Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 29: Cầu nguyện

Muốn nổi tiếng ngoài dựa vào thực lực, còn phải xem số mệnh.

Nhưng đối với Trần Trản, đây là vận mệnh.

Phóng viên trông giữ ở bãi cỏ dưới lầu đã đếm không xuể, số lượng ngày một tăng, dù trốn kín hơn nữa cũng sẽ bị phát hiện, cuối cùng thẳng thắn lộ mặt ra cắm chốt ở đó.

Nếu Trần Trản đọ kiên nhẫn với bọn họ, dĩ nhiên không thể sánh bằng, một số đầu báo còn có thể vì một cơ hội đào được tin nóng, luân phiên trông giữ đêm ngày đến mấy tháng.

Nhưng quy luật sinh hoạt của cậu thì vẫn y như cũ.

Không cố ý kéo rèm cửa sổ che che giấu giấu, mỗi ngày đều sáng đặt máy tính lên bệ cửa sổ gõ chữ, trưa làm một bàn ăn nhìn phong phú nhưng thật ra mùi vị không ra sao rồi ngồi thưởng thức ở vị trí như trên. Đến lúc hoàng hôn, dời ghế sang, dựa đệm mềm, ngắm ánh chiều tà lúc rực rỡ nhất.

Cuộc sống thoải mái như đang dưỡng lão.

Một màn này được máy quay dưới lầu ghi lại sắc nét, trời vốn đang lạnh, cỏ còn khô vàng đã lâu, một phóng viên bị lạnh đến run người nắm lấy cánh tay đồng nghiệp, lom lom nhìn gian phòng nào đó trên kia: "Nhạt nhẽo cấp độ địa ngục."

Trên đời sao lại tồn tại người quá đáng như vậy.

Đồng nghiệp bình tĩnh nói: "Chúng ta chụp trộm cũng không đúng lý."

"Tôi không chỉ vì công việc," Một cơn gió lạnh thổi tới, phóng viên môi run cầm cập nói: "Tôi cũng muốn biết đầu đuôi chuyện này."

Không có được tư liệu trực tiếp, nhóm bọn họ là sau khi phía nhà truyền thông khác tung tin mới đến đây trông giữ, có không ít người chủ động xin xung phong ra trận, cũng là vì muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Con người có một đặc tính gọi là tiêu chuẩn kép, cư dân mạng một bên kêu gọi tôn trọng quyền riêng tư, một bên vác clone đi cầu xin chân tướng.

【 Thám Tử Lừng Danh Thế Giới: Đoạn sau đâu! Diễn biến đâu! Ông đây ba ngày liên tục toàn nằm mơ thấy vụ này. 】

【 Tội Ác Giấu Dưới Mặt Trời: Tháng trước mới cấy tóc, nếu cứ không biết được chân tướng thì trọc đầu mất. 】

【 Vua Chó Cỏ: Ai cứu em đi! 】

Trần Trản đã khoá số liên lạc từ lâu, vẫn tiếp tục tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống của mình như trước.

Ở miết trong nhà không phải là việc khó với cậu, hít đất tại phòng, khi nấu ăn nhờ ông lão đối diện giúp đỡ đôi chút, dưới quỹ đạo làm việc và nghỉ ngơi như vậy, hiệu suất công việc đặc biệt cao.

"Sám Hối Lục" đã có ba mươi vạn chữ, theo kế hoạch đã định, tối đa thêm năm mươi ngàn chữ nữa là có thể kết thúc.

Niềm vui sướиɠ khi sắp kết truyện để thể bắt đầu bộ mới đã quét sạch buồn bực trong lòng mấy ngày qua không còn chút gì.

Trần Trản thậm chí có động lực làm việc gấp bội --

Đoá hoa tình yêu của tôi héo tàn, còn của người đàn ông kia thì bắt đầu nở rộ.

Một lần nữa đến cổ vũ cho em, chiếc nhẫn trên tay đã nói lên tất cả.

Lần đầu tiên tôi có cảm giác hít thở không thông.

Tôi muốn tuẫn tình, nhưng không can đảm để chết.

Nghe nói trên ngọn núi cách đây không xa, có một ngôi miếu rất linh nghiệm, nơi đó sẽ phù hộ cho mọi tín đồ thành kín. Cõi đời này, không ai có thể yêu em sâu đậm hơn tôi.

Thức đêm leo lên đến đỉnh núi, nhìn tượng Phật ánh vàng sáng rọi, tôi quỳ trên bồ đoàn, hai tay chắp trước ngực... Cầu gì bây giờ đây?

