Ban đêm ở thành phố hiếm khi nào bình lặng như thế, trăng sáng sao thưa, Châu Phóng mệt mỏi ngủ, cả đêm không mộng mị. Chắc là do quá mệt mỏi, Châu Phóng ngủ thẳng cẳng đến tận trưa hôm sao.
Tống Lẫm vẫn luôn là người nghiêm túc, lúc Châu Phóng thức dậy, hắn đã đến công ty từ lâu, hẳn là sợ đánh thức cô, hắn đi lặng yên không một tiếng động, Châu Phóng thậm chí còn không biết hắn đi từ lúc nào. Đã nhiều làn như thế rồi, Châu Phóng cũng có chút ngại ngùng xấu hổ.
Một người có thể từ dưới đáy xã hội đi đến thượng tần, nhất định phải trả giá nhiều hơn người bình thường rất nhiều. Tống Lẫm dựa vào một chút di sản năm đó Tứ Nguyệt lưu lại và một ít giúp đỡ từ Nhạc Thanh Tử, từng bước từng bước đi lên, mà Châu Phóng, cả đường đều có người hộ giá hộ tống. Cô còn gặp nhiều khó khăn như thế, không biết lúc vất vả như thế, Tống Lẫm làm sao có thể tiếp tục kiên trì.
Từ trên giường ngồi dậy, trên người Châu Phóng vẫn còn chút ê ẩm. Đầu giường có một ly nước sôi để nguội, là Tống Lẫm trước khi đi chuẩn bị cho cô. Cô cầm lấy, một hơi uống cạn sạch, cổ họng mới dễ chịu một chút, không còn cảm giác khô khốc như trước, người cũng tỉnh táo hơn rất nhièu, vừa chuẩn bị đứng dậy, liền thấy chỗ mép giường có một bộ quần áo mới.
Châu Phóng tò mò đi đến, cầm quần áo nhìn thử, là một bộ đồ chất lanh màu cafe nhạt, đồ nữ, hiển nhiên không phải đồ của Tống Lẫm, chắc là đồ chuẩn bị cho cô.
Nhãn hiệu dưới trướng April cho ra mắt bộ sưu tập mới, cũng cả tuần rồi, Châu Phóng dĩ nhiên có biết chút ít về bộ sưu tập này. Bộ sưu tập mới này có tên "Sa Châu", chủ đề là "Sống chậm ở đô thị", chất liệu chính được sử dụng là vải bông, đối tượng nhắm đến là phụ nữ từ 28-45 tuổi, kinh tế ổn định. Trên ngực áo có một cái ghim cài áo thiết kế theo hai chữ "SZ" , chắc là là viết tắt của "Sa Châu" (Sa châu phiên âm là ShaZhou)
Châu Phóng không rõ vì sao gọi là "Sa Châu", những ngẫm lại, cồn cát trong lòng sông, là môi trường sống, thế nhưng lại thích hợp cái khái niệm "Cuộc sống chậm".
Mặc vào quần áo Tống Lẫm chọn, kích cỡ vừa vặn, ánh mắt của Tống lẫm không tồi, quần áo hắn chọn thật thích hợp với Châu Phóng. Châu Phóng đứng trước gương ngắm nghía, chụp một tấm ảnh gửi cho Tống Lẫm.
Chỉ chốc lá sau, Tống Lẫm liền gọi lại.
"Mặc vào rồi?"
Châu Phóng cười cười, nhìn mình trong gương, ngón tay bất giác vẽ vòng tròn trên mặt gương, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, ngoài miệng lại mang theo chế nhạo "Keo kiệt thế? Cả một đêm chỉ đưa có một bộ quần áo, đã vậy còn là hàng của công ty anh?"
Tống Lẫm đối với chế nhạo của cô không hề phát giận, cười khẽ một tiếng "Thật ra là tặng ghim cài áo."
Châu Phóng cầm ghim cài áo quan sát kĩ lưỡng, nhìn nửa ngày cũng không thấy có gì đặc biệt.
