Trần Trản quét mắt qua, ánh mắt chiếu tới đâu, mọi người dồn dập lảng tránh tới đấy.
E rằng đế vương cổ đại cũng không có lực uy hϊếp đáng sợ như thế.
Ân Vinh Lan rót hai ly nước ấm, cho cậu uống một ngụm xua tan khí lạnh: "Chỉ tạm thời như thế này thôi."
Lúc này phục vụ bưng lên chén canh trứng rong biển tặng thêm, Trần Trản cũng thuận tiện gọi vài món.
Trong lúc chờ thức ăn, cậu nghiêng đầu đi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ được bao phủ trong lớp áo bạc, lẩm bẩm ngân nga: "... Để phong ba bão táp mãnh liệt hơn nữa đi." [*]
Ân Vinh Lan vì chất giọng bi tráng mà cong cong khoé miệng, nói ra chân tướng: "Công dân vô tội bị tóm lúc sáng là trợ lý của tôi."
Trần Trản choáng váng, chẳng trách lúc ở quán cơm người kia cứ luôn nhìn cậu, không khỏi thở dài xa xăm: "Đều do số trời."
Ân Vinh Lan khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta số khổ."
"..."
Thấy Trần Trản có vẻ còn hơi băn khoăn, Ân Vinh Lan giải thích: "Không trừ điểm chuyên cần, còn cho nghỉ hẳn một ngày. Có lẽ cậu ta đang trốn ở nhà mừng trộm."
Đúng như y dự đoán, Tiểu Triệu đang lên mạng khoe khoang với bạn bè, biểu thị trong cái rủi có cái may. Sau khi tài khoản Weibo của anh bị đào ra, lập tức tăng lên mấy vạn fan, còn có công ty đặc biệt liên lạc định đưa lên thành người nổi tiếng.
Tiểu Triệu lý trí mà từ chối, cũng gửi thêm tin nhắn báo cáo tình hình với ông chủ, biểu thị Trần Trản nắm giữ năng lực kiến tạo ngôi sao bẩm sinh.
Ân Vinh Lan xem xong tin nhắn lại liếc nhìn Trần Trản một cái... Tán đồng mà khẽ gật đầu.
Đến ngay cả chính mình cũng suýt bị ép debut hoành tráng mấy lần.
Mở đầu năm mới, trên mạng Trần Trản nổi như cồn.
Nhà sản xuất nước hoa mùi núi lửa vừa ký hợp đồng cách đây không lâu cũng khá thực tế, đầu tiên chỉ cho cậu đăng bài quảng bá trên Weibo, bây giờ mới mời chụp ảnh quảng cáo có mặt đại sứ.
Trần Trản cũng hiểu được cách làm của phía thương hiệu, trước đây tiếng tăm của cậu không tốt, mặc dù có không ít fan, nhưng vẫn dễ làm một số người có ác cảm với sản phẩm.
Nào giống như hiện tại, một khi ra trận là có ngay hiệu ứng thanh lọc.
Cư dân mạng tổng kết rất chuẩn: Từ một cực đoan này sẽ dẫn đến một cực đoan khác.
Ngày chụp ảnh, khi thợ ảnh hướng ống kính nhắm ngay vào cậu, vai vẫn còn hơi rung động vì cười.
"Rồi giơ tay lên 30 độ."
Nghiêm túc trở lại, hướng dẫn cậu động tác giơ tay tiêu chuẩn.
Trần Trản không phải lần đầu tiên chụp ảnh quảng bá, khi quay web drama, đã sớm thích nghi với việc đứng trước ống kính. Chẳng qua với việc bày ra một tư thế bất động kì lạ, khi phun nước hoa còn phải đồng thời diễn thành vẻ mặt hưởng thụ, cậu quả thật gặp chút khó khăn.
"Nụ cười phải toát ra từ tận đáy lòng."
Thợ chụp ảnh bất đắc dĩ: "Chứ không phải vẻ mặt trào phúng."
Chụp hết một hồi, khuôn mặt Trần Trản hơi cứng còng, lúc đi uống nước, tự giễu nói: "Có lẽ tôi phải lấy keo dán kéo cơ mặt lên."
Giữ lâu một biểu cảm chân thành thật lòng cũng không dễ dàng.
