Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh Của Tôi

Chương 63: Điêu khắc người sống.

Thẩm Nguyên Gia có chút tò mò về thân thế của Lục Viễn Phàm.

Hơn nữa vì hồi nãy chỉ để ý tên mà quên đi ngày tử vong, giờ ngẫm lại thì tháng nữa sẽ có chuyện xảy ra.

Bây giờ là tháng 4, vậy thì hai tháng nữa Lục Viễn Phàm sẽ chết sao?

Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Thẩm Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn Lộc Nguyệt, thấy cô không để ý tới mình nên mới yên tâm theo dõi weibo Lục Viễn Phàm lần nữa, kém xuống lịch biểu xem thử.

Tương lai bảy ngày đều là màu trắng.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia thấy tình huống như vậy, trước đây hoặc là đỏ, hoặc là vừa đỏ vừa trắng, chẳng hạn như của Phan Thần Hoa.

Cô vốn cho rằng Lục Viễn Phàm có chuyện vào tháng sáu thì lịch biểu sẽ thể hiện vài thứ liên quan, không ngờ lại rất bình thường như vậy.

Nhưng Thẩm Nguyên Gia vẫn bấm đi vào. Không có chuyện gì đặc biệt, lịch biểu ghi lại những hoạt đồng thường ngày, hoặc có thể là vài chuyện tốt.

Ngày 19 đến ngày 22 đều ở nhà.

Ngày 23 tham gia một cuộc họp báo, chưa rõ nội dung, weibo không cho quá nhiều chi tiết, chỉ có thể đợi tới đó mới biết nội dung.

Còn ngày 24 và ngày 25 thì biểu hiện sẽ về nhà.

Thẩm Nguyên Gia không nhìn ra được có tình huống gì đặc thù, một chút manh mối cũng không có, cô bĩu môi, lướt xuống dưới.

Đã lâu rồi cô chưa xem ảnh chụp hiện trường tử vong, hít một hơi rồi mới mở mắt ra.

Nhưng khung cảnh lại nằm xa sức tưởng tượng của cô.

Ảnh toàn màn hình 360 độ thế mà không có một chút máu nào, cực kỳ sạch sẽ.

Những tấm ảnh trước nếu không đổ máu lênh láng thì cũng là tối đen như mực, sạch sẽ như vậy đúng là lần đầu.

Hơn nữa trong ảnh, Lục Viễn Phàm đang mở to mắt, giống như người sống vậy.

Thẩm Nguyên Gia thắc mắc một hồi, cẩn thận quan sát.

Chính diện là nửa bên mặt của Lục Viễn Phàm, còn lại là thân thể của cậu ta, nhìn như là đang nằm dài trên thảm mà thôi.

Thẩm Nguyên Gia xoay một chút, cả gương mặt Lục Viễn Phàm đều lộ ra ngoài, trơn bóng gọn gàng, giống như khi chụp quảng cáo.

Đúng là nhan sắc trời ban.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm cảm khái, nếu đây là ảnh hiện trường thì Lục Viễn Phàm không có khả năng còn sống.

Đối diện với đôi mắt của Lục Viễn Phàm, Thẩm Nguyên Gia có chút nhát. Cũng may cô đã trải qua biết bao nhiêu cảnh máu me nên mới có thể bình tĩnh nhìn tiếp.

Xoay một chút nữa, vị trí của Lục Viễn Phàm cũng lộ ra một chút, nơi đây sử dụng gạch men thô, trang trí không xa hoa, trông rất bình thường.

Mà ở đây lại bày một tấm thảm lông cực lớn, Lục Viễn Phàm nằm ngay chính giữa.

Ánh sáng lấp lánh phản chiếu như là đèn pha lê.

Thẩm Nguyên Gia dùng tay xoay xoay, sau lại về vị trí ban đầu, đối diện với gương mặt của Lục Viễn Phàm.

Lục Viễn Phàm mở to hai mắt, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười, cặp mắt đào hoa xinh đẹp.

Thẩm Nguyên Gia phát hiện ánh mắt của cậu ta không có thần. Cảm giác như bắt chước các bức họa, có thể vẽ ra được một thứ tinh xảo nhưng lại chẳng có hồn.

Đây là cảm gác Lục Viễn Phàm mang lại cho cô, tuy rằng đôi mắt xinh đẹp nhưng không hề có hồn, trước đây đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh ánh sáng. Hơn nữa, điều kỳ lạ chính là độ cong của khóe miệng, cứng đờ.

Cô từng thấy Lục Viễn Phàm cười, nụ cười trong tấm ảnh này quá công nghiệp, không thích hợp với bộ dạng của cậu ta.

