Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 10

Từ khi quen biết Tống Lẫm, Chu Phóng cảm thấy xác suất mình gặp được đủ chuyện xui xẻo cao lên, đang có việc gấp mà đi đường lại gặp ăn vạ.

Hành trình cả đêm hôm nay cô cảm thấy có chút quỷ dị, một mình cô lái xe, vốn muốn tham gia party của một tạp chí thời trang nổi tiếng, người ở đó đều là ông chủ lớn của các nhãn hiệu hàng đầu, những nhân vật như thế trước kia Chu Phóng với không tới, lần này người ta lại chủ động gửi thiệp mời sang cho cô, Chu Phóng không rảnh suy xét lý do liền ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi dự. Lẽ ra còn có phó tổng đi cùng cô, nhưng con anh ta đột nhiên phát sốt, cô đành phải thả người xuống.

Giống như một vòng nhân quả, A dẫn đến B, B dẫn đến C, mà C này, là kết quả mà Chu Phóng hiện tại cần đối mặt.

Chu Phóng mặc một bộ đầm trễ vai màu đen, gấp gáp xuống xe, áo khoác cũng quên mất, phía trước chiếc Golf của cô có một người đàn ông trung niên đang nằm đấy kêu to không ngừng, cô cúi đầu nhìn cản xe và cảm giác lúc phanh lại, hoàn toàn không có một chút dấu vết va chạm nào.

Biết rõ là phường ăn vạ, nhưng cô hiện tại không rảnh cùng hắn tranh luận, Chu Phóng cầm túi tiền trong xe, có chút không kiên nhẫn cùng tên ăn vạ vẫn đang nằm dưới mặt đất nói "Diễn nghiện rồi à? Tôi không rảnh phụ họa với anh, cho anh 300, mau đi đi!"

Vừa nói vừa rút từ trong túi tiền ba tờ nhân dân tệ đỏ chót.

Không ngờ người đàn ông trung niên kia da mặt thật dày, không chịu nhận cũng không chịu bỏ qua, hắn trừng mắt lên, nằm lăn lộn trên mặt đất, ồn ào hô lớn, chung quanh dần dần có người tò mò xúm lại, Chu Phóng không muốn tốn thêm thời gian, bất đắc dĩ hỏi "Anh cũng thật biết ăn vạ, anh muốn bao nhiêu, anh không nói làm sao tôi biết?"

Người đàn ông kia chống tay ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng vô lại "Tôi hình như gãy chân rồi, cô đền cho tôi 3 vạn!"

"Anh đang ăn cướp à?" Chu Phóng cầm túi tiền, đột nhiên bất động, cô nhìn thoáng qua người đàn ông kia, dường như suy tư một chút, hờ hững nói "Anh có nghe tới vụ án Dược Gia Hâm chưa?" (Dược Gia Hâm : đâm xe trúng người khác xong gϊếŧ người diệt khẩu. Trên GG có chi tiết nha mina-san)

Người đàn ông kia trừng mắt nhìn Chu Phóng, Chu Phóng lập tức nói tiếp "Xem ra anh bị tông xe rất nghiêm trọng, biết đâu gãy xương, nửa người dưới tê liệt mất rồi, tiền viện phí, chu cấp này nọ biết đâu tốn tới mấy trăm vạn, chi bằng gϊếŧ luôn đỡ tốn, bồi thường cùng lắm bốn năm mươi vạn, tiết kiệm được một đống tiền." Nói xong còn làm vẻ mặt hung ác, dường như muốn lập tức trở lại xe.

Người đàn ông kia hẳn là bị dọa rồi, lập tức nhảy dựng lên, bắt lấy Chu Phóng, cô dù sao cũng là phụ nữ, về mặt sức lực thắng không nổi.

Bụi bẩn trên người nam nhân kia dính đầy trên váy Chu Phóng, trong lòng cô kêu to không tốt, nhưng lại tránh không ra.

Ngay lúc cô không biết phải thoát thân như thế nào, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn đang giây phút dầu sôi lửa bỏng chắn trước người cô.

Eo Chu Phóng bị người kia ôm lại, cô mang dáng vẻ chật vật không chịu nổi mà ngẩn đầu, lập tức nhìn thấy vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa của Tống Lẫm, hắn còn nhàn nhã thưởng thức cảnh tượng cô túng quẫn.

