Trần Nhược Tinh rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy trên bàn cơm còn có mấy hộp đồ ăn giao đến.
“Đồ ăn gọi bên ngoài, cả ngày cô không ăn gì rồi.” Vệ Lẫm nói.
“Cảm ơn.”
“Vừa nãy mẹ tôi gọi điện tới hỏi tình hình của cô, lát nữa, cô gọi lại cho bà ấy đi.”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Vệ Lẫm nhìn cô, “Thứ hai có đi làm không?”
“Ừm.”
“Cô là người máy à?”
Trần Nhược Tinh trừng mắt anh.
“Còn có cảm xúc, so với người máy tốt hơn nhiều.” Vệ Lẫm nhún vai.
Trần Nhược Tinh yên lặng ngồi xuống, ăn hơn một nửa cháo thịt nạc trứng muối, tinh thần cũng từ từ tốt lên. Ăn xong, cô dọn dẹp bàn, mở hành lý ra. Cô biết lúc này quay về ký túc xá cũng hơi kỳ, dù sao cô cũng ở Vệ gia rất nhiều rồi, huống hồ cũng không phải lần đầu tiên ở riêng với Vệ Lẫm trong nhà.
Trong lòng cô, cô đã xem người của Vệ gia trở thành người nhà cô rồi.
Trần Nhược Tinh tắm xong, giặt sạch quần áo của mình phơi ngoài ban công. Bận rộn xong, ngồi nghỉ ngơi, trong đầu không nhịn được lại bắt đầu nhớ đến ông ngoại.
Cô ghé vào bên cửa sổ, để gió thổi khô mái tóc dài ướt sũng.
Không biết qua bao lâu, di động cô vang lên. Trần Nhược Tinh chạy nhanh ra phòng khách lấy di động, là điện thoại của chủ quản Vu.
“A lô, chủ quản?”
“Trần Nhược Tinh, tôi vừa mới biết chuyện của nhà cô, tang sự của ông ngoại cô xong xuôi cả chưa?”
“Đã an táng rồi.”
“Vậy cô nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi đã về Giang thành rồi, thứ hai tuần sau tôi sẽ đi làm lại.”
“Không cần vội. Công ty cũng rất coi trọng tình người, cô nghỉ ngơi mấy ngày đi. Tôi có thể hiểu được. Cô cũng đừng quá thương tâm.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
“Được rồi, tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.” Chủ quan Vu tắt máy, nhìn người ở đối diện, “Chủ tịch, Trần Nhược Tinh đã trở lại rồi.”
“Trạng thái của nó thế nào?” Hàn Minh trầm giọng hỏi.
“Tôi nghe thấy ―― khá tốt. Tính cách của Trần Nhược Tinh độc lập lại kiên cường, nhất định sẽ không sao.”
Hàn Minh gật đầu, “Cậu tan làm đi.”
“Vâng. Vậy chủ tịch, tôi về trước đây.”
“Chờ chút.”
“Chủ tịch, ngài còn có gì phân phó?” “Cậu nói với bên tài vụ, lấy 2000 tệ đưa cho nó, cứ nói là phúc lợi của công ty.”
“Vâng.” Chủ quản Vu liên tục gật đầu.
“Chuyện này không cần làm ầm lên.”
“Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng chiếu cố Trần Nhược Tinh.”
“Cậu cứ giống như trước là được rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Hàn Minh phất tay.
“Chủ tịch, ngài có chuyện gì cứ phân phó tôi là được.” Chủ quản Vu ra văn phòng, tay đổ đầy mồ hôi.
Trần Nhược Tinh này rốt cuộc là ai nhỉ? Cũng may, ông đối xử với Trần Nhược Tinh cũng không tệ lắm.
Hàn Minh kêu trợ lý vào, “Nghe ngóng được gì chưa?”
“Tiểu thư Nhược Tinh không quay về trường học.”
“Đi Vệ gia rồi?”
“Hình như vậy. Ở hoa viên Tinh Hà ở gần đại học Giang.”
“Hừ?” Hàn Minh nhíu mày.
