Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 46

Chợt cảm thấy bất an mỗi khi nhớ đến Hoa Nhi, Long Quân Dao mấy ngày hôm nay lo lắng vô cùng.

Vì quá lo lắng, Long Quân Dao khi này cho người lẻn vào hoàng cung rồi đến Phượng Hoàng cung thăm dò tình hình của Hoa Nhi thì chẳng thấy người đâu.

Người cần tìm đâu thì không rõ nhưng người được phái đến thăm dò lại nghe ngóng được rất nhiều việc không hay về Long gia.

Không dám chậm trễ thêm, kẻ được phái đi lúc này vội vàng phi ngựa quay về quân doanh tìm Long lão tướng quân cùng hai huynh muội Long Quân Dao cấp báo lại tình hình.

Sau khi nghe hết những lời của người trước mắt nói, mi tâm của Long lão tướng quân cau chặt lại, hai bàn tay của ông đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào.

Nhìn vẻ mặt của Long lão tướng quân thì Long Quân Dao cũng mờ hồ đoán được phụ thân nhà mình chắc đang rất tức giận.

Xong việc, người kia cuối cùng rời đi, bấy giờ bên trong lều trại chỉ còn lại ba cha con Long gia, Long lão tướng quân khi này ảo não thở dài nói:

“Long gia ta mấy đời xông pha chiến trường, cống hiến xương máu cho triều đình, vậy mà cuối cùng lại bị hoàng thượng gán cho cái mác thông đồng cùng quân địch, âm mưu tạo phản.”

“Phụ thân, người đừng quá bận tâm. Nếu như tên Lãnh Viêm ấy đã tuyệt tình như thế thì chúng ta cần gì nể nang hắn nữa cơ chứ.” Long Thần Vũ tay vỗ mạnh xuống bàn bất mãn nói.

Trong khi hai cha con đang bàn bạc thì chỉ có mỗi Long Quân Dao là thất thần ngồi bên cạnh không nói lời nào.

Long Quân Dao cô khi này nhớ đến lời của người khi nãy nói rằng không tìm thấy Hoa Nhi ở Phượng Hoàng cung, nhưng ngược lại thì hắn nghe thấy được mấy cung nữ khác bàn tán với nhau rằng Hoa Nhi do đắc tội với thụ chính và công chính nên đã bị bắt giam.

Nghe đến đây thì cô càng trở nên lo lắng, sự việc trúng độc lần trước, Hoa Nhi đã vô cùng thô bạo ép ả cung nữ của thụ chính uống chất độc nên có thể hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ấy. Càng suy nghĩ thì Long Quân Dao càng cảm thấy không ổn.

Chờ đến khi đã bàn xong việc, Long Quân Dao viện cớ thân thể không khỏe nên quay về lều của chính mình.

Ngồi bên trong lều trại chỉ còn một mình thì cô khi này bắt đầu gọi hệ thống online để hỏi chuyện.

[Ký chủ có chuyện gì?]

“2503, mi có thể giúp ta nhìn thấy Hoa Nhi như lần trước nhìn thấy A Khiết khi ở nhà Ngạo Thiên được không?”

[Ký chủ, không thể. Lần trước là ngoại lệ, còn lần này thì không.]

“Cái gì, ý ngươi là gì.”

[Chẳng có ý gì cả! Không thể là không thể thưa ký chủ.]

Thấy hệ thống kiên quyết không giúp thì Long Quân Dao càng lo lắng thì càng trở nên dễ nóng giận.

Không thể nhờ hệ thống tìm kiếm hay nhìn thấy Hoa Nhi nên sau một lúc ngồi suy tính đủ đường thì cuối cùng Long Quân Dao đã đưa ra một quyết định cuối cùng.

Nhanh chóng rời khỏi lều trại của mình, Long Quân Dao khi này đến tìm Long lão tướng quân rồi mau chóng cho triệu tập tất cả mọi người lại.