"Làm sao lại bê bối như thế?"

Chu Phóng âm thầm ảo não, tại sao lần nào cũng gặp hắn ngay thời khắc chật vật như thế chứ?

Cô trừng hắn một cái "Không cần anh lo!"

Miệng vẫn cứng như thế.

Tống Lẫm người cao, sức lực lớn, nhẹ nhàn vun ra, liền đem tay của người đàn ông từ trên người Chu Phóng dời đi, hắn nhanh chống nắm tay Chu Phóng, vừa muốn đi lại bị người đàn ông kia túm chặt chân.

Tống Lẫm vung chân mấy lần nhưng vẫn không thoát được, tuy vậy hắn vẫn khí định thần nhàn mà đứng lại, từ trung túi lấy ra ví tiền, Chu Phóng theo bản năng liếc một cái, trong ví tiền một chồng giấy đỏ thật dày, quả nhiên có khí chất thổ hào.

Tống Lẩm cười khẩy, rút ra một xấp tiền, nói với tên ăn vạ kia "Ngươi muốn tiền?"

Không đợi tên ăn vạ kia trả lời, hắn đem xấp tiền kia vun ra ngoài xa, tiền mặt màu đỏ ở trên không trung bay tán loạn, người đàn ông ăn vạ kia vội vã chạy đi nhặt tiền.

Tống Lẫm nhân cơ hội này kéo Chu Phóng lên xe, nhanh nhẹn khởi động xe, giẫm mạnh lên chân ga, phóng như bay khỏi hiện trường.

Ra khỏi khốn cảnh rồi, nhưng tâm Chu Phóng vẫn lưu lại nơi hỗn loạn kia. Tống Lẫm nhìn cô ngồi ngẫn ra, vẻ mặt si ngốc, hài hước nói "Phụ nữ vẫn là không bằng đàn ông, gặp mấy tên ăn vạ liền bị dọa như thế."

Chu Phóng chậm rãi quay đầu, đôi mắt sáng rực nhìn vào Tống Lẫm, gằn từng chữ một "Tống Tổng, sau này lúc anh rải tiền, có thể trực tiếp rải vào túi tôi không?"

Tống Lẫm không ngờ Chu Phóng sẽ nói thế, gân xanh trên trán hắn trực tiếp nhảy nhót.

Trong tình huống bình thường, đối với người bình-thường, anh hùng cứu mỹ nhân như thế, không phải người phụ nữ kia sẽ sợ hãi vô cùng mà nhảy vào lòng người đàn ông sao? Đầu óc người phụ nữ này rốt cuộc là làm từ cái gì vậy?

Sau khi Chu Phóng bình tĩnh lại, cùng Tống Lẫm hàn huyên hai câu mới biết hóa ra hai người họ đi cùng một cái tiệc tối, vừa rồi Tống Lẫm xuống xe cứu Chu Phóng, tài xế của hắn vẫn luôn lái xe đi theo phía sau bọn họ. Biết điều đó, Chu Phóng thật cao hứng, chụp lấy quần áo của Tống Lẫm nói "Chúng ta thật có duyên, nhà chúng ta lại gần, lát nữa nếu như uống rượu, tài xế của anh đến đoán anh nhớ cho tôi quá giang nhá."

Tống Lẫm ghét bỏ mà run bả vai, hất tay Chu Phóng xuống "Bỏ tay ra, người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền!"

Tống Lẫm cũng chỉ muốn đùa Chu Phóng một chút, người phụ nữ này tính cách rất tùy tiện, hiển nhiên sẽ không để trong lòng, không ngờ hắn thốt ra lời này xong, ý cười trên mặt Chu Phóng hơi dừng một chút, sau một lúc lâu, chỉ nghe cô dùng ngữ điệu bình đạm nói "Tôi từng trong mắt chỉ có yêu, sau đó không còn gì cả, cho nên hiện tại trong mắt tôi cũng chỉ còn tiền. Tiền tiêu chỉ có giảm đi, sẽ không thật sự không còn nữa, mà yêu... nói không còn liền không còn."

