Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 20

Đối với uy hϊếp của Tống Lẫm, Hoắc Thần Đông chẳng sợ chút nào, hắn nhếch miệng, trong mắt xuất hiện địch ý, lạnh lùng nói "Những lời này hẵn là tôi nói với Tống tiên sinh."

Trong trường hợp ba người cứ giằng co thế này, người bị kẹp ở giữa là Châu Phóng hiển nhiên là xấu hổ nhất. Cô kéo kéo cánh tay bị Hoắc Thần Đông năm lấy, dùng sức mãi mà cũng không rút lại được. Không có biện pháp nào khác đành phải quay đầu đẩy Tống Lẫm, cánh tay của hắn ôm lấy cô còn chặt hơn cả đai an toàn trên ô tô, đẩy không ra.

"Đau." Châu Phóng càng nghẹn càng cảm thấy không thở nổi, không thoải mái rên một tiếng.

Nghe thấy một tiếng này, hai người đàn ông có phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau.

Hoắc Thần Đông thấy chân mày Châu Phóng nhăn chặt lại, theo bản năng buông lỏng tay, tiến đến gần sát cô hỏi "Sao vậy?"

Mà cái kẻ đang ôm cô gắt gao kia, chân mày trước sau nhăn chặt, thấy Hoắc Thần Đông đến gần liền xoay người một cái, dùng cái lưng rộng lớn của hắn ngăn Hoắc Thần Đông đến gần Châu Phóng. Hành động thế này có khác quái gì mấy con sư tử đực chia lãnh thổ đâu hả?

Châu Phóng khó chịu trừng mắt liếc hắn, bàn tay dùng sức đập vào ngực hắn "Tôi nói tôi đau."

Tống Lẫm nhìn chằm chằm Châu Phóng, bên trong đồng tử đen như mực tựa như có một ngọn lửa giận đang bừng cháy, hừng hực thiêu đốt người đối diện. Hắn nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng liếc cô một cái "Chịu đựng."

Cửa thang máy lại mở ra, hai người nữa bước đến, thấy tình trạng của ba người họ, bắt đầu kinh ngạc thì thầm. Ngay lúc này lại đến thêm vài người, thấy Hoắc Thần Đông liền nhiệt tình chào hỏi.

"Hoắc Thống Đốc, thật trùng hợp, tới ăn cơm hả?"

Hoắc Thần Đông lạnh lùng nhìn thoáng qua Tống Lẫm, lại nhìn thoáng qua Châu Phóng, cuối cùng xoay người san chỗ khác, mỉm cười chào hỏi "Triệu tổng, thật trùng hợp."

...

Mắt thấy người đến ngày càng nhiều, Tống Lẫm vẫn ôm Châu Phóng như thế, Châu Phóng cũng có chút xấu hổ, đã dùng sức dẫm vào chan hắn mấy lần nhưng hắn lại chẳng hản ứng gì cả. Thịt trâu cũng không dày như da thịt hắn (nguyên văn là thịt chó nhưng mị thấy thịt chó có dày méo đâu.)

Tống Lẫm nhìn thoáng qua bốn phía, ôm lấy bả vai Châu Phóng, không nói một lời liền kéo cô ra bên ngoài.

"Đi" Một từ quyết đoán, bá đạo đến chân thật đáng tin.

Không đợi Châu Phóng phản ứng lại, Tống Lẫm đã mạnh mẽ lôi cô khỏi hiện trường.

Đều là người có uy tín danh dự, Hoắc Thần Đông cần phải duy trì phong độ nên có. Người bên cạnh đều nhìn chằm chằm ba người bọn họ, nếu lại dây dưa sợ là sẽ truyền ra vài lời đồn đãi không hay. Hẳn là Hoắc Thần Đông không muốn trở thành trung tâm đề tài, không có đuổi theo.

Tống Lẫm dùng khí lực thật lớn mà túm lấy tay Châu Phóng, bộ dạng như ăn thuốc nổ. Biểu tình kia, thần thái kia, Châu Phóng cảm thấy hắn chính là đạo tặc chuyên lừa bán phụ nữ.

Đi nửa ngày mới đến cầu thang thoát hiểm, thấy chung quanh không có ai, Châu Phóng phẫn nộ gạt tay hắn ra "Buôn tay!"