“Là bất động sản của Vệ Triệt, nhưng hai năm này vẫn là em trai cậu ấy Vệ Lẫm ở. Nghe nói sau lễ tang lần này, tiểu thư Nhược Tinh và Vệ Lẫm sẽ đính hôn.”
“Đính hôn?”
“Là bà cụ của Trần gia nói.”
Hàn Minh thở dài một hơi. Tuy rằng ông chưa từng tiếp xúc với bà cụ, có điều từ chuyện bà cụ và Trần Tử Lê đoạn tuyệt quan hệ mẹ con có thể nhìn ra được, tính tình bà cụ vô cùng cường thế cố chấp.
“Tiên sinh, ngài muốn nói chuyện với tiểu thư Nhược Tinh không?”
“Nó và Vệ Lẫm có quan hệ yêu đương à?”
“Cái này... tôi cũng không biết. Vệ gia đối với tiểu thư Nhược Tinh vẫn rất chiếu cố.”
Hàn Minh đưa tay lên xoa mi tâm, qua một lúc lâu sau, ông lấy tập văn kiện của Trần Nhược Tinh ra, trên đó đều là thứ bậc của Trần Nhược Tinh trong các kỳ thi từ năm nhất đến năm hai. “Nhược Tinh có thể có được thành tính như hôm nay quả thật không dễ dàng. Chờ nó đi làm lại, tôi sẽ nói chuyện với nó.” Ông cũng không thể ngồi xem mặc kệ được.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, Trần Nhược Tinh nhận được điện thoại của Trần Tử Lê hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Cô nói một tiếng với Vệ Lẫm.
Vệ Lẫm nhìn cô, “Cần tôi đi cùng cô không?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Mình và bà ấy cũng không có gì để nói, có lẽ nhanh kết thúc thôi.”
Vệ Lẫm gật đầu một cái, “Đừng quên trưa nay đi nhà tôi.” Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, “Mười giờ tôi tới đón cô.”
Trần Nhược Tinh ừ một tiếng.
Trần Tử Lê cả đêm đều không ngủ ngon, chồng bà Thôi Tri Hồng cũng đã nhận ra, “Tử Lê, em rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy?”
Trần Tử Lê nhìn chồng, kết hôn hơn mười năm, ông nuông chiều bà, quan tâm bà, bao dung bà hết thảy, nhưng bà chưa từng nói qua chuyện ngày xưa của bà. “Là gặp phải một vài chuyện, chờ em xử lý tốt, trở về chúng ta nói chuyện.”
Thôi Tri Hồng nhẹ nhàng dỗ bà, “Hôm nay em nghỉ ngơi đi, anh đưa Thần Thần tới lớp phụ đạo.”
“Không cần đâu, anh vừa đi công tác về mà, để em đưa nó đi.”
“Vậy vất vả cho em rồi.”
Trần Tử Lê hốc mắt hơi xót, “Giữa chúng ta nói lời khách khí gì chứ.”
“Lời khách khí vẫn cần phải nói, vậy tối nay một nhà chúng ta đi ăn đồ Nhật được không?”
“Được.” Trần Tử Lê trừng mắt nhìn, nhịn nước mắt xuống.
Một lúc sau, bà lái xe ra ngoài, Thôi Duệ Thần ngồi ở phía sau, chơi game trên di động.
“Thần Thần, hôm nay chúng ta không đi học, lát nữa mẹ xin nghỉ giúp con.”
“Mẹ, mẹ muốn dẫn con trốn học ư? Nếu bố biết được, sẽ phạt con đấy.”
“Con không phải muốn gặp chị Nhược Tinh sao? Mẹ dẫn con đi gặp chị ấy.”
“Không phải mẹ không cho con đi gặp chị ấy à?” Thôi Duệ Thần buông di động xuống, tiến đến trước tò mò hỏi.
“Con ngồi xuống trước đi. Lát nữa mẹ sẽ nói với con.”
“Vâng ạ.”
Xe chạy đến gần đại học Giang, Trần Tử Lê dừng xe, dẫn Thôi Duệ Thần đi vào quán cafe gần đó.
“Quán cafe Khả Khả, mẹ, mẹ xem người trong ảnh có giống ―― chị Nhược Tinh không?”
Trần Tử Lê liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là Trần Nhược Tinh.