Cầu cho em yêu tôi? Phật có lẽ có phép thần thông, nhưng không phải một tay che trời.

Khả năng thành hiện thực không cao.

"Cả đời này đều là con đuổi theo em ấy," tôi nhẹ nhàng hít vào một hơi: "Nếu có kiếp sau... Xin hãy cho con đầu thai thành con trai em... Có thể danh chính ngôn thuận hưởng thụ tình yêu của em, thuận tiện chọc tức chết ông già nhà con."

Đời này tôi yêu em hai năm, kiếp sau tôi muốn có được tình yêu của em ngay từ giây phút đầu tiên.

Hai người cùng đặt tên trên một hộ khẩu.

Được pháp luật công nhận hoàn toàn.

Đọc lại từ đầu đến cuối một lần, xoá đi chỗ không mạch lạc, Trần Trản mới nhấn đăng lên.

Tin tức cậu trái ôm phải ấp đã được một công hàm luật sư của Lâm Trì Ngang tạm thời dẹp loạn. Bằng sức mạnh của nhà họ Lâm thì muốn làm dư luận dần tản đi là chuyện không thành vấn đề, trước tiên yêu cầu nhà truyền thông vô lương tâm phải xoá bỏ tin tức bịa đặt.

Mà việc này đối với cư dân mạng đang ngóng đợi tập tiếp theo là một đòn đả kích bi ai.

Drama hít được một nửa, tan thành mây khói.

Trần Trản ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả bình luận cầu xin chân tướng bên dưới truyện, đúng giờ lên lịch ra chương, rồi đúng giờ viết truyện, cứ thế lặp đi lặp lại.

Nhà họ Lâm vừa gây áp lực quá mạnh cách đây không lâu, vài nhà truyền thông đã không còn dám dẫn hướng dư luận lung tung, đến cậu cũng được hưởng chút gió, mỗi lần cập nhật cũng không gây chú ý quá cao.

Các cụ có câu chặn lấp không bằng khai thông, thứ gì kìm nén lâu rồi cũng có ngày phát nổ.

Dân mạng tựa như một ngọn núi lửa đang hoạt động, khi Trần Trản vừa chạm vào vỏ đất một chút, lập tức thoát khỏi trạng thái ngủ yên mà phun trào:

"!!!"

"Nửa phần trước cảm động suýt khóc, nhìn đến cuối cùng, làm tôi sợ đến nổi da gà."

"May mắn lúc đó Trần Trản không nghĩ quẩn, không thì sau này ảnh hậu có con, mà trùng hợp còn là con trai..."

"Tôi vẫn còn băn khoăn quan hệ Trần Trản và Lâm Trì Ngang cộng với Khương Dĩnh, bất kể ông này cặp với ai, đều sẽ thành phim luân lý gia đình."

Đối mặt với từng cơn sóng trào hỗn loạn trên mạng, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài đạo diễn bộ phim sắp ra rạp của Khương Dĩnh, một bộ phim muốn thành công thì khâu quảng bá ắt không thể thiếu, sự tồn tại của Trần Tản hoàn toàn giúp bọn họ tiết kiệm được một phần chi phí ở khâu này.

Làm nữ chính trong phim, thời điểm quản lý đưa chương mới cho Khương Dĩnh xem, đôi mắt từ trước đến nay luôn quyến rũ phong tình phải thất thần trong nháy mắt.

Quản lý: "Có phải cảm thấy sống sót qua cơn hoạn nạn?"

Khương Dĩnh nhịn xuống cơn đau đầu: "Anh ta hẳn nên sống lâu trăm tuổi."

Quản lý vui vẻ đùa: "Ít nhất không thể chết trước khi em sinh con." Dừng một chút rồi nghiêm mặt nói: "Quá trình không cần quan tâm, bây giờ em đang rất nổi, đã có không ít người tới bàn bạc kịch bản, sắp tới càng khiêm tốn càng tốt."

Khương Dĩnh khẽ gật đầu, rốt cuộc cũng nở nụ cười trên khuôn mặt yêu kiều, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo: "Nếu có người muốn cản đường, có thể thử mà xem."

.

Người làm tự do có ưu điểm là có thể làm việc tuỳ theo tâm trạng mình, ít nhất Trần Trản không cần phải lá mặt lá trái giống như bọn họ.