Lúc này Tống Lẫm cũng nghe lời buông tay cô ra, không có lại bá đạo làm theo ý hắn.

Châu Phóng xoa cánh tay bị nắm đỏ lên, tức giận trừng mắt với Tống Lẫm.

Thật ra cô từ trước đã từ cửa thang máy bóng loang như gương nhìn thấy bóng dáng của hắn. Lúc cô trả dây chuyền cho Hoắc Thần Đông hắn đã đến rồi, nhưng mãi đến lúc Hoắc Thần Đông động tay hắn mới đi đến.

Châu Phóng liếc Hoắc Thần Đông một cái, không hề khách khí mà mỉa "Nếu như muốn xem náo nhiệt, sao lại không xem kết cục?"

Tống Lẫm tựa người vào cửa thoát hiểm, lại khôi phục bộ dạng thường ngày, thần bí khó lường, chẳng biết hắn nghĩ cái quái gì trong đầu.

Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, so với bộ dạng cao cao tại thượng khí định thần nhàn thường ngày có chút bất đồng, hắn giờ phút này dường như có chút nóng nảy táo bạo. Đối với những lời mỉa mai của Châu Phóng, hắn cắm tay vào túi quần, tầm mắt lơ đễnh nhìn sang hướng khác, thật lâu mới trả lời "không biết vì sao, thấy hắn muốn ôm em, cảm thấy không thoải mái."

Châu Phóng sững người. Cô không ngờ rằng Tống Lẫm sẽ trả lười như thế, những lời này hoàn toàn chệch hướng với tưởng tượng trong lòng cô, khiến cô có chút không biết phải làm thế nào.

Châu Phóng trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khoảnh khắc đó, cô dường như ngừng hô hấp, chỉ có quả tim đập thinh thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Châu Phóng ngẩng đầu, trừng mắt với Tống Lẫm, mãi một lúc lâu sau chỉ nặn ra nổi hai chữ:

"Thần kinh!"

--

Tống Lẫm không biết cách giữ chân người khác.

Trong ấn tượng của hắn, người phụ nữ này luôn hấp tấp, nói đến là đến, nói đi là đi. Điều này khiến cho Tống Lẫm có du͙© vọиɠ khống chế cực kỳ mạnh mẽ thường xuyên cảm thấy hụt hẫn.

Mắng xong hai chữ "thần kinh", Châu Phóng sửa sang lại quần áo, vác túi xách muốn đi.

"Tôi đi đây, còn có tiệc."

Để lại cho hắn một bóng dáng không lưu luyến chút nào.

Tống Lẫm trầm mặc trở về, không bao lâu thì gặp được thư ký đang đi tìm hắn.

Thư ký nói "Tống tổng, thời gian sắp đến rồi, ngài nên xuất hiện."

"ừ" Tống Lẫm sửa lại vạt áo vest, trên mặt không có biểu tình gì cả.

Thư ký an tĩnh đi bên cạnh Tống Lẫm, dẫn đường cho hắn, hắn đi hai bước lại đột nhiên ngừng lại.

"Hôm nay ngoại trừ bửa tiệc của chúng ta, còn có ai ăn cơm ở đây?"

Thư ký đã đi theo Tống Lẫm nhiều năm, sớm đã thành tinh, không cần Tống Lẫm nhiều lời, cũng không cần nói tên, hắn liền biết Tống Lẫm đang hỏi ai.

"Châu tổng hẳn là vì Quách Thống Đốc mà đến."

Tống Lẫm nhíu mày "Quách Thống Đốc quản lý hoạt động tín dụng?"

"đúng vậy" Thư ký gật đầu, thái độ khiêm tốn, nói tiếp " Quách Thống đốc đã từng theo đuổi Châu Tổng, Châu tổng trực tiếp từ chối, Quách Thống đốc vẫn luôn canh cánh trong lòng."

Quách Thống đốc này cũng xem như nổi danh trong giới, đã vào trung niên, tai to mặt lớn (nghĩa đen luôn), sau khi ly hôn vẫn chơi bời trác tán bên ngoài. Tật xấu lớn nhất là háo sắc, tìm hắn xin vay, hối lộ mỹ nữ lần nào cũng linh. Lấy tính cách thanh cao của Châu Phóng kia, bị Quách Thống đốc theo đuổi, không khó để tưởng tượng cô nàng nói khó nghe bao nhiêu.

