Chương 45: Cáp mô dữ thiên nga tương xử đích ác quả
Một chiếcn xe thể thao đỏ rực rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt Vương Siêu, khi chạy tới đầu đường thì chần chừ một chút, hiển nhiên là lái xe đang quan sát, sau đó phát hiện thấy Vương Siêu. Xe liền l*иg lên, nhanh như điện chớpvọt tới, rồi dừng lại ven đường, thể hiện ra người lái có kỹ thuật lái xe rất tinh xảo.
Cửa xe bật mở, Trương Đồng đi ra.
"Ngươi sao lại thành ra như vậy, mau lên xe!" Nhìn thấy Vương Siêu máu trên người đã đọng thành từng khối, Trương Đồng kinh hãi, sau đó phát hiện thần trí của hắn vẫn rất tỉnh táo, tựa hồ rất tập trung.
Vương Siêu hiện tại đầu choáng váng mắt hoa, toàn thân như nhũn ra, đầu óc nặng nề, hận không thể nằm trên mặt đất ngủ một giấc. Đây là do mất máu quá nhiều, sinh ra kiệt sức, bản thân hắn cũng biết, nếu một khi đã nằm xuống, rất có thể vĩnh viễn không thể đứng lên lại.
Bị người ta chém bốn đao, sau lưng, hai cánh tay, bả vai, đều bị đao chém, vừa dài vừa sâu. Hơn nữa hiện lại đang là mua đông băng giá. Thể lực của hắn cho dù tốt, cũng cầm cự không nổi.
"Được!" Vương Siêu thanh âm khàn khàn, cố gắng chống đở, đem di động thả xuống trên người cô gái kia, sau đó hốt một vốc tuyết, vỗ vỗ lên mặt của nàng ta, cô gái vừa bị dọa đến ngất xỉu liền phát ra tiếng rêи ɾỉ, dần dần mở mắt.
Vương Siêu thấy nàng ta tỉnh dậy rồi, lập tức leo lên xe của Trương Đồng. Bên trong xe rất ấm áp, điều hòa nhiệt độ thích hợp, còn có hương thơm nhè nhẹ, so với hoàn cảnh băng giá ở bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Thần kinh vốn đang khẩn trương liền thả lỏng xuống, Vương Siêu cảm giác thấy may mắn đã chạy trốn thoát.
Bộp! Trương Đồng thấy Vương Siêu lên xe, cũng lập tức lên xe sập mạnh cửa.
"Còn chịu đựng được không?" Trương Đồng một mặt nổ máy xe, một mặt lo lắng hỏi.
"Không thành vấn đề" Vương Siêu thở ra một hơi thật dài, nói ra bốn chữ, toàn thân ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Trương Đồng nhìn thấy tình hình như vậy, cũng không hỏi nữa, chuyên tâm lái xe như bay, chỉ chốc lát đã dừng trước cửa bệnh viện.
Cửa bệnh viện lúc này sớm đã có ba chiến sĩ lính đánh thuê làm vệ sĩ của nàng đứng chờ, cùng một người trung niên đeo kính gọng vàng. Vương Siêu nhận ra người này chính là Chu tiên sinh đại luật sư của công ty Trương Đồng.
Trừ bốn người bày ra, bên cạnh còn có mấy y bác sĩ mặc đồ trắng, đang đẩy xe đẩy chờ sẵn.
Vừa thấy cửa xe mở ra, mấy người này lập tức xông tới, dưới sự chỉ huy của mấy người vệ sĩ, Vương Siêu đã được đưa từ xe ra. Đưa lên xe đẩy, lập tức gấp rút đẩy vào bên trong.
Vương Siêu đối mặt với tình huống như vậy, có chút dở khóc dở cười, hắn hiện tại ý thức phi thường tỉnh táo, chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều, thể lực tiêu hao kịch liệt nên tạm thời thoát lực, còn chưa tới bước tự xử lý thương thế được.
