Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 59

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Tống Lẫm làm cho hai vợ chồng kia xấu hổ vô cùng, chẳng nói nổi lời nào nữa.

Bọn họ nhìn thoáng qua Châu Phóng, lại nhìn ba mẹ cô, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng nói "Con bé Châu Phóng này, vừa nhìn đã biết là người có phúc khí". Nói xong còn haha cười gượng hai tiếng.

Tống Lẫm mỉm cười, trước sau lễ tiết chu toàn "nếu là bạn của bác trai bác gái, vậy cùng nhau ăn bửa cơm đi?"

Hai vợ chồng kia trao đổi bằng mắt một cái, xấu hổ xua xua tay "Chúng tôi còn bận việc khác, cũng là đến đây ăn cơm, lần sau đi." Nói xong liền xám xịt mà rời đi.

Nhìn bóng dáng chật vật rời đi của bọn họ, ba mẹ Châu Phóng chỉ thiếu mức vỗ tay để biểu đạt sự vui sướиɠ trong lòng. Mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng giúp cho ba mẹ Châu ở trước mặt đôi "lão bằng hữu" kia dương mi thổ khí(*) một lần. Đương nhiên, bọn họ mới không thèm khen Tống Lẫm làm tốt lắm đâu.

(*) tương tự nở mày nở mặt

"Còn có lần sau cơ." mẹ Châu khinh thường nói "Cứ cho là chúng ta đến, họ dám sao?" (nguyên văn là : chúng ta nguyện ý, bọn họ cũng là sẽ không nguyện ý.)

Tống Lẫm đứng bên cạnh Châu Phóng, hoàn toàn là dáng vẻ vãn bối nho nhã lễ độ "Bác trai, bác gái, hay là chúng ta vào trong đi."

Anh mắt ba mẹ Châu nhìn Tống Lẫm, rốt cuộc cũng có vài phần ôn hòa.

Ăn xong một bửa cơm, Tống Lẫm đi theo làm tùy tùng hầu hạ xuyên suốt, ba mẹ Châu đối với hắn dù vẫn không nóng không lạnh, nhưng rõ ràng không còn ghét bỏ như trước đây nữa.

Nhìn từ góc độ của ba mẹ Châu mà nói, xem xét từ các phương diện điều kiện, bọn họ đối với Tống Lẫm có cả vạn thứ không hài lòng, nhưng Châu Phóng thích, làm cha mẹ, còn có thể làm cái gì khác đây? Bọn họ biết Lâm Chân Chân đã qua đời, vì vậy cũng không kiên quyết phản đối như trước kia nữa.

"Khi nào thì dẫn cha mẹ cậu đến gặp chúng tôi?" Ba Châu mang theo uy nghiêm trưởng bối hỏi.

Tống Lẫm không nhanh không chậm đáp "Cha mẹ cháu đều ở quê, lúc nào cũng có thể gặp ạ."

"Vậy con gái cậu đâu?"

"Châu Phóng và con bé cũng rất hợp nhau."

Nói xong, hắn cười tủm tỉm nhìn Châu Phóng. Trong lòng cô mắng một vạn lần, nhưng vẫn gật đầu.

"Cũng khá hợp, con bé lớn rồi, rất hiểu chuyện." Chỉ có điều mỗi ngày đều muốn đánh nó dăm ba bận thôi.

Ba Châu nhìn Châu Phóng mang khủy tay cong ra ngoài (*), hung hăng liếc cô một cái....

(*) ý chỉ hướng về người ngoài mà ko bênh vực người nhà.

Hai người họ đưa ba mẹ Châu về nhà, vì hôm sau Châu Phóng còn phải đi làm, vì vậy liền chào tạm biệt ba mẹ, quay về nhà mình với Tống Lẫm.

Bửa cơm này dù không hoàn toàn thay đổi ấn tượng của cha mẹ Châu đối với Tống Lẫm, nhưng xem như cũng có chút dấu hiệu phá băng.

Trên đường về nhà, Tống Lẫm đang lái xe, bỗng dưng quay đầu nói với Châu Phóng "Sau này chúng mình vẫn nên sinh con trai nhỉ."

Châu Phóng đang nhìn phong cảnh bên ngoài, nhất thời phản ứng không kịp, mất hai giây mới trả lời "Sao lại đột nhiên nói vấn đề này?"

"Anh cảm thấy sau này nếu Dĩ Hân mà gặp phải một người đàn ông như anh, anh khẳng định sẽ chướng mắt vô cùng."

Châu Phóng cười khúc khích "Anh mà cũng có ngày tự xem lại chính mình rồi à?"

