Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh Của Tôi

Chương 25: Thẳng thắn.

Bức ảnh dần dần biến mất, lúc này Thẩm Nguyên Gia mới hoàn hồn trở lại.

Cô cũng biết chuyện Vương Huệ Văn bị tập kích, hơn nữa tên dê xồm đó ra tay thế nào hẳn là Vương Huệ Văn sẽ không nói cho người ngoài biết.

Cố tình biết trước kết quả chính là như vậy. Nhịp tim của Thẩm Nguyên Gia tăng tốc nhanh hơn bình thường.

"Nhìn ảnh hình như không còn manh mối nào khác." Thẩm Nguyên Gia hồi tưởng lại một chút mới phát hiện toàn bộ sự chú của cô đều đặt trên người Vương Huệ Văn, không để ý những thứ khác.

Thẩm Nguyên Gia cào tóc.

Sao mỗi lần đều phải công khai theo dõi như vậy chứ? Chẳng lẽ không còn biện pháp đơn giản hơn sao? Lỡ như cô số đỏ nổi tiếng rồi thì lúc đó sẽ bị mấy tài khoản blogger được dịp đè đầu cô xuống mất.

Hơn nữa cô không thể tùy tiện theo dõi người khác được. Nếu mà cứ theo dõi một người rồi người đó xảy ra chuyện thì có khi cô lại bị gắn cái mác "quạ đen".

Thẩm Nguyên Gia quăng chuyện đó sau đầu, tập trung vào weibo.

Trang chủ của Vương Huệ Văn khá đơn giản bởi vì vẫn chưa ra mắt, tuy rằng tài khoản đã đăng ký từ lâu nhưng phần lớn các bài đăng đều bị xóa hoặc là ẩn đi, bài viết sớm nhất bắt đầu từ năm trước.

Sau khi theo dõi lại, màn hình đen lại xuất hiện, di ảnh và thông tin ngày mất xuất hiện theo. Thẩm Nguyên Gia không lãng phí thời gian, nhanh chóng lướt xuống ảnh hiện trường, cố gắng nhìn kỹ hiện trường.

Mấy lần xảy ra chuyện trước đã chứng minh ảnh chụp của weibo không có vấn đề.

Chỉ cầu may rằng trước lúc Vương Huệ Văn tử vong có thể chụp được một góc nào đó của hung thủ, như vậy thì cô có thể thấy được.

Khung cảnh hầu như là biển đen, Thẩm Nguyên Gia lấy kính lúp ra soi.

Thời gian một phút sắp hết, cuối cùng cô cũng tìm được một điểm màu sắc khác lạ trong bức ảnh toàn màu đen.

Có một góc áo lộ ra ngoài.

Hẳn là hung thủ tính rời khỏi hiện trường, không biết là đưa lưng hay đối mặt về phía ống kính mà áo bị gió thổi bay lên lọt vào trong khung hình. Trong bức nền màu đen, màu sắc của góc áo hình như là nâu nhạt hoặc màu nâu.

Sau khi ảnh hiện trường biến mất, Thẩm Nguyên Gia vẫn chưa nhìn ra, chỉ có thể theo dõi lại, nhìn chằm chằm góc áo đó, cuối cùng đưa ra được đáp án góc áo màu nâu.

Khả năng phân biệt màu sắc của cô cũng không tồi, mặc dù xung quanh khá tối nhưng cô có thể khẳng định đây là màu nâu.

Hung thủ gϊếŧ người sẽ mặc một chiếc áo màu nâu vào ngày xảy ra chuyện, nếu có nhân chứng hoặc là người quen của nạn nhân thì có thể tìm ra được.

Nghĩ đến đây, nội tâm Thẩm Nguyên Gia rốt cuộc cũng thả lỏng.

Ngày tử vong là ngày 28 tháng 2, chính là cuối tháng này, xem ra cô nên nhắc nhở Vương Huệ Văn, giúp cô ấy tránh một kiếp nạn giống như Tô Vân.

Đáng tiếc là cô không có phương thức liên lạc với Vương Huệ Văn, chỉ còn cách ngày mai đến công ty xem có đυ.ng phải cô bé hay không.