Thợ chụp ảnh qua loa nói: "Tiêm vài mũi vào mặt, đảm bảo sau này sẽ luôn giữ đúng một biểu cảm."
Trần Trản nhún nhún vai: "Ví dụ thành công cũng có rất nhiều."
Thợ ảnh không cho cậu thời gian đổi chủ đề, nghỉ ngơi không tới năm phút, thông báo bắt đầu chụp đợt thứ hai.
Làm xong đủ loại thần thái cho đến tư thế lạ kỳ, loạt ảnh thể hiện tinh thần nhiệt huyết bồng bột của tuổi trẻ rốt cuộc ra đời.
Thời điểm Trần Trản đang xem thành phẩm, thợ chụp ảnh đột nhiên chỉ áo bông treo trên móc áo: "Có phải điện thoại anh đang rung không?"
Thấy là cuộc gọi từ Lâm Trì Ngang, Trần Trản nhíu mày, trượt màn hình nghe máy.
"Đang làm gì?"
Trần Trản hơi mím môi, tại sao tất cả mọi người khi gọi đến đều hỏi câu này trước, nghĩ đến trải nghiệm chụp ảnh quảng cáo vừa rồi, trả lời: "Xoay tròn nhảy lên nhắm mắt."
Giọng điệu của Lâm Trì Ngang đối với cậu trước giờ chưa từng hoà nhã: "Khuyên anh tốt nhất nên mở mắt nhìn đời đi."
Nghe vậy Trần Trản nhíu mày lại, ra khỏi phòng chụp ảnh, nghe anh ta nói hết lời.
"Bọn cướp bắt cóc tôi mấy năm trước, nghe nói tháng vừa rồi đã ra tù. Hằng ngày tốt nhất cảnh giác chút."
"Oan có đầu nợ có chủ." Trần Trản dừng lại một chút nói: "Huống chi lúc trước là ba anh theo GPS đến cứu nạn."
Lâm Trì Ngang cười lạnh: "Ít ra ông ấy không đập ngất người khác ở nhà vệ sinh."
Nói xong cúp điện thoại trước.
Trần Trản dựa trên khung cửa không biết nghĩ gì, gần mười phút sau mới lại trở vào phòng chụp ảnh.
Vô tình trồng liễu liễu lên xanh, vì mất tập trung mà lộ ra ánh mắt mơ hồ, trái lại làm thợ chụp ảnh hết sức hài lòng, chụp thêm hai tấm.
Công việc kết thúc, có mấy nhân viên trong tổ công tác tiến lên muốn xin chữ ký, Trần Trản mỉm cười ký lần lượt cho từng người, xong mới khoác lên áo bông dày rồi rời đi.
Đi ra tới cổng, ý cười trên mặt dần dần biến mất. Bắt cóc ít nhất cũng phải lãnh án năm năm, thủ lĩnh băng cướp dù cải tạo có tốt đến mấy cũng không thể được thả lúc này, hơn phân nửa là có người trợ giúp.
Chờ cậu vừa đi vừa nghĩ trở lại khu chung cư thì sắc trời đã dần tối, Trần Trản đang chuẩn bị cúi đầu tìm chìa khoá, bỗng nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa.
Đang lúc chần chờ giữa anh dũng xông lên hay quay đầu chạy trốn, một người đàn ông trong đó đã mở miệng trước: "Chào ngài, là ngài Lâm phái chúng tôi tới đây."
Trần Trản không rời tầm mắt khỏi hai người này, gọi điện thoại xác nhận với Lâm Trì Ngang.
Vốn là căn phòng nhỏ diện tích không bao nhiêu, vào thêm hai người cường tráng, trông càng thêm nhỏ hẹp.
Trần Trản nhắc nhở: "Bây giờ đã hơn tám giờ tối."
Người đàn ông vạm vỡ đáp lại: "Chúng tôi là một phân đội nhỏ, luân phiên thay ca." Sau một lát lại nói: "Để đảm bảo an toàn, hi vọng có thể nhanh chóng kiếm tra nhà một lượt."
Trần Trản thở dài, ôm máy tính đến một bên gõ chữ: "Các anh tự nhiên."
Hai người đàn ông chia nhau làm việc, một người tìm thấy một hộp kim chỉ dưới gầm giường, đó là đồ Trần Trản từng dùng để may búp bê. Người còn lại phát hiện một hộp sắt kỳ quái trong tủ lạnh, bên trong chứa đầy sổ tay, đều rậm rạp chi chít chữ viết.