Theo dự kiến, hai tháng nữa thì bọn cô mới bắt đầu hành động nhưng bây giờ cô không thể chờ được nữa.

Từ hai tháng nữa mới hành động thì ngay lập tức thay đổi thành hai tuần nữa sẽ triển khai kế hoạch.

Tuy có chút thay đổi bất ngờ nhưng mọi người cũng không có quá nhiều ý kiến mà bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho đại sự sắp đến.

----------

Năm thứ 14 Niên Lãnh, Long lão tướng quân cùng con trai và con gái ở ngoài biên cương chống giặc năm thứ hai.

Trước một tuần so với kế hoạch hành động của Long Quân Dao, khi Lãnh Viêm đang thượng triều thì bỗng có vài vị tướng quân áp giải một kẻ lạ mặt ăn vận kỳ lạ, và trông có vẻ không phải người dân của nước này lên đại điện.

Kẻ lạ mặt toàn thân bị dây thừng trói lại rồi đột ngột quỳ rạp xuống trước mặt Lãnh Viêm vội vàng dập đầu kêu lên:

“Ta chỉ nghe theo lời căn dặn của Long lão tướng quân mà thôi. Ta không biết gì cả.”

Bá quan văn võ vừa nghe kẻ lạ mặt nói thì liền lập tức như ong vỡ tổ mà bắt đầu lời qua tiếng lại bàn tán ồn ào.

Mặc kệ xung quanh ồn ào, Lãnh Viêm chau mày nhìn người quỳ dưới chân rồi hỏi:

“Ý của ngươi là gì? Long lão tướng quân thì có liên quan gì? Còn ngươi là ai?”

“Ta là đại thần của nước láng giềng được cử sang thâm nhập vào hoàng cung thăm dò. Còn Long lão tướng quân, ngài ấy chính là một người quan trọng trong kế hoạch của bọn ta. Ngài ấy chính là người sẽ chỉ huy mọi việc cho kế hoạch sắp đến.”

Tên lạ mặt vừa nói xong thì đại điện vốn đã ồn ào thì càng ồn hơn. Bá quan trên triều lúc này đã bắt đầu chia ra hai phe văn võ rõ rệt.

Bên văn thì không cần nghĩ nhiều mà hô lên rằng Long gia có ý tạo phản. Không thì nói Long lão tướng quân mưu mô cấu kết với quân địch và Lãnh Viêm cần phải xử trí lão ta thích đáng.

Quan văn thì cho rằng Long gia tạo phản nhưng về phía quan võ lại lập tức lên tiếng phản bác bênh vực. Bọn họ rất rõ Long gia đã cực khổ cống hiến nhiều đến như thế nào cho đất nước nên không thể có chuyện khi không Long lão tướng quân tạo phản được, và có thể sự việc này có ẩn tình.

Lúc này hai bên văn võ cứ lời qua tiếng lại ồn ào khiến cho Lãnh Viêm cũng rối trí theo, hắn khi ấy bất chợt lên tiếng:

“Đủ rồi! Trẫm tự biết giải quyết như thế nào. Các khanh không cần nhiều lời. Còn giờ thì hạ triều. Người đâu bắt giam tên lạ mặt này vào ngục cho ta.”

Nói rồi, Lãnh Viêm đứng lên phắt tay áo rời đi. Còn mấy vị bá quan hai bên văn võ khi này ngoài trừng mắt với nhau thì cũng chẳng nói gì thêm mà rời đi.

Cái tên tự xưng là đại thần của nước láng giếng khi này cũng bị ba bốn thị vệ xông lên lôi đi.

Lãnh Viêm khi quay lưng rời khỏi ngai vàng thì hắn chợt nhếch mép khoái trá. Cuối cùng cũng đến lúc thu được Long gia vào tay, hắn bây giờ thật phấn khích chờ đợi mọi thứ sắp đến.