"Con gái của mình, dĩ nhiên hy vọng nó sẽ tìm được người đàn ông tốt nhất trên đời, còn anh, bản thân anh còn không hài lòng với mình." Tống Lẫm than nhẹ "Thằng nhóc lần trước chọc cho anh tức đến suýt vỡ tim rồi, nếu còn sinh thêm một đứa con gái nữa, anh thấy mình phải chết sớm thôi."

Châu Phóng không ngờ Tống Lẫm bình thường dường như cái gì cũng không để bụng, hóa ra trong lòng lại suy nghĩ nhiều như thế. Xem ra, đàn ông đã làm ba, vẫn có khác biệt rất lớn.

"Cái này anh có muốn cũng không quyết định được đâu."

Tống Lẫm nhíu mày, lại nói "Nếu thật sự không được vậy sinh thêm mấy đứa đi, phân tán lực chú ý của anh."

"..." Châu Phóng bất lực nhìn về phía hắn, nhịn không được mắng "Em làm quái gì có nhiều thời gian tươi đẹp như thế." (nguyên tác: Ta nào có cái này nước Mỹ thời gian. Không hiểu nổi muốn nói gì luôn)

Về đến nhà, Châu Phóng còn chưa vào cửa, Tống Lẫm đã đẩy cô vào trong, Châu Phóng (lại) nhịn không được mắng "sao lại gấp thế, anh chen (tễ) vào làm gì?"

"Nhanh lên còn nặn(tễ) một chút thời gian tươi đẹp." Tống Lẫm cười xấu xa dùng chân đóng cửa lại.(nguyên tác: Tễ điểm nước mỹ thời gian, ý nói muốn sinh con)

[giải thích đoạn này một chút, nguyên tác dùng từ tễ có nghĩa là nặn, vắt, bóp, chen, lách, dồn. Châu Phóng dùng từ Tễ nghĩa là chen/ lách, còn Tống Lẫm dùng từ Tễ nghĩa là nặn, nặn ra búp bê hình người trong bụng bà Châu đó bà con :3]

Hai bàn tay xấu xa kia đang muốn tập kích bộ ngực càng ngày càng đầy đặn, nhưng giữa đường lại bị Châu Phóng giơ tay ngăn cản.

Châu Phóng quát lớn "Anh làm gì vậy?"

Tống Lẫm ôm lây eo Châu Phóng, thân mật trả lời "Sinh con trai."

Châu Phóng khịt mũi xem thường "Anh rốt cuộc là muốn sinh con trai hay muốn có quá trình sinh con trai hả?"

Hai tay Tống Lẫm tránh né sự ngăn cản từ đôi bàn tay cô, lại từ vạt áo chui vào, xoa nắn một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tà tà cười "Đều giống nhau."

...

Công ty Châu Phóng gần đây tiến vào thời kỳ mấu chốt, thật ra cô cũng không muốn mang thai sinh con vào thời gian này, buổi sáng thức dậy đi làm, vốn định tiện đường mua thuốc, kết quả còn chưa kịp mua, đã nhận được điện thoại của mẹ, trong điện thoại mẹ cô vô cùng nóng ruột.

Ba Châu sáng nay rời giường đi tập thể dục, không biết cao hứng thế nào mà lại bị trật eo, mẹ già thân thương ở trong điện thoại càng đau lòng càng mắng, nói vài câu thì bắt đầu khóc.

Một người phụ nữ gầy yếu như Châu Phóng, đỡ không nổi cha già kính yêu có chút phát phì của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi điện thoai cho Tống Lẫm. Hắn không nói hai lời, lập từ từ công ty chạy qua, chở cả nhà Châu Phóng đi bệnh viện.

Ba Châu bị trật eo, cả người chật vật, làm gì còn "uy phong" của nhạc phụ đại nhân trước đây nữa. Cả hành trình Tống Lẫm đều ở bên cạnh hầu hạ, còn chuyện bé xé ra to mà mời một tổ chuyên gia đến xem bệnh cho ba Châu, liền nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của Châu gia.

Sắp xếp ba Châu ở bệnh viện xong, vị bác sĩ chủ trị dáng người hơi phì nhiêu, đeo một đôi mắt kính với vẻ mặt đầy ý cười hiền lành đi đến.

"Bác thật có phúc, con trai lo cho bác chạy ngược chạy xuôi như thế."

Ba Châu kiêu ngạo đáp "Tôi chỉ có một đứa con gái thôi."

Bác sĩ chủ trị nhfin thoáng qua Tống Lẫm, có chút kinh ngạc, lại cười nói "Con rể thì càng hiếm có, hiếu thuận như thế."

Ba Châu quay mặt đi, "hừ" một tiếng.

Lo lắng hãi hùng cả một buổi sáng, sau khi dàn xếp xong cho cha mẹ, Châu Phóng mới rảnh rỗi đi ăn cơm.

