Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh Của Tôi

Chương 65: Người chết mới.

Đang nghĩ ngợi thì lại có tin nhắn đến.

Giang Bạn: 【Cô tính ra được gì rồi?】

Chỉ một câu hỏi như vậy nhưng Thẩm Nguyên Gia ngồi nhìn nửa ngày trời.

Sự tò mò thông qua màn hình này rõ đến mức cô không dám nói những gì mình nghi ngờ.

Cô thở một hơi, thầm nghĩ mình căng thẳng làm gì chứ, Giang Bạn cũng đâu thể cầm dao dọa cô nói ra, chỉ là tin nhắn thôi mà, nói giả chút là được.

Thẩm Nguyên Gia đã từng thử, ngoại trừ cô ra thì không ai có thể dùng weibo của cô xem mệnh, cũng không lo bị lộ ra ngoài.

Cho dù Giang Bạn có nghi ngờ thì cũng vô dụng, không có chứng cứ.

Cho nên tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Thẩm Nguyên Gia nghĩ thông suốt, trả lời: 【Thiên cơ bất khả lộ.】

Để tự anh suy nghĩ đi.

【Vụ án điêu khắc này không đơn giản như vậy đâu, cảnh sát Giang hẳn cũng tự mình biết rõ chứ?】Cô gửi qua thêm một tin nữa.

Sau đó nghĩ nghĩ, 【Nếu có thắc mắc thì hỏi tôi.】

Thẩm Nguyên Gia cảm thấy nói lời này có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Người ta là cảnh sát, chuyên điều tra các vụ án hình sự, nếu có nghi vấn tức là không phá nổi án sao...

Cô lập tức thu hồi.

Đồng thời, Giang Bạn cũng gửi qua một ton: 【Có thu phí?】

Thẩm Nguyên Gia gật đầu, trả lời: 【Ý kiến hay.】

Quăng một cái giá trên trời để đoán mệnh. Cô còn có thể cầm điện thoạn đi mở sạp bói toán ở chân cầu vượt, không có tiền thì không đoán mệnh, đoán một cái là chuẩn đét.

Biết trước những thứ trong tương lai bảy ngày tới, ai mà chẳng mê chứ.

Bảo đảm mình có thể kiếm được núi bạc.

Cuối cùng thì Thẩm Nguyên Gia cũng biết lí do gì mà mà những người mù đề tìm đến chỗ chân cầu vượt bày sạp, nơi đó nhiều người, khách tới khách đi.

Lời ít nhưng số lượng tiêu thụ mạnh là đây mà.

Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, xem di động. Thấy đối phương không trả lời, chẳng lẽ là bị dọa rồi sao?

Chưa bị hù lần nào sao?

...

"Đội trưởng, anh nhìn gì mà ngiêm túc vậy." Lưu Hà Dương bò qua, tò mò hỏi.

Anh vừa mới đi ngang qua đội trưởng, lúc đi về thì tư thế của Giang Bạn vẫn chưa đổi.

Giang Bạn tắt di động, hỏi: "Đoán mệnh cần bao nhiêu tiền?"

Vấn đề này không có liên quan đến công việc của bọn họ nhưng Lưu Hà Dương cũng biết chút chút.

"Cái này anh hỏi đúng người rồi." Anh kẹp văn kiện lại, hớn hở nói: "Lần trước bạn cùng phòng em bắt được một tên lừa đảo, nghe nói cũng kiếm được mấy triệu lận đó."

Giang Bạn có chút ngỡ ngàng: "Kiếm được nhiều thế sao?"

"Đâu chỉ là kiếm tiền không." Lưu Hà Dương nói: "Một thầy bói lừa bịp lợi hại còn có thể tính được hết chuyện của người ta. Trên đường Nhân Dân có một chỗ xem bói, em nghe nói hắn ta xem cho những người mẹ chồng, lừa được cả số tiền đấy."

Chỉ cần có một người đến thì thầy bói nói con dâu không thể sinh, cơ địa hàn, hoặc là không sinh được con.

Chỉ mấy cái đáp án này mà nói tới nói lui.

Nhưng có một bà mẹ chồng cũng bị lừa như thế, nghe xong sốc quá liền lập tức tìm đủ biện pháp giải quyết, vì thế mà không rành không rõ mua một đống thuốc chả biết có độc hay không về.

Qua mấy ngày sau, người được giới thiệu cũng tới xem.

Lưu Hà Dương cảm thấy cạn lời.

Phụ nữ tầm tuổi đó rồi nên chỉ muốn có cháu, hốt thuốc đúng bệnh là có thể lừa được mớ tiền,

Giang Bạn yên lặng nghe, "Nếu không phải kẻ lừa đảo thì sao?"

Lưu Hà Dương "Ha" một tiếng, "Nếu vậy thì khác hoàn toàn, đến tận nơi mời, còn phải làm cho người đó vừa ý mới được."

Trong phim hay như vậy lắm.

Ánh mắt Giang bạn dừng ở sấp tài liệu kẹp trong nách của Lưu Hà Dương, "Xong chuyện rồi?"