Vì đã dần thân thiết với Ân Vinh Lan, ngoài trò chuyện bằng mấy cuộc gọi lạnh lẽo, hai người tỉnh thoảng sẽ gọi video. Đương nhiên lý do thúc đẩy Trần Trản đi bước này là vì tiết kiệm tiền điện thoại.

Trong video Ân Vinh Lan đang đứng bên ngoài siêu thị, trên tay xách theo vài thứ.

Bầu trời lưu loát thả xuống bông tuyết, có vài bông chui vào cổ áo y, như thể một đứa trẻ tinh nghịch.

Trần Trản đột nhiên nổi hứng muốn chơi ném tuyết.

Ân Vinh Lan vẫn giữ nụ cười như trước, không hề thay đổi vì thời tiết giá lạnh: "Tôi thấy trên mạng có rất nhiều tin tức liên quan tới cậu."

Chỉ dựa vào vài tấm hình vô căn cứ mà nổi đến chạm bỏng tay, có lẽ đây cũng là người đầu tiên.

Trần Trản thở dài: "Thật ước ao anh có thể tự do đi lại như vậy."

Sự việc đã qua một quãng thời gian, vẫn còn một hai đầu báo chưa bỏ cuộc ở đấy trông coi, có vài lần Trần Trản cũng phải cảm động trước tinh thần chuyên nghiệp này, còn nhờ ông lão đưa cho mấy miếng dán chườm nóng.

Ân Vinh Lan hiểu ý cậu bóng gió, mỉm cười nói: "Muốn lên núi cầu phúc hay không?"

Trần Trản hơi lập loè ánh mắt: "Chẳng phải tuyết rơi sẽ không cho lên núi sao?"

Ân Vinh Lan không nhịn được cười: "Đã sắp đến Tết, người muốn cầu Thần vái Phật tăng nhiều. Đối với chùa miếu mà nói, đây là thời điểm hương khói đủ đầy nhất."

Vào những dịp thế này, không thể nào đóng cửa lên núi.

Trần Trản hơi ngẫm nghĩ một phen: "Vậy thì hẹn vào chủ nhật tuần sau?"

Khi cậu dùng giọng thương lượng để hỏi ý kiến, rất ít khi nhận được đáp án phủ định từ Ân Vinh Lan.

"Được."

Vì mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, mặt đất rất trơn, ra ngoài cũng không tiện.

Bãi đỗ xe có thể nói là tận dụng mọi chỗ trống của khu dân cư cũng dần dần đông lên.

Thời điểm Trần Trản xuống lầu, có phóng viên xông lên muốn phỏng vấn.

Ân Vinh Lan vẫn chưa xuống xe, bóp kèn hai tiếng, Trần Trản phát huy ưu thế không bỏ bê rèn luyện sức khoẻ khi ở nhà những ngày qua, thoát khỏi vòng vây phóng lên xe.

"Trần Trản tiên sinh!" Âm thanh cách lớp thuỷ tinh truyền vào: "Ngài viết trong chương mới nhất rằng muốn kiếp sau làm con của Khương Dĩnh, đó là thật sao?"

Trần Trản quay kính xe xuống: "I have only one dream, tiəŋ vo ɲɨ nɨək."

Nói xong ra hiệu Ân Vinh Lan xuất phát.

Xe chạy cũng không nhanh, Trần Trản nhìn thế giới ngoài cửa sổ được bao phủ trong lớp áo bạc: "Lần thứ năm hay thứ sáu rồi."

"Cái gì?" Ân Vinh Lan đang lái xe phân ra chút tầm nhìn cho cậu.

"Số lần anh mượn xe khác nhau từ bạn bè."

Ân Vinh Lan đưa ra đáp án không thể bắt bẻ: "Vì mượn bạn khác nhau."

Sau khi hai người quen biết, kỹ năng nói sang chuyện khác của y cũng càng ngày càng tăng: "Cửa sổ để mở dễ cảm lạnh."

Vì bên ngoài thổi vào không khí lạnh lẽo, lúc nói chuyện quanh thân toả ra hơi sương, Trần Trản nhìn chăm chú phong cảnh ngoài cửa xe: "Hiếm khi ngắm được thế giới không qua lớp thuỷ tinh."

Từ khi bị phía truyền thông ngó chừng từng li từng tí, cậu cũng rất ít xuống lầu.

Biết nỗi khổ của cậu, Ân Vinh Lan nhẹ giọng nói: "Xuất phát sớm, chúng ta có thể ở lại trên núi lâu một chút."

