Trần Thái Nhật vừa hét lên, một bóng dáng phía sau lảo đảo, trượt khỏi không trung.
Mũi chân chạm đất, lùi lại mấy mét, trong tay cầm một con dao găm tỏa ánh sáng xanh, vẻ mặt xấu hổ.
Chính là Cái Thiên Nhiên vừa biến mất khi nãy.
Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Mới có ba giây!
Cho dù là chạy thì cùng lắm Cái Thiên Nhiên cũng chỉ miễn cưỡng lao tới trước mặt Trần Thái Nhật thôi.
Sao trong thời gian ngắn như vậy mà Cái Thiên Nhiên lại xuất hiện ở phía sau Trần Thái Nhật được? Đúng là không thể tin nổi!
Trong lòng mọi người đều nảy ra một suy nghĩ to gan.
Chắc không phải Cái Thiên Nhiên này có dị năng dịch chuyển tức thời đấy chứ?
Nhìn tư thế thì ông ta đang cầm một con dao găm, rõ ràng là chuẩn bị mai phục đánh lén, đâm Trần Thái Nhật một nhát sau lưng, tiễn anh về Tây Thiên.
Cái Thiên Nhiên hạng bảy có thân pháp tuyệt vời cao siêu, im hơi lặng tiếng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thảo nào người ta đồn nhau, ai cũng biết Cái Thiên Nhiên sẽ dùng thân pháp để đánh lén sau lưng, nhưng không ai có thể phá giải được.
Căn bản là không nhìn thấy thì phá giải kiểu gì?
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Thái Nhật càng khác thường hơn.
Sao hắn phát hiện ra được nhỉ?
Hơn nữa, còn có thể vạch trần trước khi Cái Thiên Nhiên ra tay.
Điều này cho thấy một vấn đề.
Tuyệt kĩ mà Cái Thiên Nhiên lấy làm kiêu ngạo nhất chẳng là gì trong mắt Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật nhếch mép cười châm chọc: “Tà môn ngoại đạo, kĩ xảo xiếc vặt, không đáng nhắc tới”.
Cái Thiên Nhiên nổi giận, dưới chân phát lực, thân hình loáng lên, lại biến mất trong không khí.
Tuy mọi người không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy trong không khí thỉnh thoảng vang lên tiếng bốp bốp.
Dường như là tiếng không khí nứt toác khi thứ gì đó đột phá cả vận tốc âm thanh gây nên.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng căng thẳng, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Cái Thiên Nhiên, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Trần Thái Nhật dừng động tác nhai kẹo cao su, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh làm một hành động bất ngờ.
Anh giơ tay ra, đánh một bạt tai thật mạnh về một hướng.
Bốp!
Một tiếng bạt tai nặng nề vang lên.
Một chiếc bóng đen đột ngột hiện ra, bị tát một cái rất mạnh vào mặt giữa không trung, cứ thế lộn bốn năm vòng rồi rơi xuống đất.
Rầm!
Mặt đất mềm xốp bị cái bóng đen nện thành một cái hố lớn.
Ồ!
Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn kĩ.
Quả nhiên lại là Cái Thiên Nhiên!
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát, cảm thấy mình nên làm gì đó.
Anh bước lên hai bước, giẫm lên lưng Cái Thiên Nhiên, chà mấy cái rồi mới bỏ chân xuống.
Rồi quay mặt nhìn Đạt Ba và Thích Không Võ đã hơi sững sờ.
“Hai người các ông thì sao? Cùng lên hay là lần lượt?”
Dường như lúc này mọi người mới ý thức được một vấn đề…
Hình như cao thủ hạng bảy Cái Thiên Nhiên đã bị hạ gục trong chớp mắt rồi.
Mới mở màn chưa được một phút mà.
Trong sàn đấu không một tiếng động, đầu óc ai cũng đang xoay chuyển điên cuồng, không rảnh để thảo luận.
Trần Thái Nhật cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, một chân giẫm mạnh xuống mặt đất.
Ầm ầm!
Mặt đất bỗng nhiên dâng lên như động đất.
Lớp đất mềm lật từ dưới lên, chôn luôn Cái Thiên Nhiên đang nằm thê thảm dưới đất.
Đúng là thê thảm thật!
Bị chôn sống mà không có chút phản ứng nào!
Khuôn mặt Đạt Ba và Thích Không Võ đều tỏ vẻ nghiêm trọng.
Giọng nói của Trần Thái Nhật không cho phép nghi ngờ.
“Cái tên này ngoài thân pháp nhanh nhẹn, phép che mắt nhờ vào thuật ẩn thân, trong mắt tôi chẳng là cái thá gì cả. Tốt nhất hai người các ông thể hiện chút bản lĩnh đi, đừng khiến tôi phải thất vọng”.
Đạt Ba vừa nghe thấy thế, đôi mắt như chuông đồng lóe lên ánh sáng tàn độc, bước lên trước hai bước, sau đó ngày càng nhanh, ngày càng nhanh.