"Ghim cài áo có gì ghê gớm? Không phải là thiết kế theo bộ sưu tập sao?"
"Cái của em là kim cương thật."
Châu Phóng nghe hắn nói như thế, nhìn thoáng qua ghim cài áo trên ngực, mới phát hiện, kim cương không nhỏ, cũng không ít nha.
"Cái này thật sự có trọng lượng, kim cương không ít." Châu Phóng gật đầu thừa nhận lễ vật của Tống Lẫm.
"Em chỉ chú ý cái đó?"
Châu Phóng cảm thấy có chút kì lạ "Hả? Còn có gì khác sao?" Châu Phóng sửa sửa váy áo, nhìn bản thân lần nữa trong gương " Có điều tên bộ sưu tập này thật sự dễ nghe "Đất bồi, rất lãng mạn, cồn cát trong nước."
Đầu bên kia, Tống Lẫm trầm mặc chốc lát, lại không cam lòng mà hỏi lại một câu "Em không phát hiện tổ hợp hai chữ "SZ" sao?"
"Chẳng lẽ không phải vần đầu hai chữ Sa Châu?" Châu Phóng ngẫm lại, "Sa Châu" tiếng Anh là sandbar, phỏng chừng Tống Lẫm cảm thấy làm ghim cài áo chữ sb không tốt lắm nên mới ghép vần đầu chữ cái. (sb hình như là đồ ngốc)
Châu Phóng còn đang nghiêm túc tự hỏi, Tống Lẫm bên kia đã chán chả buồn nói.
"Châu Phóng, em là heo hả?"
Nói xong câu đó, Tống Lẫm thở phì phì mà cắt đứt điện thoại, Châu Phóng cảm thấy quả thực không thể hiểu được. Đàn ông hỉ nộ vô thường như Tống Lẫm, may mà không ở cổ đại, bằng không khẳng định sẽ là bạo quân, chính là cái loại một giây đánh chết vợ mình.
Châu Phóng bĩu môi, về nhà rửa mặt, trang điểm xong đi đến công ty.
Cái xe nát của Châu Phóng đã sửa được rồi, hôm trước trợ lý lái đến nhà cô rồi, nhưng cô vẫn luôn ở nhà cha mẹ, vẫn không có cơ hội lái. Bao lâu rồi mới ngồi lại chiếc xe cũ, cảm xúc, vẫn là như thế. Châu Phóng lại nhịn không được mà dời kế hoạc mua xe lại, đồ cũ dùng thuận tay, cô đối với đồ vật cũ luôn tràn ngập cảm tình.
Cả đường đều gặp đèn đỏ, chờ đến phát bực, Châu Phóng chống khủy tay trên vô lăng, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp, nhàm chán chờ đợi, trong đầu bỗng dưng linh quang chợt lóa.
"SZ" không phải là viết tắt họ của Tống Lẫm (SongLin) và Châu Phóng (Zhou Fang) sao? Quả là trùng hợp!
Chắc Tống Lẫm cũng phát hiện sự trùng hợp này mới tặng quần áo và ghim cài áo cho cô. Ghim cài áo bình thường sử dụng đá Swarovski đã tính là xa hoa rồi, còn ghim cài áo bằng kim cương thật, xem ra là đặt làm.
Tống Lẫm cũng thật có tâm, thảo nào lúc cô không phát hiện, hắn liền nổi giận.
Aizzz, Châu Phóng nghĩ thông suốt hết thảy, nhịn không được thở dài.
Tống Lão nhân gia, lãng mạn cũng thật khó hiểu, tặng món quà còn phải bắt người ta vắt óc suy nghĩ, lẽ nào không thể gọn gàng dứt khoát, đơn giản chất phác đưa tiền sao?
***
Châu Phóng tính kế Tô Dữ Sơn, hắn dù đã ký hợp đồng nhưng cũng không thực sự tâm phục khẩu phục. Lần này hắn ghi sổ, sau này thuận tiện tính toán một lần.
