- Không... thể... nào!
Khả Ái tỏ ra khó hiểu.
- Đường Phong! Sao vậy?
Đến người đàn ông cũng cảm thấy khó hiểu về biểu cảm của anh. Theo như trí nhớ của ông ấy, ông chưa từng gặp anh.
- Có lẽ Lục Tổng đây mới tỉnh lại nên còn cảm thấy mệt, có lẽ tôi nên quay lại vào thời gian khác!
- Ngài...
Cô đang định mời ông ấy ở lại thì ông đã đi mất, nhưng anh vẫn không nói câu nào.
- Anh Phong! Anh sao vậy? Ân nhân của anh bỏ đi rồi kìa!
Lúc này anh mới định thần lại.
- Kh... không có gì, chỉ là có chút mệt thôi!
- Anh mệt thì nằm xuống đi, để em gọi bác sĩ! - cô lo lắng nói.
- Anh không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi!
- Vậy thì anh nằm ở đây nhé, em xuống canteen mua cháo cho!
- Uhm!
Ngay khi cô vừa đi, anh đã nhấc điện thoại lên và nhấn gọi, sau một hồi chuông, đầu dây bên kia cất tiếng:
- Lục Tổng, ngài tỉnh lại rồi sao? May quá! Cả công ty đang rối lên vì không có ngài.
Anh lạnh lùng đáp:
- Tôi sẽ cố gắng phục hồi nhanh nhất có thể, còn bây giờ tôi có một việc cần nhờ cậu.
- Ngài cứ nói đi ạ!
- Điều tra người đã hiến tủy cho tôi.
- Để làm gì ạ?
- Cậu có tính tò mò từ bao giờ vậy?
Đầu dây bên kia sợ sệt nói
- Dạ! Tôi làm ngay ạ!
Rồi cúp máy.
Anh đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đầu óc rối bời, vò đầu bứt tai "Rốt cuộc là sao đây? Tại sao ông ấy lại ở đây? Chẳng nhẽ năm đó hỏa táng mà không có xác sao?"
Hàng vạn câu hỏi liền hiện lên trong đầu anh. Nhưng anh không thể tìm ra câu trả lời cho chúng.
- Đường Phong - cô dịu dàng gọi tên anh - Anh sao vậy? Có chuyện gì thì nói em nghe!
Cô đặt cặp l*иg cháo xuống bàn, tiến lại gần và nắm lấy tay anh.
- Anh đói rồi!
- Để em lấy cháo cho!
Cô múc từng thìa cháo đổ ra bát, nóng đến nỗi khói còn bay nghi ngút.
Cô bê bát cháo, và ngồi xuống cạnh giường của anh.
Cô lấy tay đảo đảo một chút, vừa thổi cho bớt nóng.
- Này!
Cô đưa bát cháo cho anh, nhưng anh không cầm lấy.
- Ý em là anh tự xúc ăn?
- Chứ sao nữa?
- Thôi nào! Anh là người bệnh đấy!
- Thế anh muốn em đút cho anh ăn?
- Uhm
- Anh đâu phải trẻ con nữa đâu mà phải đút.
- Nhanh lên không anh hôn cho mấy cái giờ!
Khuôn mặt cô chợt đỏ ửng.
- Cái anh này!
Còn anh nhìn cô cười mãn nguyện.
- Không đùa nữa! A!
Cô đưa từng thìa cháo vào miệng anh, anh lúc này không khác gì một đứa trẻ làm nũng với mẹ.
...----------------...
Thời gian trôi qua cũng đã đến tối, anh đang ở trong phòng, còn Khả Ái đang nói chuyện với bác sĩ một lát.
Bỗng nhiên chiếc điện thoại rung lên. Anh bắt máy.
- Thưa Lục Tổng, có thông tin của người đó rồi!
- Nói đi!
- Dạ! Ông ấy là Đoàn Đường Phương, không có bất cứ thông tin nào về cha mẹ hay người thân. Đang là giám đốc của một công ty nhỏ ở ngoại ô Trung Quốc. Nhưng có một điều kì lạ là chúng tôi chỉ tìm được những thông tin từ 10 đổ lại đây, không thể tìn bất cứ thông tin nào khác có liên quan đến người đàn ông đó.