Đại Kha nhìn thấy hai mẹ con xinh đẹp ở đối diện, giải thích: “Cô gái trong ảnh là nhân viên của quán chúng tôi, hai người quen cô ấy?”
Trần Tử Lê gật đầu, “Nó ở đây làm thêm?”
“Đúng vậy.”
“Đã bao lâu rồi?”
“Gần hai năm rồi.”
Sắc mặt Trần Tử Lê hoảng hốt, “Lâu như vậy.”
“Dì đến tìm cô ấy?”
“Tôi có hẹn với nó.”
Đại Kha cười cười. “Vậy hai người tìm chỗ nào đó ngồi đi.”
Trần Tử Lê dẫn Thôi Duệ Thần tìm đến một góc yên tĩnh.
Một lúc sau, nhân viên của quán bưng hai ly nước nóng lên.
Trần Tử Lê nói một tiếng cảm ơn.
Thôi Duệ Thần thấy mẹ nhóc không giống như bình thường, kéo tay bà, “Mẹ, mẹ dẫn con tới gặp chị Nhược Tinh làm gì vậy?”
Trần Tử Lê giật mình, bà quay đầu lại, nhìn con trai, “Thần Thần, có một chuyện, mẹ vẫn luôn không có dũng khí nói cho con.”
Thôi Duệ Thần ngửa mặt ra, “Cần con cho mẹ dũng khí không?”
Trần Tử Lê cong khóe miệng, “Bây giờ mẹ đã có dũng khí rồi.”
“Vậy mẹ nói đi, con nghe đây.”
Trần Tử Lê hít vào một hơi, “Nhược Tinh cũng là con của mẹ, là đứa con mẹ sinh ra.”
Thôi Duệ Thần mở to hai mắt, “Bố mẹ vứt chị Nhược Tinh vào thùng rác?”
“Không phải.”
“Vậy thì chị Nhược Tinh bị bọn buôn người bắt cóc?”
“Không phải.” Trần Tử Lê cắn răng, “Nhược Tinh không phải là con gái của bố con. Chuyện này nói với con có chút phức tạp. Con chỉ cần biết rằng Nhược Tinh là chị ruột của con, những chuyện khác chờ con trưởng thành sẽ hiểu được.”
Thôi Duệ Thần vỗ vỗ cánh tay mẹ nhóc, “Mẹ, con biết rồi. Con thích chị Nhược Tinh, con sẽ đối tốt với chị ấy.”
Trần Tử Lê cố nén nước mắt, nhưng vẫn chảy xuống một ít. Bà nhanh chóng lau đi, “Thần Thần là đứa bé ngoan.”
Trần Nhược Tinh tới quán cafe, Đại Kha liền giữ cô lại, “Tang sự của ông ngoại em đã xong xuôi hết rồi à?”
“Vâng. Có bố mẹ của Vệ Lẫm qua giúp đỡ.”
“Vậy thì tốt. Em đừng quá đau buồn.”
“Cảm ơn chị. Em không sao.”
“Bàn phía đông kia, đã đến nửa tiếng rồi, một mực chờ em.”
Trần Nhược Tinh nhìn thoáng qua, “Em biết rồi, chúng ta nói chuyện sau.”
“Đi đi.” Đại Kha mấy năm nay mỗi ngày đều tiếp xúc với nhiều người, kỳ thật chuyện xưa này cô cũng đoán ra được bảy tám phần rồi.
Trần Nhược Tinh vừa mới đi qua, Thôi Duệ Thần ở đối diện giơ cánh tay nhỏ bé, vẫy vẫy hai cái, “Hi, chị gái.”
Trần Nhược Tinh hướng về phía hắn cười, “Đã lâu không gặp.”
Thôi Duệ Thần nhìn cô, “Chị gái, vừa rồi mẹ nói cho em biết chị là chị ruột của em, như vậy quá tốt rồi, em vẫn luôn muốn có anh trai hoặc chị gái.”
Trần Nhược Tinh ngây người, cô nhìn về phía Trần Tử Lê.
Đôi mắt Trần Tử Lê đỏ lên, “Thần Thần cũng nên biết.”
