà nhảy bổ vào cô một lần nữa thì nguy to.

Trong khi đang đưa ra hàng loạt tính toán trong đầu, Tiểu Trí cùng Lực Sĩ ngồi bên ngoài đưa mắt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Long Quân Dao thì chợt cảm thấy cô hôm nay khá bất thường.

Sau giây lát suy tính kỹ càng thì Long Quân Dao liền quyết định kéo theo Lục Tiểu Na quay trở về căn phòng ban nãy.

Lực Sĩ và Tiểu Trí ngồi ở một góc thì bỗng thấy tự dưng Long Quân Dao và Lục Tiểu Na thân mật quay trở về cùng nhau, và sau khi về đến thì lại trông thấy vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó của Long Quân Dao. Còn bây giờ thì cô lại đột ngột nắm tay của Lục Tiểu Na kéo đi vào trong căn nhà, thế nên cả hai khi này liền tò mò đi theo sau.

------------

Đưa theo Lục Tiểu Na quay về căn phòng mà Kitty đang ở.

Long Quân Dao thấy cánh cửa khi nãy bị mình tông mở chạy ra ngoài vẫn chưa khép lại nên cảm thấy nó vô cùng quái lạ.

Tại sao Kitty không đóng cửa lại cơ chứ?

Thắc mắc đấy nổi lên trong đầu Long Quân Dao, cô lúc này không chần chừ thêm mà nắm tay Lục Tiểu Na bước qua khỏi cánh cửa.

Vừa bước vào phòng, hình ảnh rơi vào mắt Long Quân Dao chính là Kitty vẫn còn giữ nguyên tư thế ban nãy ngồi trên giường. Thậm chí, tấm da hổ khi được cô khoác hờ lên người cô nàng vẫn nằm nguyên vẹn trên đấy, mà cô nàng chẳng thèm lấy nó mặc vào lại.

Bước gần đến bên giường, Long Quân Dao lúc này mới cất tiếng gọi người ngồi trên giường:

“Kitty?”

Chỉ vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong phút chốc đôi mắt hổ phách đang dần tối lại bỗng trở nên bừng sáng.

Kitty hớn hở vui vẻ quay mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh giọng nói và rất nhanh vẻ mặt của cô nàng chợt đanh lại.

“L-lão đại, tại sao chị và cô ta lại nắm tay?” Ánh mắt của Kitty dường như ngoài cái nắm tay giữa Long Quân Dao và Lục Tiểu Na ra thì chẳng để ý được thứ gì khác, và cô nàng cứng ngắc hỏi.

“Kitty, cô đừng như vậy mà!” Lục Tiểu Na nhìn vẻ mặt của Kitty thì bỗng có chút đau lòng cho cô nàng.

“Cô im đi!” Kitty bỗng bạo phát mà quát Lục Tiểu Na.

“Kitty, đủ rồi!” Tiếng quát của Kitty chưa dứt thì giọng nói của Long Quân Dao lớn hơn một bậc chèn vào lời của Kitty.

“Chẳng phải tôi đã bảo cô mặc đồ vào hay sao? Tại sao lại vẫn như thế?” Long Quân Dao mày nhíu lại đầy không vui hỏi.

“Lão đại, em...”

“Quân Dao, chị đừng tức giận mà!” Lục Tiểu Na đứng bên cạnh Long Quân Dao vuốt vuốt bên cánh tay của cô.

Và sau đó cô nàng liền nhanh như chớp chạy ra ngoài mở cái balo của mình ra lấy một bộ quần áo đem vào.

Lấy bộ quần áo mới nhất của bản thân, Lục Tiểu Na bước đến bên cạnh Kitty giúp cô nàng mặc vào.

“Kitty, cô mặc vào đi. Nếu không gió thổi sẽ bị cảm lạnh đó, Quân Dao chị ấy lớn tiếng với cô không phải là do giận cô hay gì đâu, mà là do chị ấy lo cô sẽ bị cảm lạnh đấy.” Lục Tiểu Na động tác thuần thục giúp Kitty mặc quần áo vào, và cô cứ bên tai Kitty mà nói giúp cho Long Quân Dao.

Còn Kitty khi này chỉ im lặng không nói lời nào, hai mắt của cô cũng đỏ lên và ngân ngấn nước chỉ chực thêm chút nữa liền rơi xuống.

Thấy vẻ mặt sắp khóc của Kitty thì Lục Tiểu Na cũng có chút mềm lòng không muốn tính toán với cô nàng làm gì. Thế nên, cô nàng Lục Tiểu Na liền chạy đến bên cạnh Long Quân Dao dùng khuỷu tay huých huých vào cánh tay của cô.