Tống Lẫm muốn nói gì đó, hắn quay đầu lại, nhìn thấy trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Chu Phóng có chút ưu thương, không biết vì sao, khoảnh khắc đó ngực trái đã nhiều năm không có cảm giác gì của hắn bỗng dưng tựa như bị ai đó nheo, hơi đau đớn.

Sao lại giống hắn nhiều năm trước như thế chứ? Hắn cũng từng nghĩ rằng thế giới này có tình yêu, chỉ là người nghèo không có mà thôi, sau đó hắn biến thành kẻ có tiền mới phát hiện tình yêu, người giàu cũng không có.

Yêu là cái gì chứ? Sống ba mươi mấy năm rồi, hắn cũng không rõ ràng...

Đến bửa tiệc, Chu Phóng cầm ví vọt vào toilet, những trường hợp long trọng như thế này, bụi đất trên người cô thật làm người ta mất hứng. Cô vẫy vẫy vẫy ví với Tống Lẫm "Anh đi trước đi, đừng vào cùng với tôi, chúng ta không có quan hệ gì cả, lại đi cùng thật sự không biết giải thích thế nào."

Cũng không biết câu nào làm cho Tống đại gia mất hứng, hắn đột nhiên nâng đầu, dùng lỗ mũi nhìn Chu Phóng, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, phẫy tay một cái đi mất.

Nhìn bóng dáng lạnh như băng của hắn, Chu Phóng cảm thấy hơi khó hiểu, hắn có ý gì đây? Chẳng lẽ còn muốn cô kéo tay hắn đi vào? Hình ảnh kia ngẫm lại không cảm thấy đáng sợ sao?

Lau tro bụi trên người, Chu Phóng vội vã trang điểm lại, xác định bản thân không có vấn đề gì mới bước vào bửa tiệc.

Thật ra những trường hợp này Chu Phóng cũng không thêm gia quá nhiều lần, cô vốn chỉ là một tiểu thổ hào, chút tiền đó khiến cho người bình thường thèm muốn còn những kẻ có tiền chân chính, bấy nhiêu đó chưa là gì cả. Người như Tống Lẫm, trước kia cô cũng chỉ nghe trong miệng người khác mà thôi.

Cô ưởn thẳng người tiến vào bửa tiệc, hiện trường so với trong tưởng tượng còn muốn long trọng hơn, người không nhiều nhưng đều là nhân vật phong vân. Không biết dây thần kinh nào của Chu Phóng bị chập mạch, cô theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Tống Lẫm.

Biểu cảm vừa rồi của Tống Lẫm khiến cô cảm thấy mình hình như đã làm chuyện gì đó có lỗi với hắn, không biết có giận hay không. Hắn nhất định là dạng âm dương quái khí, tính khí làm người khác đoán không nổi.

Nhưng mà cô có nói sai cái gì đâu chứ? Bọn họ không có quan hệ gì cả, hắn ghét bị người khác dựa hơi, cùng hắn đi vào như thế, trong mắt người khác quan hệ của bọn họ sẽ càng thêm mập mờ.

Cô chỉ là... chỉ là không muốn chơi lại trò giả danh lừa bịp khiến hắn càng ghét mà thôi.

Chu Phónh nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy Tống Lẫm, không biết vì sao trong lòng bỗng sinh ra một chút mất mát.

Vậy cũng tốt... vốn dĩ cô đến đây là muốn giao thiệp, kết bạn, bàn chuyện làm ăn. Cô đi về phía trước 2 bước, hít sâu một hơi chuẩn bị tiếng lên, không ngờ trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh có chút chói mắt khiến Chu Phóng đi không nổi.

Không ngờ Hoắc Thần Đông cũng ở đây.

Hắn vẫn đẹp trai như thế, nụ người lịch thiệp, quần áo khéo léo, đứng trong đám người vô cùng nổi bật. Hắn và Tống Lẫm là hai loại người, Tống Lẫm lạnh như băng, đối với ai cũng là xa cách vạn dặm, mặt mày tuy đẹp nhưng lại tràn ngập sắc bén, mà Hoắc Thần Đông mang bộ dạng cao lãnh nhưng không làm người khác cảm thấy xa không với tới, năm đó trong trường học hắn rất khiêm tống, trừ học tập ra, dường như hắn không nghĩ cái gì khác, không cùng nữ sinh tiếp xúc, nhưng ngẫu nhiên cười một cái, ấm áp đến mức khiến người khác cảm thấy như ánh nắng chiếu xuống hòa tan băng tuyết.

