Tìm Lại Anh Của Năm Ấy

Chương 40

Đường Phong cười nửa miệng, tiến lại đặt tay lên vai Khả Ái rồi nói:

- Yên tâm đi! Tôi sẽ để cho vợ cậu và con cậu an toàn!

Nói đến đây cô giật nảy mình, hai mắt mở to nhìn anh

"Sao anh ta biết... "

- Từ từ! Anh nói thế có ý gì? - Đình Vũ hỏi anh ta.

- Không hiểu sao? Đó là chuyện của cậu!

"Nhưng mà... hình như anh ta không biết đứa bé là con anh ta"

Anh quàng tay, nắm lấy vai cô, định đưa cô lên lầu, rời khỏi nơi tối tăm này.

- Tiểu Ái!

Đã rất lâu rồi cô mới được nghe lại từ này từ miệng anh nói.

Hai người bước lên tầng 1, Đình Vũ ở nơi tầng hầm tăm tối.

- Yên tâm đi! Cậu ta sẽ sống yên ổn dưới đó, không chết được đâu!

- Đồ cầm thú! - cô nhìn anh với ánh mắt cay nghiệt và nói.

- Cảm ơn!

Anh cũng biết đau, nhất là khi người con gái anh yêu thương nhất nói như vậy, nhưng biết làm sao bây giờ, cô ấy.... hết tình cảm với anh thật rồi.

Chưa ai có thể che giấu cảm xúc tốt như anh, nếu là người khác thì sẽ có chút nghẹn ngào trong giọng nói, còn anh thì chỉ cần nói một câu khiến cô ấy bực tức.

Biết làm sao giờ? Anh không giỏi thể hiện cảm xúc. Lục Đường Phong anh cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi... không có em.

- A! Chị Tiểu Ái!

Một chất giọng trẻ em non nớt phá tan bầu không khí tồi tệ giữa hai người.

- Ba giữ lời hứa với con này! Chị Tiểu Ái em yêu chị nhất trên đời!

Cậu bé chạy lại ôm chầm cô, thân hình nhỏ xíu chỉ cao đến bắp chân cô.

- Chị có đi như lần trước nữa không? - cậu bé nói với giọng đáng yêu cùng với chút cậu xin.

- Chị....

Biết cô không biết nói thế nào, anh nói:

- Chị Tiểu Ái sẽ ở đây chơi với con những thời gian sắp tới, con phải ngoan biết chưa?

- Yeah!! Hoan hô ba! Chị ơi tối nay chị ngủ phòng em đi!

- Không được! Cô ấy phải ngủ với ba!

- Với con chứ! Chị Tiểu Ái quyết định đi!

- Để tôi ngủ với cậu bé! - Cô nhẹ giọng nói với anh.

- Thấy chưa? Ba thua rồi! Lêu lêu! - Cậu bé vừa chọc tức anh, vừa làm mặt kiểu chế giễu khiến anh tức chết, còn mấy người làm việc trong nhà thì cười lăn cười bò.

Hai người vừa lên đến phòng thì cũng là lúc Đỗ Ninh Kiều bước vào.

- Lục Đường Phong! Anh bị điên sao? Tự nhiên dẫn con điếm đó về nhà?

Anh tức giận túm lấy áo cô.

- Im mồm! Không được nói cô ấy như vậy! Trước khi nói cô ấy thì xem lại mình đi! Hôm qua cô ngủ với tất cả bao nhiêu tên? Cô nhớ không?

Cô ta câm nín.

- Đừng tưởng tôi không biết! Nhất cử nhất động của cô tôi đều biết hết! Không hiểu sao ông tôi lại quý cô đến thế!

- Nhưng đây là nhà của em mà! Sao anh lại đưa cô ta về!

Miệng anh ta lóe lên một nụ cười khinh bỉ.

- Nhà cô? Cô tự cho mình trở thành chủ nhân cái nhà này từ bao giờ vậy? Tôi và cô chưa đăng kí kết hôn, chưa tổ chức lễ cưới. Chỉ có mỗi Hiên Hiên, nhưng còn chưa chắc thằng bé là con tôi! Tôi chỉ mới thông báo cho giới truyền thông, cô đã nhận bao nhiêu cái hợp đồng rồi nhỉ? Đó là nhờ tôi cô mới có được như bây giờ! Nhưng nên nhớ! Tôi xây được thì tôi cũng đạp đổ nó được!

...----------------...

***Trong phòng Hiên Hiên***...

- Em mới được cụ nội mua vài cuốn sách mới về khủng long, hay lắm chị! Cụ buổi tối hay đọc cho em nghe nhưng mấy hôm nay cụ đi du lịch không ở nhà, không ai đọc em nghe cả! Chị đọc đi!

- Khủng long là một loài động vật bò sát...

- Woah! Hay quá!

- Chị đọc rồi thì em đi ngủ đi!

- Vâng! Nhưng chị không được rời xa em đâu đấy!

- Chị hứa!

Rồi cậu bé nằm xuống ngủ, chắc cậu lâu chưa vui thế này nên cậu còn mỉm cười trong lúc ngủ.

Nhưng cô lại hoàn toàn ngược lại, cứ nhắm mắt vào cô lại thấy hình ảnh Hân Hân bị bọn mặc áo đen đưa đi.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! "

Con bé không ngừng gào khóc.

"Tôi xin mấy người đấy! Đừng đưa con bé đi mà! Làm ơn đó!"

Cô không ngừng cầu xin, còn bọn người đó thì cười hả hê.

Đường Phong bước vào phòng xem hai người thế nào.

Thấy Hiên Hiên còn cười trong lúc ngủ, anh như bị vui lây. Nhưng cô thì khuôn mặt không như vậy, hai hàng nước mắt của cô đang lăn dài làm ướt gối.

Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, bế cô lên phòng.

"Tôi nghĩ chúng ta ra tay được rồi đấy!"

Một tên lấy súng ra chĩa thẳng vào đầu Hân Hân.

"Đừng! Đừng mà! Con bé còn nhỏ lắm!"

"Muộn rồi!"

Boom!

Đúng lúc đó cô tỉnh dậy.

Trên người cô đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển, tim đập rất nhanh.

- Sao.... sao tôi lại ở đây? Tôi đang trong phòng Hiên Hiên mà!

- Tiểu Ái! Nghe lời anh nằm xuống đi!

- Anh có làm gì tôi không vậy?

Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng để cô nằm xuống rồi nói:

- Ngoan! Cho anh ôm em... một chút thôi!