Ánh Sao Lạc Trong Bão Cát

Chương 6: Dù Sao Gần Hai Ngày, Tìm Không Thấy Người … Đoán Chừng Phải Nhặt Xác

Tìm “bảo”?

Khúc Nhất Huyền không lập tức đáp lại.

Trong mắt phần lớn người đời, Tây Bắc vừa cằn cỗi vừa lạc hậu. Mấy năm nay nếu không phải là dựa vào khách du lịch và chính phủ chống đỡ thì cũng không có khả năng phát triển nhanh như vậy được.

Lời nói này không sai.

Mấy năm nay Tây Bắc khai thác du lịch trên đường vành đai, chính phủ nâng đỡ “Một vành đai một con đường” giúp cho Tây Bắc kiếm được không ít tiền. Nhưng chỉ có những người đã từng chân chính tới Tây Bắc một lần mới biết, mảnh đất này, bản thân nó thực ra có bao nhiêu tài phú.

Khúc Nhất Huyền không tùy tiện hỏi Phó Tầm muốn tìm “bảo” gì, như vậy có vẻ không lễ phép.

Cô rất hiểu đạo lý, chỉ hỏi: “Nếu như còn chưa tìm được, không ngại theo tôi tìm người về trước!? “

Phó Tầm không lên tiếng, chỉ cúi đầu, liếc mắt nhìn cô.

Thần sắc lạnh nhạt, biểu thị việc không liên quan đến mình.

Khúc Nhất Huyền cũng có thể hiểu được, dù sao trước đó anh chỉ đồng ý tiếp viện cho Cruiser, xe bị treo ở nửa đường, anh ta nguyện ý qua đây cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Cô sẽ không đánh mất đạo đức, dùng tình cảm làm ân tình.

Cho nên muốn ngồi cùng một thuyền, thì nhất định phải có đàm phán công bằng.

“Tôi sẽ mang đội địa chất thăm dò tới, cũng cho đội khảo cổ dẫn đường, toàn bộ Tây Bắc không có địa phương nào mà tôi không biết hoặc không thể đến. Anh nguyện ý để cho tôi đi nhờ xe, tôi cũng nguyện ý trả lại anh ân tình này, muốn tìm “bảo” gì, tôi đều có thể dẫn anh đi.”

Kỳ thực lúc đầu, Khúc Nhất Huyền muốn nói cho cô thuê Mercedes G hai ngày. Tiền xăng, phí tổn hao, chỉ cần là chi phí phát sinh trong hai ngày này đều tính cho cô.

Nhưng cái suy nghĩ này, vào lúc cô đứng trước mặt Phó Tầm, đã bị cô trực tiếp bác bỏ.

Phó Tầm nhìn đã biết là người không thiếu tiền, ngộ nhỡ anh ta cho cái giá trên trời, thế thì cô muốn hay là không muốn?

Muốn, tổn thương thận (tốn tiền). Không muốn… mặt mo của cô biết đặt vào đâu?

Cho nên càng nghĩ, vẫn là phải đặt mình ở phía trên, bằng bản lãnh của chính mình.

Cũng không biết hành động này có phải được lòng Phó Tầm hay không, anh ta ngưng mắt, suy tư vài giây, sau cùng xác nhận với cô: “Muốn tìm “bảo” gì, cô cũng có thể mang tôi đi?”

Khúc Nhất Huyền ngước mắt, xem xét mũ theo hải quân anh đang đội.

Trước đây cô cũng từng thấy nó trên đầu một vị khách nữ họ Yến, lúc ấy cảm thấy rất “khốc”, thế là thuận miệng hỏi một câu mua ở đâu.

Người phụ nữ kia cắn thuốc lá, rất không đứng đắn mà đáp một câu: “Tổ tiên truyền lại.”

Tuy nói câu trả lời này không đáng tin cậy, nhưng Khúc Nhất Huyền nghĩ đến cái này, trong bụng lại hơi bình tĩnh lại. Cũng không lo lắng Phó Tìm có tâm tư bất chính, hay là người vi phạm pháp luật, cô chắc chắn gật đầu: “Bất kể cái gì.”

Phó Tầm kẽ nhếch môi, ánh mắt rơi xuống, mắt đối mắt với cô, khá có hứng thú: “Nếu như không tìm được thì sao?”

Khúc Nhất Huyền khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu như ngay cả tôi cũng không tìm được, vậy thì không ai có thể tìm được.”

Sắc trời mặc dù còn sáng, nhưng thời gian đã không còn sớm.

Khúc Nhất Huyền quay lại xe thu dọn đồ đạc.