Trần Nhược Tinh hơi trầm mặc, cô không muốn can thiệp vào cách làm của Trần Tử Lê.
Thôi Duệ Thần có chút kích động, chị gái nhóc xinh đẹp như vậy, lại thông minh như vậy, nhóc bây giờ tuyệt không ghen tỵ chị. “Chị, cuối tuần em có trận đấu bơi lội, chị có thể đến xem trận đấu của em không?”
“Chị còn phải đi làm, có thể không đi được.”
Thôi Duệ Thần có chút thất vọng, “Nửa ngày thôi. Thật sự không không thể tới sao?”
Trần Tử Lê nói: “Cuối tuần mới thi đấu.”
Trần Nhược Tinh nhìn khuôn mặt nhóc, do dự một chút, “Được rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Duệ Thần lập tức trở nên có sức sống, “Đúng rồi, vậy chị gọi thêm anh Vệ Lẫm nữa nhé.”
“Cậu ấy?”
“Vâng. Anh Vệ Lẫm không phải từng nói anh ấy bơi rất giỏi sao? Em có thể thi với anh ấy. Sau khi về em sẽ mời anh ấy.”
“Em có liên lạc với cậu ấy?” Trần Nhược Tinh kinh ngạc.
“Vâng. Sinh nhật em anh ấy còn gửi lì xì cho em.”
Trần Nhược Tinh vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Tử Lê cũng không biết chuyện này, “Thần Thần, sao con lại không nói cho mẹ?”
Thôi Duệ Thần nói: “Đây là bí mật giữa con trai bọn con.”
“Vậy con cũng không thể nhận tiền của người ta nha.”
“Con định lần sau gặp anh Vệ Lẫm sẽ mời anh ấy ăn cơm, đáng tiếc, con vẫn chưa có cơ hội gặp chị gái và anh ấy.”
Trần Tử Lê muốn nói với nhóc vài câu, nghĩ nghĩ lại thôi. “Được rồi, con qua bên kia đọc sách đi, mẹ nói chuyện với chị một lúc.”
“Vâng.”
Trần Tử Lê nhìn Trần Nhược
Tinh, “Nhược Tinh, hiện tại con và Vệ Lẫm là quan hệ gì.”
Trần Nhược Tinh không nghĩ tới bà sẽ quan tâm đến việc này. “Dì muốn nói gì?”
“Bà con bảo con đính hôn với Vệ Lẫm, con nghĩ thế nào?”
“Như vậy không tốt sao, Vệ gia giàu có, Vệ Lẫm mọi phương diện đều không tồi, con có thể gả cho cậu ấy không phải rất tốt ư? Huống hồ đây không phải là hy vọng lúc đầu của dì sao?”
“Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, mẹ hy vọng con có thể tìm được người mình thích.”
Trần Nhược Tinh cúi đầu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Con không cần vì thỏa mãn bà con mà ủy khuất bản thân.”
“Dì làm bà thương tâm, bảo con lại tổn thương bà một lần nữa sao?” Trần Nhược Tinh run giọng nói, “Bà đã chịu quá nhiều thương tổn rồi.”
L*иg ngực Trần Tử Lê nhói lên, “Nhược Tinh, mẹ cũng là hy vọng con có thể hạnh phúc.”
“Vậy lúc trước vì sao lại kiên trì sinh con ra?” không sinh ra, cũng sẽ không có những rắc rối sau này. “Muốn đối phương cưới dì? Hay là muốn đối phương đưa tiền cho dì?”
Trần Tử Lê lắc đầu, “Không phải. Mẹ yêu bố con...”
Trần Nhược Tinh nhìn bà không chớp mắt.
“Bởi vì yêu, mẹ mới không nỡ bỏ con.” Bà thấp giọng, “Khi đó còn trẻ, mẹ muốn chờ sinh con ra, ông ấy nhất định sẽ thích. Nhưng mẹ còn chưa nói với ông ấy, ông ấy đã đi rồi?”
“Đi rồi?”
Trần Tử Lê gật đầu, “Xuất ngoại.” Cùng với vợ hiện tại của ông ấy xuất ngoại.
“Nếu dì không sinh con ra, quan hệ giữa dì và ông bà cũng sẽ không thành ra như vậy, dì không hối hận sao?”
