Khả Ái nằm trong căn phòng rộng hơn 80m2 mà lòng trống rỗng
Cô nhớ lại những gì đã diễn ra trong hai năm qua
Cô nhớ lại những âm thanh trong màn đêm mà lòng quặn đau
Cô đã mất một đứa con và bây giờ cô lại để mất Hân Hân một lần nữa, cô đã trải qua rất nhiều đau khổ
Sinh con năm 22 tuổi mà chưa học hết đại học thật không dễ. Cô phải rất khó khăn mới có thể tìm được một công việc nuôi sống gia đình
Nhưng trong sâu thẳm tâm trí cô vẫn có cái tên Lục Đường Phong, hắn tàn phá cuộc sống của cô, khiến cô nên nông nỗi này, cô hận hắn, rất hận hắn
Cô đưa ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh
Đập vào mắt cô là con dao ở trên đầu giường
"Đường Phong thường hay gặp ác mộng nên mới để con dao ở đây"
Coi suy nghĩ trong đầu mình
Nhưng tình cảnh này còn nghĩ tới anh, cô thật điên mất rồi
Bây giờ, hai đứa con của cô không còn ở cạnh cô, người cô yêu thương giờ cũng đã thành thù hận
Tâm trí cô như đang gào thét
Không lâu sau cô dần mất đi lý trí mà dùng con dao đó cứa thật mạnh vào tay mình
Đầu cô hiện lên bóng dáng của anh, giọng nói của anh, lần đầu tiên nghe được lời chào của anh, lần đầu tiên gặp lại sau 7 năm, lần đầu tiên ân ái, mọi thứ như vo tròn và ném thẳng vào cô
Lúc này, cô rất tuyệt vọng
Càng lúc, cô càng ấn con dao xuống cổ tay trái cô càng mạnh
Cơn đau thấu xương đâu là gì so với những gì cô đã trải qua 2 năm nay
Làn da trắng ngần của cô dần nhuốm đỏ màu máu tươi
Mắt cô khép lại, thân thể trở nên lạnh toát
***Một diễn biến khác***...
Đường Phong đang trên chiếc xe BMW sịn của mình trên đường về
Hơn ai hết, anh thấu hiểu nỗi đau mất con của cô. Anh cũng dằn vặt lương tâm của mình. Giá như anh biết đến cô bé sớm hơn. Trong cuộc đời này không gì mà anh không làm được, nhưng đối với điều này thì anh hoàn toàn bất lực. Thủ đoạn bọn chúng quá tinh vi, trong khi đó cô bé chỉ mới chưa được hai tuổi.
Lòng anh thắt lại
Đi một hồi anh dừng xe ở bên vệ đường cho tâm trạng thoải mái hơn.
May thay, anh lại nghe thấy một hương thơm quen thuộc. Hương thơm của một chút quế, một chút cay và ngòn ngọt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác và vị giác
Bao nhiêu kí ức năm cô tròn 10 tuổi, độ tuổi trăng tròn
Đêm đó chẳng ai quan tâm đến cô mà cả nhà họ Đỗ đi nghỉ mát ở Bali, kể cả mẹ cô, đêm đó cô rất giận mẹ vì đi cùng Đỗ Gia mà không đón sinh nhật cùng cô
Hai đứa trẻ một nam một nữ cùng nhau vượt qua hai tên vệ sĩ to cao lực lưỡng đứng ở cổng.
Lúc đó thế giới của cô vẫn còn là một màu đen. Cô vẫn còn rất ngây thơ.
Hai đứa trẻ cùng vượt qua màn đêm. Lúc đó tầm 9h 10h tối, quán sắp đóng cửa.
Lúc đến ông chủ đã chuẩn bị cất đồ
Anh lúc đấy phải năn nỉ mãi ông chủ mới chuẩn bị cho
Nơi đó chỉ là một quán ăn ven đường, cũng chẳng nấu những món sơn hào hải vị, chỉ là những thứ đơn giản như đậu hũ viên, thịt nướng, hay xiên cay, chan cùng nước sốt cay cay ngọt ngọt mà vị giác đứa trẻ nào cũng thích mê.
Anh đoán chắc rằng cô sẽ rất thích món ăn này nên tiến lại gần mua về cho cô
Chiếc xe BMW sang trọng vượt bóng đêm tiến thẳng đến trụ sở làm việc tại Mỹ của Lục Thị
Anh đi đến tầng cao nhất của tòa nhà, nơi có phòng làm việc của Lục tổng và cách đó không xa là phòng nghỉ ngơi của anh.
Cửa thang máy mở, Đường Phong bước ra, theo đó là tiếng bước chân vang vọng cả hành lang. Anh mong rằng khi thấy được món ăn này cô sẽ vui hơn một chút.
"Tiểu Ái! Anh về rồi!"
Anh mở cửa ra, khung cảnh hiện ra trước mắt anh khiến anh sốc đến chết đứng
Hộp đồ ăn trên tay anh rơi xuống làm bẩn chiếc thảm lông đắt tiền
"Tiểu Ái!" Anh gào thét trong đau đớn
Làn da trắng hồng của cô nhuốm màu máu đỏ. Khuôn mặt cô trắng bệch. Chân tay cô thì lạnh toát.
"Tiểu Ái! Tỉnh lại đi
Anh chạy lại ôm cô vào lòng. Lần đầu tiên, khuôn mặt điển trai, góc cạnh không kém phần lạnh lùng của anh lăn dài hai hàng nước mắt.
"Tiểu Ái! Anh đã mất con rồi, không thể mất em được nữa đâu!Tiểu Ái! Mau tỉnh lại đi!"
Lòng anh quặn đau. Gần 30 năm sống trên cuộc đời, những người anh yêu thương lần lượt rời xa anh, ba, mẹ anh mất trong vụ tai nạn máy bay năm đó, Hân Hân mất tích đã 3 ngày chưa thấy tung tích ở đâu. Anh ngồi ôm cô mà tiếc thương cho số phận chính bản thân mình
"Bác sĩ! Mau đến đây cho tôi! Tôi cho ông 5 phút, nếu không đừng hòng sống yên ổn trên cuộc đời này!"
Không gian trở nên tối đen
Xung quanh anh là một khoảng không vô định
Trong màn đêm, mập mờ nu cười tỏa nắng của cô, trên tay phải cô bế một bé gái, đó là Hân Hân. Bên tay trái cô đang cầm tay một bé trai bu bẫm, nhưng anh không nhìn rõ mặt
"Anh Phong!"