Trong thời tiết này lái xe lên núi không tính là lựa chọn quá sáng suốt, Trần Trản nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn y: "Kì thật chúng ta đi xe buýt cũng có thể trực tiếp đến chân núi, thuận tiện hơn lái xe nhiều."

Ân Vinh Lan: "Có phóng viên đuổi theo không thoải mái."

Trần Trản nhưng lại nhìn ra dường như ánh mắt y có chút không tự nhiên giây lát, ngẩn ra rồi bỗng nhiên cười nói: "Chứ không phải lo khi về tôi bắt anh làm tài xế à."

Ân Vinh Lan tuy không lên tiếng, mà sự im lặng này đã đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.

Trần Trản bất đắc dĩ: "Bây giờ nào giống ngày xưa, hiện nay đã không còn túng thiếu nữa."

Ân Vinh Lan thiếu chút nữa đã tin cậu, nếu không vô tình nhìn thấy trong mắt đối phương thoáng loé lên một tia tiếc nuối.

Đúng như dự đoán, không lâu sau, đã nghe Trần Trản sâu xa nói: "Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo lại khó."

Bất chấp ngôn từ của cậu khẩn thiết đến đâu, Ân Vinh Lan chỉ mang một nụ cười nhàn nhạt, tàn nhẫn quyết tâm không đáp lại.

Núi non trùng trùng điệp điệp, bầu trời rộng lớn tựa trong tầm với.

Phong cảnh trên núi luôn có thể làm người ta cảm thấy vô cùng khoáng đạt.

Có lẽ do sắp sang năm, người lên núi không chỉ không giảm mà còn tăng.

Lần trước bọn họ đến đây, đơn thuần là vì leo núi, lần này chỉ cần đến chùa miếu ở lưng chừng sườn núi cầu phúc, lúc đến vẫn chưa thấy mệt bao nhiêu.

Trần Trản vốn đang muốn xem cây khô treo lụa đỏ trong miếu, vô tình thoáng quét mắt thấy Ân Vinh Lan quyên một xấp dày tiền hương khói, theo bản năng đi tới nhẹ nhàng kéo kéo tay áo ý: "Tôi nói này... Có phải hơi nhiều rồi không?"

Không phải cậu keo kiệt, nhưng dù cho đã xuyên đến đây một lần, Trần Trản vẫn tin chính mình hơn tin Thần Phật.

Biển người nhân gian, ánh sáng nhân từ làm sao có thể chiếu rọi toàn bộ chúng sinh?

Không biết có phải vì đang ở nơi thanh tịnh, âm thanh Ân Vinh Lan cất lên nghe rất êm dịu: "Bởi vì có nguyện vọng rất quan trọng."

Lúc này người bên trong đã khấn vái xong, đến lượt bọn họ.

Không cần biết có tin Phật hay không, trong thời gian cầu nguyện tâm trí vô cùng an bình.

Nguyện vọng của Trần Trản rất bình thường, cũng rất nhiều... Như là ông lão cửa đối diện năm mới dồi dào sức khoẻ, sự nghiệp có thể ổn định phát triển vân vân.

Mà Ân Vinh Lan thì chỉ trịnh trọng xin một nguyện vọng.

Không một ai biết đến, khi thấy Trần Trản và Khương Dĩnh Lâm Trì Ngang cùng nhau xuất hiện trên hot search, trong lòng y chẳng thể vui nổi, tựa như hàng rào bảo vệ tình bạn vừa mới dựng lên, đã có người chõ một chân vào đó.

Hai tay chắp trước ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thành kính khẩn cầu --

Phật Tổ trên cao.

Nếu như có thể, y hi vọng có một ngày mình thay thế được Khương Dĩnh, thận chí Lâm Trì Ngang, cùng Trần Trản xuất hiện trên hot search, được người đời thảo luận quan hệ giữa hai người.

Đến lúc đó, toàn thế giới sẽ thấy được tình bạn của riêng bọn họ.

---

Lời tác giả:

Năm sau:

Ân Vinh Lan cúng tiền hương khói gấp mười:

Phật Tổ trên cao, con muốn rút lại nguyện vọng năm ngoái... Cầu người.

Lời Không Cánh:

Khoan khoan khoan...

"Trần Trản" thật sự đã hẹo rồi...

p.s: Cái khúc "tiəŋ vo ɲɨ nɨək" là "tiền vô như nước" nha quý vị,

nguyên văn Trần Trản dùng pinyin, mị lấy IPA tiếng Việt thế =))