Bộ sưu tập mùa xuân đưa ra thị trường, công ty Châu Phóng tổ chức một ngày hội đặt hàng vô cùng lớn, đầu tiên triển lãm bộ sưu tập đầu hạ, muốn thu hút vốn đầu tư, toàn diện mở ra một con đường. Các trang web, trung tâm mua sắm cao cấp đều đến, so với dự định, thành công hơn nhiều, cũng tăng lớn số lượng đặt hàng.
Vốn là chuyện tốt, nếu Tô Dữ Sơn không đến.
Tô Dữ Sơn không chỉ tự mình đến ngày hội đặt hàng, còn trực tiép ký kết hợp đồng đặt trước số lượng lớn hàng hóa. Cho dù Tống Lẫm cùng hắn đấu đá thế nào, địa vị hàng đầu của Bách Tái vẫn không lun lay, lựa chọn của hắn đến giờ vẫn luôn là kim chỉ nam của rất nhiều người.
Rõ ràng đã ký hợp đồng ngưng hẳn việc rót vốn đàu tư, Tô Dữ Sơn lại cố ý có hành động mập mờ, khién người ta cho rằng hắn vẫn đang mạnh mẽ nâng đỡ Châu Phóng.
Châu Phóng biết Tô Dữ Sơn tới đặt hàng, cũng rõ ràng ý tứ của hắn, một chiêu này của hắn, vô sỉ đến tàn nhẫn! Cử chỉ hôm nay của hắn đã cứng rắn kéo cô vào vòng tranh đấu của hắn và Tống Lẫm, sau này nếu cô muốn về phe Tống Lẫm, phải cố kỵ rât nhiều.
Tô Dữ Sơn đặt hàng xong, ngồi ở khu khách quý nghỉ ngơi, trợ lý của cô hôm nay lại ngốc nghếch đến thông báo cho cô.
Châu Phóng sửa lại vạt áo, dù cực kỳ bất mãn với Tô Dữ Sơn, trên mặt cô vẫn luôn mang theo vẻ niềm nở thân thiện, người ta là ông chủ lớn, một ngón tay cũng có thể miết chết cô.
"Tô Tổng" Châu Phóng cười tủm tỉm "Không ngờ Tô Tổng lại ủng hộ nhãn hiệu của tôi như vậy, khiến cho tôi hơi ngại rồi."
Tô Dữ SƠn ngồi trên sofa không nhúc nhích, ánh mắt hắn sắc bén như đao, dĩ nhiên nhìn thấu Châu Phóng bằng mặt không bằng lòng mà chế nhạo hắn.
Hắn chỉ phất phất tay, những người khác trong phòng khách quý liền đi ra ngoài, phòng khách quý chỉ còn lại hắn và Châu Phóng.
"Không vui?" Khẩu khú của Tô Dữ Sơn có chút ý vị thâm trường.
Châu Phóng thấy bên cạnh không còn ai, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười khiến kẻ khác không cách nào bắt lỗi "Tô Tổng, ngài nhất định phải làm vào thủ đoạn xấu xa mới chịu nổi sao?"
Tô Dữ Sơn cười "Tôi làm cái gì?"
"Ngài mua hàng của công ty tôi, dụng ý là gì, tự ngài không phải rõ ràng nhất sao?" Châu Phóng nhìn chằm chằm hắn "Tôi không muốn kết bè kết phái, chỉ muốn bo bo giữ mình, làm tốt việc kinh doanh nho nhỏ của bản thân. Tôi nghĩ rằng ngài rất rõ ràng suy nghĩ của tôi chứ?
Châu Phóng rất hiếm khi nghiêm túc như thế, ai ngờ Tô Dữ Sơn nghe xong lại ha ha cười lớn.
"Châu Phóng" Hắn ung dung nhìn cô "Hắn đối với em, không tín nhiệm như thế sao?"
