Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 18

Không biết Tống Lẫm có tức muốn hộc máu không, Châu Phóng không nhìn ra nổi cảm xúc gì từ trên khuôn mặt liệt của hắn, hắn vẫn luôn duy trì phong độ, lúc xoay người đi mở cửa, dù là biểu tình hay là động tác đều có vẻ bình tĩnh vô cùng.

Có lẽ là đèn hành lang quá chói mắt, Châu Phóng cảm thấy mọi thứ trước mắt mình như đang xoay vòng, càng xoay càng chóng mặt, lỗ tai cũng càng ngày càng nóng lên. Tuy rằng mắt cô đã mơ hồ, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ. Cô luôn quật cường như thế, không muốn lộ ra dù chỉ một ít mềm yếu ở trước mặt hắn.

Mãi đến lúc nghe được tiếng đóng truyền ra từ của nhà Tống Lẫm, thân thể vẫn luôn dựa vào tường của cô rốt cuộc không kiên trì nổi nữ, dần dần trượt xuống...

Châu Phóng cảm thấy cả người nóng rực, bao nhiêu năm rồi chưa bệnh thảm thế này nhỉ?

Lần yếu ớt như thế này trước mặt người khác là khi nào nhỉ? Năm 2009?

Khi đó Châu Phóng còn đang học kỳ 2 năm 3, thời gian rảnh rỗi dần dần nhiều lên, chương trình học cũng không dày đặc như hai năm trước. Có điều không ai dám lơi lỏng, bởi vì năm tư mới là đại boss, thực tập, luận văn tốt nghiệp, đây là quy trình học chính quy bắt buộc phải trải qua. Nếu muốn tiếp tục học lên thì còn phải chuẩn bị thi thạc sĩ, muốn du học cũng bắt đầu làm Gre test (Granduate Record Examination- kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét nhập học sau đại học Master hoặc PhD ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội ở Mỹ).

So với hai cô bạn cùng phòng, cả quá trình học đại học của Châu Phóng đều lo chuyện yêu đương. Trường học quy định anh văn cấp 4, Châu Phóng thi hai lần mới đỗ. Đa số các kỳ thi đều dựa vào Hoắc Thần Đông ôn thi trước cho cô, mấy cái thực tập, luận văn đều là do Châu Phóng làm nũng, Hoắc Thần Đông liền viết cho cô. Thái độ học tập như thế này mà còn chưa rớt môn, điều này khiến cho Châu Phóng rất đắc ý. (tao tứk á, đại học t học sml mới qua mà mẻ qua nhẹ nhàng như này.)

Châu Phóng phải thừa nhận, lúc đó cô đã sa đọa đến không nói nên lời.

Tần Thanh từng cười cô "Nhìn bộ dáng sâu gạo của mày xem, lỡ Hoắc Thần Đông nhà mày không thèm mày, tao sợ đi ra đường làm ăn xin mày cũng không đủ tư cách."

Hoắc Thần Đông rất hiếu học, học kỳ hai năm ba liền bắt đầu chuẩn bị du học, Châu Phóng rốt cuộc ý thức được Hoắc Thần Đông nói muốn ra nước ngoài không phải là nói đùa, mà là một kế hoạch nhất định phải thực thi.

Châu Phóng lo yêu đương đến mức mê muội, chờ cô ý thức được thời điểm cô cần phải độc lập, bên cạnh ngoại trừ Hoắc Thần Đông và Tần Thanh, không còn người bạn nào khác để cô có thể tâm sự.

Nhà Châu Phóng mở xưởng quần áo, từ nhỏ đến tuy không nhiều nhưng tiền căn bản là không thiếu, học trường học luôn là tốt nhất, tới lúc thi đại học cũng thuận lợi vào được trường tốt nhất, trở thành bạn học của Hoắc Thần Đông, mặt dàu theo đuổi cuối cùng tóm được nam thần học đường... Cô tựa hồ chưa từng trải qua suy sụp bao giờ, cho nên cô thật sự không thể tiếp thu nổi Hoắc Thần Đông cứ thế mà đi. Hắn đi rồi thì cô biết phải làm gì đây?