Bất quá hắn hiện tại cũng không muốn cử động, nếu không có gì nguy hiểm, cũng chỉ mặc cho những người này bố trí.
Lúc này, mấy y bác sĩ sau khi đưa Vương Siêu lên xe đẩy cũng phát hiện trên người hắn khác thường, không khỏi nghi hoặc. Thấy như vậy, Chu luật sư kia lập tức từ trong áo lấy ra mấy cái hồng bao, nhét vào trong túi mấy y bạc sĩ này. Mấy người này lập tức nhẹ người đi, ánh mắt nghiêm túc, xem Vương Siêu như một bệnh nhân cần cấp cứu bình thường mà thôi.
"Trương Đồng thế lực thật lớn, tamới vừa gọi điện cho nàng ta chưa tới một giờ, thì đã đem mọi càng an bài xong rồi. Hôm nay đúng là lại thiếu nàng ta một nhân tình, sau này không biết lúc nào mới có thể trả được".
Khi gọi điện thoại gọi bằng hữu hỗ trợ, Vương Siêu cũng đã khá lo lắng.
Hắn tại tỉnh thành bằng hữu cũng chỉ có mấy người, Lý Vạn Cơ là bà chủ, không tính, bản thân bị người ta chém, tự nhiên không thể gọi điện cho nàng ta được.
Mà mấy người Triệu Tinh Long, Diêu Hiểu Tuyết, có gọi điện cũng vô dụng, ngược lại sẽ làm cho chuyện này thêm rắc rối. Dù sao khi hắn xông ra khỏi ngõ hẻm, liên tiếp chém gϊếŧ mười mấy người, nếu là động tới cảnh sát thì lại càng thêm phiền phức.
Tào Nghị hiện đang ở thành phố C, lại là Cục trưởng Cục công an, thân phận thần bí, sâu như bể, Vương Siêu cũng sẽ không động đến hắn. Về phần Chu Giai, hắn theo bản năng vẫn có cảm giác, không nên gần người này quá, để khỏi bị bàn tán cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Dù sao dựa vào mối quan hệ với nàng để phát tài là một chuyện, còn cùng nàng quan hệ mập mờ lại là chuyện khác.
Như vậy, phù hợp với các điều kiện tự nhiên chỉ còn có Trương Đồng.
Sau khi vào phòng cấp cứu, mấy y bác sĩ bắt đầu vội vàng làm việc, vừa đánh thuốc tê, vừa sát trùng, khâu vết thương, dùng thuốc cầm máu.
Bận rộn trong vài giờ, cuối cùng đã đưa Vương Siêu vào trong một phòng bênh cao cấp, còn an bài một ý tá cao cấp ở bên ngoài. Đọc Truyện
Đãi ngộ như vậy, Vương Siêu cảm giác mình như là thần tiên, trong phòng bệnh an lành yên tĩnh, thư giãn mà ngủ thϊếp đi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Vương Siêu từ trong giấc mơ tỉnh lại, chỉ cảm thấy vết thương thuốc tê đã hết, có chút đau đớn, nhất là phía sau lưng, ngay cả nhích người cũng cảm thấy khó khăn.
"Xem ra thương thế so với ta tưởng tượng còn muốn nặng hơn, may mắn là mũi đao không bén nhọn, chỉ có thể chém, không thể đâm, nếu không ta còn gặp phiền phức lớn nữa".
Vương Siêu cũng biết, các băng nhóm bình thường chém nhau là như vậy, chỉ muốn chém đối phương gây trọng thương hoặc là tàn phế, đánh nhau gây trọng thương với lại gây ra án mạng là hai chuyên khác nhau một trời một vực.