"Có phát hiện gì không?" Trần Trản ngẩng đầu hỏi.
Vệ sĩ lắc đầu, nói hơi khó nghe, người trước mặt bọn họ mới càng nguy hiểm hơn.
Buổi tối chỉ có một vệ sĩ ở lại, Trần Trản không quen ở cùng phòng với người lạ, qua không giờ vẫn không chút nào buồn ngủ.
Cậu trước giờ không phải kiểu người già mồm cãi láo. Theo như thế lực nhà họ Lâm, dưới tình huống bình thường nếu muốn tìm một người không là việc khó. Trừ phi đối phương cố tình ẩn nấp, mà một người vừa ra tù đã mai danh ẩn tích, hơn phân nửa là đang mưu đồ chuyện không tốt đẹp.
Đề phòng bất trắc, sáng sớm hôm sau Trần Trản lập tức gửi tin cho Ân Vinh Lan, biểu đạt thẳng thắng: Thêm người thêm sức. Muốn xem đối phương có biện pháp nào tìm được người này hay không.
Tin nhắn gửi đi chưa tới ba mươi phút, lại có thêm hai người mặc áo đen được "chuyển phát" tới.
Trên sofa ngồi chật ních, Trần Trản nhìn cảnh này suýt nữa phải tức cười, nếu thêm ba người nữa, vừa đủ thành một đội Bạch Tuyết và bảy chú khổng lồ.
Xuống lầu mua thức ăn, đúng lúc gặp ông lão cửa đối diện vừa nhặt ve chai về, chân bước trên cầu thang cứng đờ giữa không trung: "Tiểu, Tiểu Trần này..."
"Đừng hỏi." Trần Trản xua tay.
Hỏi ra chính là não cậu úng nước.
Mấy người đàn ông lực lưỡng lũ lượt theo sau, lúc trả tiền bà chủ cũng không dám báo giá, cuối cùng do Trần Trản cứ yêu cầu mãi, mới mang đi tính tiền.
Liên tiếp ba ngày, gió yên sóng lặng.
Sắp bị gián tiếp ép thành chết dí trong nhà, rốt cuộc sinh hoạt mới nổi lên vài bọt nước nhỏ.
Nguyên nhân là một ngày nọ Trần Như gọi điện thoại tới, khóc lóc bày tỏ áy náy: "Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, thật mà... Lần này không tìm phóng viên." Lo rằng cậu không tin, lại nói: "Nếu thật sự không tin, anh có thể ghi âm điện thoại."
Giọng cô ấy quả thật đã gần như vỡ mất, cân nhắc khả năng có thể dẫn đến những hành vi cực đoan dưới tâm lý kích động, Trần Trản quyết định ra ngoài một chuyến.
Vệ sĩ ngăn cản cậu: "Ngài quên gửi thông báo."
Ngay trước đó, Ân Vinh Lan luôn mãi nhấn mạnh, nếu cậu có ra ngoài, tốt nhất gửi tin nhắn báo y một tiếng.
Tin nhắn soạn đến một nửa, đúng lúc có cuộc điện thoại của Ân Vinh Lan gọi tới, nghe thấy cậu muốn ra ngoài, nói: "Thêm nửa tiếng nữa là tan tầm, tôi chở cậu đi."
Từ nhà cậu không có tuyến xe nối thẳng đến chung cư của Trần Như, Trần Trản buồn buồn bước chậm trong gió tuyết, lập tức đồng ý.
Ân Vinh Lan đến nhanh hơn tưởng tượng, cửa vừa mở ra, thấy bốn người đàn ông lực lưỡng xếp thành hàng, trong mắt lướt qua ngỡ ngàng đôi chút. Trần Trản đang đứng trước họ, so sánh với nhau, trông vô cùng nhỏ yếu đáng thương.
"Nếu anh cười ra tiếng, trong hai ngày tới tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua."
Ân Vinh Lan nhẹ giọng đảm bảo tuyệt đối sẽ không cười.
Một chiếc xe không chở được nhiều người như vậy, bọn họ chỉ dẫn hai vệ sĩ theo.
Trần Trản mới vừa thắt dây an toàn, Trần Như đã gọi đến một cuộc, ngữ điệu rất nôn nóng.