Một câu làm cho Châu Phóng nghẹn đến không thể phản bác,.
Tiễn được tôn đại phật Tô Dữ Sơn, Châu Phóng vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn khuất.
Trên thương trường, không ai có thể tùy tâm sở dục, tâm tưởng sự thành. Người thích ứng được thì sống sót, ngược ại sẽ bị đào thải, muốn ở trong giới này lăn lộn càng lâu, thì không cần vọng tưởng có thể thoát ly các loại quy tắc đã được định sẵn.
Không ai có thể thật sự bo bo giữ mình. Tô Dữ Sơn là ai chứ? Không để cho hắn sử dụng, hắn khẳn định sẽ làm cho đồng thau lẫn lộn. Châu Phóng nắm chặt nắm tay, trong lòng rối thành một mớ bòng bong, rất lâu sau đó đều không nói câu nào.
Tống Lẫm từ một người bình thường trở thành tổng tài công ty được lên sàn, trợ lý nhỏ của Châu Phóng hoàn toàn trở thàn fans cuồng của Tống Lẫm. Hiện giờ công ty không nhận đợt góp vốn đầu tư thứ hai, trong cuộc hội nghị cấp cao có hắn, hắn đã biết rõ ràng hướng đi mới của Châu Phóng, vốn trong lòng hắn rất cao hứng. Nhưng lúc này Tô Dữ Sơn lại phô trương thanh thế đặt hàng lớn như thế, Trợ lý liền cảm thấy rối rắm.
"Châu Tổng, làm thế có được không, nếu như Tống Tổng biết sẽ nghĩ thế nào đây?"
Câu nói "hắn đối với em không tín nhiệm như thế" vẫn còn dư âm trong lòng, khiến Châu Phóng càng nghĩ càng khong thoải mái, trợ lý nhắc tới Tống Lẫm cũng là những lời này khiến Châu Phóng càng cảm thấy bực bội.
"Như vậy có gì không tốt?" Châu Phóng liếc trợ lý một cái, bực bội nói "Ai muốn mua thì mua, tôi ngồi kiếm tiền, có gì không tốt?"
"Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?" Châu Phóng nhíu mày "hắn coi tiền như rác thêm nữa càng tốt."
Sự tình quả nhiên như Tô Dữ Sơn dự đoán, lời trợ lý nói cũng hoàn toàn chính xác.
Tin tức Tô Dữ Sơn đặt mua trang phục hai mùa xuân hạ của YiMi số lượng lớn rất nhanh truyền khắp giới thương nghiệp. Tống Lẫm vừa đi công tác quay về liền tìm Châu Phóng.
Bắt tay giảng hòa, ấm áp ngọt ngào gì đó, chậc, hai người họ hòa bình nhất, chính là lúc ở trên giường.
Nói đến chuyện làm ăn, chính là quyển sổ nợ rối tinh rối mù.
Buổi chiều Châu Phóng muốn đến công xưởng, vốn không muốn gặp Tống Lẫm, nhưng ngẫm lại, lỡ không gặp hắn, không chừng hắn còn tưởng tượng đến lên tới cung trăng. Tuy rằng vội đến chân không chạm đất, cô vẫn bớt thời giờ đến gặp Tống lẫm một chút.
Tống Lẫm biết cô muốn đến công xưởng, lái xe đưa cô đi, hai người mấy ngày không gặp, vất vã lắm mới gặp nhau, cũng chỉ có thể ngồi trong xe nói chuyện. Châu Phóng ngẫm lại, cũng thật sự chua xót.
Trong tình yêu, cô lại biến thành một tên ăn mày xin xỏ cảm tình.
Vẻ mặt Tống Lẫm nghiêm túc, không thèm nhìn Châu Phóng lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói "Tôi biết em chỉ nhận đợt rót vốn đầu tiên, tài chính kế tiếp em cần, tôi cho em. Cắt đứt liên lạc với hắn đi."