Bởi vì chuyện Hoắc Thần Đông đi du học, hai người cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Ngay từ đầu Hoắc Thần Đông còn chịu khó giải thich, trấn an, lúc sau vừa chịu áp lực của Gre test vừa bị Câu Phóng ép, Hoắc Thần Đông rốt cuộc bùng nổ. Sau một lần khắc khẩu kịch liệt, hai người nóng giận mà nói lời chia tay.

Nói thật, khi đó Châu Phóng cũng không ý thức được hai người họ đã chia tay, bọn họ ở bên nhau đã nhiêu năm, bị Tần Thanh gọi là râm nữ, Châu Phóng cũng đã cùng Hoắc Thần Đông lăn lộn không ít, khi đó lần nào hắn cũng chiều cô.

Chia tay hơn nửa năm, cả hai không thèm nói chuyện với nhau, kẻ nào cúi đầu trước kẻ đó thua, Châu Phóng không muốn thua. Lúc theo đuổi Hoắc Thần Đông không biết xấu hổ, nhưng chia tay lại sĩ diện vô cùng.

Suy cho cùng, thích và yêu không giống nhau. Thích có thể không tiếc giá nào mà tranh thủ, yêu lại không thể vượt qua điểm mấu chốt.

Vì khiến bản thân đường suy nghi bậy bạ, Châu Phóng xin vào cong ty thực tập vất vả nhất, Châu Phóng vẫn luôn cà lơ phất phơ vậy mà bảo vệ luận văn tốt nghiệp đạt 98 điểm, đứng đầu cả khoa, làm cho chủ nhiệm mở rộng tầm mắt.

Năm 2010, sau khi bảo vệ luận văn, Châu Phóng không hề gặp qua Hoắc Thần Đông. Nghe nói hắn đang chuẩn bị phỏng vấn, nhà hắn đăng ký cho hắn mấy lớp tập huấn chuẩn bị phỏng vấn, mấy tháng đấy hắn đều ở Bắc Kinh.

Nghe đến đấy, Tần Thanh tức điên, lải nhải bên tai Châu Phóng.

"Hai người ở bên nhau lâu như thế, làm sao Hoắc Thần Đông có thể tàn nhẫn như vậy? Nói chia tay là chia tay ngay, không liên hệ luôn? Hắn là đàn ông, lui một bước sẽ chết hả?"

Tâm Châu Phóng lạnh như nam cực.

Quý tốt nghiệp, người trong nhà đến dọn đồ đạc của Châu Phóng mang về nhà.

Sau khi trở về, Châu Phóng liền bị bệnh, sốt cao mãi không giảm, dọa sợ ba mẹ cô, mang cô chuyển hết bệnh viện này đến bệnh viện khác đều không rõ là bệnh gì. Mỗi ngày Châu Phóng đều sốt đến mơ hồ, suy yếu đến mức nước cũng uống không được.

Thời điểm thống khổ nhất, cô bỏ xuống rụt rè và tôn nghiêm, gọi điện thoại cho Hoắc Thần Đông.

Cô nghĩ, đoạn tình cảm này, nhất định là cô yêu sâu đậm hơn cho nên luôn là cô, một lần lại một lần không biết xấu hổ mà cúi đầu.

Điện thoại đổ chuông, rất nhanh liền được người ta nghe, Châu Phóng hít sâu một một hơi, cắn răng không cho bản thân bật khóc, chỉ là nhẹ giọng hỏi người ở đầu dây bên kia "Anh đang ở đâu?"

"Bắc Kinh"

Châu Phóng cẳn môi, hỏi lại "Anh có thể quay về không? Hoắc Thần Đông, em bệnh rồi, rất khó chịu."

"Sao lại như thế?"

"Sốt rồi, mãi không giảm."

Bên kia trầm mặc một lúc, Châu phóng nắm chặt tay, thầm đếm trong lòng một, hai, ba... đếm đến hai mươi tám, Hoắc Thần Đông mới đáp.