Còn một nguyên nhân nữa, đó chính là tạo nên cho đối phương sự khó khăn, bởi vì sự bồi thườn đối với người bị thương tàn phế so với người đã chết phiền phức hơn rất nhiều. Cái này trên báo chỉ cũng thường xuyên đăng, có một số người lái xe lòng dạ độc áo sau khi đâm trúng người, liền tiến hành cán lại lần nữa. Sẵn sàng đâm người ta cho chết hẳn, chứ không muốn đền bù người bị thường.
"Xem ra những người này muốn ra cả đời tàn phế?" Vương Siêu vô duyên vô cớ bị người ta vây trong hẻm mà chém gϊếŧ, chuyện qua đi, tự nhiên suy nghĩ là ai làm.
"Ta đã đắc tội với người nào? Để mắt tới ta, lại xuất ra một đội ngũ chém người hành động có tố chất, có tổ chức kỷ luật như vậy? Chuyện khá là nguy hiểm, nếu không tra ra người này, giải quyết tận gốc, cuộc sống sau này sẽ rất bất lợi!" Vương Siêu trong đầu nhất nhất đưa ra những nhân vật có khả năng kết thù với mình.
"Đài quyền đaok quán Lý Phong? Người trẻ tuổi này chưa có khả năng lớn như vậy, nghe Lý Vạn Cơ nói, hình như là về lại Hàn Quốc để huấn luyện. Hoặc là nhân vật Trần Vũ Dương của tập đoàn Trần thị, ở sau cuộc tấn công vào cuộc giao dịch ma túy kia? Hình như cũng không phải, Trần Vũ Dương là do Tào Nghị gϊếŧ chết, cuộc tấn công kia cũng là do Tào Nghị tiễu trừ, làm sao mà đổ lên đầu ta được. Rốt cuộc là ai muốn chém ta đây…"
Nghĩ đi nghĩ lại, một khuôn mặt chợt lóe lên trong đầu Vương Siêu, chính là nhị công tử Triệu Quân của Triệu tỉnh trưởng gặp tại tiệc rượu nửa năm trước.
"Chẳng lẽ là hắn? Là hậu quả của việc Chu Giai đem ta làm bia đỡ đạn? Tên này thật khá, quả nhiên là có thù tất báo, chuyện đã qua nửa năm mới động thủ chém ta, chắc là nửa năm nay âm thầm điều tra thân phận của ta? Sợ ta có thân phận địa vị lớn khong tiện thì thu tay lại. Mưu rồi sau đó mới động, cũng có chút ẩn nhẫn".
Nghĩ lại cũng biết nửa năm qua bởi vì làm ăn, cũng có tiếp xúc với Chu Giai một ít, như vậy cũng lạc vào mắt của người có tâm.
Nghĩ tới đây, Vương Siêu trong lòng đã xác định 80% đám chém người kia cùng với Triệu Quân có liên quan.
"Chu Giai ơi là Chu Giai, ta có là cóc ghẻ cũng đâu dám ăn thịt thiên nga là nàng, vậy mà vẫn xảy ra sự tình như vậy" Vương Siêu trong lòng suy nghĩ một chút: "Có phải Triệu Quân hay không, còn phải xác nhận một chút, ta cũng phải điều tra về tư liệu của hắn cho rõ ràng. Chu Giai là người có quan hệ với nhân vật này, ta phải hỏi nàng ta cho rõ".
Nghĩ tới đây, Vương Siêu gọi y tá vào, bảo nàng ta đem điện thoại tới. Sau đó đỡ người dậy để gọi điện cho Chu Giai.
"Alô! Chu Giai phải không? Tôi là Vương Siêu, tôi hiện đang nằm trong bệnh viện… chuyện gì xảy ra? Cái này cũng khó mà nói rõ, bất quá có thể có liên quan tới cô, cô có thể tới đây không?"
Vương Siêu sau khi buông điện thoại xuống, thở ra một hơi dài. Trong lòng ngẫm nghĩ: "Nếu xác định chuyện này là do Triệu Quân làm, thì cũng phải lên kế hoạch chi tiết một chút".