Tống Lẫm thông qua khóe mắt thấy vẻ mặt Châu Phóng có chút rối rắm. Hắn mới vừa xuống máy bay, mấy ngày rồi hắn còn không được ngủ, vừa nghe được những tin tức kia, càng cảm thấy bực bội.
Chiêu số hiện tại của Tô Dữ Sơn, đều là lúc trước hắn chơi đùa. Người phụ nữ này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận, lẽ nào cô thật sự không có tình cảm sao? Ai đến cũng không cự tuyêt, trước đây hắn mua hàng của cô, hai người liền lăn lộn điên đảo trên giường, vậy còn Tô Dữ Sơn? hắn mua nhiều như thế, lẽ nào cô muốn nghênh hắn trở thành nhập mạc chi tân(*)?
(*) nhập mạc chi tân : những người có quan hệ thân cận.
Tống Lẫm càng nghĩ càng giận, hận không thể giẫm mạnh chân ga, cùng cô đồng quy vu tận.
Châu Phóng vốn muốn giải thích, nhưng vừa nghe hắn nói như thế, lại nghĩ đến lời Tô Dữ Sơn, trong lòng thất vọng vô cùng.
Tô Dữ Sơn dám dùng loại chiêu số kém cõi thế này, chính là do nắm rõ được tính cách của Tống Lẫm.
Có lẽ Tô Dữ Sơn và Tống Lẫm mới là chân ái, hắn hiểu rõ Tống Lẫm như thế, Châu Phóng thực không sánh bằng.
Châu Phóng lạnh lùng cười nhạo một tiếng, nhìn sang Tống Lẫm, ánh mắt không che giấu được sự thất vọng "Mặt không để trên đầu, còn có thể để ở đâu? Lột ra sao?"
Khẩu khí không kiên nhẫn của Châu Phóng làm cho chân mày của Tống Lẫm nhăn tịt lại.
"ở trong mắt em, tôi kém hắn xa như thế sao? Em gặp khó khăn không thể tìm tôi nhờ cậy sao? nhất định phải tìm hắn mới được?"
"tôi tìm hắn khi nào? Đây là do hắn tự mình tìm tới cửa!" Châu Phóng tức giận trừng Tống Lẫm "Hơn nữa, nếu tìm anh, đến lúc đó anh bị rút rỗng ruột, anh lại quay lại trách tôi!"
"Châu Phóng, em quá xem thường tôi!"
Châu Phóng biết hắn lại nổi lên cái thứ lòng tự trọng của đàn ông không thể nào hiểu nổi nữa. Cô càng nghĩ càng cảm thấy hắn vô lý, căn bản không cho người ta cơ hội giải thích, cứ như vậy liền rơi vào cái bẫy của Tô Dữ Sơn, nghĩ đến đó cô cũng lười giải thích, loại trực nam ung thư này, để cho hắn ngu chết đi.
"Dừng xe, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi muốn đi công xưởng."
Tống Lẫm không những không ngừng xe, còn giẫm chân ga gia tốc, hắn khóa cửa xe, Châu Phóng không có cách nào mở cửa.
"Tống Lẫm, anh muốn kiếm chuyện hả?"
"Tôi nói" Tống Lẫm dùng thái độ cứng rắn lập lại "Không được hợp tác với hắn. Tiền em muốn, chỉ cần tôi có, tôi đều cho em."
Tống Lẫm càng nói càng khó nghe, Châu Phóng nhịn không được hừ lạnh một tiếng "Anh bây giờ muốn lấy tiền ép tôi?" (nguyên văn là tạp, nghĩa là xây)
"Tôi chỉ hy vong chúng ta sẽ không vì người không liên quan mà cãi nhau."