Trần Tử Lê nở nụ cười, “Đâu nghĩ được nhiều như vậy. Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của con, mẹ không hối hận với quyết định lúc trước một chút nào, mẹ chỉ hối hận, mẹ nên sớm đưa con tới bên mình.” Bà không phải là một người mẹ tốt, ích kỷ yếu đuối, vì hạnh phúc của bản thân mà nhẫn tâm không nghĩ đến cô.
Con người mà, luôn tràn ngập mâu thuẫn.
Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng thở ra, “Chuyện của con con tự mình xử lý. Dì cho con sinh mệnh, con không hận dì. Bà ngoại nuôi lớn con thành người, nếu đã là tâm nguyện của bà, con sẽ không làm trái.” “Nhược Tinh ――”
“Bà bảo con không nên gặp dì, về sau con sẽ không gặp riêng dì nữa. Bây giờ dì cũng đã có gia đình mới của mình, mỗi người đều phải phụ trách quyết định của chính mình.” Nói xong, Trần Nhược Tinh đứng lên, “Con đi đây.”
Trần Tử Lê kinh ngạc ngồi đó, bà biết hết thảy đều đã muộn rồi.
Thời điểm Nhược Tinh cần bà, bà chưa từng xuất hiện. Bây giờ cô trưởng thành rồi, không bao giờ cần đến bà nữa rồi.
Trần Nhược Tinh đi đến giá sách, “Thần Thần ――”
Thôi Duệ Thần đi tới cạnh cô, thân thiết kéo tay cô.
“Đang xem sách gì vậy?”
“Mười vạn câu hỏi vì sao ạ.”
Trần Nhược Tinh cười cười.
“Chị gái, chị phải đi rồi?”
“Chị còn có việc, chúng ta gặp lại sau.” Trần Nhược Tinh sờ đầu nhóc, nhóc dường như cao lên không ít. “Đúng rồi, nhớ ít chơi game lại nhé.”
“Haiz, sao chị lại nói giống mẹ vậy nha.”
Trần Nhược Tinh cười cười, “Chị đi đây.”
Thôi Duệ Thần vẫy tay, “Trên đường chú ý an toàn, đừng nói chuyện với người lạ.”
“Chị biết rồi.”
Trần Nhược Tinh đi tới trước bệ quán, nhìn Đại Kha cười.
Đại Kha: “Nói chuyện xong hết rồi?”
Dáng vẻ của Trần Nhược Tinh so với lúc nãy tiến vào đã thoải mái hơn không ít. “Xong rồi.”
“Đời người không có gì không vượt qua được.”
“Cảm ơn chị.” Có thể gặp được bọn họ, cô thật sự rất may mắn. Không có bọn họ, cũng sẽ không có cô của hiện tại.
“Được rồi, em về đi. Khi nào đi làm lại, chúng ta tán gẫu sau.”
Chỉ là hai người đều biết, về sau, Trần Nhược Tinh tới đây làm thêm sẽ chỉ càng ngày càng ít.
“Đúng rồi, chị có thể tiếp tục đặt ảnh của em ở trong quán không?”
“Được nhiên là được.” Trần Nhược Tinh nở nụ cười.
Đại Kha nháy mắt với cô, “Sẽ có vận may.”
Trần Nhược Tinh ra khỏi quán cafe, gọi điện thoại cho Vệ Lẫm. Cô ngồi trên chiếc ghế ven đường đợi anh, một lúc sau, Vệ Lẫm lái xe tới.
Trần Nhược Tinh lên xe.
“Nói xong rồi?” Vệ Lẫm hỏi, lẳng lặng quan sát cô.
“Ừm.” Trần Nhược Tinh đáp lại.
Vệ Lẫm không lập tức lái xe, “Hai người đã nói chuyện gì?” Anh hiếm khi tò mò.
“Mình và Thần Thần nhận nhau. Vệ Lẫm, cậu vì sao lại gửi tiền lì xì cho Thần Thần?”
Vệ Lẫm cười, “Cho một cậu nhóc lì xì thì có sao? Nếu cô muốn, tôi cũng có thể cho cô.”
