Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 24: Sợ hãi

Áo sơ mi trên người cô rất nhanh đã bị cởi sạch, áo ngực màu đen bao lấy bầu ngực căng tràn vừa lộ ra trong không khí, Tô Dương đã thích thú liếʍ môi. Từ trước đến giờ hắn chơi qua không ít phụ nữ, nhưng loại xinh đẹp với tính cách ngang ngạnh như thú hoang này thì rất hiếm. Hắn vừa kéo cả áo ngoài của cô ra thì chợt phát hiện sau lưng và vai cô có rất nhiều vệt hồng, dấu vết này…

“Mẹ nó! Con điếm!”

Tô Dương tát lên mặt Mộc Thuần một cái vì quá tức giận, mặc dù mọi người vẫn đồn đãi cô ở cùng một tên đàn ông, nhưng ngày đó trở về hắn đã điều tra qua. Tên Phi Vũ kia là một thằng điên được cô nhặt về nuôi, hoàn toàn không phải chồng của cô. Hắn biết cô tốt bụng, sẽ chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm là cứu tên đàn ông đó, nên mới nghĩ cô còn trong trắng. Nhưng nào ngờ...

“Không ngờ được mấy ngày này mày nuôi tên kia ở nhà để làm chuyện đồϊ ҍạϊ ! Một thằng đầu óc bất thường cũng ăn được? Đúng là loại lăng loàn còn giả vờ thanh cao!“

Tô Dương thấy đống dấu hôn trên vai lưng Mộc Thuần quá gai mắt, hắn kéo cô vào nhà tắm, đổ một lượng lớn sữa tắm vào bồn rồi đẩy cô ngã vào trong.

“Tao phải tắm cho mày thật sạch sẽ, tắm sạch những cái dấu bẩn thỉu này!”

Hắn như phát điên mà xả nước ra bồn, đè Mộc Thuần xuống rồi dùng bông tắm điên cuồng chà lên vai cô. Lúc này, Mộc Thuần bị nước lạnh dội vào thì tỉnh táo hơn không ít. Sau lưng và vai đau đến nỗi cô rít lên, người đàn ông kia cứ như phát điên mà chà xát da thịt của cô.

Tay chân Mộc Thuần quơ quào xung quanh, cô chụp được thứ gì đó cưng cứng không rõ, cứ thế cầm lấy nó đập mạnh vào đầu Tô Dương.

Choang.

Âm thanh đồ sứ vỡ nát vang lên, Tô Dương ngã ra sau ôm lấy đầu kêu lên:

“Aaaaa! Đau quá, con khốn này…”

Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, Mộc Thuần cũng bị mảnh sành cắt trúng, nhờ vào nước lạnh và cơn đau từ da thịt, cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

Khách sạn này trang bị phòng tắm rất sang trọng, gần bồn tắm có kệ nhỏ đặt chậu hoa cảnh và khăn tắm các loại, không biết nên nói Tô Dương chọn cái khách sạn này là do hắn xui hay sao.

Thấy máu tươi phun ra trên trán hắn, Mộc Thuần không hề thương tiếc chút nào. Cô cầm lấy khăn tắm chặn vết máu trên tay, run lẩy bẩy đứng lên.

Tô Dương thấy thế nhào qua, hắn chỉ bị thương chứ chưa bất tỉnh, Mộc Thuần chớp mắt đã hối hận tại sao không dùng lực mạnh hơn nữa!

Cô chật vật giữ lấy vòi sen, dùng nó làm vũ khí đập về phía Tô Dương. Cô có chết cũng không thể để tên biếи ŧɦái như hắn chạm vào!

Khí lực của Mộc Thuần vốn không kém đàn ông, dù thuốc ngấm vào người khiến cô rất khó chịu nhưng liều mạng lên thì cũng chẳng phải dễ đối phó. Tô Dương tiến tới gần liền bị cô đánh túi bụi, không thể không lui về sau mấy bước. Hắn tức đỏ cả mặt:

“Mày muốn chết phải không? Mày dám đánh tao?”

Mộc Thuần không muốn phí sức nói chuyện với hắn, cô bước ra khỏi bồn tắm, cúi người cầm lấy mảnh sành làm vật phòng thân và giơ lên đe dọa:

“Đừng lại đây!”

Cô vừa nói vừa di chuyển ra ngoài, lúc này Tô Dương bị đập bầm xanh cả tay, đầu thì chảy máu, quả thật không dám lại gần cô nữa. Hắn chỉ mong thuốc nhanh phát huy tác dụng để hắn xử lý cô!

Mộc Thuần biết mình sẽ rất khó thoát, cho nên chỉ có một cách là xông thẳng ra giữa đường mới được! Cô cắn chặt răng, dùng khăn tắm quấn lấy nửa người trên rồi đột nhiên chạy về phía lan can.

“Mày muốn làm gì?” Tô Dương đuổi ra đến cửa phòng tắm thấy vậy sợ hết hồn. “Mày muốn chết thật sao?”

Mộc Thuần đứng cạnh lan can, thầm nghĩ tầng hai nhảy xuống thì chết thế nào được, nhưng phải cẩn thận một chút. Có người ở bên ngoài đã nhìn thấy cô trèo lên lan can, bắt đầu hô hào.

“Em gì ơi, đừng có dại dột!” Một chị gái tốt bụng vô tình đi ngang qua phát hiện ra cô, vội hét to.

Lúc này Mộc Thuần không nghĩ ngợi được nhiều, cơ thể run bần bật. Cô cắn răng nhảy xuống trước ánh mắt hoảng loạn của người qua đường và Tô Dương. Hắn trăm ngàn lần cũng không ngờ đến trường hợp này!

Mộc Thuần ngã mạnh xuống trong tiếng kêu sợ hãi của chị gái nào đó, cô đau đến nỗi không nhúc nhích nổi.

Cú ngã từ tầng hai làm Mộc Thuần bị gãy tay, cô vừa muốn chống tay ngồi dậy liền phát hiện cổ tay không cách nào động nữa. Đau, toàn thân đều đau quá, quần áo thì không đầy đủ, chưa bao giờ cô chật vật đến thế này!

Trước khi Mộc Thuần hoàn toàn mất đi ý thức, cô nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Phi Vũ. Có lẽ là mơ rồi, làm sao anh ấy tìm được cô chứ? Giờ này anh ấy nên ở nhà ngây ngốc chờ đợi cô mới đúng…

Mọi người cầm điện thoại lên gọi xe cứu thương, Phi Vũ trực tiếp xông đến chỗ Mộc Thuần, đáy mắt như tràn ra lửa. Anh cởϊ áσ khoác trùm lên cơ thể cô, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của khách sạn. Từ lúc anh đến gần đây đã nhìn thấy Mộc Thuần chuẩn bị nhảy xuống, giây phút đó thật sự khiến tim anh như ngừng đập. Anh không biết sợ là gì, chưa từng, nhưng khoảnh khắc cô không chút do dự thả mình, anh đã cảm giác được sự sợ hãi.