"Các người muốn chó cắn chó là chuyện của các người, đừng có ngộ thương tôi. Tôi không muốn nhận tiền của Tô Dữ Sơn, cũng không muốn nhận tiền của anh! Tôi không có nhận tiền đầu tư đợt hai của hắn, anh hẳn cũng rõ ràng. Tôi muốn làm cái gì, sẽ dựa vào cách của tôi để đạt được, không cần anh quan tâm."
Không khí giương cung bạt kiếm trong xe rốt cuộc cũng giảm bớt một ít, hai người đều không nói nữa, có điều qua cơn thịnh nộ vừa rồi, đều đâm vàng lòng hai người họ một cái gia.
"Châu Phóng, ban đầu em thản nhiên nhận trợ giúp của tôi như thế, hiện tại vì sao lại quay 360 độ không muốn nhận nữa?" Tống lẫm vẫn luôn khó hiểu, tại sao người phụ nữ này lại cự tuyệt hắn "Em sợ bị tôi liên lụy đúng không? Tôi không đáng được em tín nhiệm ư?"
Giọng điệu của Tống Lẫm bình tĩnh trở lại, tâm tình Châu Phón cũng nương theo đó mà bình tĩnh.
Châu Phóng xoắn xuýt bàn tay, cô gằn từng chữ mà nói "Bất luận kẻ nào tôi cũng không tin, tôi chỉ tin bản thân tôi."
Tống Lẫm cười cười, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Châu Phóng "Tôi là "bất luận kẻ nào" sao? Châu Phóng?"
Châu Phóng mím môi "Là anh dạy tôi, trên thương trường, lục thân không nhận."
"Phanh---" Chân hắn giẫm mạnh chân ga, Tống Lẫm càng lái càng nhanh, hướng thẳng đến cao tốc....
Từ lúc lên xe, Châu Phóng chỉ biết cãi nhau với Tống Lẫm, cũng không có chú ý đường đi, đến lúc cô kịp phản ứng, xe đã hoàn toàn rời xa thành phố, vừa ngản đầu lên thấy bảng chỉ đường đi huyện nhỏ khiến Châu Phóng khϊếp sợ.
Cũng không biết từ khi nào, xe của Tống Lẫm đi lệch đường dự kiến, vốn muốn đi đến khu công nghiệp chỗ nhà xưởng của Châu Phóng. Bây giờ lại bị Tống Lẫm chở đến huỵen thành, một cái ở hướng nam, một cái ở hướng bắc. Vốn dĩ từ trong thành phố đi công xưởng chỉ có nửa giờ, bây giờ đi ngược đường thế này, muốn đến nhà xưởng phải mất một tiếng rưỡi.
Xe rẽ khỏi cao tốc, tiến vào thị trấn, bên ngoài cửa sổ xe là khu chợ huyện người đến người đi.
Xe Tống Lẫm dừng ở bến xe đối diện khu chợ.
"Xuống xe." Tống Lẫm không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, thái độ lạnh nhạt. Hắn mở khóa cửa xe, còn thúc giục "Nhanh lên."
Châu Phóng vừa rồi còn nằng nặc đòi xuống xe, lúc này lại khoanh tay ngồi bất động "Không xuống, tôi điên rồi mới đi xuống."
Tống Lẫm tháo dây an toàn, rướn người mở cửa xe bên phía Châu Phóng, dùng cả tay lẫn chân đẩy cô ra khỏi xe.
Hắn nghiên đầu đối diện Châu Phóng mang vẻ mặt muốn gϊếŧ người "Tự mình ngẫm lại cho tốt, tôi rốt cuộc là gì của em!"
Nói xong cũng không thèm quay đầu, lái xe một mạch rời đi.
Nhìn cái đuôi xe cũng kiêu ngạo của Tống Lẫm, Châu Phóng tức đến giậm chân.
Cãi nhau một tiếng liền đưa cô đến huyện thành cách xa công xưởng, loại hành vi này thật sự đáng đánh. Châu Phóng tức muốn hộc mau, nhịn không được mắng to.
"Mịa! Họ Tống! Anh là học sinh tiểu học sao?"