"Thật ư? Không phải gạt anh quay lại?"

Châu Phóng chưa bao giờ biết, nước mắt con người ta có thể không có dấu hiệu gì mà tựa như vòi nước hỏng cứ thế tuông ra.

Hoắc Thần Đông còn nói tiếp "Anh tạm thời chưa quay về, ngày mai vẫn còn môỵ buổi phỏng vấ. Em cũng biết anh muốn học tiếp ở Ivy League, lần phỏng vấn trước anh không đạt, cơ hội lần này rất quan trọng với anh. Châu Phóng, em có bệnh nghiêm trọng thật không? Kiên trì hai ngày nữa được không? Hai ngày sau anh sẽ quay về."

Châu Phóng nằm trên giường, mỗi lần chớp mắt, trong hốc mắt liền tuông ra nước mắt như mưa, tựa như suối đầu nguồn vĩnh viễn không khô cạn.

Rất lâu sau đó, Châu Phóng nghe được âm thanh chết tâm của mình.

"Hoắc Thần Đông, tôi chúc anh được như ước nguyện."

...

Đã nhiều năm như thế, cô từ một cô nhóc vừa mới tốt nghiệp biến thành bộ dáng không gì phá nổi, nỗi thống khổ trong quá trình đó có bao nhiêu, chỉ mình cô biết.

Đầu óc choang váng, cô mơ rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, từ trong nhà đến công ty, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, từ mối tình đầu ngọt ngào đến buồn bã mất mát... Cô không nhớ rõ mình có khóc hay không, chỉ biết đến lúc tỉnh lại, khóe mắt của cô dường như ươn ướt.

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là hai màu đen trắng quen thuộc, rèm cửa màu xám khiến cho căn phòng càng lạnh thêm vài phòng, tổng quan phong cách tựa như khách sạn. Nội thất rõ ràng tương tự nhà của Châu Phóng, nhưng cô đa phần là chọn tông màu ấm áp, khiến trong nhà cảm thấy thư sướиɠ vui vẻ, mà Tống Lẫm, đồ vật cùng phong cách với người, bộ dạng người lạ chớ gần.

Xoay xoay khớp cổ, cái lưng cô hơi đau một tí. Tối qua hẳn là ra rất hiều mồ hôi, trên da cảm thấy dính dính rất không thoải mái, thân thể mỏi mệt tới mức dường như sắp rụng ra thành từng mảnh, cố mấy lần vẫn không ngồi dậy nổi, cuối cùng là Tống Lẫm vẫn luôn ngồi bên cạnh đỡ cô lên.

Hắn vẫn còn mặc áo sơmi của đêm qua, anh tĩnh mà ngồi ở mép giường, hốc mắt cũng thâm đen do thức suốt đêm. Tay hắn đặt trên trán Châu Phóng, cặp lông mày vẫn luôn nhăn tít dần dần gian ra, dường như hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Hạ sốt rồi" Dáng vẻ của hắn ôn nhu như thế, hắn hỏi "Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Châu Phóng cảm thấy hình ảnh trước mắt có chút không chân thật.

Cô đã từng hy vọng mình được đối đãi như thế biết bao nhiêu lần, nhưng cô chờ, chờ mãi vẫn không chờ được người như thế.

Sau đó cô trải qua thiên chuy bách luyện, trở thành Châu Phóng hôm nay.

Châu Phóng bình tĩnh nhìn Tống Lẫm một cái, lắc lắc đầu "không có việc gì."

Tống Lẫm đứng lên, mang một ly nước đến cho Châu Phóng "Đói bụng rồi chứ? Muốn ăn cái gì?:

Ngữ khí nói chuyện của hắn, bình thường đến mức tựa như hai người chưa từng phát sinh mâu thuẫn khiến Châu Phóng dường như cảm thấy, trận cãi nhau đêm qua chỉ là một giấc mộng.

Châu Phóng xoay đầu đi, không biết nên đáp cái gì cho phải, cuối cùng lựa chọn im lặng. Nhưng cô cả đêm phát sốt, một hạt cơm cũng không ăn, bụng ùng ục kêu lên một tiếng, hoàn toàn bán đứng cô.