Thế nhưng, cũng không có gì cần phải dọn dẹp. Lần này cô đi Ngọc môn quan kế hoạch vốn là đi lại trong ngày, đồ dùng cá nhân ngoại trừ một cái ly giữ ấm thì cũng không mang thêm gì.

Dù sao nếu hai ngày trôi qua mà vẫn không tìm thấy người… Phỏng chừng là phải nhặt xác.

Cô dứt khoát chỉ mang theo điện thoại vệ tinh, điện thoại di động và GPS cầm tay.

Trong một khắc khóa cửa xe kia, cô đột nhiên thấy hơi tiếc nuối.

Mấy năm nay, bất luận là núi tuyết hay là hoang mạc, là vượt núi băng đèo hay là trèo non lội suối, cô cũng chưa từng bỏ Cruiser lại.

Ngày bình thường gặp bão cát, dính bùn, lúc về nhà nhất định phải đích thân lau.

Yêu xe như mạng.

Đây là lần đầu tiên, Cruise nửa đường bị mắc cạn, không thể không bỏ xe.

Khúc Nhất Huyền nhẹ nhàng lau cát bụi bám lên động cơ, đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi mới xoay người leo lên Mercedes G đen đợi đã lâu.

Sau khi lên xe, trước tiên cô gọi điện thoại cho Viên Dã, ngoại trừ nói việc Cruiser bị mắc cạn, còn báo địa điểm trên Sa Lương Đại Sài Đán.

Khúc Nhất Huyền và Viên Dã là liên lạc đơn tuyến, tin tức mới nhất còn cần Viên Dã làm người trung gian, dàn xếp giữa cô và tổ cứu viện.

Nghe cô nói đi nhờ xe Phó Tầm, Viên Dã chà xát lòng bàn tay, tiếng nói như ruồi muỗi: “Khúc gia, có chuyện này chờ cô trở về, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Khúc Nhất Huyền nhếch mi: “Về ai?”

Viên Dã sợ Phó Tầm nghe thấy, hạ giọng, dùng âm lượng nhỏ đến mức chắc chắn rằng chỉ có mình Khúc Nhất Huyền nghe được nói: “Phó Tầm.”

Khúc Nhất Huyền bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nhưng bây giờ hiển nhiên không thích hợp nhiều chuyện ở trước mặt chính chủ, chỉ có thể kiềm chế xuống, nghiêm túc nói: “Được, chờ tôi trở lại rồi nói.”

Cúp điện thoại, Khúc Nhất Huyền quay đầu liếc nhìn phong cảnh Sa Lương ngoài cửa sổ, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Phó Tầm nói: “Hội hợp với đoàn xe bảo hộ trước.”

Ban đêm không thích hợp đi vào hoang mạc, thừa dịp trời vẫn còn sáng, gọi thêm một chiếc xe tìm người, sẽ thêm một phần hiệu suất.

Phó Tầm lái xe, Khúc Nhất Huyền nghiên cứu bản đồ.

Lúc phát hiện hố cát trên Sa Lương, Phó Tầm đã nói, du khách lạc đường mất liên lạc trước, khả năng rất lớn đó là cuộc điện thoại cuối cùng anh ta gọi đi.

Khúc Nhất Huyền đã từng thử tín hiệu của điện thoại di động mặc dù yếu, nhưng còn có thể quét ra trang web.

Sa Lương vắt ngang trên sa mạc, kéo dài mấy trăm dặm, ở phụ cận rất có thể có cơ trạm tín hiệu bao trùm.

Nếu cô là anh ta, cơ trạm này sẽ là nơi đầu tiên cô muốn tới.

Ước chừng mười phút sau, Phó Tầm hội hợp với xe bảo hộ.

So sánh với vẻ đẹp của Mercedes G, Auto black A* biển số bản địa lại phong trần mệt mỏi.

*xin đừng ném đá. Editor chuyển ngữ theo cách hiểu nôm na, từ này dịch chay là “treo thanh”, Treo = auto, thanh = xanh, đen. Tuy nhiên gõ ‘auto blue’ trên gg thì không ra loại xe nào cả nên edit dùng auto black. Ai hiểu biết về xe xin hãy chỉ bảo editor với.

Sau khi nhận được điện thoại, Phó Tầm chạy thẳng đến tọa độ của xe bảo hộ, khi bắt đầu vào phạm vi sử dụng bộ đàm, bên kia không nhịn nổi nói: “Ông chủ Phó, bây giờ anh đổi lộ trình, sáng mai sẽ không kịp đi lấy tiếp viện ở thủy thượng Nhã Đan.”

Trước khi Phó Tầm vào hoang mạc, đã không ngừng bao hết mấy chiếc xe bảo hộ, còn cùng doanh địa địa phương tạo một tuyến đường riêng. Mỗi một trạm, hoặc điểm đóng quân đều có người chờ tiếp viện sẵn.