Giọng nói có chút trầm thấp.

Lưu Hà Dương nghiêm túc hẳn lên, "Ngụy Minh Hà nói không phải hắn làm."

Từ lúc bắt được Ngụy Minh Hà tới giờ vẫn chưa quá một ngày, đối phương vẫn kiên trì nói hắn không gϊếŧ người.

Nhưng trên tượng điêu khắc lại tìm ra được vân tay của Ngụy Minh Hà.

"Đến phòng thẩm vấn."

"Rõ."

"Trong phòng thẩm vấn, Ngụy Minh Hà ngồi phía sau cái bàn. Tóc của hắn rối loạn khi bị bắt, mệt mỏi thể hiện rõ ra mặt, quầng thâm dưới mắt đen to, trong mắt chỉ còn tơ máu.

Không gian trong phòng chỉ có bàn ghế, rất áp lực.

Lúc hắn đang thực hiện bức tượng điêu khắc cao cấp của mình thì cảnh sát ập vào trình lệnh kiểm soát, lục soát một lượt trong ngoài nhà, mấy bức tượng cũng bị đem về kiểm tra.

Cửa bị đẩy ra.

Ngụy Minh Hà ngẩng đầu, thấy Giang Bạn và Lưu Hà Dương cùng đi vào thì hơi thở bắt đầu loạn.

"Tôi không có gϊếŧ người!" Hắn đỏ mắt đứng lên, vịn cái bàn kìm nén.

Lưu Hà Dương đi qua ấn hắn ngồi xuống ghế, "Đừng kích động, nếu anh không gϊếŧ người thì chúng tôi sẽ không bắt oan anh."

Giang Bạn lấy mấy tấm ảnh ra, "Những bức tượng này là anh làm?"

Ngụy Minh Hà nhìn hình, trong ảnh là các bức tượng bị vỡ nhưng bên trong vẫn còn hoàn hảo, có thể nhét vào một chiếc xe.

"Phải."

Ngụy Minh Hà quan sát một hồi rồi trả lời, "Cái này là có người đặt làm, chúng đều cùng một loại."

Lưu Hà Dương hỏi tiếp: "Đối phương là ai, đặt cái này để làm gì?"

Đặt số lượng lớn như vậy, có điểm khả nghi.

"Cái này làm sao tôi biết được..." Ngụy Minh Hà lắc đầu, cảm xúc dần dần ổn định, "Đặt qua mạng, tên đối phương cũng là tên trên mạng, chỉ có mỗi số di động, di động của tôi vẫn còn lưu.

Di động của hắn đã bị tịch thu từ lâu rồi.

Giang Bạn: "Bảo Lý Thần đem di động hắn tới đây."

Chưa đầy một phút, Lý Thần cầm túi vật chứng đi vào, bên trong là di động của Ngụy Minh Hà. Bọn họ nhanh chóng tìm ra được dãy số đó. Kỹ thuật viên trong đội cũng nhanh chóng đi tra.

Tầm mười phút sau, kết quả đã có: "Đã gọi qua nhưng không ai nhận máy. Chủ nhân số này là một học sinh nữ nhưng đã qua đời năm trước do tai nạn xe."

Đây là số giả.

Ngụy Minh Hà cũng nghe được, hắn kêu lên, "Sao có thể chứ?! Tôi rõ ràng đã gọi điện cho đối phương để nói về chuyện điêu khắc, là một người đàn ông!"

Trên mặt hắn là biểu cảm không thể tin được.

"Cảnh sát, tôi thật sự không có gϊếŧ người, tôi gϊếŧ người rồi giấu trong tượng điêu khắc của mình làm gì chứ?" Ngụy Minh Hà nóng nảy.

Đối phương lợi dụng tượng của hắn để giấu xác, không biết có phải muốn vu oán gái họa hay không.

Giang Bạn thờ ơ, "Có ai từng tiếp xúc qua tác phẩm của anh không?"

Ngụy Minh Hà lắc đầu, "Không có, tôi tự mình hoàn thành."

Hắn có một phòng điêu khắc chuyên dụng, ở ngoại thành. Nơi đó không gian rộng rãi, hắn mua lại để chế tạo tác phẩm.

Ngay cả vợ hắn cũng mới đến có một lần.

Có mấy hôm bận quá thì sẽ ở lại bên đó ăn uống ngủ nghỉ, hàng xóm xung quanh cũng chưa từng chào hỏi qua.

Có đôi lúc đi ngang qua nhà hàng xóm còn nghe tiếng mẹ nhắc nhở con không được đến gần chỗ của hắn.

Ngụy Minh Hà cũng chả nói gì.

Nhắc đến chuyện này, hắn nhớ tới ngọn nguồn chuyện điêu khắc, vội giải thích, "Người đó ba tháng trước đến tìm tôi điêu khắc. Học trò của tôi mở cho tôi một tiệm bán online, hắn chốt đơn nhưng vẫn chưa trả tiền.