Cuối cùng, mặt đất chấn động ầm ầm, dường như có một chiếc xe tải đang lao tới.
Đạt Ba sắp tới trước mặt Trần Thái Nhật, nhưng không hề có ý dừng lại.
Rẹt!
Quần áo trên người Đạt Ba lập tức rách tả tơi, để lộ cơ bắp như thiên vương.
Cộp cộp cộp!
Mỗi bước chân của Đạt Ba hiện giờ đều có thể để lại dấu chân cực lớn trên mặt đất.
Trần Thái Nhật thấy đối phương lao tới như một chiếc xe tăng hình người, khẽ đổi động tác, nhẹ nhàng chìa tay phải ra.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên!
Đầu vai Đạt Ba va chạm thẳng với lòng bàn tay phải của Trần Thái Nhật.
Một luồng sóng xung kích có thể thấy được bằng mắt thường lan ra, giống như một tảng đá lớn bị ném vào hồ nước.
Dư chấn của sóng xung kích lập tức lan ra đám võ sĩ đang vây xem xung quanh.
Bốp bốp bốp!
Trong phút chốc, người ngã ngả nghiêng.
“Ôi mẹ ơi! Có người ném lựu đạn à?”
“Sao tôi bay lên thế này?”
“Ai đè lên tôi thế? Mau cút ra đi!”
“Hình như tôi bị ô tô tông phải!”
Đám khán giả cách trung tâm sàn đấu mười mấy mét, chỉ sóng xung kích khi hai người giao đấu mà đã có thể khiến mọi người ngã dúi dụi, ai nấy đều há hốc miệng.
Hạng tám! Cao thủ tuyệt thế hàng đầu Hoa Hạ.
Đây mới là uy lực thực sự nên có của trận đấu giữa các cao thủ.
Các võ sĩ bị sóng xung kích đánh bay cố nhịn nỗi đau xá© ŧᏂịŧ, chậm rãi đứng dậy, kết quả lại phát hiện tình hình trên sàn đấu vẫn y hệt như thế.
Tư thế của Trần Thái Nhật vẫn như cũ, một tay chống vào bả vai Đạt Ba, vẻ mặt ung dung, chỉ có điều hai chân dường như đã cắm chắc vào mặt đất, lún xuống mười mấy centimet.
Còn Đạt Ba, cơ bắp căng lên, mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển, mồ hôi như mưa, nhìn có vẻ như đang dùng hết sức bình sinh, hạ thấp bả vai xuống.
Vẻ mặt Đạt Ba càng lúc càng điên cuồng, hét lớn một tiếng: “Cho dù là một con voi cũng không chống được cú va chạm này của tôi đâu, oắt con, nộp mạng đi!”
Trần Thái Nhật cau mày, tay trái đột nhiên vươn ra, ấn vào đỉnh đầu Đạt Ba, sau đó chậm rãi dí xuống.
Đạt Ba sửng sốt, cố gắng phản kháng, nhưng chẳng ích gì.
Cảnh tượng bây giờ chẳng khác gì quay chậm.
Trần Thái Nhật dường như đang dùng hai tay, với tốc độ chậm rãi nhưng ổn định, kéo đầu Đạt Ba xuống đất.
Một mét rưỡi, một mét, nửa mét!
Cuối cùng!
Ánh mắt Đạt Ba tỏ vẻ sợ hãi, đang định kêu cứu.
Trần Thái Nhật không cho ông ta bất cứ cơ hội nào, tiếp tục ấn xuống.
Chẳng khác gì tiếng bánh xe ô tô sa vào bùn lầy.
Đầu Đạt Ba bị Trần Thái Nhật lặng lẽ ấn vào trong đất.
Hai nắm tay của Đạt Ba bám lấy mặt đất, cố gắng muốn chống dậy.
Hai tay Trần Thái Nhật ấn chặt đầu ông ta vào trong đất, rồi anh giơ chân phải ra, khẽ giẫm lên vai ông ta.
Ầm.
Nửa người trên của ông ta đã lún vào.
Cuối cùng, hình như Đạt Ba đã bị ngạt thở mà ngất đi, không còn động đậy gì nữa.
Trần Thái Nhật đứng dậy, phủi bụi trên tay.
“Mấy người rồi nhỉ? À, là hai người, hòa thượng, ông lại đây, chúng ta giải quyết cho sớm để còn nghỉ”.
Tất cả mọi người có mặt đều đã kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Mới bắt đầu chưa được một phút, lại một cao thủ hạng tám nữa bị Trần Thái Nhật ấn xuống đất trong chớp mắt.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào đối thủ duy nhất còn lại trên sàn đấu – Thích Không Võ.
Thích Không Võ không còn bình thản được nữa, đúng là khốn kiếp thật!
Đã bảo là ba chọi một cơ mà?