Ân Vinh Lan liếc qua nhìn cậu: "Không quen không biết, cẩn tắc vô áy náy."
Trần Trản gật đầu.
Đến cửa chung cư, Ân Vinh Lan ra hiệu vệ sĩ hành động tự nhiên một chút, đừng để người khác phát hiện manh mối.
Tay đặt lên chuông cửa chần chờ một giây, Trần Trản thay đối quyết định chọn chờ ở cửa chính, một hồi lâu sau mới có người đi vào, lập tức vội vàng nối đuôi vào chung.
Lên tới lầu bốn, nghiêng tai dán lên ván cửa, dùng khẩu hình nói với Ân Vinh Lan theo tới phía sau: "Có hơi kì lạ."
Đúng ngay lúc này, bên trong truyền ra một tiếng hét thất thanh, hai bên liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu phá cửa.
Ngay vào lúc đó, cánh cửa đột nhiên bật ra từ bên trong, Ân Vinh Lan kéo Trần Trản, phòng cậu theo quán tính té ngã.
Lập tức thấy một con dao đang kề trên cổ Trần Như, để lại vết máu nhợt nhạt, cô ta sắp khóc ngất, thân thể muốn đứng không vững.
Dưới tình huống này, vệ sĩ muốn xông tới cứu người cũng không được.
Trần Trản trông người kia có hơi quen mắt, lúc đang còn hồi tưởng, đối phương đã căm hận nói: "Tao ở trong tù mấy năm, không lúc nào không muốn chém chết mày!"
So với khi làm cướp năm đó, gã đàn ông này rõ ràng trông tàn tạ hơn rất nhiều.
Trần Trản không cố giảng đạo để thuyết phục, chỉ hỏi: "Tại sao hận tôi?"
Bị đập ngất ở nhà vệ sinh là thủ lĩnh bọn cướp, lúc trước nguyên chủ cố gắng thực thi bắt giặc phải bắt vua trước, bọn họ cùng không chút cố kỵ tính mạng.
Gã điên cuồng cười lên mấy tiếng: "Mày có biết là bởi vì mày, bọn tao bị bạn tù gọi là cục đá trong hố phân, phải lãnh chịu hết nhục nhã!"
Trần Trản không thể nào hiểu được logic của gã... Nguyên nhân căm hận vô lý cũng thôi đi, đằng này càng không hiểu sao gã lại bắt cóc Trần Như.
Ánh mắt nghi vấn quá mức rõ ràng, gã rất lấy làm đắc ý, lưỡi dao lại đè xuống thêm một chút: "Bên cạnh mày có vệ sĩ, Lâm Trì Ngang cũng có, đến cả hôn thê cũng được bảo vệ."
Không quan tâm Trần Như gào khóc, gã đàn ông hưng phấn nhíu mày: "Không làm gì được chúng mày, nên tao xuống tay với người gần gũi mày nhất."
Trên cổ truyền đến đau đớn rõ ràng, Trần Như nghẹn ngào: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta... Mấy tin tức đó là giả hết, trên mạng có giải thích rồi..."
"Giấu đầu lòi đuôi!" Gã quát lên: "Nhìn là biết nguỵ trang thành yêu ngầm, đừng coi tao là thằng ngu!"
Trần Như khóc nấc lên.
Giữa lúc hai phe đang giằng co, một âm thanh rất trầm vang lên: "Người gần gũi nhất?"
Trần Trản cảm nhận được sát khí nơi này không hề kém cạnh tên cướp. Vừa nghiêng đầu, ý cười ôn hoà trên mặt Ân Vinh Lan không còn một mống, đôi con ngươi đen đặc nặng nề nhìn chăm chú vào tên cướp đối diện: "Mắt chó mù."
"..."
Gã đàn ông vì câu này của y mà nghi hoặc một giây, Trần Như biết kéo dài thêm chắc chắn phải chết, bất chấp nguy hiểm rất lớn mà đạp mạnh đối phương một cái.
"Con khốn!" Gã bị đạp đau, giơ dao muốn đâm tới cô.
Keng!
Con dao nháy mắt bị đá ra đất, gã trợn mắt lên, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đạp thêm mấy đạp.