Thẩm Nguyên Gia nghĩ mãi không thông.

"Thẩm tiểu thư, tới rồi."

Lộc Nguyệt lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Thẩm Nguyên Gia. Cô nhìn lên, hết thời gia, ảnh hiện trường cũng dần biến mất.

Cô cất di động, nói: "Mai có đi công ty thì chị gọi em."

Lộc Nguyệt gật đầu, "Được."

Trước đây có tài xế nhưng chỉ lái xe chở cô đi đúng một lần, sau đó đều là Lộc Nguyệt lái.

Trợ lý của cô thiệt là toàn năng.

Sau khi xuống xe, Thẩm Nguyên Gia đi về phía tiểu khu, nghĩ đến chuyện bên ngoài thời thời khắc khắc đều đang theo dõi mình, cô tăng tốc đi về chung cư.

Mỗi tầng chỉ có ba hộ nên chung cư chỉ trang bị một cái thang máy, cô chỉ có thể chờ người đi trước đi lên xong mới có thể vào thang máy.

Đến giờ Thẩm Nguyên Gia vẫn chưa biết hàng xóm của mình ra sao, chưa gặp qua lần nào. Trước đây Lộc Nguyệt có nói khu này hầu hết đều là nghệ sỹ sinh sống nhưng một người cô cũng chưa gặp qua.

Thành phố này rộng lớn mà.

***

Hung thủ của vụ án gϊếŧ người đúc tượng bị tóm được vài ngày sau.

Lúc đó Thẩm Nguyên Gia đang ở trong toilet công ty dặm lại lớp trang điểm, có hai thực tập sinh nói chuyện phiếm ở gian kế bên, nhập tâm quá nên không ý thức được bên ngoài có người.

"Tôi biết ngay là nhà điêu khắc mà, nếu không thì ai có thể đúc ra tượng đó được chứ. Chắc chắn hắn gϊếŧ người xong rồi nhét thi thể vào tượng, cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện."

"Chỉ là phần đầu thi thể này vẫn chưa tìm được."

"Chẳng phải đã xác nhận được danh tính nạn nhân rồi sao, chỉ cần ép hung thủ nói ra là được."

"Nhưng mà phanh thây đáng sợ thật đấy, nạn nhân hình như là nữ, cũng đáng thương quá, vậy mà cũng có thể nghĩ ra việc gϊếŧ người đúc tượng, đúng là kinh tởm."

Nhanh vậy đã bắt được hung thủ rồi sao?

Mới có hai ngày trôi qua, chuyện xảy ra hôm thứ tư, thứ sáu đã bắt được người, hiệu suất cũng cao quá. Có điều nghĩ đến nhóm Giang Bạn thì cũng không phải không có khả năng.

Cô tự giác hạ thấp tiếng động, nghe tất tần tật cuộc đối thoại của hai bọn họ.

Thảo luận được thêm vài câu thì lại chuyển đề tài sang mẫu túi xách mới ra của Gucci.

Sau đó là loạt tiếng nước sột soạt vang lên. Hai người vừa đẩy cửa ra đã thấy Thẩm Nguyên Gia đang nhìn gương tô son, họ sửng sốt một chút, xác nhận mình không nói cái gì bậy bạ mới yên tâm.

Nội bộ công ty cũng rất hay lục đυ.c, hai cô gái này còn nhỏ, chỉ mới mười chín tuổi, là thực tập sinh mới, chưa thấy Thẩm Nguyên Gia xuất hiện trong công ty bao giờ nên khi nhìn thấy dáng người cao gầy của cô đều có chút tấm tắc.

Nhưng mà với vóc dáng cao thế này thì không có đạo diễn nào muốn.

Thẩm Nguyên vuốt lại tóc, ra khỏi toilet.

Cô tò mò muốn biết chuyện về hung thủ, nhân lúc ở trong thang máy, cô lên weibo tìm thông tin liên quan.

Hung thủ không phải do trang weibo chính thức của cảnh sát khu vực Giang Hải tung ra mà là truyền thông lên tiếng, còn có ảnh chụp của nhà điêu khắc đó. Đương nhiên còn có cả thông tin cá nhân của hắn ta.

Nhà điêu khắc tên là Ngụy Minh Hà, là một giáo viên chuyên môn ở trường học. Năm nay 38 tuổi, đã có hơn mười năm trong nghề, trước kia còn từng tổ chức triễn lãm tượng điêu khắc của chính mình, số lượng người tham gia không nhiều nhưng cũng có tiếng.