Khúc Nhất Huyền thầm suy nghĩ: Cái này vừa nhìn là biết có kinh nghiệm đi phượt lão luyện, ước chừng đã không ít lần trộm đến tìm “bảo”…

Có lẽ là nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, Phó Tầm quay đầu lại, nhìn cô một cái.

Khúc Nhất Huyền có tật giật mình, bị anh ta nhìn thoáng qua lập tức ngồi thẳng người.

Giọng nói trong bộ đàm không rõ ràng lắm, Phó Tầm dừng xe ở ven đường, xuống xe đi giải quyết vấn đề riêng.

Cách cửa sổ xe Khúc Nhất Huyền thấy tài xế xe bảo hộ nhìn thoáng vào xe, sau đó quay đầu, một lát sau, Phó Tầm xoay người trở về, tài xế cũng lập tức lên xe.

Sau khi lên xe, Phó Tầm không vội lái đi.

Tìm người, không có lộ trình hướng dẫn sẵn, cũng không có đường tắt có thể đi.

So với việc giống hệt như con ruồi không đầu đi loạn trong sa mạc, không bằng dừng lại trước, quy hoạch địa điểm mục tiêu.

Từ lâu Khúc Nhất Huyền đã cảm thấy Phó Tầm đã suy nghĩ đến lộ tình rõ ràng, trầm ổn đáng tin cậy. Nhưng thực sự nhìn thấy, vẫn không nhịn được nhìn anh lâu hơn một chút.

Phó Tầm tựa như không phát hiện, nhận lấy GPS của cô, lật xem mục tiêu cô vừa quyết định.

Cơ trạm ở trên bản đồ cũng không có tiêu chí đánh dấu, Khúc Nhất Huyền căn cứ theo kinh nghiệm nhiều lần đi lại trong Ngọc Môn Quan và Đôn Hoàng, cách Sa Lương Đại Sài Đán gần đường cái nhất vẽ một đường định vị cơ trạm.

Trừ cái đó ra, Cô còn vẽ theo địa hình, vòng quanh sa lương tương tự như ngọa long.

Phó Tầm giương mắt, im lặng hỏi.

Khúc Nhất Huyền hiểu ý, giải thích: “Toàn bộ Sa Lương trên bề mặt trái đất có diện tích mấy trăm km, anh ta không đi ra được cũng là bình thường. Ngộ nhỡ không tìm được cơ trạm, cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch này thôi.”

Nghe cũng có lý.

Phó Tầm hỏi: “Sa Lương cồn cát phập phồng, dễ che tầm nhìn nhất. Nếu là cô, đi qua Sa Lương lại nhìn thấy vùng đất bằng phẳng, thì sẽ đi hay ở?”

Dứt lời, anh đưa tay chế trụ gáy Khúc Nhất Huyền, nhẹ chuyển hướng, ý bảo cô nhìn cuối đường chân trời: “Thấy cái gì?”

Ảo ảnh…

Ánh sáng khúc xạ, có thể hình thành ảo ảnh ở cuối hoang mạc.

Nhìn từ xa giống như một đầm nước, giống như một thị trấn nhỏ, cũng giống một khu rừng rậm rạp. Người lạc đường trong hoang mạc, dễ bị nó đầu độc nhất.

Nó giống như một loại thủ thuật che mắt, có thể vẽ ra ham muốn được sống mạnh mẽ nhất, cũng có thể làm nảy sinh sự tuyệt vọng vô biên.

Người lạc đường sẽ cho rằng nó là cọng rơm cứu mạng cho đến khi thể lực cạn kiệt, nhưng cũng không ra khỏi sa mạc hoang vu này được.

Khúc Nhất Huyền hiểu ý của Phó Tầm.

Nếu coi cơ trạm là nơi đáng tin cậy, lượn quanh Sa Lương mấy trăm km…. Là thật ngu xuẩn đến không biên giới.

Du khách họ Tuân sẽ không đợi tại chỗ, vậy khẳng định cũng sẽ không đợi ở Sa Lương chờ chết.

Tính theo thời gian mất liên lạc chiếu thẳng đến phương hướng của mặt trời, anh ta hẳn là… chệch khỏi phương hướng quỹ đạo, đi về hướng bắc.

Gần như cùng lúc Khúc Nhất Huyền nghĩ thông suốt, Phó Tầm điểm về phương bắc: “Chúng ta đi về hướng bắc, nhưng biện pháp ngốc nghếch cũng không thể không cần, cô liên hệ Viên Dã, để lại phần lớn đội phía sau cẩn thận tìm kiếm ở phụ cận Sa Lương Đại Sài Đán.”