Một người đàn ông chỉ cần mỉm cười một chút đều khiến trong lòng Chu Phóng như có chú nai con chạy loạn, người đàn ông như thế lại tổn thương Chu Phóng một cách dứt khoát, thật sự nhìn không ra, vậy nên nhiều năm qua đi như thế, trong lòng Chu Phóng đều cảm thấy hoài nghi, những lời khiến người khác tan nát cõi lòng như thế, thật sự là hắn nói sao? Quyết định khiến người khác đau thấu tim gan như thế thật sự là hắn sao?

Chu Phóng muốn tránh xa hắn một chút, nhưng Hoắc Thần Đông vẫn thấy cô, hắn gọi tên cô, dùng thanh âm ôn nhu như năm đó mà gọi "Chu Phóng"

Cô xoay người đi, lại hít sâu một hơi, sau đó xoay người lại đối diện với Hoắc Thần Đông đang vội vàng đi đến.

"Có chuyện gì sao?" Khôi phục bộ dáng bình thường, Chu Phóng lạnh lùng hỏi.

Tươi cười trên mặt Hoắc Thần Đông hơi cứng lại, giọng hắn không lớn, mang vài phần mất mát "Em vẫn muốn dùng giọng điệu xa lạ như thế nói chuyện với anh ư?"

Chu Phóng mím môi, lập tức thay thành vẻ mặt tươi cười nịn nọt, nhiệt tình nói "Lâu quá không gặp nha Hoắc Thần Đông! Rốt cuộc cũng quay lại vòng tay của tổ quốc, thật hiếm thấy nha! Anh đi biết bao nhiêu năm rồi! Tôi nhớ anh chết đi được!"

Hoắc Thần Đông cau mày nhìn Chu Phóng, môi mấp máy mấy lần nhưng vẫn không nói, mãi sai mới nói "trước đây vẫn luôn muốn tìm em, nghe nói em đính hôn, anh còn nghĩ cả đời này có lẽ anh sẽ không trở lại."

Chu Phóng mỉm cười "Thật làm khó ngày còn nhớ tôi, nhưng năm đó tôi đính hôn sao không thấy bao lì xì của anh?"

"Chu Phóng!" Hoắc Thần Đông nhẫn nhịn, lưu luyến nhìn Chu Phóng một cái "Anh thừa nhận, thành phố này tựa như một đài tưởng niệm, nhiều năm như vậy rồi nhưng anh vẫn không dám quay lại."

"Nhưng thật ra" Chu Phóng vẫn mang vẻ mặt như thế "Tôi cảm thấy hơi tiếc, di thể của anh không ở đây, xây đài tưởng niệm không được."

"Nếu những lời như thế có thể làm em nguôi giận, anh hy vọng em sẽ nói tiếp."

Chu Phóng nhìn hắn một cái, dùng ngữ khí nhàn nhạt nói "Tôi không rảnh như vậy."

Chu Phóng không muốn cùng hắn nói đông nói tây nữa, nhìn hắn càng lâu sẽ càng nhớ đến những việc ngốc nghếch từng làm vì hắn. Có ai lúc trẻ không yêu nhầm vài tên đàn ông xấu xa?

Chu Phóng vô tâm ham chiến, đèn thủy tinh nhơi này quá mức lộng lẫy khiến cô cảm thấy hốc mắt mình bị chiếu đến khô khốc, cảm giac đau đớn.

Cô trầm mặc xoay người, bên tai là âm nhạc du dương, trước mắt là hình ảnh xa hoa lộng lẫy.

Khung cảnh này dường như trong mấy bộ phim truyền hình, thích hợp nói lời từ biệt vô cùng.

Chu Phóng nghĩ, dù sao có Hoắc Thần Đông tựa như minh chứng cho bản thân, cũng từng có thanh xuân.

Có ai thanh xuân con mẹ nó không đau?