Người phụ nữ này ưu thế khách không có nhưng diện mạo cũng xem như xinh đẹp, do xuất thân, công việc, khí chất so cùng những người phụ nữ lấy thân đổi tiền kia hoàn toàn không giống nhau. Tuy là các ông chủ lớn trong giới nhìn quen mỹ nhân, cũng sẽ không thiếu người bị cô hấp dẫn.

Cô thật sự muốn cùng tên Quách Thống đốc kia ăn cơm? Là ăn cơm hay là ăn cô?

Tống Lẫm khoanh tay mà đứng, giọng nói trầm thấp "đi tra một chút, ở phòng nào."

--

Nói thật, nếu bàn về ghê tởm, Quánh Thống đốc này cũng xem như số một số hai trong cuộc đời của Châu Phóng. Mặt bóng nhẩy dầu, bụng phệ, răng vàng như nghệ, mặc dù không hói nhưng đầu tóc thì bù xù như tổ quạ.

Châu Phóng không biết lúc trước mình làm sai cái gì mà bị nghiệp quật thế này, khoảng thời gian họ Quách kia nhiệt tình theo đuổi, khổ đau trong đó, một lời khó nói...

Lúc ấy vì cự tuyệt hắn, nói vài lời tàn nhẫn, thực sự làm người ta không còn đường lui, nhưng ngay lúc đó cô cũng không suy xét về sau, chỉ hy vọng hắn cút nhanh nhanh, nhắm mắt làm ngơ.

Hiện tại có việc cầu cạnh người ta, Châu Phóng tự nhiên ra vẻ đáng thương.

Một bàn người ngồi trong phòng ăn, đa số là người trong giới tài chính, chỉ có một ông chủ công ty địa ốc, giống như Châu Phóng, đều tới tìm Quách Thống đốc xin vay. Ngồi đây ai cũng có mục đích, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Mấy chuyện đang đàm luận kia, Châu Phóg cũng hiểu câu được câu không, cũng không rảnh mà nghe. Cô ngồi bên cạnh Quách Thống đốc, lão súc sinh đầu heo kia, lợi dụng việc uống rượu, thường duỗi tay đến chiếm tiện nghi, sờ sờ cánh tay, vỗ vỗ đùi, chỉ kém đè cô ra ngay tại bàn.

Hôm nay Châu Phóng cũng đoán được sẽ gặp tình hương này, cố ý mặc quần tây nhưng vẫn không tránh được cái móng heo của hắn.

Cắn răng chịu đựng ghê tởm, Châu Phóng còn cười tủm tỉm rót rượu cho Quách Thống đốc, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười giả lả, dốc hết toàn lực mà lá mặt lá trái (trao trở lật lọng-đây là nguyên tác, mình cũng k hiểu sao dùng câu này luôn). Cái bụng to của Quách Thống đốc vì uống nhiều rượu mà căn phình ra như cái trống đình, chụp lấy cánh tay đang muốn rót rượu của Châu Phóng, vẻ mặt mê say mà nói "Tôi đi WC, lát nữa quay lại sẽ uống tiếp."

Châu Phóng cố giữ nụ cười trên mặt, bàn tay dùng sức rút ra, thoát khỏi kiềm chế của Quách Thống đốc.

Trên tay dính dính, tựa như vừa sờ phải con sên, Châu Phóng cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Quách Thống đốc đi WC, Châu Phóng được một lúc xả hơi, rót một ly nước lọc uống.

Một bàn người nhàn nhạt trò chuyện, không khí thân thiện. Chính lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, mọi người theo bản năng ngẩng đầu, đều sửng sốt mà im lặng.

Phục vụ mặc sơ mi trắng, váy đen dẫn người vào cửa.

Cộp, cộp, cộp.

Giày da kiểu dáng phục cổ đạp trên sàn cẩm thạch, phát ra âm thanh đều đều, mỗi bước đi đều thật ổn định. Người tới thong thả đi vào, trên mặt là ý cười sâu xa khiến người ta nhìn không hiểu.

"Tống tổng? Không biết ngọn gió nào có thể đưa Tống tổng đến?" Trên bàn có người nhận ra người đến, lập tức cười tủm tỉm đứng lên " Tống tổng chắc là vừa uống xong ở chổ khác?"