“Ý của mình là nó vẫn là một đứa trẻ, không có khái niệm về tiền, cậu làm như vậy nó hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Trần Nhược Tinh cũng không biết nên nói gì. “Tóm lại, về sau cậu đừng gửi tiền lì xì cho Thần Thần nữa.”
Vệ Lẫm nhếch miệng cười.
“Cậu cười cái gì?”
Anh khởi động xe, “Cô lấy thân phận gì quản tôi? Vị hôn thê?”
“Vệ Lẫm!” Trần Nhược Tinh cao giọng kêu tên anh.
“Tôi biết tôi tên gì. Trần Nhược Tinh, tôi nghe lời cô, về sau không gửi tiền lì xì qua Wechat cho em trai cô nữa.” Vệ Lẫm cười giảo hoạt.
Mặt Trần Nhược Tinh đỏ bừng, cô nghiêng mặt qua, không nhìn anh nữa.
Khóe miệng Vệ Lẫm nhếch lên, tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm.
Tới Vệ gia, Đường Vận nhìn Trần Nhược Tinh từ trên xuống dưới.
Vệ Lẫm nhìn không được nữa, “Mẹ, mẹ chỉ mới không gặp Trần Nhược Tinh 16 tiếng mà thôi.”
Đường Vận liếc hắn một cái, “Con thì biết cái gì. Gầy sẽ không mặc vừa lễ phục.”
Vệ Lẫm: “Lễ phục gì?”
Đường Vận cười: “Lễ phục trong lễ đính hôn của hai đứa.” Bà nhìn Trần Nhược Tinh, “Ông ngoại con vừa mới qua đời, chúng ta không tổ chức lớn, chỉ mời thân thích trong nhà rồi làm một nghi thức nhỏ thôi. Hai đứa có ý kiến gì không?”
Vệ Lẫm nhìn cô.
Trần Nhược Tinh mím môi, không nói chuyện.
“Vậy mẹ liên lạc với khách sạn, hai đứa chọn thời gian đi thử đồ đi.”
Vệ Lẫm lên tiếng, “Ban ngày cô phải đi thực tập, buổi tối chúng ta đi thử đi.”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Đường Vận xem một màn trước mặt, “Thật sự là quá tốt rồi.”
“Cái gì quá tốt?” Vệ Triệt đúng lúc tiến vào.
“Anh.” Trần Nhược Tinh và Vệ Lẫm đồng thanh kêu.
Vệ Triệt cười: “Từ khi nào mà hai đứa lại ăn ý như vậy.” Hiển nhiên anh cũng biết chuyện đính hôn của hai người.
“Anh hai, em đã xem tin tức rồi, hai ngày trước anh đi hội đấu giá từ thiện, lấy được một cái dây chuyền. Trên mạng nói anh đem dây chuyền tặng cho nữ minh tinh Triệu Ly.” Vệ Lẫm ném ra một quả bom.
Đường Vận, Trần Nhược Tinh đều khϊếp sợ nhìn Vệ Triệt.
Vệ Triệt khẽ cười, “Bát quái trên mạng mà em cũng tin, vậy mà còn gọi em là cao tài sinh (*).”
(*) Cao tài sinh (高材生): Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập.
Đường Vận: “Vệ Lẫm, là cô gái Triệu Ly mà mẹ biết kia sao?”
Vệ Lẫm gật đầu, “Là cô ấy, nữ minh tinh đang nổi.”
Đường Vận: “Vệ Triệt, thật hay giả vậy?”
Vệ Triệt không khỏi lắc đầu, “Cô ấy là người phát ngôn của công ty, vừa mới ký hợp đồng.” Anh nhìn thoáng qua Vệ Lẫm, bây giờ không thể tùy ý chọc cậu nữa rồi.
Đường Vận thở dài, “Con là anh còn không trưởng thành bằng em trai, em con sắp đính hôn rồi, còn con? Ngay cả bạn gái cũng không có. Vệ Triệt, con phải cố lên. Về sau con của Vệ Lẫm biết đi mua xì dầu rồi mà con còn độc thân, rất mất mặt đấy.”
Vệ Triệt nháy mắt nhìn về phía Vệ Lẫm, khuôn mặt bội phục gật đầu.