Các cuộc thi điêu khắc lớn nhỏ đều thấy mặt của hắn, thắng không ít giải thưởng nhỏ nhưng giải thưởng lớn thì không có bao nhiêu.

Gần đây nhất là cuộc thi điêu khắc toàn quốc năm ngoái, hắn được giải ba.

Từ đó về sau, hắn không tham gia thêm cuộc thi nào nữa, vẫn luôn dốc lòng ở nhà luyện tập, nghe nói cảnh sát lục soát được kha khá tác phẩm được bán đi.

Cho đến khi chuyện xảy ra, bọn họ đi điều tra mới biết năm nay hắn đăng ký tham gia cuộc thi điêu khắc quốc tế, đã chẳng còn lưu luyến gì với giải thưởng quốc gia rồi.

Nhìn thì hẳn là có khả năng gϊếŧ người.

Nhưng cảnh sát vẫn chưa công khai, động cơ hiện tại vẫn chưa rõ ràng, nhưng các lượt bình luận và chia sẻ trên weibo đã lên tới ba mươi ngàn lượt.

"Tôi nghĩ chắc là đọc trong truyện, nghĩ ra được một linh cảm điêu khắc cao cấp cho nên mới gϊếŧ người?"

"Vì vậy mà tính lấy bức tượng đó để thi đấu sao? Bức tượng đó sẽ xuất hiện trước mắt của các giám khảo quốc tế sao? Hắn đúng là có bệnh."

"Chắc là tẩu hoả nhập ma rồi..."

"Làm điêu khắc đến ngu người luôn nên mấy chuyện phạm tội này cũng dám làm."

"Bắt được là tốt rồi, loại người này nên bị bắt tử hình mới đúng, gϊếŧ người xong phanh thây rồi giấu xác trong tượng, quá khủng bố."

Tất cả bình luận đều nghiêng về một bên tức giận.

Ngẫu nhiên có vài bình luận làm lòe thiên hạ, suy nghĩ trái chiều dư luận với mục đích hám fame cũng bị cư dân mạng chửi cho không nhìn thấy mặt trời.

Thẩm Nguyên Gia thoát khỏi trang, vào weibo của Ngụy Minh Hà.

Mặc dù tuổi hắn đã lớn nhưng vẫn dùng weibo, hơn nữa còn thường xuyên đăng ảnh thành quả của mình lên, nửa năm gần đây đều là các tác phẩm được bán đi, nhưng cũng kinh người không kém.

Quả là có thực lực điêu khắc.

Trước khi bị bắt một ngày, hắn khoe thành phẩm điêu khắc mới của mình, hơn nữa còn rất khác so với các tác phẩm trước đây, tác phẩm lần này trong như hổ phách.

Thẩm Nguyên Gia lướt xuống.

Nửa năm trước Ngụy Minh Hà ít dùng đá điêu khắc lại, chuyển sang sử dụng hổ phách, khi bắt đầu thì thất bại nhưng gần đây đã thành công, tiến bộ rất lớn.

Thẩm Nguyên Gia dừng ở một tấm hình được đăng vào tháng ba năm nay. Trong hình là một tượng điêu khắc của chim sẻ, sinh động như thật, cực kỳ tinh xảo, nhưng có cái gì đó...

Bên trong chính là chim sẻ thật.

Đương nhiên ai dùng weibo đều sẽ thấy được tấm ảnh này, trong phần bình luận đều là những lời mắng chửi, chửi luôn cả nhà hắn.

Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, như thế này thì tàn nhẫn quá.

Tuy rằng mình không phải thánh mẫu nhưng lấy một con chim sẻ bắt sống rồi đúc tượng thì thật vô nhân đạo. Ngụy Minh Hà còn có thể làm ra những chuyện như vậy thì đúng là có khả năng gϊếŧ người.

Cô thởi dài, thoát weibo.

Nhưng chỉ trong khoảng khắc đó, cô lại quay về weibo của Ngụy Minh Hà, kéo xuống tấm hình sinh sẻ, phóng to.

Cuối cùng cũng cảm thấy điều bất ổn nằm ở đâu.

Hai ngày trước cô có nhìn ảnh hiện trượng của Lục Viễn Phàm, chẳng phải là giống y chang tấm hình chim sẻ này sao?

Điểm không giống chính là Lục Viễn Phàm càng tinh xảo hơn.

Đột nhiên Thẩm Nguyên Gia nghĩ tới việc, Ngụy Minh Hà đã bị bắt, vậy thì ai gϊếŧ người đúc tượng Lục Viễn Phàm?

*

#16042021