Ban đầu Lưu Lị còn bảo cô gần đây bên ngoài không an toàn, cứ ở trong nhà cho chắc ăn. Ai ngờ được tối nay cô lại phát hiện một chuyện đáng sợ như vậy.

Thẩm Nguyên Gia xoa xoa thái dương, chuẩn bị đi ngủ.

Vừa nằm xuống, cô nghĩ nghĩ, vẫn là kéo Giang Bạn ra khỏi danh sách đen thì hơn.

(Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpat alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)

///

Sáng hôm sau, đội hình sự bắt đầu nhập cuộc.

"Chuyện này về cơ bản thì không liên quan đến bạn trai của Hồ Sảng. Lời khai của anh ta phù hợp với camera theo dõi."

Nhậm Lộ Lộ nói: "Bọn họ hẹn hò hai năm, có vài lần cãi nhau tính chia tay, nếu muốn phát sinh quan hệ cũng sẽ không ở trong tình huống như thế này. Tôi đã hỏi thăm đồng nghiệp của tên bạn trai, đều nói anh ta không phải loại người như vậy, chẳng lẽ chỉ vì trận cãi nhau nhỏ hai ngày trước mà gϊếŧ người?"

Công việc của Hồ Sảng thường xuyên yêu cầu tăng ca, làm việc đến mười một giờ khuya cũng là chuyện bình thường. Vốn dĩ mỗi tối tan làm đều do bạn trai đến rước cô nhưng vì mới cãi nhau nên hôm đó không tới.

Mà thời gian cô tử vong chính là sau khi tan ca.

Bạn trai Hồ Sảng hiện đang làm việc tại một công ty vật liệu xây dựng. Ngày Hồ Sảng xảy ra chuyện, anh ta đi liên hoan với đồng nghiệp trong công ty nên không biết xảy ra chuyện.

Lúc bọn họ đến lấy lời khai, anh ta còn rất kinh ngạc và sợ hãi, không giống như giả vờ.

Chứng cứ ngoại phạm đầy đủ, camera theo dõi cũng có thể chứng minh nên tên bạn trai là người đầu tiên được loại ra khỏi danh sách hiềm nghi.

"Tên hung thủ có sử dụng áo mưa, tôi cảm thấy chuyện này khá đáng nghi." Nhậm Lộ Lộ suy đoán, "Vừa có thể hiểu là có chuẩn bị, nhưng cũng không loại trừ khả năng tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ ngày nay đều chuẩn bị bao cho riêng mình."

Điều này khiến bọn họ không tìm được AND của hung thủ, càng chưa nói đến chuyện điều tra danh tính xuất thân.

Vấn đề của Vương Huệ Văn vốn dĩ không cần đến đội hình sự, nhưng sau vụ án của Hồ Sảng, bọn họ có điểm nghi ngờ nên gộp hai vụ án lại.

Hai vụ án có khá nhiều điểm tương đồng.

Đều xảy ra vào đêm khuya, thời gian từ mười một đến mười hai giờ. Địa điểm xảy ra đều nằm ở khu chuẩn bị bị phá dỡ, chỉ có khác con hẻm mà thôi.

Nhậm Lộ Lộ khép tài liệu lại, nhìn về phía đầu bàn, "Là nhất thời hay đã lên kế hoạch từ lâu? Chúng ta phải điều tra thêm. Hiện tại manh mối tìm được trên người Hồ Sảng và Vương Huệ Văn khá là ít."

Giang Bạn lên tiếng: "Không phải nhất thời."

Lưu Hà Dương cũng lên tiếng: "Tôi đồng ý với Giang đội, tôi cũng cảm thấy không phải nhất thời gây án, bởi vì hai vụ án này có điểm giống nhau. Theo tôi được biết, hôm Vương Huệ Văn xảy ra chuyện là ngoài ý muốn đi ngang qua con hẻm đó, nhưng Hồ Sảng lại khác, một tuần trước khi phát sinh vụ án cô ấy đều đi ngang qua con hẻm để về nhà sau khi tăng ca đến muộn, tên hung thủ hẳn là biết quy luật này nên mới canh để gϊếŧ cô ấy."