“Chị làm gì đi chứ, cô ấy sắp khóc đến nơi rồi kìa.”

Nghe thấy người yêu của mình bắt mình đến an ủi đối thủ của cô ấy thì Long Quân Dao trong lòng khó hiểu, rốt cuộc nữ chính cũ này thuộc dạng thánh nữ gì đây? Thánh nữ cao cấp? Thánh của thánh của thánh nữ ư? Cô nàng vậy mà dễ dàng đẩy người yêu của mình cho đối thủ mới ghê cơ chứ.

Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lục Tiểu Na thì Long Quân Dao cũng đành buông giáo đầu hàng.

Long Quân Dao khi này tiến đến gần Kitty rồi ngồi xuống bên cạnh an ủi cô nàng vài câu. Và sau đó liền nói rõ tất cả với cô nàng:

“Kitty, tôi và cô là không thể! Người mà tôi yêu chỉ có Lục Tiểu Na em ấy nên tôi không thể ở bên cạnh cô được. Tuy tôi không có tình cảm với cô, nhưng Kitty tôi thực sự là xem cô như một người bạn, như một người đồng đội luôn đồng hành cùng. Vậy nên... chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.”

Kitty vẫn một mực giữ im lặng ngước nhìn Long Quân Dao nói, chờ đến khi cô nói xong thì cũng chính là lúc nước mắt của cô nàng rơi xuống.

“Lão đại, em thực sự rất thích chị, rất yêu chị. Và em không muốn chỉ dừng lại ở mức độ tình bạn với chị. Thế nhưng nếu chị đã nhất quyết nói rõ như thế thì em cũng không muốn làm khó chị nữa. Nhưng mà... nhưng mà, em xin chị đừng cấm em yêu chị có được không? Chị chỉ xem là bạn cũng được, nhưng em xin chị đừng bắt em chỉ xem chị là bạn, chỉ là một người chị lớn, chỉ là một người đứng đầu. Em xin chị!” Nói đến đây thì Kitty bắt đầu òa lên khóc lớn, cô nàng gục mặt vào vai của Long Quân Dao mà khóc gống lên.

Thấy Kitty nặng tình như vậy nên Lục Tiểu Na cũng phải đau lòng trước tình cảm mà cô nàng dành cho người yêu của chính mình, Lục Tiểu Na khi đó bước đến kế bên cả hai rồi ngồi xuống bên cạnh Kitty đưa tay nhịp nhịp nhẹ trên lưng cô nàng.

----------

Trong lúc bên trong phòng xảy ra một câu chuyện tình tay ba, đơn phương vô cùng cẩu huyết thì hai em Lực Sĩ và Tiểu Trí đứng bên ngoài ghé đầu nhìn vào trong.

“Long Quân Dao là nữ mà lại được nữ chào đón ghê. Còn anh đường đường là một nam nhi đại trượng phu nhưng lại chẳng có ai.” Lực Sĩ vừa nói vừa bĩu môi.

“Anh nhìn lại mình và Long Quân Dao thử xem. Người ta thì thần thái đỉnh cao, đầu óc sắc bén vượt cả thiên tài, còn anh, anh nhìn lại mình xem.” Tiểu Trí khinh bỉ người anh trai mà thẳng thắn nói.

“Này, mày có phải là em trai của anh không vậy?” Lực Sĩ khi bị chính em trai khinh bỉ thì liền quay sang nhìn đứa em của mình với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Chắc là lúc mẹ sinh thằng nhóc này đã bế nhầm con của người khác rồi, thế nên nó mới đối xử với anh trai nó như thế đây. Lực Sĩ trong lòng thầm mắng đứa em trai vô tình vài câu.

-------------

Qua ngày hôm sau, khi mọi chuyện đã quay lại như ngày thường, Kitty trong hình dáng của con người bước đến chỗ của Lục Tiểu Na rồi chợt cúi người nói lời xin lỗi với cô nàng:

“Lục Tiểu Na, tôi thành thật xin lỗi vì trong suốt khoảng thời gian vừa qua đã luôn có thái độ tồi tệ với cô.”

“Không sao đâu mà.” Lục Tiểu Na mỉm cười xua xua tay nói.

-------------

Kể từ sau ngày đó, Kitty không còn có những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ hay thái độ xấu với Lục Tiểu Na nữa, nhưng tính cách của cô nàng vẫn là hơi ngông cuồng, thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác và độc miệng. Khi mục tiê của cô nàng còn là nữ chính cũ nữa thì liền chuyển sang hai anh em Lực Sĩ.