- Thôi được! Cậu nghỉ ngơi đi!
- Vâng!
Rồi cúp máy.
Hành lang bệnh viện vang lên tiếng giầy cao gót, càng lúc càng rõ.
Một người phụ nữ đeo kính đen, khuôn mặt che kín mít tự tiện mở cửa bước vào.
- Ai?
Cô ta dần tháo các phụ kiện loằng ngoằng ra, lộ ra khuôn mặt của mình, là Đỗ Ninh Kiều.
- Cô đến đây làm gì?
- Tôi đến để thăm cha của con tôi, không được sao? - cô ta tiến lại gần giường.
Anh thở dài.
- Nói! Cô muốn gì? Tại sao lại đến đây? Chuyện Khả Ái bị bắt cóc có liên quan đến cô không?
Cô ta cười nửa miệng.
- Tôi chỉ đơn giản muốn đến thăm anh thôi mà! Tiện thể... có cái này vui lắm! Tôi muốn cho anh coi!
Hai hàng lông mày của anh chau lại.
- Đâu?
- Bình tĩnh!
Cô ta rút điện thoại từ chiếc túi da màu đen, sau những thao tác mở khóa, cô đưa ra trước mắt anh một video, cô ta bật âm lượng thật lớn.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Hân Hân đang khóc lóc thảm thiết, đến nỗi lạc cả giọng.
Video được phát.
Hân Hân bị trói chặt vào chiếc cột sắt. Khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi cùng với tiếng gào khóc không ngừng.
- Điếc tai quá! Im mồm! - giọng cô ta phát ra từ điện thoại.
Cô bé vẫn tiếp tục, đến cạn nước mắt vẫn kêu gào.
Đồng bọn của cô ta ở ngay cạnh nói.
- Đại Tỷ! Bây giờ xử lý nó thế nào?
- Đã bàn rồi cơ mà! Bây giờ vứt nó xuống đường! Sống hay chết là chuyện của nó!
Video ngay lập tức chuyển đến cảnh đang ở trên chiếc ô tô.
Cửa đằng sau đang mở, chiếc ông tô đang chạy, phóng nhanh vù vù.
Cô bé liên tục cựa quậy, lúc này miệng đang dán chặt băng dính, tay chân trói vào nhau.
- Mấy người xem đi! Con gái của mấy người đó! Nhưng bây giờ thì...
Cô ta ngay lập tức đạp con bé xuống đường, cơ thể cô bé vẫn còn lăn một đoạn, ma xát với mặt đường bê tông, một lúc mới dừng lại, lúc này không thấy cô bé cựa quậy nữa.
Ngay khi anh tức giận định với lấy chiếc điện thoại, cô ta đã kịp né.
- Vui không hả?
Sau đó cô ta nở một nụ cười điên dại. Anh chỉ biết cắn chặt môi, không làm gì được cô ta.
Bỗng từ đâu, Khả Ái đẩy cửa lao vào, túm chặt lấy vai cô ta.
- Đỗ Ninh Kiều! Cô bị điên sao? Sao cô làm vậy? Cô có biết con bé nhỏ đến mức nào không?
Khả Ái bây giờ như đã mất hết lý trí mà trở nên điên dại, cô không ngừng bóp chặt lấy vai cô ta.
- Bỏ ra! - cô ta cố vùng vẫy - Tôi bảo cố bỏ ra!
Bản năng làm mẹ đã lấn át tâm trí cô. Đôi mắt cô cũng trở nên hung dữ.
Lúc này, Đỗ Ninh Kiều lấy tay hất mạnh Khả Ái vào bức tường, toàn thân cô chịu một lực rất mạnh.
- Đồ điên!
Sau khi buông lời, cô ta chỉnh trang lại rồi rời đi.
Chỉ có cô với ánh mắt vô hồn ngã quỵ xuống đất. Chân tay cô không còn chút sức lực nào.
- Tiểu Ái!
Cô không trả lời.
Đột nhiên, một chất lỏng màu đỏ chảy ra từ chỗ cô ngồi.
- Tiểu Ái! Bác sĩ! Bác sĩ đâu?