Nói tới đây, Lưu Hà Dương bỗng nhiên lóe lên điều gì đó.

Anh đứng lên, nhìn Giang Bạn, "Giang đội, đến bây giờ Vương Huệ Văn vẫn an toàn có phải là vì mục tiêu ban đầu của hung thủ vốn là Hồ Sảng, chẳng qua hôm đó đúng lúc Vương Huệ Văn đi ngang qua nên có khả năng hung thủ bắt nhầm."

Thời gian Vương Huệ Văn bị tập kích và thời gian Hồ Sảng tử vong cách nhau không xa.

Giang Bạn dành cho Lưu Hà Dương một ánh mắt tán thưởng, "Giả thiết của cậu không sai, nhưng đó là dựa trên tiền đề hung thủ của cả hai vụ là cùng một người."

Anh cúi đầu nhìn tài liệu, trầm giọng nói: "Hai vụ án này, Nhậm Lộ Lộ phụ trách Vương Huệ Văn, Lưu Hà Dương và Lý Thần phụ trách Hồ Sảng, có manh mối gì lập tức báo cho tôi."

"Rõ!" Bọn họ đồng thanh đáp.

"Trước mắt điều tra lại mối quan hệ xã giao, tra rồi thì tra lại thêm lần nữa." Giang Bạn nâng cằm, "Có nghi ngờ gì thì cứ theo dõi trước, đừng manh động."

Vì sao sau khi bị xâm phạm Hồ Sảng lại bị hung thủ gϊếŧ, có khả năng là vì đã nhìn thấy được mặt của hung thủ. Mà Vương Huệ Văn thoát được một kiếp nạn, đến bây giờ vẫn bình yên vô sự, không biết là hung thủ lui bước hay là thay đổi chủ ý.

Nhậm Lộ Lộ nhìn di động, "Hôm nay Vương Huệ Văn đến công ty."

Giang Bạn gật đầu.

***

Hoa Nghệ dường như không bị chịu ảnh hưởng gì nhiều, các nghệ sỹ lui tới vẫn ăn vận xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, lúc bọn họ đi vào cửa công ty còn nhìn mấy phóng viên bị chặn lại ở ngoài.

Cũng may là cảnh sát mặc đồ bình thường nên không bị ngăn lại để phỏng vấn.

"Giang đội, không hỏi thêm được gì từ Vương Huệ Văn." Nhậm Lộ Lộ nhỏ giọng nói, "Cô ấy nói không thấy được hình dáng của đối phương, không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa."

Ánh mắt Giang Bạn rời khỏi bồn hoa, "Cô ấy có điều giấu diếm."

"Giấu diếm? Muốn giấu cái gì?" Nhậm Lộ Lộ kinh ngạc.

Giang Bạn không trả lời, chân dài một mét bước vào công ty, Nhậm Lộ Lộ cũng chạy theo sau.

...

Sáng sớm Thẩm Nguyên Gia đã gọi điện thoại cho Tô Dĩnh.

Lần trước sau khi kết thúc lớp học, Tô Dĩnh đưa cô số điện thoại, cô cũng không thể từ chối nên đành nhận, may là bây giờ có tác dụng.

"Tô Dĩnh, hôm nay Vương Huệ Văn có tới không?"

"Có, sao vậy ạ? Chị Nguyên Gia tìm cậu ấy có chuyện gì không, để em gọi cậu ấy tới."

"Không cần, lát nữa chị đến công ty."

Cũng may Tô Dĩnh không tò mò, không hề truy hỏi.

Thẩm Nguyên Gia giống như được bơm máu gà, nghĩ đến chuyện cô sắp ngăn một cuộc án mạng, máu cả người đều chảy ngược.

Cô vẫn còn nhớ vụ việc ly kì của Tô Vẫn lần trước.

Cô vỗ vỗ mặt, sợ Lộc Nguyệt lại muốn quản này quản kia nên cô đi xuống bắt taxi đến công ty.

Buổi sáng công ty không nhiều người lắm, phần lớn là công nhân. Thẩm Nguyên Gia đi đến phòng thực tập sinh, gõ cửa.