Khi mọi chuyện gần như đã giải quyết ổn thỏa, nhưng để có thể rời đi và tiếp tục đi đến khu căn cứ B thì bọn họ phải chờ cho A Hắc và Trùng Nhỏ tỉnh giấc cái đã.

Bọn nó tính đến lúc này đã ngủ được hơn hai tuần rồi.

Và rồi vào một buổi sớm tinh mơ khi mà Lực Sĩ và Kitty đang hăng say đấu khẩu thì từ trong căn nhà bước ra hai kẻ lạ mặt khác.

Một người thanh niên với làn da trắng, mắt lục bảo phát quang, mái tóc màu vàng sáng.

Và còn người còn lại kia thì làn da có hơi ngâm đen, đôi mắt màu sapphire, còn mái tóc thì màu nâu sẫm y như màu lông của A Hắc.

Vừa thấy người bước ra thì không cần suy nghĩ Kitty liền đưa tay lên làm hành động chào hỏi:

“Lâu quá đấy! Bà đây đã ra rồi mà hai tên các người vẫn còn phải ngủ tận hai tuần. Đúng là đồ yếu nhớt!”

“Con hổ cái kia, nói ai đó hả?” Người thanh niên da trắng nghe Kitty nói liền nhảy dựng lên.

“Thôi mà, thôi mà, cả hai đừng cãi nhau mà.” Còn người thanh niên da nâu đứng bên cạnh cố gắng giảng hòa.

Sáng sớm đã ồn ào nên làm cho cả không gian cũng náo nhiệt hẳn lên, lúc này Long Quân Dao và Lục Tiểu Na từ một hướng khác đi đến.

Nhìn thấy hai người lạ mặt thì Long Quân Dao liền nhận ra là ai, còn Lục Tiểu Na vừa thấy cả hai thì bỗng hét toáng lên và đưa tay che lấy mắt của bản thân.

“Sao hai người không mặc quần áo?” Lục Tiểu Na vừa che mắt, vừa nói.

Được Lục Tiểu Na nhắc nhở, khi này cả hai người mới bước trở vào trong nhà tìm xem có gì có thể che được thân thể không, thì thật may mắn khi trong nhà vẫn còn sót lại mấy cái tủ quần áo và trong đấy vẫn còn khá nhiều quần áo nam của chủ nhà trước đây để lại.

Lấy quần áo mặc vào, trong lúc chờ cho hai người mặc quần áo vào thì bỗng từ phía sau lưng của mọi người vang lên tiếng bước chân, khi quay đầu lại nhìn thì trước mặt họ là một thằng nhóc trắng nõn, hai má hồng hào tầm mười ba mười bốn tuổi cũng đang khỏa thân.

“Lão đại?” Giọng nói của thằng nhóc ngọt lịm cất lên.

“Tiểu Bạch?” Lục Tiểu Na nghiêng đầu nhìn thằng nhóc hỏi.

Thấy Lục Tiểu Na cứ nhìn thằng nhóc nên Long Quân Dao đứng bên cạnh liền lấy tay che lấy mắt của cô nàng rồi nhanh tay quẳng bộ quần cho Tiểu Bạch mặc vào.

Sau khi những con thú vốn vẫn còn ngủ say đã thức giấc thì nhóm của Long Quân Dao lại bắt đầu hành trình rời đi.

Và trong suốt khoảng thời gian vừa qua, khi cả nhóm vẫn luôn ở một nơi nhưng lại không bị xác sống tấn công hay là nhìn thấy chúng, là do Long Quân Dao đã lấy đống thịt vụn nát của con xác sống biến dị cấp cao lần trước đánh nhau với anh em Lực Sĩ, và nó xém chút nữa lấy mạng của hai người họ rải xung quanh khu vực cách ngôi nhà mười mét.

Trong thế giới này, xác sống nào cấp cao hơn thì có thể đánh dấu chủ quyền lãnh thổ giống như dã thú. Và chỉ cần có con xác sống cấp thấp bước vào thì liền bị gϊếŧ, hoặc là khi khu vực đã được đánh dấu mà có con người xuất hiện thì chính con xác sống cấp cao sẽ được một bữa ăn trọn vẹn mà không cần chia sẻ như xác sống cấp thấp.

Cũng chính vì điểm này mà Long Quân Dao đã thủ sẵn một mớ da thịt của con xác sống biến dị lần đó. Và con đấy cũng chính là con cấp cao nhất cho đến hiện, nhưng theo những gì Long Quân Dao tính toán thì có lẽ con cấp cao hơn cũng sắp xuất hiện rồi đây.