Ngoài Phi Vũ ra, Vương Cẩm cũng có tới bệnh viện thăm Mộc Thuần vài lần.
Hôm ấy vừa vặn là ngày Mộc Thuần xuất viện, Phi Vũ đi làm thủ tục, trong phòng chỉ còn lại hai cô gái. Vương Cẩm đưa tới cho Mộc Thuần một ly nước, ánh mắt tràn ngập không nỡ:
“Ngày mai tớ phải đi rồi.”
Cầm lấy ly nước kia, uống một ngụm, Mộc Thuần cười nói:
“Cậu làm như sắp phải xa người yêu vậy?”
“Ây da, lên thành phố lớn rồi cậu sẽ hiểu thôi, sẽ không có ai tốt với tớ như cậu đâu.”
Bất kể là ai nếu nghe lời này chắc sẽ nghĩ mối quan hệ giữa hai cô gái rất tốt, nhưng thực chất cho dù Vương Cẩm cố gắng thế nào đi nữa thì giữa họ vẫn luôn có một khoảng cách nhất định. Tình bạn vun đắp nhiều năm có thể vỡ nát vì một lý do nhỏ nhặt không? Có thể lắm, lòng tin của một người khi đã bị lung lay thì rất khó để để trở lại như trước.
Mộc Thuần cười nhạt không đáp lời Vương Cẩm, cô tựa lưng vào giường, khép hờ mắt:
“Tớ cảm thấy hơi buồn ngủ, chờ một lát Phi Vũ trở lại thì gọi tớ nhé.”
“Ừm, cậu ngủ đi.”
Thấy người trên giường đã thϊếp đi, Vương Cẩm im lặng một lúc rồi thử lay cô vài cái. Không có phản ứng gì, vậy là thuốc đã ngấm rồi?
Trên môi Vương Cẩm nở nụ cười, bàn tay nhanh chóng đưa tới bên cổ của Mộc Thuần và tháo sợi dây chuyền đính kim cương ra, hai ba động tác đơn giản đã lấy được thứ mình cần. Làm xong hết thảy, cô ta cười híp mắt nói với người trên giường:
“Tin tưởng người khác quá mức là ngu ngốc lắm biết không, Tiểu Thuần của tớ? Cốc nước vừa rồi tớ đưa cho cậu uống có trộn thuốc mê đó.”
Kim cương xanh là thứ có giá trị liên thành, nếu mang đi bán thì có thể kiếm được một số tiền vô cùng vô cùng lớn, đủ cho Vương Cẩm ăn sung mặc sướиɠ suốt nửa đời còn lại. Cô ta đã suy nghĩ rất nhiều trước khi thực hiện kế hoạch này, quyết định làm một lần để hưởng lợi suốt đời!
Sau khi đắp chăn lại cho Mộc Thuần, hôn gió một cái, Vương Cẩm vội vã đi về phía cửa.
Lúc này, cửa vừa hé mở thì bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh hỗn loạn làm cô ta giật nảy mình.
Phi Vũ hối hả chạy tới bên này, đẩy mạnh cửa ra. Thấy Vương Cẩm ngơ ngác đứng đó, anh nói nhanh:
“Ra khỏi bệnh viện ngay!”
Anh mặc kệ cô ta có nghe được hay không, vội xông về phía giường, thử gọi Mộc Thuần vài tiếng nhưng thấy cô vẫn im lìm thì nhíu mày. Làm sao vậy? Mộc Thuần chưa bao giờ ngủ say như thế cả!
Phi Vũ cúi người bế xốc Mộc Thuần lên, quay đầu mới phát hiện Vương Cẩm vẫn đang bối rối đứng một chỗ mà run rẩy. Anh ôm người trong lòng đi thẳng ra cửa, lúc lướt ngang người cô ta thì bỏ lại một câu:
“Bệnh viện cháy rồi.”
Nghe được lời này, Vương Cẩm hoảng loạn, vội đuổi theo phía sau Phi Vũ. Lẽ ra cô ta nên trốn đi mới đúng, nhưng thấy bên ngoài người qua người lại đông nghẹt thì sợ đến nỗi quên mất bản thân vừa ăn trộm đồ.
Phi Vũ ôm Mộc Thuần chạy về phía cầu thang thoát hiểm, tai nghe vẫn không ngừng truyền ra tin tức:
“Thiếu gia, người của chúng ta đang ở dưới tầng đi lên, cậu xuống đó là được!”
Anh nhíu mày:
“Có bao nhiêu người xông vào bệnh viện?”
“Tầm mười người, tất cả đều trang bị súng ngắn, thiếu gia phải cẩn thận! Họ cũng đã cài bom vào bệnh viện rồi!”
“Chết tiệt!”
Không biết từ lúc nào mà người của chú ba phát hiện ra anh ở nơi này, cho người đốt bệnh viện. Anh vừa chạy vừa thở gấp, Mộc Thuần vẫn ngủ mê man trong lòng anh nhưng anh không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân.
Vừa xông ra đến ngã quẹo, Phi Vũ đột nhiên nhìn thấy hai người rất đáng nghi đang đi ngược dòng với các bệnh nhân. Anh dừng bước, xoay ngược lại, vừa vặn đυ.ng trúng Vương Cẩm đang lơ ngơ phía sau.
Vương Cẩm níu tay anh, hỏi:
“P-Phi Vũ, chuyện gì thế? Sao anh không đi nữa?”
“Cô đi theo dòng người là ra ngoài được, đừng cản trở tôi!” Phi Vũ lạnh lùng lên tiếng, tay anh đã có chút tê mỏi, ôm một người chạy lung tung khắp nơi không phải chuyện đùa. Bây giờ Vương Cẩm còn đu bám anh, anh cảm thấy vô cùng phiền.
Tiếng bước chân quá mức hỗn loạn, anh không có cách xác định đối phương là người của chú Ba hay dân thường, đành tìm đường khác để đi. Vương Cẩm cuống quýt theo sát phía sau, mặc cho anh đuổi cô tránh xa ra. Đúng lúc này, tiếng súng nổ vang làm mọi người la hét ầm ĩ.
Phi Vũ chỉ cảm thấy vai trái đau nhức kịch liệt, viên đạn vừa rồi bắn ra đã ghim vào vai anh, phát bắn này khiến anh ngã lăn ra sàn cùng với Mộc Thuần. Bên cạnh, Vương Cẩm đã sợ chết khϊếp níu chặt lấy anh, kể cả khi anh trúng đạn cô ta vẫn không buông tay.
Người xung quanh hoảng loạn ôm đầu, đồng loạt ngồi xuống đất, vừa hay lộ ra vị trí của Phi Vũ.
“Ở bên này!” Tiếng hét to của một người đàn ông thu hút sự chú ý của những kẻ khác, ông ta cầm súng chỉ về phía Phi Vũ.
Nửa vai trái đều đã tê dại, nhưng Phi Vũ vẫn phải chịu đựng cơn đau để ôm Mộc Thuần lăn qua bên cạnh, trốn sau vách tường. Vương Cẩm như keo dán chó, dính chặt lấy anh. Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nét dữ tợn:
“Nếu cô còn bám lấy tôi thì đừng trách tôi!”
Vừa rồi cũng vì cô ta lôi kéo mà anh mới dính đạn, máu tươi không ngừng phun ra từ trên vai anh. Đau thật! Anh hít một hơi thật sâu, cõng Mộc Thuần lên lưng rồi dựa tường chạy về phía trước."