Tống Lẫm vắt cà vạt và áo vest trên cánh tay của mình, nửa người trên chỉ có một chiếc sơ mi trắng, hai cái cúc áo trên cùng đã bị cởi ra, lấp ló lộ ra một phần lòng ngực tráng kiện, nhìn qua trong sáng thanh thản.

"Tương thỉnh không bằng nhẫu nhiên gặp được" Tống Lẫm vô cùng tự nhiên mà đi đến, nhìn thoáng qua mọi người, mỉm cười "Cùng nhau?"

Biểu tình kia rõ ràng không cho phép cự tuyệt, vậy mà lại cố tình sử dụng ngữ khí dò hỏi. Ai dám cự tuyệt hắn? Hắn chính là Tống Lẫm! Mọi người dĩ nhiên là niềm nở đón tiếp.

Châu Phóng bĩu môi, bất mãng trừng hắn.

Đáng xấu hỗ, thực sự đáng xấu hổ.

Tống Lẫm giả vờ nhìn quanh, cuối cùng nhìn thoáng qua ghế trống bên cạnh Châu Phóng, lập tức bước đến.

Châu Phóng nhìn thấu mục đích của hắn, trên đường hắn đi đến vẫn dùng mắt ra hiệu ý bảo hắn đừng đến đây, nhưng hắn lại giả vờ không thấy, mỉm cười mà lại tựa như Diêm La Vương giáng xuống, bước đến.

Tống Lẫm vừa đυ.ng vào lưng ghế đã bị tay Châu Phóng chặn lại. Cô chỉ vào áo vest treo trên lưung ghế, lễ phép nói "Nơi này có người."

Tống Lẫm híp híp mắt, trực tiếp đem áo vest ném sang ghế bên cạnh, sau đó tự nhiên ngồi xuống.

Người xung quanh nhìn thấy cử chỉ này, ánh mắt lộ ra vẻ suy đoán, Tống Lẫm nhếch môi cười, nói tựa như thật "Gần đây có hợp tác với Châu tổng, có vài việc muốn hỏi."

Cả bàn chỉ có một người phụ nữ, mặc kệ Tống Lẫm hỏi việc công hay là việc tư, từ khi Tống Lẫm ngồi vào chõ cạnh Châu Phóng, trong lòng mỗi người đều suy đoán ra tám vạn khả năng ròi. Sau bửa cơm này thật không biết bên ngoài có bao nhiêu lời đồn bay đầy trời.

Châu Phóng càng nghi càng giận, đôi tay gắt gao nắm chặt mới có thể khắc chế xúc động muốn đứng dậy lật bàn nổi điên. Tuy rằng trong lòng cô đã mở ra một cai spháp trường lăng trì Tống Lẫm một vạn lần, nhưng lúc mọi người nhìn cô, cô vẫn duy trì mỉm cừi.

Loạn một chút, trong phòng lại quay về bầu không khí thân thiện trước đây. Thấy ánh mắt mọi người không để ý đến hai người nữa, Châu Phóng nhỏ giận hung tợn chất vấn Tống Lẫm "Anh cố ý quấy rối?"

Tống Lẫm khí định thần nhàn nhìn Châu Phóng nổi giận, hắn nhẹ nhàng lắc ly rượu, nhấp một ngụm lại buông ly xuống, liếc cô một cái "Tôi ăn no rửng mỡ?"

"Anh nói không cố ý ai tin? Tôi tìm Quách Thống đốc có việc, chỉ có cơ hội như thế này. Nhiều chỗ trống như thế, anh lại nhất định chiếm vị trí của hắn, lát nữa hắn về tôi biết làm sao?"

Tống Lẫm thả lỏng thân thể, dựa vào lưng ghê, biểu tình vẫn ung dung như thế "lát nữa hắn quay lại, em nhườn chỗ của em cho hắn là được, cơ hội tốt để bợ đít đấy."

Châu Phóng bị hắn chọc giận "Vậy tôi ngồi chỗ nào?"

Tống Lẫm nhướn mày, nhìn chằm chằm Châu Phóng, cuối cùng vỗ lên cặp đùi săn chắc của mình "Ngồi trên đùi tôi?"