Tống Lẫm cũng không có biểu diễn trù nghệ trước mặt Châu Phóng. Từ khi tiến vào phòng bếp đến lúc bưng đồ ăn lên chỉ tốn có hai mươi phút. Mì kiều mạch màu đỏ bordeaux, cải thìa xanh mượt mà, hai quả trứng ốp-la vàng trắng rõ ràng, mùi hương lan tỏa ra tứ phía, tô mì nghi ngút khói đến trước mặt Châu Phóng, đôi mắt cô dường như bị hơi nóng xông cho đỏ lên.

Châu Phóng không phải loại phụ nữ thích ra vẻ, được chăm sóc một đêm, miễn là người hiển nhiên sẽ cảm động, nhưng phần cảm động này chưa đủ để cô đánh vỡ nguyên tắc của bản thân.

Khoang miệng đắng ngắt, Châu Phóng ăn vào cũng chẳng có hương vị gì, chỉ chầm chậm mà ăn. Tống Lẫm nhìn cô một cái, đi ra tủ lạnh tìm nửa ngày mới tìm được một lọ dưa chuột muối chua đưa cho Châu Phóng. Châu Phóng cũng không khách khí, đồ vừa đến nơi đũa đã duỗi ra, không thể không nói, dưa chuột kia chua đến mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ Châu Phóng ăn nhiều hơn.

Ăn cạn tô mì, Tống Lẫm nãy giờ vẫn giữ im lặng rốt cuộc đánh vỡ loại trầm mặc quỷ dị giữa hai người.

"Cuộc đời này của em, có mục tiêu nhất định phải thực hiện không?" Ngữ khí bình thường tựa như đang nói chuyện trong nhà.

Châu Phóng dùng chiếc đũa chọc chọc vào sợi mì, nghiêm túc nói "Lúc mười mấy tuổi, muốn tìm người đàn ông tốt, sau này làm thiếu phu nhân. Sau này phát hiện đàn ông còn không đáng tin bằng con chó, nên từ bỏ rồi."

"Hiện tại thì sao? Một người phụ nữ không có áp lực kinh tế như em, sao lại phải ngày ngày ở bên ngoài uống rượu xã giao?"

"Kiếm tiền nhiều một chút, ba mươi lăm tuổi về hưu, nuôi tiểu bạch kiểm (trai bao), để bọn họ cung phụng tôi như thái hậu vậy."

Tống Lẫm chép miệng cười cười, không mấy kinh ngạc, chỉ ngắn gọn đánh giá "Mục tiêu này của em thật sự to lớn."

Đây cũng không phải là hiện trường tìm kiếm tài năng, Tống Lẫm đang muốn làm cái quái gì thế này? Nói chuyện mục tiêu nhân sinh với Châu Phóng? So với đàm luận những chuyện hư vô mờ mịt như thế, đối với cô giờ phút này, những bộ trang phục "sao chép thiết kế" của quý tới càng cần cô chú ý hơn.

Thừa dịp không khí hiện tại xem như hòa hợp, Châu Phóng buông đũa, ngập ngừng một chốc mới nói "Hàng hóa lần này, anh có thể tiêu thụ giúp tôi không?"

Châu Phóng phải thừa nhận, cô đang cúi đầu trước mặt người đàn ông này.

Mặc kệ cô có ngoan cố thế nào, người đàn ông này chính là biện pháp giải quyết khó khăn trước mắt nhanh nhất. Bản gốc thiết kế là từ công ty của hắn, hủy mác đi là có thể đưa cùng hàng hóa của hắn đi tiêu thụ, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể giúp cô.

"Tôi đã từng cho em lựa chọn." Tống Lẫm vẫn bình tĩnh như thế mà nói ra, lại làm cho tia ảo tưởng cuối cùng của Châu Phóng tan biến.

Hắn nói "Bán công ty cho tôi, tôi sẽ đưa ra cái giá khiến em vừa lòng."