Châu Phóng vẫn luôn tự mình làm "siêu nhân", lần đầu tiên cảm giác được, có người để mình dựa dẫm là việc hạnh phúc như thế nào.

Thật ra, kết hôn cũng rất tốt, cô đã nghĩ như thế.

***

Về hạng mục app thử đồ áp dụng công nghệ VR, công ty mở họp tổng cộng ba lần, hầu như mỗi lần đều tranh cãi kịch liệt, phái cấp tiến và phái bảo thủ không ngừng chiến tranh miệng, cuối cùng chọn phương pháp bỏ phiếu, đại bộ phận cổ đông và nhân viên đều lựa chọn đầu tư.

Nếu Tô Dữ Sơn và Tống Lẫm đều tranh đoạt, điều này chứng minh đây thực sự là một hạng mục có tiềm năng. Toàn thế giới đều đang nghiên cứu mở rộng kỹ thuật VR, có lẽ, đây sẽ là xu thế mới của tương lai. Đầu tư một trăm triệu, hạng mục này chỉ cần trong một năm tài chính không xảy ra biến động quá lớn, vốn luân chuyển của công ty Châu Phóng về đến, số tiền này hoàn toàn có thể đem đi đầu tư.

Còn hơn ba thán nữa hội quán sinh hoạt sẽ khai trương, chờ đợt đầu tư vốn thứ hai của Nhân Duy Tư Đặc được đưa đến, hoàn toàn có thể khai trương bình thường.

Châu Phóng nhìn thấy kết quả bỏ phiếu, cuối cùng quyết định đầu tư.

Châu Phóng vốn làm việc như sấm rền gió cuốn, nhanh chóng gặp mặt người đại diện của app thử đồ công nghệ VR. Họ tỉ mỉ giới thiệu với Châu Phóng nghiên cứu trước mắt của mình. Không thể không nói, đây là một cuộc họp mở rộng vô cùng tốt đẹp, sau khi Châu Phóng tiếp xúc với tổ hạng mục của app, càng thêm kiên định đối với quyết định của mình.

Buổi tối về nhà, tâm tình Châu Phóng thật vui sướиɠ, liền tự mình nấu cơm, rất đứng đắn nấu cơm, ba món mặn một món canh, hai món đậm vị hai món thanh đạm. Nhìn dáng vẻ cũng được lắm, còn có ăn được hay không, Châu Phóng không thể xác định, chờ Tống Lẫm về thử độc xem có còn sống nổi không đi.

Vốn tưởng Tống Lẫm sẽ tan làm đúng giờ, không ngờ mãi đến khuya hắn mới say khướt quay về.

Châu Phóng rất hiếm gặp Tống Lẫm say đến như thế. Hẵn vẫn luôn có ngoại hiệu ngàn ly không say, dù cho uống say đến mơ hồ, cũng sẽ không lộ cảm xúc ra bên ngoài, vĩnh viễn là bộ dáng nửa chết nửa sống, dở dở ươn ươn.

Mà hôm nay, hắn uống say, lại còn vui vẻ như đứa trẻ được đồ chơi.

Tống Lẫm mang mùi rượu nồng nặc đi vào cửa, từ đầu đến đuôi đều là bộ dạng vui vẻ không giấu đi đâu được. Châu Phóng đi đến dìu hắn, hắn liền đem cả cơ thể mình dựa vào người cô, vô cùng thân mật, hắn khẽ ôm Châu Phóng, chậm rì rì đổi giày, thậm chí còn nhịn không được lẩm bẩm hát nhỏ.

"Có chuyện gì mà vui vẻ vậy hả?"

"Trong nhà có rượu không?"

Châu Phóng xem thường "Anh uống đủ nhiều rồi đó."

Tống Lẫm cười "Nhưng anh vẫn muốn uống."

"nhịn đi." Châu Phóng tức giận đẩy hắn một cái.

Đỡ Tống Lẫm đến sofa, hắn cầm điều khiển từ xa hỏi Châu Phóng "Xem TV không?"

Không đợi Châu Phóng trả lời, hắn đã mở TV lên, hết nối internet, Tống Lẫm lựa chọn một lát, vậy mà chọn một ca khúc của HOT. Trong nhà đột nhiên tràn ngập không khí hoài cựu thanh xuân.

CHâu Phóng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ rồi, Tống Lẫm uống say, phong cách cũng quá kỳ quái rồi.

Từ Từ, sao hắn có thể thuần thục tìm được trong ứng dụng internet video của HOT? Tống Lẫm cũng thích xem HOT?! Kết luận này khiến cho Châu Phóng bị dọa hết hồn.

"Anh cũng biết HOT?" Châu Phóng thực sự nhịn không được hỏi.