Ngụy Minh Hà vốn không muốn nhưng nghĩ đây là một đơn lớn nên đồng ý.

Đơn hàng này mất đến hai tháng trời mới hoàn thành.

"Gần đây tôi nghiên cứu hổ phách nên không muốn làm bằng đá nữa." Ngụy Minh Hà không nói dối, "Sau khi làm xong rồi tôi mới gọi xe tải giao hàng."

Giang Bạn điều tra lịch sử trò chuyện của hắn.

Lịch sử tròn chuyện rất đơn giản, đối phương thậm chí còn không yêu cầu kiểu dáng, chỉ cần không quá trong suốt là được.

Lưu Hà Dương thấy vậy bèn lên tiếng, "Đặt ra yêu cầu này là để chuẩn bị cho việc giấu xác sao?"

Nếu không ai phát hiện thì chuyện này cứ thế mà kết thúc.

Giang Bạn đọc một dòng chữ khác, nói: "Hai tháng trước đơn đặt hàng tăng mạnh?"

Ngụy Minh Hà vội vàng đáp, "Đúng vậy."

Hắn hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, "Đối phương ngay từ đầu chỉ cần mấy cái, sau khi tôi làm xong rồi thì hắn lại chốt tiếp thêm hơn 500 cái."

Bởi vì không có yêu cần gì dặc biệt, Ngụy Minh Hà lại đang bận nghiên cứu điêu khắc bằng hổ phách nên lấy đại mấy cục đá thô khắc lên, hai tháng đã xong.

Đối phương cũng chưa từng nói muốn kiểm tra gì đó.

Bởi vì chưa trả tiền nên Ngụy Minh Hà mới tìm một người họ hàng lái xe tải của mình chở đi, sẵn tiện thu tiền.

Không nghĩ tới việc giữa đường xảy ra chuyện.

Hắn nghi hoặc, "Sau khi làm xong tôi vẫn luôn đặt trong phòng, không ai xê dịch gì, vợ tôi cũng chưa từng đi vào, mãi cho đến khi chất lên xe ngày hôm đó, sao lại có người chết trong đó được chứ..."

Ngụy Minh Hà nghĩ không ra.

Tài xế lái xe tải không cung cấp được manh mối hữu dụng nào, Ngụy Minh Hà không nói là cho anh ta cái gì, chỉ nói nhờ thu tiền hộ là được.

Lúc bị kiểm tra trên đường cao tốc, tài xế cũng bị dọa không nhỏ.

Cho nên sau vài lần tra hỏi đã thả tài xế về, có điều vẫn đang quan sát, dù sao thì trước đây cũng từng phát sinh ra mấy chuyện lừa gạt như này.

Giang Bạn kiêng nhẫn nói: "Anh xác định chưa từng có ai vào căn phòng chứa tượng đó đúng không?"

Ngụy Minh Hà bị hỏi lại như thế liền có chút không chắc chắn, nếu như không có ai vào phòng thì chẳng lẽ thi thể tự mình giấu mình vào sao?

Cho đến khi vận chuyển tượng lên xe, hắn cũng không phát hiện được cái gì bất thường.

Ngụy Minh Hà có chút do dự, "Không phải tôi gϊếŧ, nhưng tôi xác định trong lúc tôi đúc tượng, không hề có chuyện gì bất thường xảy ra, bây giờ tôi cũng không chắc liệu có người đi vào mà tôi không biết hay không..."

Lưu Hà Dương nói thêm, "Sau khi tượng bị vỡ, chúng tôi đã kiểm tra qua, bên ngoài có dấu vết của keo dán."

Ngụy Minh Hà nói: "Đó chính là có người động tay! Quá trình điêu khắc tác phẩm được tiến hành từ một cục đá thô sơ mà thành, không hề cắt ghép!"

Nói đến nghề thì hắn rất rõ ràng.

Đúng lúc này, Nhậm Lộ Lộ gõ cửa, Giang Bạn nhíu mày, "Vào đi."

Nhậm Lộ Lộ đi tới bên cạnh nói: "Đội trưởng, vừa có người báo án, ở vùng ngoại thành phát hiện ra thi thể bị điêu khắc, hẳn là vừa chết mới đây."

Ngụy Minh Hà lập tức kêu to, "Tôi đã nói không phải tôi mà! Tôi bị các người bắt rồi sao có thời gian gϊếŧ người chứ?!"

Lưu Hà Dương nói: "Vẫn chưa nói là mới bị gϊếŧ hai ngày nay đâu."

Ngụy Minh Hà suy nghĩ cẩn thận, không nói nữa.

Hắn chỉ là một thầy giáo dạy điêu khắc mà thôi, nhất thời xúc động mới dùng chim sẻ sống tạc tượng.

Đối với hắn mà nói thì chuyện gϊếŧ người quá mức kinh khủng.

Ngụy Minh Hà thấy cảnh sát lần lượt ra ngoài, vẫn cố nói một câu: "Tôi không gϊếŧ người!"

*

#19042021