Vệ sĩ nhanh chóng chạy tới bắt lấy cánh tay ép mạnh người xuống đất. Sau khi khống chế tên cướp, lại nhìn tới con dao bị đá bay, không khỏi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Ân Vinh Lan... Thì ra thân chủ cũng lợi hại như vậy.
Ân Vinh Lan đi tới, tất cả mọi người đều cho là y muốn dìu Trần Như, không ngờ người nọ chỉ như không thấy mà đến đá cho tên cướp thêm một đá.
Trần Trản gọi cấp cứu rồi mới báo cảnh sát. Ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên cổ Trần Như một chút, may là cũng không quá sâu.
Lực lượng cảnh sát tập kết rất nhanh, không tới mười phút, đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Giải thích rõ ràng sơ lược tình huống, Ân Vinh Lan đến đồn cảnh sát làm tường trình trước, Trần Trản thì chờ xe cứu thương đến rồi mới theo sau.
Hết thảy hỗn loạn kết thúc, về đến nhà đã sắp hừng đông.
Trần Trản kiên cường chống đỡ mỏi mệt rửa mặt xong xuôi, nằm vật ra giường ngủ say.
Vừa nhắm mắt đã đến bình minh.
Cánh tay cố với lấy điện thoại di động trên mép bàn, định xem thời gian một chút, trong lúc mơ mơ màng màng chú ý thấy một tin nhắn chưa đọc.
[ Lâm Trì Ngang: FA tới già đi. ]
Ban đầu Trần Trản cũng không hiểu, mãi đến khi lên Weibo.
Đứng đầu là bài phân trần của ekip quản lý Trần Như, ngoài ra còn có một video.
Trong video Trần Như mặc đồng phục bệnh nhân, đau thấu tim gan xin lỗi, mấy lần còn không kìm được nước mắt:
"Tôi sai rồi... Tôi không nên tạo scandal để gây sự chú ý, suýt chút nữa đến mạng cũng không còn." Nấc lên mấy cái, đứt quãng nói: "Ngay bây giờ tôi xin nói rõ, bản thân tôi và, và Trần Trản không hề có chút quan hệ nào, hi vọng anh ta và người có thù có oán với anh ta đừng tìm tới tôi nữa... Tôi thật sự biết sai rồi..."
Bình luận đa dạng phong phú:
[ Anh Em Bốn Bể Là Nhà: Rõ ràng là chuyện rất bi đát, mà tôi lại không nhịn được hơi thấy buồn cười. ]
[ Ám Hoa: Tại hạ rất cảm thông... Trừ phi thật sự là không nhịn được. ]
[ Đoá Hoa Đầu Thôn: Muốn hỏi Trần Như một chút, cả đời này của cô, từng có bao giờ sống không vì người khác hay chưa? ]
[ Huiu: Qua hết trận này, tin rằng từ nay về sau trong giới không ai dám ăn vạ ông này nữa. ]
Trần Trản chỉ đọc mấy câu rồi thoát ra, nhìn lại hot search, mấy tựa liên tiếp có liên quan đến tên cậu đều gắn theo một chữ "khủng".
# Yêu tôi, em dám không #
# Quý trọng sinh mạng, tránh xa Trần Trản #
# Khi bạn gái giả gặp phải cướp thật #
Chỉ trong phút chốc, cậu đã rõ thâm ý trong tin nhắn Lâm Trì Ngang gửi tới. Gây ra sóng gió lớn như vậy, sau này còn ai dám làm bạn gái mình?
Trần Trản ngẩn người tại chỗ vài giây, lắc đầu một cái quyết định tạm thời quên sạch chuyện phiền lòng, trước tiên tìm ít đồ để ăn.
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì vậy?
ps: Trong truyện là trường hợp đặc biệt, khi gặp phải cướp bóc, xin đừng thực hiện hành động nguy hiểm.
Lời Không Cánh:
Mới lầm *người gần gũi nhất* tí thôi mà đã bị giã không trượt phát nào....
---
Chú thích:
[*] Nguyên văn 让暴风雨来的更猛烈些吧: Có thể là một bài hát của nhóm nhạc Vũ Tuyền, 让暴风雨来得更猛烈些吧, nhưng chỉ có tựa tương đối khớp thôi, lời thì mình không tìm thấy bài nào.
Đại thần lâu lâu hay l*иg nhạc + bài này cũng hay, mọi người nghe thử ^^