Tống Lẫm không trả lời vấn đề này, chỉ nghiêng đầu, cười tủm tỉm hỏi cô "Trong nhóm này, em thích ai nhất?"

Châu Phóng theo bản năng trả lời "Kangta."

"Tại sao?"

"Anh ấy đẹp trai nhất."

Nghe xong câu trả lời của Châu Phóng, Tống Lẫm nhịn không được nở nụ cười, là một nụ cười Châu Phóng xem không hiểu.

"Em thích đàn ông đẹp trai đúng không?"

"Sao anh lại hỏi như vậy?"

Tống Lẫm ôn nhu nhìn về phía cô, từng chữ từng chữ nói ra "năm 2004, anh đã gặp qua em."

"Hả?" Những lời này của Tống Lẫm làm cho Châu Phóng vốn đang định đi phòng tắm lấy cho hắn cái khăn lau mặt, nháy mắt vòng trở về "Thật hả? Sao em không nhớ?"

Tống Lẫm nghiêng đầu dựa vào sofa, trân mặt còn một vết đỏ ửng do cơ thể phản ứng với cồn, trong mắt hắn dường như có ngôi sao lấp lánh, bên trong con ngươi màu đen mang theo ánh sáng lộng lẫy bắt mắt.

"Khi đó em là cô bé nhà giàu học cao trung, anh thì là một thằng nghèo khổ ở trong thành thị này dốc sức làm giàu. Ba em cũng ghét bỏ anh như bây giờ vậy."

"Nhà em chỉ có một ít tài sản, đâu ra tiểu thư nhà giàu chứ?"

"Nhà của ba mẹ em đã ở rất lâu rồi, khi đó ở thành phố này lại ở ngôi nhà hơn 200 mét vuông, trong mắt anh khi đó, chính là gia đình giàu có." Tống Lẫm cười, không có oán hận, ngược lại mang theo vài phần vui sướиɠ "Không ngờ sẽ có một ngày, em lại trở thành người phụ nữ của anh, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy."

Tống Lẫm thực sự uống quá chén, cả người mềm nhũn nằm liệt trên sofa, làm gì còn xíu xiu oai hùng bất phàm, luôn bày mưu lập kế nào của ngày thường đâu? Chắc là do buồn ngủ, hắn nói chuyện càng ngày càng nhỏ.

"Ba mẹ em chở che cho em thật sự quá tốt, như một công chúa vậy." Tống Lẫm nói xong, nghĩ gì đó, lại phản bác lời mình "Không đúng, giống nữ hoàng hơn."

Châu Phóng ngẫm lại lời hắn nói, cảm thấy Tống Lẫm uống say và Tống Lẫm bình thường, khác biệt thật sự lớn, giống như một người cao cao tại thượng lại đột nhiên rơi xuống, nhiễm nhân gian khói lửa.

"Châu Phóng." Hắn vẫn còn đang lải nhải "Chờ anh trở thành người đứng đầu ngành điện thương, em sẽ là đệ nhất phu nhân."

"Đồ bệnh tâm thần." CHâu Phóng cảm thấy suy nghĩ của hắn quá khôi hài, mặc kệ hắn. Xoay người đi rót một ly nước đưa cho hắn. Nghe hắn vẫn đang mặc sức tưởng tượng cuộc sống tương lai, không có cắt ngang, dù trong lòng cô cũng không tin tưởng.

Đến nay Tô Dữ Sơn vẫn là người đứng đầu trong ngành sản xuất, thị trường quốc nội đều nằm trong tay hắn, hiện giờ lại nghiên cứu phát minh kỹ thuật VR, nếu có thể mở rộng ra tất cả các ngành nghề, tất nhiên sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới. Vật lộn chốn thương trường, không có chuyện nhẹ nhàng lội ngược dòng như trong phim truyền hình, muốn thật sự đạp đổ một tòa núi lớn, cần phải có rất nhiều năm tích lũy.

Tống Lẫm nói một hồi, rốt cuộc cũng thϊếp đi. Giờ này khắc này, vẻ mặt của hắn thả lỏng đến mức tựa như một đứa trẻ mới sinh, khóe mắt đuôi mày, đều mang theo ý cười, cho dù là ngủ rồi.

Châu Phóng đến phòng tắm lấy một cái khăn lông, nhúng nước ấm, lau mặt cho hắn, từng chút từng chút, vô cùng ôn nhu.

Ngón tay xẹt qua đôi lông mày anh khí ngời ngời của hắn, tự đáy lòng là một mảnh mềm mại.

"Em chưa bao giờ muốn làm "đệ nhất" phu nhân gì gì đó, em chỉ hy vọng trở thành đệ nhất trong lòng anh."

Trong lòng Châu Phóng, chính là nghĩ như thế.