Bên trong có người trả lời. Một nhóm các nam thanh nữ tú nhìn cô, ánh mắt tò mò. Bọn họ chỉ mới gặp nhau có vài lần vì chung lớp, hầu như là không quen biết gì nhau.

Thẩm Nguyên Gia quét một vòng căn phòng, thấy được Vương Huệ Văn, đôi mắt sáng lên, "Huệ Văn, chị có chuyện tìm em."

Vương Huệ Văn ở trong góc ngẩng đầu lên, ngờ vực đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, cô tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

Thẩm Nguyên Gia nhìn xung quanh một chút rồi lên tiếng, "Ngày 28 này em rảnh không?"

Vương Huệ Văn nhớ lại thời gian biểu rồi trả lời "Ngày 28 hình như em phải đến công ty, ngoại trừ lên lớp ra thì không có chuyện gì. Có chuyện gì sao?"

Thẩm Nguyên Gia tìm cớ: "Muốn hẹn em ra ngoài chơi."

Chỉ cần ngày đó không đi đến cái hẻm nhỏ đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vương Huệ Văn mở to mắt nhìn cô.

Cô và Thẩm Nguyên Gia cũng không tính là quen lắm, chỉ gặp nhau có vài lần, thêm một lần cứu cô nữa, đi ra ngoài chơi cũng được.

"Ra ngoài chơi..." Cô suy nghĩ một chút, tốt nhất là nên thẳng thắng luôn, "Chị Nguyên Gia, chị có chuyện gì cứ nói thẳng với em là được rồi."

Thẩm Nguyên Gia không ngờ Vương Huệ Văn lại nhạy cảm như vậy, "Tìm chỗ nào vắng người chút đi, ở công ty không tiện, em có rảnh không, chị mời em đi uống cà phê nhé?"

Vương Huệ Văn lại đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Lát nữa em còn một tiết nên không thể rời khỏi công ty."

Thẩm Nguyên Gia cũng có chút tiếc nuối, chỉ lêи đỉиɦ đầu của cô, "Lên lầu đi, trên đó không có ai, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến tính mạng của em."

Vương Huệ Văn cũng tò mò muốn biết, gật đầu, "Vâng."

Thang bộ của công ty luôn không có ai dòm ngó tới, hai người dừng ở cầu thang tầng thượng, chung quanh yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Thẩm Nguyên Gia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Huệ Văn, đè giọng nói, "Nếu em tin chị thì ngày 28 hãy ở nhà, đừng đi ra ngoài."

"Vì sao?" Vương Huệ Văn tò mò.

Thẩm Nguyên Gia thì thào nói: "Bởi vì em sẽ gặp chuyện giống lần trước."

Cô không dám nói tiếp nhưng ý trên mặt chữ, đối phương chắc chắn hiểu.

"Cái gì?" Vương Huệ Văn còn tưởng mình nghe lầm, khuôn mặt trắng bệt, chuyện này cô không muốn người khác biết đến nhưng hóa ra ai cũng biết.

Chuyện cô bị tập kích dâʍ ɭσạи nếu ai cũng biết thì đời này của cô coi như xong, sau này có ra mắt thì vết nhơ đó cũng sẽ theo cô đi vào lịch sử, không cần nghĩ cũng biết công ty sẽ bỏ cô.

"Sao chị lại biết..."

Vương Huệ Văn còn chưa nói hết thì cửa ra thang bộ truyền đến một âm thanh. Hai người liếc nhìn nhau một cái, tim rớt lộp bộp, có chút thấp thỏm nhìn thẳng ra cửa.

Một bóng dáng cao ráo xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Nguyên Gia bị chói mắt, đến khi nhìn đến gương mặt kia thì lập tức nghĩ đến hành vi mới vừa kéo đối phương ra khỏi sổ đen của mình.

Giang Bạn đánh giá hai cô gái trước mặt một chút, rồi sau đó nhướng mày, "Cô Thẩm?"

*

Bạn học Lã có lời muốn nói: Xin lỗi vì đã để các cô đợi lâu như vậy. Toi xong khoá học rùi nên sắp tới sẽ chăm chỉ ra chương mới nhê~~

*

#14122020